Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 102: Q.1 - Chương 102




“Thất ca, huynh điên rồi có phải hay không?” Thập Nhị bỗng dưng nóng nảy, “Cho dù thân thể Thất tẩu không thích hợp lên đường, thì huynh tạm thời để tẩu ấy ở lại chỗ này, chúng ta trở về trước là được, ở đây cũng không phải là không có người chiếu cố tẩu ấy!”

“Thập Nhị nói đúng đó Thất ca.” Thập Nhất tiếp lời,“Cho dù vì Thất tẩu...... Huynh cũng không thể vì tẩu ấy mà buông tha cho ngôi vị thái tử chứ?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ: “Ta sẽ không bao giờ để nàng một mình ở lại nơi này, nếu phải đi về, ba người các đệ cứ trở về trước đi, như thế cũng không phải không được.”

“Thất ca!” Thập Nhị quả thực không thể tin được những gì mình nghe được, dừng lại một chút mới lại chậm rãi nói, “Thất ca, nơi này đã là lãnh thổ Bắc Mạc của chúng ta, Mộc Cao Phi kia tuyệt đối không thể đuổi theo, Thất tẩu vẫn an toàn mà, chỉ cần có người tận tâm chiếu cố tẩu ấy, làm sao có chuyện gì xảy ra được?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên đem tầm mắt nhìn về phía xa xa, không hề lên tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Thần dường như nhìn ra hắn đã hạ quyết định tâm, liền miễn cưỡng xoay người nói Thập Nhất, Thập Nhị: “Đi thôi, chúng ta trở về trước.”

Thập Nhị vừa tức vừa giận, rốt cục vung tay áo rời đi.

Thập Nhất vẫn đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn xoay người đi vào, rốt cục nhịn không được nói: “Thất ca, huynh thật sự phải chắp tay nhường ngôi vị thái tử cho người khác sao?”

Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên một nụ cười: “Thập Nhất, ngôi vị thái tử không phải là ngôi vị cao nhất, các đệ không cần khẩn trương như vậy.”

“Nhưng trong tình hình hiện nay, nếu huynh trở thành thái tử, về sau đăng quang ngôi vị hoàng đế là chuyện sớm hay muộn thôi, huynh buông tay như vậy, về sau chưa chắc đã còn có cơ hội.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cười như trước: “Thập Nhất, có đôi khi, giấu tài, tĩnh xem biến, còn hơn bày ra lắm mưu nhiều kế rất nhiều.”

Lúc Thập Nhất vẫn còn giật mình đứng yên tại chỗ, hắn đã đẩy cửa vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Đêm đó, đoàn người suốt đêm rời khỏi trạm dịch, chỉ trừ bỏ Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan.

Tịch Nhan mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở to mắt liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa lưng về phía mình ngồi ở bên giường đọc sách.

Trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy rất ấm áp, hơi cử động nhẹ thân thể, cảm thấy trên người khôi phục một chút khí lực, liền ngồi dậy, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo hắn, đem mặt vùi vào lưng hắn: “Chàng đang xem gì đó?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, xoay người đem nàng ôm vào trong lòng, cầm quyển sách trong tay giơ lên: “Sách sử của Đại Sở.”

Trên mặt Tịch Nhan lúc đầu còn màng vẻ tươi cười bỗng dưng lập tức biến đổi, ngay sau đó lại giống như một đứa nhỏ đang dỗi, đoạt lấy quyển sách trong tay hắn, ném thật mạnh vào góc tường, lại lần nữa trở về nằm trên giường.

Không ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Thanh Vũ là nàng sẽ có phản ứng như vậy, hắn cúi người nhìn nàng, cười nói: “Đứng lên ăn một chút thức ăn đi, nàng đã ngủ lâu như vậy, không ăn cơm sao được?”

Tịch Nhan nằm ở nơi đó, hai mắt sương mù đẫm lệ, không bao lâu sau khắc chế không được nấc lên lên.

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ thở dài.

Từ sau biến cố của Nam Cung Ngự, trước đây vì che dấu bản thân, không thủ đoạn nào mà nàng không sử dùng, thế mà nay nàng bộc phát tính tình trẻ con yếu ớt, ỷ lại vào hắn mọi lúc mọi nơi, giống như một đứa trẻ không chịu nổi kích động.

Những năm qua, bề ngoài nàng được tôn vinh, long sủng không ngừng, nhưng mà tận sâu trong lòng lại tràn đầy bi thương cùng cô tịch mà không thể giãy bày với ai? Ngoại trừ Nam Cung Ngự là người hiểu nàng nhất thế mà cũng chỉ là một kẻ đảo mà thôi --

Dự thân vương Mộc Cao Phi. Cho tới bây giờ, Tịch Nhan mỗi khi nghĩ đến thân phận này của hắn vẫn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng đến cuối cùng, lại khắc chế không được bật khóc ra.

“Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng nói cho ta biết, Nam Cung Ngự trà tộn vào Tây Càng nhằm mục đích gì? Hắn lấy thân phận sư huynh xuất hiện ở bên cạnh ta là vì sao?” Tịch Nhan lại lần nữa bị hắn ôm lấy từ phía sau, tựa vào trong lòng hắn nhẹ giọng hỏi.

Nàng biết bản thân mình không phải là kẻ ngu dốt, nhưng từ khi gặp gỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ, trí tuệ của nàng dường như đều bị mất đi, nàng không hiểu rõ Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho tới bây giờ, ngay cả Nam Cung Ngự cũng không hiểu nổi nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng lên, đi đến bên ngồi xuống cạnh bàn, thử thử độ ấm của bát cháo trên bàn, sau đó mới thản nhiên nói: “Nhan Nhan, mặc kệ mục đích của hắn là gì, tóm lại cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng thương tổn nàng, đó đã là may mắn.”

Nghe xong lời nói lấy lệ của hắn, Tịch Nhan vẫn hoảng hốt như trước, vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông Nam Cung Ngự vì sao phải lẻn vào Tây Càng. Nếu là vì bí mật quân cơ của quốc gia, thì Bắc Mạc mới là nơi hắn nên đến, bởi vì ở Trung Nguyên, chỉ có Bắc Mạc cùng Đại Sở có địa vị ngang nhau, nếu hắn muốn chiếm Tây Càng, kỳ thật là dễ như trở bàn tay, căn bản không cần thận trọng tự mình tìm hiểu như vậy.

Nhưng nếu không phải vì chiến tranh giữa hai quốc gia, thì còn có nguyên nhân gì làm cho hắn phải liều lĩnh như vậy?

Tịch Nhan càng nghĩ càng hồ đồ, miễn cưỡng ăn nửa bát cháo, sau đó cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nên bảo Hoàng Phủ Thanh Vũ mang nàng đi ra ngoài hóng gió một chút.

Biên giới của Bắc Mạc cùng Đại Sở là vốn nơi non xanh nước biếc, bốn mùa như xuân, ngay cả dịch quán này cũng vô cùng xinh đẹp, so với sơn trang trước đó còn làm cho người ta vui vẻ thoải mái hơn.

Tịch Nhan đi dạo trong hoa viên, chỉ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đi được một quãng đường mới nhớ ra, quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ phía sau: “Bọn họ đâu rồi?”

“Trong kinh xảy ra một việc, bọn họ trở về trước rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói.

“Chuyện gì?”

“Trong lúc phụ hoàng săn bắn, long thể bị hao tổn, bọn họ đều quay trở về .” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên như kể một câu chuyện không liên quan tới mình.

Trong lòng Tịch Nhan nhất thời không hiểu: “Vậy chàng...... Vì sao chàng không quay về?”

“Ngự y gởi thư, nói không có gì trở ngại, có trở về hay không kỳ thật đều giống nhau.”

Sắc mặt Tịch Nhan không biết vì sao dần dần trở nên ảm đạm, hắn đều để trong mắt, thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”

Tịch Nhan quay đầu đi, hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng mà ông ấy dù sao cũng là phụ hoàng của chàng, ông ấy bị thương, chẳng lẽ chàng cũng không lo lắng sao? Cốt nhục thân tình trên thế gian này đều đạm mạc như thế sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.