Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 415: Q.4 - Chương 415




Qua buổi trưa Thập Nhất mới trở lại doanh trướng, do Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới đến đây, mặc dù đang ở trong quân nhưng cũng bày tiệc tẩy trần, cho nên hắn có uống một chút rượu.

Linh Hiđang dựa vào đầu giường giở xem một quyển binh thư, thấy hắn tiến vào, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái liền rũ mắt xuống, tiếp tục lật sách.

Thập Nhất lấy khăn lau mặt, sau đó mới trở ngồi xuống bên giường, dừng một lát, cả người lại ngã xuống, lấy tay che mắt lại, không biết đến tột cùng hắn có ngủ hay không.

Linh Hi bắt buộc bản thân tiếp tục xem sách, qua hồi lâu sau, hắn vẫn không có chút phản ứng nào, nàng rốt cuộc nhịn không được đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn, kiểm tra hắn một chút.

Hắn quả nhiên là chưa ngủ , lấy bàn tay che mắt ra nhìn về phía nàng:“Gì vậy?”

“Chàng đang suy nghĩ gì thế?” Linh Hinhướng mày nhìn về phía hắn.

“Không có gì.” Thập Nhất thản nhiên trả lời một câu, vừa muốn lấy tay che mắtlại, Linh Hi đột nhiên kéo cánh tay hắn ra, sau đó nắm lấy vai hắn, nằm sấp trên ngườihắn, cả hai bốn mắt nhìn nhau:“Không được nghĩ nữa.”

Tiếp theo nàng cũng không nói được hắn không được nghĩ về điều gì, nhưng nàngbiết hắn sẽ biết.

Thập Nhất nhìn nàngthật sâu, bỗng nhiên nói:“Được.” Nói xong, bỗng nhiên vươn tay ra, ôm lấykhuôn mặt của nàng.

Linh Hi đầu tiên ngẩn người ra, sau đó khi nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, đôi môi đã bị hắn che kín, sau đó, hắn xoay người đem đặt nàng ở dưới thân.

Nàng muốn kêu lên nhưng lại kêu không ra tiếng, từ chối vài cái nhưng cũng không còn sức lực, rốt cuộc lạiphản ứng lại hắn, nàng dùng sức cắn nát đôi môihắn.

Thập Nhất thét lớn một tiếng, thả nàngra, ánh mắt mang theo một chút khó hiểu.

Linh Hi lập tức sử dụng cả tay lẫn chân đánh vào ngườihắn, trong thanh âm mang theo uất giận không thể khống chế:“Không cho chàng chạm vào ta! Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng chỉ biết mỗi khi uống rượu mới tới tìm ta, ai cần chứ? Ta không cần! Chàng tránh racho ta! Chàng nghe thấy chuyện củaThất tẩu lại bị kích thích, sau đó chạy đến chỗ ta làm ầm ĩ, vậy là ý tứ gì chứ? Tránh ra tránh ra tránh ra!”

Hắn vừa nghe thấy thế, lập tức giơ taybịt kín miệng của nàng, nhíu mày trầm giọng nói:“Nàng nói bậy bạ gì vậy?”

Linh Hi bị bịt miệng, phát không ra tiếng, liền trợn to mắt nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Thập Nhất rốt cuộc cũng chậm rãi buông nàngra, ngồi dậy, thản nhiên nói:“Về sau đừng nói bậy bạ như vậy nữa.”

Linh Hi cắn răng, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng nói:“Chàng tự lừa mình dối người, này cả đời chàngcứ tiếp tục dối gạt bản thân mình như vậy!”

Từ đó hai người lại lâm vào cục diện bế tắc. Nỗi tức giận cùng ủy khuất trong lòng Linh Hi lần này rốt cuộc bạo phát toàn bộ, nàngvứt bỏ hết mọi thứ, không làm rượu và thức ăn cho hắn nữa, buổi tối cũng không cho hắn ngủ chung một trướng, ngược lại nàng lại xin Thập Nhị tìm một tiểu doanh trướng cho mình. Thập Nhị nghĩ hai người bọn họ chỉ giận dỗi với nhau, nên đến chỗ Thập Nhất nói bóng nói gió một hồi, nhưng lại không hỏi thăm được gì, bèn nhiều lần đến hỏi Linh Hi. Linh Hi không thể nói cho hắn chuyện mà Thập Nhất không muốn cho người khác biết, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Thập Nhị liền trốn ngay.

Vào một ngày, một mình nàng cưỡi ngựa chạy ra bên ngoài, nhưng thật không ngờ nhưng ở bên ngoài lại gặp được Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nàng nghĩ hắn cũng đi ra hít thở không khí trong lành, trên người mặc y phục hàng ngày, bên cạnh cũng chỉ mang theo hai thị vệ. KhiLinh Hi nhìn thấy hắn, mấy chú ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ bên cạnh, còn hai cái thị vệ cũng đứng rất xa, chỉ mỗi mình hắn ngồi trên tảng đá ở bên cạnh dòng suối nhỏ, tuy hắnvẫn còn mang thần sắc bị bệnh, nhưng bộ dáng lại rất tiêu dao nhàn nhã.

Linh Hinhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy nàng, nên mỉm cười vẫy vẫy tay với nàng. Linh Hi do dự một lát, sau đó xoay người xuống ngựa, đi tới bên cạnh hắn:“Hoàng Thượng.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhìn nàng một cái, nói:“Bên ngoài không cần đa lễ. Muội có thể giống như Thập Nhất gọi ta một tiếng Thất ca, ngồi đi.”

Thất ca. Linh Hi nghe được nhịn không được lạicảm thấy rất đau xót, e rằng người ta chưa bao giờ xem mình là thê tử, nàng sao lại dám trèo cao gọi là Thất cagì đó. Nàng hãy còn đang suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn nghe lời ở ngồi xuống trên một tảng đákhác, vừa cúi đầu mới phát hiện trong dòng suối có hai con cá nhỏđang chơi đùa, thì ra vừa rồi Hoàng Phủ Thanh Vũđang xem cảnh này.

Linh Hi không khỏi lại nghĩ đến tâm sự của Thập Nhất, nhịn không được nói:“Hoàng Thượng, ngài là đang nhớ quận chúa Tịch Nhan sao?”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, mặc dù không trả lời, nhưng cũng xem như cam chịu .

Linh Hi dừng một chút, vừa cười vừa nói:“Kỳ thật thần đối vị quận chúa này sớm đã nghe thấy, nhưng vẫn rất tò mò, Hoàng Thượng có thể nói một chút nàng là người như thế nào không?”

Hoàng Phủ Thanh Vũvẫn mỉm cườinhư cũ:“Thập Nhất không nói với muội sao?”

Thần sắc Linh Hi cực kỳ mất tự nhiên, chậm rãi nói:“Không có. Thập Nhất gia bận rộn như vậy, làm sao có thời gian rảnh quan tâm tới thần.”

Trong khẩu khí bất giác lại mang theo hai phần u oán, Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe được bật cười thành tiếng, cuối cùng mới nói:“Đối mặt với muội, có rất nhiều chuyện Thập Nhất không thể nói thành lời.”

Linh Hi nao nao, sau đó mới chậm rãi thở dài:“Thần biết. Thần lấy thân phận như vậy gả cho hắn, đã sớm dự đoán được rồi.”

“Nếu như thế, hai ngày nay các ngườigiận dỗi là vì sao?”

Linh Hi có chút xấu hổ, nhất thời lại cảm thấy bội phục sự thông thấucủa vị Hoàng Thượng này, nghĩ nghĩ, liền nhịn không được nói những lời từ trong đáy lòng ra:“Thần không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, hắn luôn như gần như xa, có đôi khi thần cảm thấy trong lòng hắn có thần, có lúc lại cảm thấy hắn lại xem thầnnhư...... Thần không biết, thầnvốn là người rất kiên định, nhưng cũng bị hắn biến thành kẻ do dự rồi.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại trầm mặc một lát, sau đó mới thở dài một hơi, nói:“Thập Nhất quá nặng tình, có đôi khi không buông xuống được. Nhưng hắn do dự như vậy, ta cảm thấy muội cũng không nên vì hắn do dự mà phiền não, nên nghĩ đến bản thân mình nhiều hơn.”

Linh Hi có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía hắn, đây là hắn đang cổ vũ nàng nên to gan làm chuyện mình muốn làm sao?

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lên:“Thập Nhất tính tình ôn nhuận, làm việc chu toàn, điều này tuy là ưu điểm, nhưng có khi làm việc khó tránh khỏi lo trước nghĩ sau, nên cần người ở phía sau thúc đẩy hắn.”

Chỉ một câu nóinày, tâm tình Linh Hitrở nên thông thấy, thoải mái hắn -- ngay cả hắn cũng đồng ý với mình, có phải điều này cho thấy từ trước đến nay nàng cố gắng không uổng công sao? Nhưng vừa nghĩ như thế, nàng lại nghĩ tới một chuyện, trong lúc nhất thời sắc mặt lại cứng ngắc:“Nhưng mà về sau, hắn sẽ báo thù cho Mẫu Đơn.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mỉm cười như cũ:“Chuyện ngày sau, ngày sau hãy nói. Nếu có thể gần nhau cho đến cuối cùng, ai có thể kết luận sẽ không có kỳ tích phát sinh?”

Tâm Linh Hi rung động vô cùng!

Buổi chiều, khi Thập Nhất từ giáo trường trở lại doanh trướng, liền nhìn thấyLinh Hi đem một đĩa điểm tâm đặt trên thư án, hắn nhất thời có chút kinh ngạc, Linh Hi đã quay đầu nhìn thấy hắn, cười cười:“Chàng đã trở lại, dùng một chút điểm tâmtrước đi, ta sẽ đem một ít choThất ca, sau đó trở về cùng chàng dùng bữa tối.”

“Thất ca?” Thập Nhất trở nên kinh ngạc, còn chưa phục hồi tinh thần lại, nàng đã mang theo một giỏ thức ăn đi ra đại trướng. Bộ dáng của nàng vui vẻ giống như trước đó bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Một lúc lâu sau, Linh Himới quay trở lại, thấy hắn đang ngồi ở trước thư án, không khỏi lên tiếng hỏi:“Sao chàng không ăn? Thất ca mới vừa rồi còn khen tay nghề của ta rất tốt, ta cũng biết mình tiến bộ không ít, chàng mau chút nếm thử đi.”

“Nàng gặp Thất ca khi nào vậy?” Thập Nhất hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

“Ta mỗi ngày đều nhìn thấy huynh ấy mà.” Linh Hi tránh nặng tìm nhẹ đáp, đưa tay lấymột khối tâm đưa tới bên miệng hắn.

Thập Nhất có chút chần chờ, mở miệngnuốt xuống, Linh Hirút tay về, lại lấy một khối bỏ vào trong miệngmình, cười cười:“Chàng yên tâm, những lời không nên nói, một chữ ta cũng không nói.”

Sắc mặt hắn trầm xuống, tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái. Ngoài dự đoán, nàng lại mỉm cười như cũ, lại lấy một khối điểm tâm đưa cho hắn, Thập Nhất nghiêng đầu qua không ăn, nàng cũng không giận, rút tay về bỏ vào trong miệngmình:“Chàng không ăn sao? Ta đi chuẩn bị bữa tối cho chàng.”

“Không cần.” Thập Nhất đứng dậy,“Ta không có khẩu vịgì cả.”

Hắn đi nhanh vào nội trướng, khi Linh Hi đuổi theo vào trong, hắn đã ngã xuống giường, giả vờ nhắm mắt ngủ. Linh Hi tiến lên, ngồi xuống ở bên giường hắn:“Thanh Dung, chàng còn muốn bày trò nữa sao, không ăn một chút gì sao được? Chàng nói cho ta biết chàng muốn ăn cái gì, ta đi làm cho chàng.”

“Không cần.” Thập Nhất nhìn nàng một cái, miễn cưỡng đáp một tiếng, sauđó quay đầu sang hướng khác.

Linh Hi lôi kéo cánh tay hắn:“Thanh Dung, không phải chàng đang giận ta chứ? Chàng giận ta mấy ngày nay không làm thức ăn cho chàng sao?”

Sau một lát, nàng nghe được hắn thở dài, liền cũng thở dài theo:“Nhưng là do chàngxem ta là người khác trước mà --”

“Tiết Linh Hi!” Thập Nhất bật ngồi dậy nhìn nàng, đôi mắt như sắp phun ra lửa,“Ta không có xemnàng trở thành người khác!”

Đầu óc Linh Hiliển trở nên trống rỗng, những lí do thoái thác nàng vốn chuẩn bị đầy đủ phút phút đều biến mất toàn bộ, sau một lúc lâu cũng chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, ngây ngốc trả lời một chữ:“A?”

Thập Nhất căm tức nhìn nàng một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài.

Linh Hi phục hồi tinh thần lại, hét lên một tiếng xông lên ngăn cản hắn:“Đừng đi mà --”

Thập Nhất dừng chân lại, mắt lạnh nhìn nàng.

Linh Hi do dự một lát, vẻ mặt cổ quái vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, sau một lúc lâu, rốt cuộc vươn tay vòng quanh thắt lưng hắn, chậm rãi đem bản thân vùi vào trong lònghắn:“Thanh Dung, chàng có biết hay không, chàng nói như vậy, ta sẽ vui mừng đến phát điên .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.