Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 103: Q.1 - Chương 103




Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật sâu, ngược lại ôm lấy nàng, thấp giọng cười nói: “Nhan Nhan, cốt nhục thân tình trên thế gian này không phải đều đạm mạc, chỉ là có đôi khi, chúng ta không thể tìm được phương pháp chính xác để biểu đạt thôi.”

Tịch Nhan cười lạnh một tiếng: “Kkhông phải đều đạm mạc, chỉ có của ta mới đạm mạc mà thôi.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, trằn trọc in lên đôi môi của nàng, bên môi nàng thổ lộ: “Duy nhất nàng đạm mạc? Nhan Nhan, nàng đang ghét bỏ ta không thể cho nàng một đứa con sao, hả?”

Trong lòng Tịch Nhan trầm xuống, đột nhiên nghe xong lời hắn nói liền có chút kinh ngạc, nhưng lúc nàng còn đang ngây người, đột nhiên bị hắn cắn một ngụm trên môi, nhất thời nhíu mi hô đau, sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng nhướng mày lên, cũng hung hăng hướng trên môi hắn cắn xuống.

“Ô chà, mưu sát chồng kìa.” Hắn né tránh được nàng thản nhiên nở nụ cười một câu.

Nghe vậy, Tịch Nhan càng thêm giận, kiễng chân lên, nắm chặt hai vai hắn, giống như nếu không cắn được hắn thì không thể buông tha.

Nhưng mà lần này, nàng lại bị hắn thản nhiên đáp lại, nỗi căm tức cùng phẫn nộ của Tịch Nhan đều bị hắn hóa thành nụ hôn triền miên.

Lại bị lừa. Tịch Nhan bừng tỉnh đại ngộ nghĩ, nhưng lại nhịn không được vùi mình vào khuỷu tay hắn, sâu một chút, lại sâu thêm một chút.

Vào ban đêm, Tịch Nhan cũng vẫn quấn quít lấy hắn, do lo ngại cho thân thể của nàng chưa hồi phục nên hắn hoan ái với nàng có chút vội vàng, kết thúc thật nhanh nhưng nàng cảm thấy rất mỹ mãn đi vào giấc ngủ ngủ, mà hắn vẫn không yên giấc, suốt một đêm, lẳng lặng nhìn nàng ngủ yên ở trong lòng mình, ánh mắt thật sâu còn có chút đăm chiêu.

Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan không muốn xuống giường, liền lôi kéo hắn, cũng không cho hắn xuống giường, cứ dựa vào trong lòng hắn ngủ thêm một chút, đến khi nàng mơ mơ màng màng mở mắt câu đầu tiên thốt lên là: “Chàng tính bao giờ thì hồi kinh?”

Hắn rõ ràng nghe thấy “Chàng”, mà không phải là “Chúng ta”, bởi vậy thản nhiên nhấc mi: “Gấp cái gì, nơi này khí hậu hợp lòng người, bốn mùa như xuân, thích hợp cho nàng dưỡng bệnh, chúng ta ở lại đây một thời gian cũng không phải là không thể được.”

“Ta làm sao suy yếu như vậy chứ.” Tịch Nhan nhẹ giọng lầu bầu một câu.

“Chờ thêm hai ngày, thân thể nàng khỏe hơn, chúng ta đi hoa thành đi một chuyến, đó là lúc mở hội hoa, nơi đó chắc là náo nhiệt phi phàm.”

“Thật sự ư?” Trong mắt Tịch Nhan bỗng dưng lóe lên sự kinh hỉ, thấy hắn gật đầu, cười khanh khách lên,“Được.”

Đi xung quanh ngắm hoa, thời gian trở nên yên ả.

Ngày ngày, hắn cùng nàng đi dạo xung quang chợ hoa, thưởng thức các loại kỳ hoa dị thảo thiên hạ chính là một điều vô cùng thú vị, Tịch Nhan thật không ngờ, ở nơi đây hắn cũng có một sơn trang, tên gọi là “Thanh liễu”, bên trong sơn trang có nhiều loại hoa, so với hội hoa không kém mảy may, thậm chí có rất nhiều nhiều loại nàng căn bản không thể nhận biết tên, sum xuê dị thường.

Nàng say sưa tận hưởng cuộc sống, mỗi ngày cùng hắn ngắm hoa uống rượu, nếu uống nhiều bị say thì có thể ngã vào biển hoa đi vào giấc ngủ.

Thường thường nàng và hắn say sưa đến không biết đường về.

Rượu làm người say, mùi hoa làm say lòng người, hoặc là nói, được ở cùng hắn trải qua năm tháng làm say lòng người.

Tịch Nhan nằm trên những phiến hoa thược dược to, hai gò má phiếm hồng, mông mông lung lung nhìn khuôn mắt tuấn mỹ trước mắt, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, thấp giọng nói: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, nơi này thật tốt.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng: “Nàng thích thì tốt rồi.” Cuối cùng, vừa cười vừa hỏi nàng: “Nhiều danh hoa như vậy, loại nào hợp với nàng nhất?”

Nghe vậy, Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, sau một lát trầm ngâm liền nói: “Từ trước người bên ngoài hỏi ta yêu nhất loài hoa gì, ta chỉ nói là mẫu đơn. Nhưng hôm nay ta nói cho một mình chàng biết, ta yêu nhất ngọc phù dung đến từ đại mạc Tây Vực.”

Yêu nhất mẫu đơn, là vì nó quốc sắc thiên hương, phồn hoa nở rộ, không thê lương, không tịch mịch; nhưng trên thực tế nàng yêu chính là ngọc phù dung, chỉ vì nó cùng mình giống nhau, sinh ra trong hoàn cảnh ác liệt nhất, rất cần người khác bảo vệ mình.

Tịch Nhan bỗng dưng cười ha hả, tiến vào lòng hắn: “Bí mật này chỉ mình hai ta biết thôi. ”

Hoàng Phủ Thanh Vũ khóe miệng chậm rãi gợi lên nụ cười, định mở miệng nói chuyện đã thấy nàng chậm rãi nhắm hai mắt, đúng là đã ngủ, một chút bất đắc dĩ chợt gợi lên nơi khóe miệng, định ôm nàng đứng lên đi vào phòng.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, mi tâm Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu lại, nhanh chóng thả Tịch Nhan xuống, ôm vào trong ngực mới quay đầu nhìn về phía người đang tới.

“A, Dự thân vương đúng là vẫn còn dám đến đây.” Trên mặt hắn cũng không kinh ngạc, tựa hồ sớm dự đoán được Mộc Cao Phi trước mặt nhất định sẽ xuất hiện ở nơi này.

Biểu tình Mộc Cao Phi cũng đạm mạc, chỉ nhìn về phía Tịch Nhan trong lòng hắn, trên người hắn lại tỏa ra một cảm xúc trái ngược, thì thào gọi một tiếng: “Nhan Nhan......”

“Dự thân vương ngày thường dấu diếm hình dáng, lần này lại một mình bất chấp nguy hiểm tới đây, nếu chỉ là vì nhìn trộm thê tử của ta một chút, như vậy, ta thay mặt Nhan Nhan cảm tạ Dự thân vương rồi.” Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ nở một nụ cười nhợt nhạt, “Bất quá ba chữ ‘Dự thân vương’ thật là khó đọc, nếu có thể giống lúc trước chỉ gọi ngươi là Nam Cung thì dễ nghe hơn.”

Mộc Cao Phi cũng cười lạnh: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngày đó làm cho Nhan Nhan trở thành người của ngươi, là vì ta lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình, nếu một ngày kia nàng biết được, chỉ sợ đến lúc đó nàng sẽ không còn là người của ngươi nữa?”

“Thân phận của ta?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nói, “ Thân phận của ta thật sự rất rõ ràng, xác thực không giống Dự thân vương phức tạp như vậy. Bất quá cũng may Dự thân vương chung quy cũng chỉ có vài thân phận, thế mà lại nói ta.”

“Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi thật sự là kẻ đa mưu tuc trí, ngươi cũng biết tinh tường rằng hiện nay thời cơ còn chưa chín muồi, ta tạm thời không nói cho Nhan Nhan tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không cùng ngươi tranh đoạt nàng, nhưng một ngày kia, nếu Nhan Nhan thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, nàng nhất định sẽ là người của ta.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Lúc trước, ta quyết định đẩy nàng vào lòng ngươi, ta sẽ không hối hận, chỉ cần nàng vẫn là nàng, ta sẽ không bỏ cuộc.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh nhìn hắn rời đi, thản nhiên nói: “Nếu hiện nay ngươi còn vọng tưởng tranh giành cùng ta, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.