Linh Hi nhìn thấy Thập Nhị tự tại cùng vị Tống gia tiểu thư kia ở cùng một chỗ, cũng đoán được Thập Nhất hẳn là ở trong cung, nhưng khi nghe hắn nói với ngữ khí thản nhiên, vẫn nhịn không được ngẩn ra, dừng một chút, lại nói: “Vậy, hôn sự của đệ thì sao?”
Thập Nhị nghe vậy nở nụ cười một tiếng: “Buổi tối hôm kia, Thất ca không phải đã muốn nói rồi sao? Chẳng lẽ Thập Nhất tẩu không nghe thấy?”
Linh Hi cảm thấy hơi kinh hãi, nhìn thấy bộ dáng Thập Nhị lãnh đạm, nhịn không được thở dài: “Đệ không thích vị tiểu thưkia, tội gì phải vậy chứ?”
Thập Nhị vẫn không ngừng uống rượunhư trước, nghe vậy cũng không có phản ứnggì, sau một lúc lâu mới nắm chặt chén rượu nói: “Thập Nhất tẩu, đệ nói một câu, tẩu đừng mất hứng. Lúc trước Thập Nhất ca cưới tẩu, có bao nhiêu cam tâm tình nguyện chứ?”
Linh Hi nhất thời nghẹn họng, một chữ cũng nói không được.
“Nay Thập Nhất ca cùng tẩu tuy rằng bề ngoài rất ân ái, nhưng chẳng lẽ huynh ấy không phải vì làm cho Thất ca tin tưởng huynh ấy đối với Thất tẩu không có vọng tưởng gì sao?”
Chén trà trong tay Linh Hi “Ba” một tiếng mới rơi xuống: “Đệ nói cái gì?”
Thập Nhị dừng một chút, dường như mới phản ứng lại mình vừa nói gì, không ngừng lắc lắc đầu: “Không, không, đệ nói bậy.”
Linh Hi liền kéo hắn lại, gian nan nói: “Đệ cũng biết hắn đối với Thất tẩu......”
Thập Nhị bỗng dưng mở to hai mắt nhìn nàng: “Tẩu cũng biết sao?”
Linh Hi không trả lời, lại nói: “Nghe lời nói của đệ, Thất ca cũng biết sao?”
“Thập Nhất tẩu......” Thập Nhị nhìn thấy sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch, nhất thời hận chính mình đã lỡ lời, “Thập Nhất tẩu, đệ chỉ nói bậy bạ thôi, tẩu đừng nghe đệ.”
Linh Hi cảm thấy cả người đều phát run, cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Hắn đối xử với nàng tốt, cười với nàng, nàng còn tưởng nàng đã làm nên chuyện, nhưng thì ra chân tướng lại buồn cười như vậy sao?
Không phải bởi vì nàng tốt, không phải bởi vì hắn động tâmvới nàng, mà là bởi vì phải diễn cho Hoàng Phủ Thanh Vũ xem?
Linh Hi cảm thấy thật vớ vẩn, buông Thập Nhịra, xoay người bỏ chạy ra khỏi tửu lâu.
“Thập Nhất tẩu!” Thập Nhị vội vàng đuổi theo ra cứa, Linh Hi đã lên xe ngựa đi rồi.
Thập Nhị không thể đuổi theo xe ngựa, chỉ có đứng ở cửa tửu lâu, nhìn bóng dáng xe ngựa dần xa.
Hôm qua hắn cùng vài huynh trưởng gần như làm náo loạn một trận, Thập Nhất suýt chút nữa thì ra tay quá nặng, bất luận như thế nào hắn cũng không có mặt mũi tiến cung nữa, nghĩ nghĩ, rốt cuộc hắn xoay người đi về phủ mình.
“Tiểu thư?” Thúy Trúc nhìn thấy khuôn mặt Linh Hi tái nhợt đến dọa người, cô ta bị làm cho hoảng sợ nắm chặt tay nàng, vội la lên, “Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ!”
Lòng bàn tay Linh Hi lạnh lẽo, vô lực tựa vào vách xe ngựa, ngay cả khí lực nói một câu nói cũng không có.
Cho dù Thúy Trúc từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, cũng chưa từng gặp qua nàng có bộ dạng này, sau khi trở lại trong phủ, vội vàng đi tìm đại phu, Linh Hi cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Không cần.”
Thanh âm kia cũng vô lực, giống như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan ra.
Thúy Trúc đau lòng, dìu nàng lên giường, hầu hạ nàng nằm xuống.
Linh Hi nhắm chặt hai mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, Thúy Trúc vội lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, còn thật cẩn thận nói: “Tiểu thư, là vì Thập Nhất gia sao? Lại là làm sao vậy?”
Mi tâm Linh Hi nhíu chặt, đôi môi cũng gắt gao mím lại, giống như đang gặp cơn ác mộng.
Thúy Trúc thấy thế, không dám trì hoãn nữa, một mặt tìm người đi thỉnh đại phu, một mặt đi tìm Tần Minh.
Đại phu nhanh chóng đến đây, xem mạch cho Linh Hi, lại không nói nên lời là chứng bệnhgì, bất đắc dĩ cáo từ .
Linh Hi vẫn ngủ, Thúy Trúc cũng không biết có phải nàng ngất đi hay không, tóm lại không làm sao gọi nàng dậy được, gấp đến độ ở trong phòng đi qua đi lại.
Thập Nhất đến chạng vạng tối mới vội vàng hồi phủ, vừa vào cửa đã đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Linh Hi, đưa tay kiểm tra trán của nàng: “Làm sao vậy? Đang êm đẹp làm sao lại đột nhiên bị bệnh rồi?”
Thúy Trúc ở một bên cũng chỉ biết lo lắng suông: “Nô tỳ cũng không biết. Lúc giữa trưa Tiểu thư cùng Thập Nhị gia ăn cơm, sau khi đi ra lại có bộ dáng này rồi.”
Thập Nhất cảm thấy cái trán nàng vô cùng lạnh lẽo, vừa muốn phái người đi truyền ngự y đến, trên giường, Linh Hi lại đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu gọi: “Thanh Dung......”
“Tỉnh rồi sao?” Thập Nhất cúi đầu xuống nhìn nàng, “Rốt cuộc nàng làm sao vậy, làm sao không thoải mái?”
Linh Hi nhìn hắn, cảm thấy sự lo lắng trong mắt hắn rõ ràng không phải giả, trong lúc nhất thời lòng đau như cắt, đưa tay chạm vào hắn, lại gọi hắn một tiếng: “Thanh Dung.”
Thập Nhất ôm nàng dậy, kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn nàng: “Có phải giữa trưa nàng ăn cái gì không sạch sẽ hay không? Sắc mặt sao lại đột nhiên khó coi như vậy?”
Thúy Trúc nhìn thấy Linh Hi tỉnh lại, lại thấy tình hìnhnày, liền bất động thanh sắc lui ra ngoài.
Linh Hi tựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tâm nàng lúc này mới yên ổn một chút, lắc lắc đầu.
“Ngự y sẽ nhanh chóng tới thôi, nàng nằm nghỉ trong chốc lát đi.” Thập Nhất để nàng nằm lại trên giường, vừa định đứng dậy đi ra ngoài phân phó vài chuyện, Linh Hi bỗng nhiên kéo tay áo hắn lại: “Thanh Dung, chàng ở bên cạnh ta được không?”
Thập Nhất lại ngồi trở lại trên giường, nghĩ nghĩ, nói: “Không phải nàng đang trách ta hai ngày nay không hồi phủ chứ?”
Linh Hi nhìn hắn, bỗng nhiên lắc đầu mỉm cười: “Không có, ta chỉ là...... Nhớ chàng.”
Thập Nhất đầu tiên là khẽ nhướng mày, sau đó liền ôm nàng vào trong lòng: “Được, ta ở trong này cùng nàng.”
Sắc mặt Linh Hi rốt cuộc dần dần tốt lên, dừng một chút, bỗng nhiên lại nói: “Sau này nếu chàng không trở về, phải cho người nói với ta một tiếng, được không?”
“Thì ra nàng vẫn nhớ đến chuyện này.” Thập Nhất thở dài, “Ta hôm qua bị tên tiểu tử Thập Nhị kia chọc tức, cho nên quên, về sau sẽ không thế nữa, nhất định sẽ nói với nàng.”
Linh Hi nhìn hắn một cái, lại lần nữa nở nụ cười.
Làm sao có thể là diễn trò được chứ? Nếu là diễn trò, vào lúc này giờ phút này, hắn cần gì phải đối xử với nàng như vậy?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại bắt buộc lòng mình yên ổn lại, vươn tay ra, cùng hắn mười ngón giao nhau.