Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 444: Q.4 - Chương 444




Suốt đêm đó, Linh Hi liên tiếp từ trong mộng bừng tỉnh lại, cho đến khi xác định mình vẫn nằm ở trong lònghắn, nàng mới có thể tiếp tục ngủ yên.

Có lẽ là hạnh phúc quá mức đột ngột cùng hoàn hảo mới có thể làm cho người ta trở nên lo được lo mấtnhư thế chăng?

Trong cơn hoảng hốt, Linh Hi cảm thấy mình có lẽ nên tách ra một chút, có lẽ tách ra mới có thể làm cho những suy nghĩ lung tung này lắng dịu lại chăng?

Sang hôm sau, sắc mặt của nàng so với hôm trước còn kém hơn, Thập Nhất thấy thế liền cho truyền ngự y .

Ngự y rất nhanh tới nơi, bắt mạch cho Linh Hi, sau một lúc lâu cau mày trầm tư, Thập Nhất nhìn thấy mày cũng nhíu chặt lại, hắn mới nói: “Vương phi không có gì trở ngại, bất quá...... Thập Nhất gia cùng Vương phi đều còn trẻ, có một số việc nên có tiết chế mới tốt.”

Không ngờ là kết luận như vậy! Linh Hi nằm trong trướng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, mà bên ngoài trướng, sắc mặt Thập Nhất càng khó nhìn, bình tĩnh sai người đưa ngự y xuất phủ.

Linh Hi không muốn hắn vì mình hao tổn tinh thần, liền ngồi dậy nói: “Được rồi, ta thật sự không có việc gì, tối hôm qua không ngủ ngon, hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt là khỏe ngay. Thanh Dung, chàng mau vào cung đi, còn có rất nhiều chuyện chờ chàng xử lý đó.”

Thập Nhất thấy sắc mặt nàng quả thật tốt hơn một chút, lúc này mới gật gật đầu.

Linh Hi uống một chén thuốc an thần xong, lại ngủ một giấc nguyên cả buổi sáng, tinh thần quả nhiên tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khôi phục được mấy phần, dùng xong ngọ thiện, lại nằm xuống giường ngủ tiếp, trong cơn hoảng hốt nàng lại mơ thấy phụ thân và mẫu thân, trong lúc mông mông lung lông đó, Thập Nhất đã quay trở lại.

Thấy sắc mặt nàng đã hồng nhuận trở lại, tâm trạng Thập Nhất cũng thả lỏng hơn. Linh Hi thức giấc liền cùng hắn dùng bữa tối với nhau.

Linh Hi vừa ăn, vừa thật cẩn thận đề cập đến tâm sự của mình: “Thanh Dung, qua một thời gian nữa, ta muốn về thăm nhà một chuyến --”

Quả nhiên, nàng vừa mới nói đến một nửa, sắc mặt hắn cũng đã trầm xuống. Linh Hi thản nhiên cười cười: “Ta chỉ muốn hồi hương thăm cha mẹmột chút......”

“Phải không?” Thập Nhất hạ đôi đũa xuống, thản nhiên nói, “Tùy nàng quyết định thôi.”

Linh Hi biết trong lòng hắn đối với phụ mẫu của mình vẫn còn khúc mắc, bởi vậy khi nàng nhìn thấy hắn có bộ dáng này, liền không nói thêm gì nữa.

Thập Nhất dùng qua bữa tối, lại ngồi một lát liền đứng dậy rời đi, không ngủ lại trong viện của Linh Hi.

Linh Hi nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, tâm thần không thể tránh khỏi ảm đạm xuống, nàng không biết đến tột cùng mình có nên cho người chuẩn bị chuyện hồi hương hay không nữa.

Từ đó về sau, Thập Nhất không còn tới viện của nàng nữa, mãi cho đến vài ngày sau, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói Tịch Nhan ở trong cung thiết yến, đặc biệt yêu cầu Đạm Tuyết cùng Linh Hi vào dự tiệc, ở trong phòng nghỉ ngơi mấy ngày nay rốt cuộc Linh Hi lần đầu tiên mới ra khỏi cửa.

Đi vào trong cung của Tịch Nhan, nàng mới phát hiện Đạm Tuyết đã đến rồi, cùng đi với nàng ta còn có Hoàng Phủ Thanh Thần. Hai người ngồi cùng nhau, Hoàng Phủ Thanh Thần không biết đang nói cái gì, khóe miệng Đạm Tuyết ngẫu nhiên hiện lên ý cười, còn trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần cũng nồng đậm sủng nịch. Còn Tịch Nhan ngồi ở vị trí thủ thượng, nhìn hai người kia không ngừng lắc đầu thở dài, vừa nhìn thấy Linh Hi, nàng đột nhiên cười rộ lên, hô to: “Linh Hi, lại đây ngồi đi.”

Linh Hi băn khoăn về vấn đề quy củ, nào dám đi lên ngồi chungvới nàng, bèn ngồi đối diện với Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết.

Tịch Nhan rốt cuộc không thể nhịn được nữa, căm tức nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần: “Ta cũng không nói đến việc mời ngươi, ngươi chạy tới làm cái gì? Quấy rầy chúng ta nói chuyện với nhau!”

Hoàng Phủ Thanh Thần hiếm khi không cùng nàng đấu võ mồm, chỉ thản nhiên nói: “Thất tẩu, Đạm Tuyết gần đây thân thể không tốt, ta chỉ đi theo chăm sóc nàng thôi.”

Tịch Nhan vừa muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng thông truyền: “Hoàng Thượng giá lâm --” Ánh mắt ảm đạm của nàng nhất thời liền sáng bừng lên, đứng lên nghênh đón ở cửa đại điện.

Hoàng Phủ Thanh Vũ mang theo nụ cười đi vào, vừa vào cửa liền ôm lấy nàng, đi tới vị trí thủ thượng ngồi xuống.

Tịch Nhan lúc này quên đi những oán trách lúc nãy đối với Hoàng Phủ Thanh Thần không còn một mảnh, vui mừng nhỏ giọng nói chuyện cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Linh Hi liếc mắt nhìn hai đôi bích nhân trước mặt này một cái, cúi đầu lẳng lặng dùng bữa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lắng nghe Tịch Nhan nói chuyện, khi ánh mắt đảo qua người nàng, liền bất động thanh sắc nhéo thắt lưng Tịch Nhan một cái. Tịch Nhan thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức chợt hiểu, dừng một chút mới nói: “Linh Hi, muội cùng Thập Nhất giận dỗi sao?”

Thức ăn Linh Hi vừa mới nuốt xuống bỗng nghẹn lại ở yết hầu, nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện khác tất cả bốn người còn lại đều nhìn chằm chằm mình, nhất thời nàng cảm thấy thức ăn này rốt cuộc nuốt không trôi rồi, bản thân mình cũng nói không ra lời, chỉ lắc lắc đầu.

“Ta nghe nói Thập Nhất gần đây một ngày một đêm ở trong cung làm việc, còn tưởng rằng các người giận dỗi chứ.” Ánh mắt Tịch Nhan hiện lên một chút giảo hoạt, cười nói.

Linh Hi cười cười, vẫn lắc đầunhư cũ.

Đúng ở lúc này, bên ngoài có một cung nữ đi vào, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, Thập Nhất gia ở bên ngoài cầu kiến.”

“Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, “Tuyên vào.”

Trong lòng Linh Hi đột nhiên nhảy dựng, nhìn chằm chằm ra cửa.

Thập Nhất đi vào, hành lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan, lại chào hỏi với Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết, sau đó liền lập tức ngồi xuống bên cạnh Linh Hi.

Cung nữ nhanh chóng mang thêm một bộ bát đũa, Linh Hi vừa vặn gắp một khối phù dung tô, vừa quay đầu nhìn sang lại thấy Thập Nhất đang nhìn mình, liền kinh ngạc đem khối điểm tâm kia bỏ vào chiếc đĩa của hắn, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: “Ta đã quên chàng không thích ngọt.” Nói xong vừa muốn nhấc đũa gắp trở về.

Thập Nhất có chút bất đắc dĩ thở dài, tay trái cầm tay của của nàng, tay phải cầm lấy đôi đũa, đem khối phù dung tô ngọt ngấy kia bỏ vào trong miệng, đồng thời không quên nâng mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái.

Nếu không phải ở Ngự thư phòng nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tống Văn Viễn đối thoại với nhau, hắn biết được Cửu ca ở trong này cùng với Đạm Tuyết, còn Thất ca không bao lâu nữa cũng lại đây, trong lòng mình lo lắng e sợ một mình nàng lại miên man suy nghĩ, hắn sẽ không lỗ mãng như vậy đột nhiên đến đây. Mà lúc này, hắn cơ hồ có thể xác định, những lời Tống Văn Viễn nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ là cố ý làm cho hắn nghe được .

Linh Hi thấy hắn ăn khối điểm tâm, trong lòng nhịn không được tràn ngập vui vẻ, trở tay cầm lấy tay hắn, nở nụ cười.

Thập Nhất quay đầu nhìn nụ cười của nàng, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt cũng không hiện lên một tia thương tiếc nào, thấp giọng nói: “Có quyết định khi nào thì khởi hành chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.