Nghe những lời ấy, ánh mắt Thập Nhất nhịn không được có chút nhộn nhạo, nàng ở trước ngực hắn cọ cọ vài cái, hắn dừng một chút, vừa định vươn tay ôm lấy nàng, Linh Hi lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn cười cười: “Được rồi, ta đi làm thức ăn cho chàng.”
Cánh tay Thập Nhất nâng lên đến giữa không trung, liền lùi lại phía sau, thản nhiên gật gật đầu: “Được.”
Linh Hi mỉm cười nhìn hắn như cũ, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút do dự, nhưng tiếp theo đó sự do dự kia lại đột nhiên hóa thành quả cảm, nàng bất ngờ kiễng mũi chân lên, in trên môi hắn một nụ hôn, sau đó liền xoay người ra khỏi doanh trướng.
Thập Nhất qua hồi lâu sau mới hồi thần lại, nhưng không biết sao hắn đột nhiên nhớ đến Mẫu Đơn.
Sau này hắn mới biết được thì ra Mẫu Đơn tự nguyện đi vào thanh lâu làm việc cho Thất ca, tuy nhiên nàng vẫn giữ gìn sự trong sạch, không cho khác bất kỳ nam tử nào chạm qua dù chỉ một chút, sau đó mặc dù giúp đỡ Thất ca ở trước mặt Thất tẩu đóng kịch, nhưng bất quá cũng chỉ diễn trò mà thôi. Có lẽ là do ảnh hưởng của những ngày sống trong thanh lâu, thế cho nên sau khi hai người bọn họ ở cùng một chỗ, ngay cả hắn nàng cũng có chút bài xích. Hắn cố gắng suốt gần một năm, rốt cuộc nàng mới có thể chấp nhận cùng hắn sóng vai ngồi chung. Sau này, nàng mới để cho hắn nắm tay, lúc nàng tửa đầu vào vai hắn, hắn cũng giống như lời Linh Hi mới vừa nói, vui mừng suýt chút nữa phát điên.
Hắn thích nàng như vậy, hắn thích Mẫu Đơn như vậy...... Nhưng hắn vừa không chút do dự nói với Linh Hi, hắn chưa từng xem nàng trở thành bất kỳ kẻ nào! Hắn nhất định là hồ đồ rồi, điên rồi, mới có thể nói như vậy với một nữ tử khác!
“Phanh” một tiếng, Thập Nhất đột nhiên ngã ngồi xuống đất, chậm rãi ôm lấy đầu mình, đau lòng đến không thể hô hấp.
Khi Linh Hi mang theo rượu và thức ăn trở lại doanh trướng, nàng không còn thấy thân ảnh của Thập Nhất đâu nữa. Nàng chỉ nghĩ hắn tạm thời rời khỏi thôi, nên liền ngồi ở trong doanh trướng chờ hắn, nhưng qua một canh giờ, hắn vẫn chưa trở về. Linh Hi rốt cuộc không thể ngồi chờ được nữa, bèn đứng lên, bỗng dưng thoáng nhìn bên chân giường một miếng ngọc bội bị chia thành hai nửa! Nàng nhận ra đó là miếng ngọc bội của Thập Nhất, bèn tiến lên nhặt hai nửa ngọc bội lên, bỏ vào trong lòng bàn tay nhìn thử, không biết vì sao trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, xoay người liền ra khỏi doanh trướng đi tìm hắn.
Tìm xung quanh quân doanh một vòng, doanh trướng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, doanh trướng của Thập Nhị, toàn bộ nàng đều tìm qua, khi trở lại trong trướng, nàng vẫn là không nhìn thấy thân ảnh của hắn! Linh Hi cảm thấy rất bối rối, lại đi đến doanh trướng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau khi kinh động đến Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngay sau đó liền kinh động cả toàn bộ quân doanh, trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả mọi người đều biết -- không nhìn thấy Thập Nhất gia đâu!
Thập Nhị bối rối kéo Linh Hi hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Linh Hi nào biết có chuyện gì xảy ra, gấp đến độ nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nhưng thần sắc của Hoàng Phủ Thanh Vũ vô cùng bình tĩnh, đột nhiên nghe được thanh âm của Từ Dương truyền đến: “Hoàng Thượng, Thập Nhất gia để lại tờ giấy ở trong trướng!”
Tờ giấy được trình lên, Linh Hi lập tức đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, liếc mắt một cái liền thấy trên tờ giấy kia có vài chữ -- ta đi về, chớ đi tìm.
Đi về! Cả người Linh Hi nhất thời chấn động, hắn đi về kinh thành sao? Vì sao? Nàng làm sai cái gì sao? Hồi lâu sau, nàng có chút khổ sở ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngưng trọng: “Thất ca, muội làm sai sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lắc lắc đầu, nói: “Nếu muội muốn cùng Thập Nhất ở bên nhau, này cửa ải này hắn nhất định phải vượt qua.”
Linh Hi chỉ cảm thấy bản thân mình hồ đồ rồi, nàng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cũng không muốn lo lắng phỏng đoán nữa, chỉ biết là bản thân muốn có được đáp án từ Thập Nhất, bèn xoay người đi tìm ngựa: “Muội muốn trở về tìm hắn!”
Thập Nhị vừa định ngăn cản nàng lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên gọi hắn một tiếng: “Thập Nhị, đệ đưa muội ấy trở về đi, cần phải tìm bằng được Thập Nhất.”
Thập Nhị hoảng sợ: “Thất ca, không phải huynh muốn nói Thập Nhất ca sẽ làm chuyện điên rồ chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm ngâm một lát, lại bảo hắn lại gần, thấp giọng phân phó vài câu, Thập Nhị càng nghe sắc mặt càng khó coi. Đúng lúc này, lại nghe tiếng ngựa rống lên, ngay sau đó, Linh Hi đánh ngựa chạy ra khỏi quân doanh.
Thập Nhị cuống quít gật gật đầu với Hoàng Phủ Thanh Vũ, liền xoay người ra lệnh binh lính dắt ngựa, đuổi theo phía sau nàng chạy ra khỏi quân doanh.
Dọc theo đường đi, chỉ cần có dịch trạm Linh Hi nhất định sẽ đổi con ngựa khác, quả thực có thể nói ngựa không dừng vó, một đường hướng về kinh thành chạy như điên, nhưng Thập Nhất và nàng vẫn không đuổi theo kịp người xuất phát trước họ vài canh giờ. Năm ngày năm đêm chạy như bay, cuối cùng bọn họ cũng về tới kinh thành.
Linh Hi lập tức liền trở về Nghị thân vương phủ, không kịp xuống ngựa liền hỏi người gác cổng một câu: “Thập Nhất gia trở có trở về không?”
Người gác cổng nhận ra nàng, nhất thời kinh hãi: “Bẩm Vương phi, Thập Nhất gia đêm qua đã trở về, nhưng vài canh giờ trước lại rời khỏi rồi.”
Linh Hi nhịn không được nắm chặt dây cương trong tay, lúc này Thập Nhị vừa vặn mới đuổi tới, nghe được lời người gác cổng nói, nhất thời nhíu chặt mày lại, đột nhiên quay ngựa lại, hướng về cửa thành phía đông. Linh Hi phục hồi tinh thần lại, trong lòng giật mình hiểu được điều gì, cũng nhanh chóng đánh ngựa đuổi theo.
Nghĩa trang Đông Giao.
Đây là lần đầu tiên Linh Hi đứng ở trước mộ của Mẫu Đơn, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp, có chút hoảng hốt, có chút áy náy, nhưng mà nhìn nhang nến chưa tàn trước mộ bia kia, trong lòng cũng tràn đầy bi thương. Hắn đến tột cùng làm sao vậy? Không nói được một lời lại giống như điên mà quay trở lại kinh thành, là vì dâng hương cho Mẫu Đơn sao?
Nàng cảm thấy có điều gì đó bị mình xem nhẹ, vắt hết óc suy nghĩ, cho đến khi Thập Nhị ở phía sau đột nhiên nói câu “Nguy rồi”, nhất thời giống như có một đạo tia chớp xoẹt qua trong óc, nàng nhớ tới lúc sảng khoái trong thời gian đông chinh, đêm mà hắn uống rượu đã nói những lời mà hắn nói với Thất tẩu --
“Nàng nói nàng thay ta đi xuống bầu bạn với Vũ nhi, lại muốn ta thay nàng tiếp tục bầu bạn cùng Thất ca, nhưng ta tình nguyện nàng vẫn còn sống, bình yên còn sống......”
Khi đó, Linh Hi cũng không hoàn toàn hiểu được hàm ý những lời này, nhưng nay nghĩ lại, trong đầu nàng đột nhiên hoàn toàn thanh minh! Nói cách khác, lúc trước bọn họ đều nghĩ Thất tẩu của hắn sẽ chết, cho nên ước định để cho Thất tẩu thay hắn đi xuống bầu bạn cùng Mẫu Đơn, để cho hắn còn sống bầu bạn bên cạnh Thất ca! Nhưng nay, Thất tẩu của hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, vậy hắn làm sao đây? Chẳng lẽ hắn muốn đi bầu bạn với Mẫu Đơn sao?
Nhìn thấy sắc mặt Thập Nhị dần dần trở nên trắng bệch, giống như một câu trả lời cho những suy đoán trong lòng nàng, chỉ một thoáng, Linh Hi không thể ngăn chặn những giọt lệ rơi xuống, ngẩng đầu mờ mịt nhìn bầu trời, thất kinh, lại bi thống vạn phần gọi ra tên của hắn: “Hoàng Phủ Thanh Dung --”