Ái Sanh Nhật Ký

Chương 76: Chương 76: Bại bởi một cô gái




- Hô, hôm nay thực sự mệt chết đi được! – Hà Na đá dép xuống, chân trần đi tới ngồi xuống bên giường, vừa nghiêng đầu, vừa đưa tay gỡ khuyên tai xuống.

Tiểu Phương dựa lưng vào giường, thu hồi lại ánh mắt từ trên tạp chí trong tay, cười mỉm hỏi: “Hôm nay mang Tuyết nhi đi chơi nơi nào?”

- Không phải là công viên trò chơi, là vườn bách thú, thỉnh thoảng đi một lần cùng người bạn nhỏ, ngược lại cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là tinh lực hữu hạn. – Tâm tình Hà Na thoạt nhìn không tệ: “Tuyết nhi lên cân không ít, ôm có chút mất sức.”

- Ồ. – Tiểu Phương vứt tạp chí qua một bên, tựa như vô tình nói: “Cô bé không có hỏi tới Tào Vân Tuấn sao?”

- Hỏi. – Hà Na lên giường, kéo chăn đắp lên người, theo bản năng nhíu nhíu mày: “Buổi tối lúc ăn cơm, đột nhiên hỏi bố đi đâu vậy, tâm tình Tòng Y vốn tốt lên một chút, vừa nghe lời này sắc mặt cũng thay đổi, ai.”

- Em ấy đáp sao?

- Đáp sao? Qua loa thôi.

- Hàn Sanh phản ứng gì?

- Hàn Sanh? – Hà Na nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh không phải không biết, Hàn Sanh không đi, chị ấy làm sao có thời giờ?”

- À, anh nghĩ buổi tối em ấy và mọi người cùng nhau ăn cơm trễ.

- Không có, đêm nay chị ấy tăng ca, chắc hẳn bây giờ còn chưa về đâu. – Hà Na đột nhiên dựa vào hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn: “Hỏi cái này tỉ mỉ như vậy để làm chi?”

Tiểu Phương cười nhạt: “Thuận miệng hỏi một chút thôi.”

- Ba xạo! – Vẻ mặt Hà Na không tin, dùng ngón tay chọt gò má của hắn một cái: “Anh và Hàn Sanh hai ngày này xảy ra vấn đề, đừng cho là em mù.”

Tiểu Phương trầm mặc một chút, nghiêng người sang, tay phải ôm hông của nàng: “Vợ à, có chuyện, anh muốn nói với em.”

Hà Na thấy thần sắc hắn đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, cảm thấy kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

Tiểu Phương nói: “Trước tiên anh hỏi em, em nghĩ tình hình bây giờ của Hàn Sanh và Tòng Y, bình thường không?”

- Em? Trước kia em nghĩ không bình thường. – Hà Na chỉ chỉ vào mình, kỳ quái nói: “Không phải là anh đã sớm biết chuyện hai người họ sao? Vì sao...”

Tiểu Phương lập tức lắc đầu: “Không, anh không phải muốn nói điều này, tuy rằng anh là người dị tính, nhưng sau khi biết chuyện cũ của Hàn Sanh, anh tất nhiên hiểu thứ tình cảm này. Anh nói bình thường, là chỉ quan hệ bây giờ của họ.”

- Quan hệ, có chút không nói rõ. – Hà Na nhớ tới Diệp Tòng Y, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ: “Tòng Y thật đáng thương.”

- Đáng thương? – Tiểu Phương ngạc nhiên: “Em chẳng qua là cảm thấy Tòng Y đáng thương sao? Em không cảm thấy họ thế này, không nên ở cùng mỗi ngày sao?”

- Ý của anh là... – Hà Na thu hồi hai tay, ngồi thẳng người, ngơ ngác nhìn hắn: “Anh vì vậy đã chỉ trích Hàn Sanh sao?”

- Chưa nói tới chỉ trích gì, chỉ là đứng ở lập trường bạn bè, anh không đồng ý Hàn Sanh làm như vậy, dù sao em ấy đã đến bên Duyệt Nhan. Lúc Hàn Sanh nói bí mật cho anh biết, anh vẫn khuyên em ấy buông bỏ, cố gắng mở ra cuộc sống mới, em ấy quá tiêu cực quá áp lực, em ấy nói thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời, đã biến thành liên lụy và gánh nặng, biến thành căn nguyên của thống khổ, anh không muốn em ấy trở nên như vậy. Lần trước Hàn Sanh và Tòng Y phát sinh những chuyện kia, còn lần này Tòng Y biết chân tướng, đến ở nhà em ấy, tất cả anh đều không vui, thế nhưng em ấy vẫn lún xuống quá khứ, còn vì vậy mà phát hỏa với anh.”

- Anh nói, chỉ có Tòng Y gây thống khổ cho chị ta? – Trong mắt Hà Na lộ ra vẻ khó chịu, chớp mi nói: “Tòng Y thống khổ chứ? Anh có biết hay không Tòng Y bây giờ thống khổ gấp trăm gấp ngàn lần chị ta!”

- Được rồi, anh chỉ muốn nói, Tòng Y ở trong chuyện này, quả thực đáng đồng tình, nhưng hoàn cảnh của em ấy cho tới hôm nay, hơn phân nửa là chính mình tạo thành.

- Cái gì mà chính mình tạo thành! – Hà Na gần như nhảy dựng lên, bắt đầu lớn tiếng: “Em không cho anh nói Tòng Y như vậy!”

- Anh là tùy việc xem xét, Hàn Sanh là bạn của anh.

- Tòng Y cũng là bạn của em! Anh nói như vậy là hoàn toàn bất công! – Vẻ mặt Hà Na kích động, bực tức nói: “Chúng ta hầu như chưa từng thảo luận qua chuyện hai người họ, có mấy lời, Tòng Y không cho em nói với anh. Ngày hôm nay em mới biết được, hoá ra ở trong lòng anh, anh lại cho rằng Tòng Y tự làm tự chịu, anh còn một chút tâm đồng tình không? Có một chút lương tâm không?!”

- Hà Na, em bình tĩnh một chút đã, anh không phải nói bạn em nói bậy, anh cũng không muốn cãi nhau với em. – Tiểu Phương thỏa hiệp trước, thanh âm khẽ nói: “Anh chỉ hỏi em, ở tình huống bây giờ mà nói, họ tính gì? Để Duyệt Nhan ở đâu? Huống chi, Tòng Y hiện tại chưa ly hôn, mang theo đứa bé ở nhà Hàn Sanh, lẽ nào em ấy chuẩn bị vẫn tiếp tục như vậy sao?”

- Nói hồi lâu, hoá ra anh đồng tình với Duyệt Nhan sao? – Hà Na đầu tiên là ngẩn ra, lập tức ngửa đầu lên, trên mặt hiện ra một tia cười nhạt: “Vậy cũng xin lỗi, em không có quan niệm đạo đức như anh, từ khi em xem nhật ký của Tòng Y, từ khi em biết hành động vô sỉ của tất cả bọn họ, ở trong mắt em, cha mẹ Tòng Y thì biến thành bố dượng mẹ kế, còn thể loại như Tào Vân Tuấn, Trịnh Duyệt Nhan tất cả đều là bên thứ ba! Tòng Y ở chỗ Hàn Sanh thì làm sao? Đó là người chị ấy vẫn yêu, đó là người duy nhất hiện tại chị ấy muốn nhìn thấy đấy! Hơn nữa Hàn Sanh cũng tình nguyện không phải sao? Mặc cho Duyệt Nhan dùng thủ đoạn nào, nó vẫn không có bản lĩnh thay thế được vị trí của Tòng Y không phải sao! Em sẽ chờ nhìn nó làm sao chia rẽ hai người họ, Tòng Y và Hàn Sanh sẽ ở bên nhau!”

- Hà Na, em có phải điên rồi hay không! – Tiểu Phương kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói lắp bắp: “Em... Em còn chút lý trí không? Tòng Y đã kết hôn rồi, ngay cả con cũng có rồi, cho dù bây giờ ly hôn, cũng không sửa đổi được hiện thực này, mà Duyệt Nhan, thế nhưng là bạn gái đàng hoàng của Hàn Sanh hiện tại!”

- Tòng Y khi đó mất trí nhớ, mất trí nhớ là cảm giác gì, là giống như lạc đường, cần người dắt, mà không may, người dắt chị ấy là cha mẹ ngu muội ngoan cố của chị ấy, còn có tên Tào Vân Tuấn mưu mô bất lương! Về phần Duyệt Nhan, nó làm những chuyện gì em cũng lười nói đến.

- Em đừng nói tới mất trí nhớ! – Tiểu Phương không nhịn được nói: “Không phải là một câu mất trí nhớ là có thể vùi lấp toàn bộ chuyện đã xảy ra! Mất trí nhớ thì không thể lựa chọn cuộc sống của mình sao? Tào Vân Tuấn chính là Tòng Y chọn, nếu không muốn kết hôn, cha mẹ em ấy có thể ép buộc à? Nếu như em không đưa quyển nhật ký kia cho em ấy, em ấy vẫn là vợ chồng ân ái với Tào Vân Tuấn đấy. Hơn nữa, vì sao mất trí nhớ còn không biết, bởi vì não bộ bị tổn hại? Hàn Sanh yêu Tòng Y như vậy, em ấy sao có thể quên mất Hàn Sanh không còn một chút! Tòng Y hiện tại, đã sớm không phải người Hàn Sanh trước đây yêu.”

- Anh... Đây là ý nghĩ trong lòng anh? – Hà Na trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn, hơn nữa ngày mới bắn ra một câu: “Anh quả thật chỉ là tên khốn kiếp!”

- Tình cảnh Tòng Y tai nạn xe cộ, anh có ở hiện trường? Anh biết chị ấy không phải là vì cái này mà mất trí nhớ? Anh tận mắt thấy chị ấy cam tâm tình nguyện kết hôn cùng Tào Vân Tuấn? Anh tiếp xúc qua cuộc sống hôn nhân của chị ấy, cho nên anh còn biết bọn họ ân ái sao? – Dưới sự tức giận, giọng nói nàng cũng trở nên gây sự: “Anh có tư cách gì đoán bừa như thế, điều anh biết, nơi anh thấy, chỗ anh cảm nhận được, toàn bộ là đến từ Hàn Sanh, cho nên anh chỉ biết đứng ở lập trường của Hàn Sanh, vì chị ta mà suy nghĩ! Anh thậm chí ngay cả quyển nhật ký kia của Tòng Y cũng chưa xem qua, anh căn bản không hiểu rõ Tòng Y vì Hàn Sanh nỗ lực cái gì, Tòng Y yêu Hàn Sanh nhiều cỡ nào! Anh có biết hay không cuộc sống hôn nhân Tòng Y vẫn rất bình thản, anh có biết hay không tuy rằng mất trí nhớ, nhưng chị ấy vẫn cảm thấy bản thân mất đi thứ gì quý giá quan trọng, chị ấy một lần lại một lần vì thế đi tìm ký ức! Anh có biết hay không chị ấy đối với Tào Vân Tuấn căn bản chưa nói tới cái gì là yêu, mà chị ấy vừa thấy Hàn Sanh, thì lập tức bị hấp dẫn, một người rụt rè tự trọng như chị ấy, lấy thân phận một người phụ nữ có chồng, nếu như không phải bởi vì yêu Hàn Sanh, làm sao lại thất thường như vậy, liên tục làm chuyện trật khỏi quỹ đạo như thế!”

Nàng ầm ầm nói một tràng dài, khiến Tiểu Phương nháy mắt chưa tỉnh hồn lại: “Em nói...”

- Em thật không thể tin được, thấy cảnh ngộ những năm này của Tòng Y, và tình cảnh bi thảm hiện tại, anh còn có thể nói ra những lời này được. – Hà Na càng nói, càng bi phẫn: “Anh hiểu rõ Tòng Y? Anh hiểu rõ chị ấy hơn cả em sao? Dựa vào cái gì tự cho là đúng như thế! Chẳng lẽ nói, Hàn Sanh cũng nghĩ như vậy sao? Cho nên mới đối với chị ấy không mặn không lạt như thế sao? Cho nên dũng khí rời khỏi cái người miệng đầy lời nói dối Duyệt Nhan kia cũng không có sao? Chị ta cũng cho rằng bây giờ Tòng Y đã không phải là người trước đây chị ta yêu à?”

Tiểu Phương sợ run một lát, ngập ngừng nói: “Nếu như Tòng Y thật sự như em nói, yêu Hàn Sanh sâu sắc như vậy, vì sao trước đây em ấy không có dũng khí ly hôn?”

- Bởi vì chị ấy tự ti mình là một người đã có gia đình, không biết chuyện của mình và Hàn Sanh, Hàn Sanh đối với chị ấy mà nói chỉ là một người xa lạ, loại người xa lạ vừa gặp đã yêu có thể khiến cho chị ấy để đạo đức tạm thời qua một bên, nhưng chị ấy với gia đình và đứa bé vẫn có trách nhiệm, lại thêm Duyệt Nhan và em tác động. – Hà Na nói đến đây, trừng mắt nhìn Tiểu Phương: “Em tạm thời không muốn nói tiếp cái đề tài này với anh nữa, anh ít nói với em cái gì mà nên hay không nên được không! Em cho anh biết, không có gì là nên hay không, tối hôm nay em cùng mẹ con họ ăn cơm, vốn còn muốn đi xem phim, thế nhưng Tòng Y đột nhiên nói, Hàn Sanh sắp trở về, chị ấy muốn dẫn Tuyết nhi về nhà. Chị ấy gần như nơi nào lúc nào cũng nhớ tới Trầm Hàn Sanh, lúc nào đi làm, lúc nào tan sở, lúc nào ăn, buổi tối lúc nào về nhà, toàn bộ chị ấy đều nhớ rõ ràng. Khi chị ấy gặp phải đả kích lớn như vậy, chị ấy vẫn có thể toàn tâm toàn ý nhớ thương một người, làm bạn của chị ấy, điều này khiến em rất an tâm thoải mái, bởi vì em không hi vọng cuộc sống chị ấy biến thành màu xám, không muốn cuộc sống của chị ấy chỉ còn lại thương tâm, cái gì khác em cũng không xía vào!”

- Hà Na...

- Đừng nói chuyện với em nữa, em ngủ! – Hà Na kéo chăn, thở phì phò nằm xuống: “Hiện tại em mệt mỏi, ngày mai em phải nói rõ ràng với anh chuyện này, em muốn đòi cho Tòng Y công đạo. Còn Hàn Sanh, nếu như chị ta cũng nghĩ giống anh, em nhất định phải tìm chị ta tính sổ.”

Nhà hàng này là Clubhouse tư nhân, cách điệu hết sức ưu nhã, bầu không khí hết sức thoải mái. Trong góc phòng không gây chú ý, Trịnh Duyệt Nhan và Tào Vân Tuấn đang ngồi đối diện nhau. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy hai người biểu cảm khác hoàn toàn nhau, Trịnh Duyệt Nhan cười tươi rói, chậm rãi mà nói, tựa hồ muốn nói chuyện lý thú vui vẻ, thỉnh thoảng bưng chiếc cốc đế dài lên, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ. Mà mặt Tào Vân Tuấn cũng trầm như nước, thần sắc càng ngày càng xấu xí, hai tay ở trên bàn nắm chặt lại, nhìn ra được đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.

Một hồi, Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười đứng dậy, chậm rãi ra khỏi Clubhouse, đi ô tô rời đi. Mặt Tào Vân Tuấn âm trầm, một mình ngồi một lúc, cũng đứng dậy theo. Vốn cả ngày hôm nay, hắn phiền não tức giận vì con gái chiều hôm qua bị Diệp Tòng Y giành trước đón đi, thế nhưng nói chuyện lúc lâu cùng Trịnh Duyệt Nhan, giờ này khắc này, chuyện nhỏ như con thỏ kia đã hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn nữa, toàn bộ tâm tư và tinh lực đều tập trung ở một chuyện khác rồi.

Tào Vân Tuấn ngồi trong xe BMW màu đen của mình, ngực lạnh hoàn toàn, cả người đều đang phát run, vài lần muốn khởi động xe, lại bỏ đi ý niệm trong đầu.

Người cô ấy yêu thì ra là nữ, thì ra là nữ...

Hèn gì bố mẹ vẫn giữ kín như bưng việc này, giữ mồm kín miệng, hèn gì... Khi Tòng Y mất trí nhớ, bố mẹ liền lập tức tìm hắn, nói với hắn sẽ toàn lực làm chủ cho bọn họ ở bên nhau, hèn gì bọn họ lừa dối hắn, sau đó muốn cùng hắn lừa dối Tòng Y, hèn gì mặc cho hắn trăm phương nghìn kế thăm dò, cũng không tra được nguyên nhân bản thân bị lạnh nhạt.

Hoá ra tất cả rốt cuộc là bởi vì một cô gái, hắn vậy mà lại bại bởi một cô gái...

Tào Vân Tuấn cúi đầu sâu xuống, vùi mặt ở trong lòng bàn tay, ngực tràn đầy cảm giác thất bại vô lực, còn có cảm giác bi ai không cách nào nói hết, nhưng mà ghen ghét nhiều năm qua đọng lại, trong lòng giống một ngọn lửa, dần dần bốc lên, lan tràn, sau đó càng đốt càng rực cháy ở lồng ngực.

Cũng không biết qua bao lâu, Tào Vân Tuấn rốt cục cũng ngẩng đầu, ánh mắt hắn đỏ lên, thẳng tắp nhìn phía trước, trong lòng có một thanh âm như ma quỷ, gắt gao dây dưa với hắn: “Một cô gái đã đoạt đi người từ nhỏ đến lớn mày yêu, bây giờ còn muốn tới chia rẽ gia đình mày, Tào Vân Tuấn à Tào Vân Tuấn, thì ra mày vô dụng như vậy sao? Lẽ nào mày không bằng một cô gái sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.