“Hoàng Tộc Liêu Hán họ gì?” Cố gắng để giọng mình có vẻ bình tĩnh, lại không kìm chế được sự mong đợi trong mắt.
Cũng may lúc này đêm đã khuya, trong phòng cũng không còn nến thắp. Tuy Hoắc Thiên Trạm nhìn thấy trong nhãn thần của nàng có chút lưu động khác thường, nhưng chỉ xem như phản ứng bình thường sau khi nàng uống rượu.
“Họ Quý!” Hắn đáp, “Họ Quý kế thừa Lưu Hán, thái tử sắp tới tên là Quý Mạc Phù.” Vừa nói vừa đứng dậy, kéo góc chăn lại lần nữa, nhẹ nhàng nói. “Ngủ đi! Ngày mai lại đến thăm nàng.”
Cuối cùng buông tay nàng xoay người đi ra, nụ cười tràn đầy bên khóe miệng Vệ Lai càng ngày càng đậm, đến cuối cùng, thậm chí nàng còn cười ra tiếng.
“Quý Mạc Phù... Quý Mạc Trần...” Cô nhẹ giọng nỉ non, “Quý Mạc Trần, rốt cuộc ta cũng tìm được huynh...”
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại đã sắp đến buổi trưa, Xuân Hỉ đã sớm chuẩn bị canh giải rượu, thấy nàng dậy, vội vàng bưng qua cho nàng uống.
Vệ Lai không từ chối, bưng lên uống vài ngụm, thấy tiểu nha đầu có vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi, không khỏi cau mày —
“Ta không thích ấp a ấp úng, có gì cứ việc nói thẳng. Chủ tử là người nô tài cũng là người, nếu đều là người, không cần phân chia tôn ti.”
Xuân Hỉ cảm kích nhìn nàng, cũng không do dự nữa, nói chi tiết lời trong lòng mình, “Cô nương đêm qua sao không giữ Hoàng Thượng lại?”
“Cái gì?” Vệ Lai ngẩng đầu, “Giữ hắn làm gì?”
“Ai nha cô nương!” Xuân Hỉ có chút nóng nảy, theo ý nàng, có thể có được sự sủng ái của Hoàng Thượng đó là một chuyện tốt cỡ nào. Vị cô nương Lam Ánh Nhi này là người tốt, Hoàng Thượng thích nàng như vậy, đêm qua theo lý hẳn nên là nước chảy thành sông, nhưng sau đấy Hoàng Thượng lại một mình ra khỏi phòng, điều này thật sự làm nàng rất nghi ngờ rất hoang mang, “Vào hậu cung, không phải là chờ có một ngày được Hoàng Thượng sủng hạnh sau đó phong phi phong tần sao! Sao cô nương không tính cho mìnhmột chút nào vậy!”
Vệ Lai chớp mắt mấy cái, “Thì ra là chuyện này!” Lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói. “Ta với Hoắc Thiên Trạm là bằng hữu, ta không phải phi tử của hắn!”
Với chuyện nàng gọi thẳng tên họ của Hoàng thượng ra, tiểu nha đầu đã sớm coi như không thấy, nhưng chuyện nàng bảo Hoàng thượng là bằng hữu, Xuân Hỉ cũng không dám gật bừa.