“Cô nương người đừng nói như vậy.” Xuân Hỉ đỡ nàng ngủ lại, “Hoàng Thượng đối tốt với người bao nhiêu, trong mắt hạ nhân chúng nô tỳ đều thấy hết rồi. Đó là Hoàng Thượng nha! Nô tỳ đã nói, có thể được Hoàng Thượng yêu chiều như thế,là phúc của cô nương người đó!”
Vệ Lai im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận với nàng về việc này nữa.
Trong quan niệm cổ nhân, có thể gả cho Hoàng đế nhận được sủng ái, tất nhiên là phúc phận to lớn.
Nhưng với cô mà nói, những thứ kia không những không phải phúc, làm không tốt ngược lại còn là họa.
Chợt cảm thấy nên cùng Hoắc Thiên Trạm giúp thái tử nước Liêu Hán đó lên ngôi vị Hoàng đế, bởi như vậy, Quý Mạc Trần sẽ được giải thoát, cô cũng được giải thoát theo.
Người vẫn luôn tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng có tung tích, tâm trạng hôm nay vốn phải rất tốt.
Nhưng sao Vệ Lai vẫn không vui vẻ nổi.
Rời giường, rất muốn trực tiếp ngâm mình trong bể nước nóng kia một lát, lập tức nhớ ra mình thật sự đã bị ném vào lãnh cung, không khỏi thở dài một hơi.
Xuân Hỉ hầu hạ nàng rửa mặt xong liền vào phòng bếp bận chuẩn bị đồ ăn, với nữ nhân bị giam vào lãnh cung mà nói, một ngày ba bữa thật ra là có người đưa đến. Thế nhưng mấy món thô mặn mà thái giám đưa đến đừng nói là Vệ Lai, đến người làm như Xuân Hỉ cũng khó mà cho vào miệng.
Cũng may cả đêm qua, tòa lãnh cung đã được Thuần Vu Yến sai người tới tân trang bên trong, thậm chí còn thay một phòng nhỏ thành phòng bếp, lại đưa vài nguyên liệu chủ yếu đến để họ nấu ăn.
Vệ Lai ngồi một mình trong phòng nhìn ra ngoài, cầm trà ngon Xuân Hỉ pha trong tay, ấm áp, rất thơm.
Một hồi lâu sau, cửa mở ra, có một giọng nói khẽ của thái giám vang lên. “Cô nương!”
Vệ Lai nghiêng đầu, đồng thời nói. “Tần đại ca!”
Quả nhiên, khi nhìn qua, Tần đại ca đang từ phòng ngoài đi vào.
Hắn nắm trong tay một thứ gì đó, rất chặt, Vệ Lai không đoán được đó là cái gì.
“Cô nương!” Tần đại ca hạ thấp giọng, “Tộc Trưởng gửi thư đến, cũng có đồ đưa đến.” Vừa nói vừa sờ tay vào ngực lấy ra một lá thư, cả thứ nắm trong tay cũng đưa tới trước mặt nàng.”Đây là cùng buộc với thư vào chim bồ câu, cô nương cầm lấy đi.”