Ái Sanh Nhật Ký

Chương 77: Chương 77: Đã đê tiện đến cảnh giới vô địch?




Trầm Hàn Sanh cẩn thận lấy ra cái chìa khóa, rón rén mở cửa, thế nhưng cửa vừa mở ra lại thấy đèn đuốc trong phòng sáng trưng, nàng nhìn bóng dáng ôn nhu kia trong phòng khách, không khỏi ngẩn ra: “Tại sao còn chưa ngủ?”

- Còn chưa buồn ngủ. – Diệp Tòng Y vừa nghe thấy cửa phòng mở, đã đứng dậy từ lâu, thần sắc cô hơi có chút mất tự nhiên, đưa tay lược lược sợi tóc mai, đôi mắt đẹp lại lóe lên một tia ôn nhu sáng rực: “Cậu có đói bụng không, hay là tớ đi làm ít đồ cho cậu ăn?”

- Cậu làm? Hay là thôi đi.

Bên môi Trầm Hàn Sanh lộ ra nụ cười tràn ngập ôn nhu khó được, câu này hàm xúc mang ý trêu chọc và thân thiết, buột miệng nói ra, sau đó, thời gian tựa như đột nhiên dừng lại, hai người đều đứng tại chỗ.

Giống như hình ảnh quen thuộc, giống như lời nói quen thuộc, hai người từng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, hôm nay dường như lại bị một bức tường vắt ngang chính giữa. Cảm giác chua xót khổ sở bỗng dưng hiện lên trong lòng, yết hầu Trầm Hàn Sanh đột nhiên bị tắc nghẹn, sau đó như che giấu điều gì, gần như hoảng loạn luống cuống mà quay đầu sang một bên.

Môi Diệp Tòng Y giật giật, nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng mà chỗ sâu nhất đáy lòng lại dâng lên một cảm xúc bức thiết, rung động gần như không cách nào khắc chế, cô muốn tới gần người trước mắt, muốn vùi đầu vào cái ôm của nàng, muốn ở bên tai nàng nói hết tình yêu và nỗi nhớ trĩu nặng trong lồng ngực mà cô không cách nào thừa nhận. Ý nghĩ không thể giải thích được này, khiến cô bị bản thân mình hù dọa, thân thể hơi run, vô thức bóp tay lại thành nửa nắm, không để cho mình lộ ra, chỉ ngửa đầu, thất thần nhìn Trầm Hàn Sanh.

- Tuyết nhi đâu? Con bé đã ngủ chưa? – Trầm Hàn Sanh đưa tay xoa xoa mũi, sau đó xoay đầu lại, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủn, thần sắc đã khôi phục lại bình tĩnh.

Độ ấm trong không khí dường như chợt thấp xuống, ngực Diệp Tòng Y lại không biết thế nào mà đột nhiên trở nên trống rỗng, cô nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, máy móc đáp: “Ừ, con bé ngủ rồi.”

- Ồ, vậy là tốt rồi.

Diệp Tòng Y nỗ lực nặn ra nụ cười, giả vờ thả lỏng nói: “Hà Na hôm nay mang con bé đi chơi cả một ngày, mệt rồi, tắm rửa xong, xem phim hoạt hình một chút trên ghế sa lon, rồi ngủ ngay vào lòng tớ.”

Trầm Hàn Sanh gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế sa lon, Diệp Tòng Y nhìn nàng một chút, nói: “Thế, tớ xuống bếp làm tô mì...”

- Tòng Y. – Trầm Hàn Sanh cắt đứt lời cô, chỉ chỉ ghế sa lon đối diện, khẽ nói: “Cậu ngồi xuống, tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Thanh âm của nàng tựa hồ có chút kỳ lạ, ngực Diệp Tòng Y nổi lên dự cảm xấu, cô hơi chần chờ, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

- Tòng Y. – Trầm Hàn Sanh cúi đầu xuống, không dám nhìn nét mặt cô, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng chật vật mở miệng: “Tớ nghĩ, tớ có thể phải dời ra ngoài ở.”

Tĩnh, trong phòng an tĩnh ngoài dự liệu, hầu như có thể nghe thấy thanh âm không khí chảy xuôi, thấp thỏm bối rối, mà trong khoảng thời gian không nói gì, Trầm Hàn Sanh dường như có cảm giác sắp hít thở không thông, như đã đợi cả một thế kỷ dài, bên tai cuối cùng cũng truyền đến thanh âm của Diệp Tòng Y: “Không, Hàn Sanh, đây là nhà của cậu, hẳn là tớ nên dọn ra ngoài.”

Trầm Hàn Sanh đột nhiên ngẩng đầu: “Không, Tòng Y, cậu không nên dọn ra ngoài, cậu không hiểu rõ ý tớ, bất kể lúc nào, cậu đều có thể ở chỗ, đây chính là nhà của cậu.”

- Tớ đương nhiên hiểu rõ ý cậu. – Giọng của Diệp Tòng Y rất nhẹ, rất chậm: “Cậu biết hiện tại tớ đang chuẩn bị ly hôn, cậu không muốn tớ nương nhờ họ hàng, dựa vào bạn bè, cũng không muốn tớ tình huống này tìm một nơi ở một mình. Thế nhưng, Hàn Sanh, cậu có biết hay không, hiện tại quan hệ của chúng ta, không hơn gì bạn bè.” Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn Trầm Hàn Sanh, tầm mắt dần dần mù mịt hơi nước: “Trước đây... Trước đây khi biết chân tướng, phản ứng đầu tiên của tớ muốn đến chỗ cậu, thế nhưng ở lại chỗ này, trong lòng tớ lại kịch liệt giãy giụa, đầu tớ từng có ý nghĩ muốn dọn ra ngoài, cuối cùng cũng không có cách nào làm được...”

Trầm Hàn Sanh lắc đầu, khẽ nói: “Tòng Y, tớ hiểu khổ sở và tuyệt vọng của cậu lúc đó, cậu không cần phải lúc nào cũng trách tự trách mình.”

- Không, tớ không nên cho cậu biết những điều này, tớ chỉ muốn cậu tin tớ, tớ chỉ muốn biết lòng cậu. – Diệp Tòng Y đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cô đưa tay xúc động cầm hai tay của Trầm Hàn Sanh, ngửa đầu nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu: “Hàn Sanh, nói cho tớ biết, mấy ngày nay, cậu hành xử như vậy, chỉ là bởi vì phần tình cảm xưa của chúng ta?”

Trầm Hàn Sanh nhìn cô, lòng tràn đầy khó chịu, môi lại theo bản năng mím càng chặt hơn, rất sợ nói ra cái gì không thể vãn hồi.

- Hàn Sanh, chúng ta đã từng là mối tình đầu của nhau, là người yêu nhất của nhau. Thế nhưng, lần đầu tiên, chúng ta bị người khác tách rời, lần thứ hai, ông trời rủ lòng thương xót chúng ta, cho chúng ta một cơ hội, mà tớ lại không có dũng khí. Tớ đã từng hận Duyệt Nhan, hận Duyệt Nhan đóng kịch giữa chúng ta, rồi tớ mới phát hiện, người tớ nên hận nhất phải là bản thân. Cho tới hôm nay, tớ chỉ có một chút không cam tâm, nhưng tớ lại không dám lại hi vọng xa vời gì cả. Thế nhưng, Hàn Sanh, nói cho tớ biết, ngoại trừ quá khứ của chúng ta, thật sự không còn gì sao?”

Vai Diệp Tòng Y run run, khóc càng lúc càng thương tâm, ngực Trầm Hàn Sanh như bị kết thành một khối cứng, trầm mặc một hồi, khàn giọng nói: “Tòng Y, bây giờ nói những thứ này đã không còn ý nghĩa gì rồi.”

Diệp Tòng Y kinh ngạc nhìn nàng, tay dần dần buông tay nàng ra, một lúc lâu, khẽ nói: “Hay chỉ có đối với cậu mà nói, không còn ý nghĩa gì mà thôi.”

Trầm Hàn Sanh cắn cắn môi, quyết đoán nói: “Tòng Y, tớ đã có Duyệt Nhan rồi.”

Sắc mặt Diệp Tòng Y trắng bệch, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình một chút: “Tớ hiểu, cậu không cần nhấn mạnh điều ấy.” Nói rồi, cô đứng dậy: “Cậu chuẩn bị đêm nay đi sao? Tớ giúp cậu thu dọn.”

- Không cần, chỉ có một chút ít đồ, để tự tớ. – Trầm Hàn Sanh nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Tòng Y, cậu...”

- Cậu yên tâm, tớ không sao. – Diệp Tòng Y chịu đựng cảm giác cõi lòng tan nát, mạnh mẽ chống chọi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Tớ cũng sẽ không dọn khỏi đây, cậu không phải là sợ cái này sao? Cậu lấy phòng cho tớ, tớ đã có chỗ ở rồi, Tiểu Phương bọn họ lại ở lầu dưới, tớ còn có người chăm sóc, cho nên, tớ sẽ sống tốt, biết tớ sống tốt, chí ít là thể hiện mình sống tốt, cậu mới có thể an tâm lo cho cuộc sống của mình, không phải sao? Hàn Sanh, yêu cầu ích kỉ ấy của cậu, tớ nhất định sẽ thỏa ý cậu muốn.”

Sắc mặt Trầm Hàn Sanh đổi một cái, muốn nói cái gì, rồi lại nhịn xuống.

- Tớ cũng từng ích kỉ với cậu, hơn nữa lại tiếp tục ích kỉ, Hàn Sanh, cái này không là gì. – Tay chân Diệp Tòng Y lạnh lẽo, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, biểu hiện giả bộ không sao cả: “Tớ chỉ muốn nghe được từ chính miệng cậu một chút quan tâm, không sao, không được nghe, đó cũng là tự tớ tự chịu.”

Trầm Hàn Sanh không có cách nào tiếp tục nghe, bước nhanh lướt qua người cô, đi vào gian phòng của mình, cánh cửa rầm một tiếng vang lên phía sau.

Đồ đạc quả thực không nhiều lắm, mấy bộ quần áo, mấy cuốn sách, trong máy vi tính cần dùng gì, thì sao chép qua USB, những lẻ tẻ này đã vào ba lô cả, nhưng Trầm Hàn Sanh lại vẫn ở trong phòng ngây người lúc lâu.

Khi đi ra, Diệp Tòng Y ở phòng khách, trong tay cô nắm ĐTDĐ, như vừa gọi điện thoại với ai, mắt Trầm Hàn Sanh vội vã đảo qua cô, cũng không phát giác vẻ kinh hoàng trên mặt cô.

- Tớ đi. – Nàng đứng tại chỗ chỉ chốc lát, bỏ lại lời này, liền xoay người hướng ra ngoài cửa.

- Hàn Sanh, cậu đừng đi!

Thanh âm Diệp Tòng Y gấp gáp, như mang theo tia khẩn cầu, bóng lưng Trầm Hàn Sanh cứng đờ, chân tựa như mọc rễ, đứng tại chỗ không nhích được nửa ly.

- Hàn Sanh, cậu không thể đi ra ngoài, hắn ở dưới lầu.

- Cái gì? – Trầm Hàn Sanh kinh ngạc xoay người: “Hắn? Ai? Ai ở dưới lầu?”

- Tào Vân Tuấn, hắn gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới, tớ không chịu được, không thể làm gì khác hơn là nhấn trả lời. – Diệp Tòng Y đi tới bên cạnh nàng, giữ cánh tay nàng lại, nét mặt tràn đầy hoảng loạn: “Hàn Sanh, cậu đừng đi xuống! Tớ van cậu!”

- Tào Vân Tuấn? – Trầm Hàn Sanh ngẩn ngơ, lập tức vứt chuyện lúc nãy lên chín từng mây, nàng hơi suy nghĩ một chút, lòng không khỏi tràn đầy nghi ngờ: “Hắn ở dưới lầu, tớ không được xuống sao? Có liên quan gì đâu?”

- Hắn... Hắn biết quan hệ của chúng ta.

- Cái gì? – Trầm Hàn Sanh chấn động, mở to hai mắt, qua hồi lâu, mới định thần lại: “Ai nói cho hắn biết? Hắn nói cái gì rồi? Uy hiếp cậu?”

Diệp Tòng Y chần chờ một chút, chậm rãi nói: “Hắn vừa nói với tớ, ‘anh đang ở ngay dưới lầu khu căn hộ Tử Thanh, em mau xuống, mang theo yêu nữ kia xuống cho anh xem, bác sĩ Thánh Hòa, anh sẽ ở chỗ này chờ các người, cho đến khi các người đi ra mới thôi.’ ”

Đèn đường mờ vàng phát ra ánh sáng âm ỉ, mặt đất đã vung vẩy đầy mẩu thuốc lá, sắc mặt Tào Vân Tuấn ủ dột, đứng trong bóng tối cạnh đèn đường, ngón tay búng một cái, lại một tàn thuốc bị ném sang một bên, hắn tiếp tục rút ra một điều đặt vào miệng, “tạch” một tiếng, cái bật lửa lóe lên tia sáng đốt điều thuốc, hắn hít một hơi thật dài, sau đó phun ra làn khói màu xanh nhạt.

Trái tim ứ đọng đầy tâm tình, hắn muốn điên cuồng hét lên, muốn tìm người đánh một trận, muốn đập nát thứ gì đó, lúc lái xe trên đường, hắn thậm chí muốn đạp chân đẩy cần ga, đâm chết người đi đường xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn trở nên hoàn toàn không giống bản thân, hiện tại chỉ có thuốc lá trong tay mới có thể làm cho hắn bình tĩnh một chút. Hắn hút thuốc, ánh mắt vẫn hết sức chăm chú nhìn vào cánh cổng lớn cách đó không xa, khoảng chừng hơn chục phút sau, bên kia xuất hiện bóng dáng hai cô gái, ngón tay hắn buông lỏng, nửa điếu thuốc chưa hút xong rơi xuống đất, hắn đưa tay sửa sang lại tây trang màu đen trên người, giày da sáng bóng giẫm giẫm điều thuốc rồi tiến ra đón, ánh mắt của hắn trực tiếp bỏ quên Diệp Tòng Y, mà hướng về cô gái thoạt nhìn rất xa lạ kia.

Cô gái trước mắt, vóc người hết sức thon thả, so với mình cũng không thấp hơn bao nhiêu, sắc mặt nàng tái nhợt, ngũ quan trổ mã hết sức thanh tú, biểu cảm và ánh mắt có vẻ hơi đạm mạc, cả người tản ra khí chất trầm tĩnh mà lại ổn trọng, sức quyến rũ này khiến không người nào có thể bỏ qua.

Tào Vân Tuấn không tài nào phủ nhận điểm này, mà một sự thật làm cho hắn không thể chấp nhận là, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm tĩnh của nàng lại hợp với khí chất ngọt ngào dịu dàng Diệp Tòng Y, đúng là hết sức hài hòa, nhất là khi họ song song đứng cùng, ánh mắt mang theo tình yêu của Diệp Tòng Y thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, còn hơi nghiêng người về phía nàng, càng làm cho hắn phát điên.

Hàm răng Tào Vân Tuấn gần như muốn cắn ra máu, mặt lại nở một nụ cười lịch sự, mở miệng lên tiếng chào: “Bác sĩ Trầm, nghe nói cô là bạn học Cao trung kiêm Đại học của Tòng Y, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, tôi chẳng những không có cơ hội gặp cô, mà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, Tòng Y thật đúng là không hiểu chuyện.”

Diệp Tòng Y không nghĩ tới hắn lại nói chuyện vô sỉ đến như vậy, tức giận đến trợn tròn đôi mắt, Trầm Hàn Sanh chẳng biết trong bụng hắn muốn làm cái gì, đưa tay lôi kéo Diệp Tòng Y, nhíu mi lại một chút, nhàn nhạt trả lời một câu: “Tào luật sư nói nghiêm trọng rồi, hôm nay gặp mặt, cũng không phải trễ.”

- Ha ha. – Tào Vân Tuấn cười ha hả, nói: “Tôi nghe nói vợ và con gái tôi ở nhà bác sĩ Trầm, được chăm sóc chu đáo, tôi đặc biết đến nói lời cảm tạ. Cảm tạ hơn nữa, tôi muốn hỏi bác sĩ Trầm ba vấn đề, xin bác sĩ Trầm giải đáp nghi hoặc của tôi.”

- Anh cứ nói.

- Thứ nhất, bác sĩ Trầm được giáo dục Đại học, hẳn nên biết, nam nữ kết hợp là quy luật tự nhiên, là chuyện hai năm rõ mười, chỉ có như vậy sinh mệnh mới có thể sinh sôi không thôi, nhân loại mới có thể kéo dài, bác sĩ Trầm vì sao phải đi đánh vỡ quy luật này? Thứ hai, bác sĩ là một nghề nghiệp thần thánh cao thượng, bác sĩ Trầm bình thường nhất định rất được mọi người tôn kính, thế nhưng một người được tôn kính như thế, vì sao hăng hái muốn đoạt vợ người khác, xé nát gia đình người ta? Thứ ba, bác sĩ Trầm mỗi ngày nhìn vợ tôi, ôm con gái tôi, chẳng lẽ không nghĩ đến họ Tào tôi sao? Tâm không thẹn sao? Vì sao nhìn thấy tôi, thần sắc lại còn có thể như thường thế?

Hắn còn chưa nói hết lời, Diệp Tòng Y đã tức giận đến run cả người: “Tào Vân Tuấn, anh còn biết xấu hổ hay không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.