Ái Thần Khiên Thác Tuyến

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Lâm Thành Đạt đóng cửa sổ lại, không còn gì nữa, không có gì để nói. Cậu ta là người rất có nguyên tắc, muốn Lâm Thành Đạt làm chuyện không kiếm được tiền, quả là chuyện không có khả năng.

“Vậy cũng không sao. À, ta vừa mới nhớ ra, người mà ngươi nói là lớp trưởng, lần trước ta gặp bạn ấy ở thư viện, bạn ấy rất có khí chất, mái tóc dài luôn được buộc lại bằng cái nơ bướm màu hồng phấn, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vẫn chưa có bạn trai, lần trước chúng ta thảo luận về một quyển sách, hơn nữa còn thảo luận rất sôi nổi.”

Giang Viễn Lưu nghiến răng nghiến lợi, lại gõ cửa sổ. “Cho ta trả góp từng tháng.”

Lâm Thành Đạt chậm rãi mở cửa sổ ra, hiển nhiên là muốn làm cho cậu nóng vội, nụ cười nham hiểm trên mặt càng trở nên sâu đậm hơn, căn bản là đã đoán trước được phản ứng của cậu.

“Không cần. Ngươi không có nhiều tiền, hôm nay ta giúp ngươi tránh được học trưởng kia, ngươi còn thiếu ta hai ngàn tệ, phải mất bốn tháng, tiếp tục trả góp nữa, đến khi nào mới đủ a, tính ta thiếu kiên nhẫn, không được.”

“Ngô. . . Ngô, vậy ngươi không cần chụp lén nữa, ta để cho ngươi chụp.” Giang Viễn Lưu miễn cưỡng chấp nhận, vì cô bạn lớp trưởng đáng yêu, cậu hy sinh.

Lâm Thành Đạt lập tức cầm máy ảnh, nhảy vào phòng Giang Viễn Lưu. “Tốt nhất vắt một cái khăn mặt lên vai, ta sẽ giúp ngươi chụp đẹp một chút, lỡ như một cậu ấm giàu có nào đó nhìn thấy tấm ảnh này, rồi liền yêu ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải trả tiền mai mối cho ta.”

“Ngươi ngậm miệng chó lại được không?”

Cậu tức giận để cho Lâm Thành Đạt chụp vài tấm ảnh, chụp xong, Lâm Thành Đạt lần thứ hai xoay người trở về phòng mình, Giang Viễn Lưu nhắc nhở cậu ta, “Ngày mai phải giúp ta giới thiệu đó.”

“OK.”

Lâm Thành Đạt sảng khoái đồng ý, đóng cửa sổ rồi đi ngủ, Giang Viễn Lưu tin tưởng cậu ta, cũng đi ngủ, bất quá trong giấc mơ của cậu lần đầu tiên xuất hiện người khác phái, cậu tin tưởng ngày mai nhất định sẽ là một khởi đầu tốt.

Là khởi đầu tốt, chắc chắn là một khởi đầu tốt.

Sáng sớm hôm sau, điểu ngữ mùi hoa*, khi Giang Viễn Lưu đang trên đường đến trường, vô tình gặp được một đại mỹ nữ cả đời này cậu chưa từng nhìn thấy, quả thực là đẹp đến mức khiến người ta si mê.

Những sợi tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt người đó, gương mặt thanh tú tựa như tiên nữ, tuy rằng da mặt có chút trắng quá mức, nhưng lại hoàn toàn không làm giảm vẻ đẹp thoát tục của cô ấy.

Cô ấy bước đến, đụng vào khuỷu tay Giang Viễn Lưu, cậu mới phát hiện đôi mắt cô gái xinh đẹp này hoàn toàn không động, như vậy có nghĩa cô ấy là một người mù sao?

“Ngươi có khỏe không?” Giang Viễn Lưu nhanh tay giúp đỡ.

“A a! “Chúc phúc của nữ thần”?”

Phi Sầu bỗng dưng kêu lớn tiếng, xoay mặt về phía Giang Viễn Lưu, vẻ đẹp tươi sáng như ánh mặt trời cùng lúm đồng tiền đáng yêu lộ ra, Giang Viễn Lưu nhìn ngắm, thiếu chút nữa chảy đầy nước miếng, cô gái này thực sự đẹp vô cùng, cho dù là một người mù, nhưng vẻ đẹp thanh tú lại thoát tục đến mức khiến người khác nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

Da, không đúng, cô ấy làm sao biết được “chúc phúc của nữ thần”, đây không phải là bí mật bất truyền của nhà họ Lưu sao?

“Chúc phúc của nữ thần” cùng “vinh quang của chiến thần” xứng thành một đôi, ngươi không biết sao?”

“Cái gì vinh quang?”

Giang Viễn Lưu hoàn toàn nghe không hiểu người kia đang nói gì, Phi Sầu che miệng cười, vẻ mặt tươi cười đó khiến Giang Viễn Lưu choáng váng. “Thật thú vị, chúc phúc thế nhưng lại ở trên người con trai, thật sự hảo thú vị. . .”

Phi Sầu nguyên bản sẽ không động, chỉ lộ ra vài tia bỡn cợt trong đôi mắt âm trầm, bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, Giang Viễn Lưu nhất thời nhận ra, cậu bị muộn rồi, tháng này nếu cậu bị muộn lần nữa thì sẽ bị mẹ đánh đòn.

Bất chấp mỹ nữ ở trước mặt, Giang Viễn Lưu nhanh chóng bỏ chạy đến trường, mỗi lần cậu đi muộn, thầy chủ nhiệm bị hói nửa đầu sẽ bắt cậu một mình ở lại nghe giảng, có điều ánh mắt của thầy khi giảng bài cứ nhìn chăm chú vào cậu, thật sự làm cho cậu không rét mà run, chuyện quái dị như vậy, cậu không bao giờ muốn phải trải qua lần nữa, “Nguyền rủa của nữ thần” hại cậu luôn gặp phải những kẻ kỳ quái.

Giang Viễn Lưu chạy đi, Phi Sầu đứng đó lấy ra điện thoại di động, sau khi bấm vài số điện thoại, nói đơn giản: “Ta là Phi Sầu thiếu gia, gọi cậu chủ nhà các ngươi nghe điện thoại, ta có việc tìm hắn.”

Đầu dây kia ấp a ấp úng, “Cậu chủ. . . đang. . . đang bận. . .”

Giọng nói của Phi Sầu tuy rằng vẫn ôn nhu, lại mang theo ngữ khí như mệnh lệnh, căn bản không để cho người khác cãi lời, bởi vì hắn vốn chính là một nhân vật hô phong hoán vũ, có biết bao nhiêu danh nhân trên thế giới chỉ có thể đợi đến lượt hắn tính tương lai cho bọn họ.

“Bảo hắn lập tức rời giường, ta mặc kệ có mấy mỹ nữ ở trên giường hắn, khiến hắn cao hứng, tóm lại, ta tìm được “chúc phúc của nữ thần”.

Điện thoại rốt cuộc được chuyển cho cậu chủ, tiếng động thực ồn ào, đều là thanh âm rên rỉ cao vút của phụ nữ, không nghĩ cũng biết kẻ chỉ có tình dục cùng ăn uống đang ở trên giường làm cái gì.

“Có chuyện gì? Phi Sầu?” Tiếng giường không ngừng rung động phát ra thật rõ ràng.

“Tìm được chúc phúc của nữ thần!”

Giọng nói của đối phương chần chờ một chút, sau đó hỏi một câu về vấn đề *** có thể làm người ta kinh ngạc. “Xinh đẹp không? Hấp dẫn không? Ta cũng không phải loại người tùy tiện, cái kia của ta có điểm lớn.” [==”]

Người bình thường nghe xong có thể sẽ khiếp sợ đến mức không nói nên lời nói, Phi Sầu lại tỏ vẻ bình thường mà trả lời, hắn không phải là hôm nay mới biết cá tính của người này.

“Không đến mức xinh đẹp, có vẻ được cưng chiều, vừa mắt ngươi hay không, ta cũng không biết. . .”

“Sách! Như vậy a, lời nguyền chết tiệt, tại sao chiến thần nhất định phải cùng nữ thần xứng thành một đôi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói tục tằng mang ngữ khí bất mãn, “Ta bảo Hiểu Minh đi bắt người đó đến, sau khi làm xong, lời nguyền liền được giải trừ phải không?” Điện thoại truyền đến giọng nói háo sắc, tiếng rên rỉ ân a càng vang lớn hơn trước. “Nữ sinh trung học a, đã lâu không làm qua, lần trước có một sinh viên giả vờ, ta vừa làm đã biết.”

Phi Sầu trợn mắt, tiếp tục nói chuyện cùng tiểu bá chủ của hắc đạo thế gia, hắn sẽ nôn. Kẻ trong đầu chỉ có tình dục cùng ăn uống, không phải tham ăn tục uống, thì là ở cùng phụ nữ, nếu như cho hắn biết “chúc phúc của nữ thần” là nam, ha ha, như vậy nhất định sẽ rất thú vị.

“Nhanh lên, ta chỉ chờ nửa tiếng.”

Phi Sầu nín cười hạ tối hậu thư, hắn biết chuyện này nhất định sẽ rất thú vị, hơn nữa còn là loại phi thường thú vị, xem ra cuộc sống nhàm chán gần đây đã chấm dứt, lại có thể cười nhạo người khác rồi.

Giang Viễn Lưu bị bịt miệng, hai tay hai chân đều bị trói lại, bị đặt ở ghế sau của một chiếc limousine, cậu có chết cũng không nghĩ đến chính mình thế nhưng lại bị bắt cóc.

Gia đình cậu cũng không giàu có, có lẽ đã bắt nhầm người.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến lời nguyền “chúc phúc của nữ thần” trên người mình, sẽ không. . . sẽ không phải là có kẻ nào coi trọng cậu, muốn cường X cậu chứ? Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng, từ nhỏ đến lớn, vì thể chất bọn họ, bị nam giới nhìn chăm chú đã là chuyện bình thường, nhưng bắt cóc thì xem như là lần đầu tiên.

“Là người này thật sao?”

Người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế lái có chút do dự nhìn Giang Viễn Lưu bị đặt tại ghế sau, hắn quan sát từ trên xuống dưới, loại nam sinh nhỏ nhắn muốn thịt không thịt, muốn mông không mông, muốn ngực không ngực, tuyệt đối không phải là đối tượng trong phạm vi săn bắn của cậu chủ.

Tuy rằng cậu chủ được xưng là nữ giới từ một tuổi đến tám mươi tuổi, chỉ cần là nữ, khi hắn xuất hiện, ánh mắt tuyệt đối không thể rời khỏi hắn, đây là uy lực “vinh quang của chiến thần”, bất quá diện mạo cậu chủ chính là đàn ông trong đàn ông, vô cùng nam tính, trách không được phụ nữ đều xếp hàng muốn lên giường cùng hắn, thường thường còn xảy ra chuyện tranh giành với nhau.

Nhưng là người ở ghế sau, nhìn thế nào đều là nam a, hơn nữa ngoại trừ bộ dạng trắng trẻo, có điểm đáng yêu thì cũng không còn gì đặc biệt.

Tiền Hiểu Minh ngồi cạnh người lái, mái tóc dài che khuất tầm mắt, chỉ lộ ra khuôn mặt, diện mạo xem như không tồi, nhưng có điểm âm trầm, nhiệm vụ hắn làm chưa từng bị thất bại, lúc này cũng vậy. “Phi Sầu thiếu gia nói chính là người này.”

Tiền Hiểu Minh quay mặt nhìn vài lần, Giang Viễn Lưu trợn mắt nhìn hắn, kẻ vừa nói chuyện cả người mặc đồ đen, chưa hỏi rõ ràng cậu là ai, một bàn tay đã đánh xuống, cho dù thần kinh phản ứng của cậu nhanh nhạy như thế nào thì chân cũng ngay lập tức mềm nhũn, bị hắn ôm vào trong xe.

Người ngồi ở ghế lái xe còn xoay kính chiếu vào nam sinh trung học đang nằm giãy giụa phía sau, ánh mắt quật cường phản kháng như một con thú nhỏ đột nhiên khiến tim hắn như bị điện giật, khẽ run lên một cái, hắn nuốt nước miếng, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tiểu nam sinh kia, càng nhìn càng thấy nóng, càng nhìn càng thấy cậu nam sinh này thực đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn một hơi nuốt lấy.

Bất quá người bên cạnh chính là Tiền Hiểu Minh, trợ thủ đắc lực của cậu chủ, hắn vội vàng tỉnh táo lại, đem lực chú ý đặt vào việc lái xe, nhưng vẫn nhịn không được, ánh mắt lén liếc nhìn về phía sau, tâm thần khó có thể yên ổn, tổng cảm thấy được cậu nhóc này bỗng nhiên hấp dẫn hơn cả đại mỹ nữ, quyến rũ gấp một ngàn lần.

Giang Viễn Lưu không ngừng a a kêu lên, xe dừng lại, hắn bị người đưa vào một tòa nhà sang trọng, sau đó bị đặt trên một chiếc giường lớn đến mức có thể chứa được vài người.

Cậu ở trên giường ra sức vặn vẹo, không chỉ không gỡ được dây thừng, lại còn đổi lấy đau đớn, cơn đau tựa như muốn chặt đứt tay cậu.

Đáng giận, rốt cuộc là kẻ biến thái nào bắt cóc ta, hắn nếu muốn đối xử ta thế nào, ta nhất định sẽ đá hắn, cho hắn không thể sinh con, không thể cùng phụ nữ.

Giang Viễn Lưu hung tợn lập sẵn kế hoạch trong bụng, nên đem tiểu đản đản*[cái… đó đó :”>] của kẻ kia đá hư, Giang Viễn Lưu cậu từ nhỏ đến lớn đã bị đàn ông quấy rối, trải qua nhiều chuyện sóng to gió lớn như vậy, cậu không còn là người hiền lành dễ bị ăn hiếp! Những kẻ quấy rối cậu, đa số đều giơ chân giơ tay, phải để cho kẻ biến thái này nếm thử “đá đản thần công” của Giang Viễn Lưu cậu.

Hắc hắc, cậu sẽ tặng cho hắn “đá đản vô ảnh cước” mạnh nhất từ trước đến nay, cam đoan còn lợi hại hơn so với “Phật sơn vô ảnh cước” của Hoàng Phi Hồng.

“Cậu chủ, chính là nơi đây, đã đem người đó đưa vào trong này.”

“Ân, ta đã biết, đi xuống đi.”

Giọng nam tục tằng mặc dù có điểm tùy hứng, nhưng đả mang loại cao cao tại thượng ngạo mạn, giống như trong mắt không tồn tại bất cứ ai, là người sống trong quyền thế từ nhỏ mới có sự ngạo mạn như vậy.

Cửa phòng bị mở ra, một dáng người cao ngất đứng trước cửa, tỏa ra một mùi hương kì lạ , không giống cổ long thủy**, cũng không giống nước hoa dành cho phái nam, nhưng lại rất thơm, mới vừa ngửi thấy liền có chút đầu váng mắt hoa, giống như toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị loại mùi hương này mạnh mẽ chiếm lấy.

Sau khi hít thật sâu mùi hương này, lại khát khao muốn ngửi thêm, muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa, tốt nhất là người kia tựa vào bên cạnh mình, để mình có thể tận tình ngửi, sau đó dựa lên người hắn. . . Sau đó. . .

Vừa nhận ra chính mình đang suy nghĩ cái gì, Giang Viễn Lưu sợ hãi, mẹ ơi, ta như thế nào lại khát cầu mùi hương trên người phái nam như vậy? Ta là lần đầu tiên bị bắt cóc nên choáng váng sao?

“Chính là ngươi sao?”

Giọng nói của hắn có vẻ ngạc nhiên, tựa như vừa nhìn thấy người mà hắn không bao giờ ngờ đến, hắn phẫn nộ mắng to: “Cái gì? Ngươi căn bản không hề phát triển, hiện tại nữ sinh trung học đều phát triển rất khá, ngực của ngươi sao lại thế này, còn không bằng trứng luộc, lão tử không lên giường cùng với loại ngực phẳng, sờ vào không chút thoải mái!”

Giang Viễn Lưu kinh ngạc ít nhất một phút đồng hồ, hắn đang nói cái gì? Là chính mình nghe lầm, hay là hắn ta thật sự nói như vậy?

Không thoải mái? Ngực không bằng trứng luộc? Căn bản không hề phát triển? Ngực phẳng? Tóm lại, ý hắn nói cậu chính là “sân bay”! [ý nói ngực phẳng lì như sân bay]

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Ta không phải con gái, đương nhiên không có ngực a. Cảm giác bị nhục mạ giống như lửa đang bùng cháy, Giang Viễn Lưu hung tợn trừng mắt nhìn kẻ kia, chỉ tiếc là cậu đang nằm, không nhìn thấy hắn ta.

Tâm trạng của hắn ta rất không tốt, một cước đá vào cửa, cánh cửa phát ra tiếng ầm ầm, giống như vách tường cũng nhanh chóng bị vỡ vụn, hắn tiến lên trước vài bước, Giang Viễn Lưu bởi vì bị trói, không ngồi dậy được, đến khi người kia tới gần bên giường, mới thấy được diện mạo của hắn một cách rõ ràng.

Cậu nhìn không ra hắn bao nhiêu tuổi, bởi vì hắn phi thường đẹp trai, hơn nữa hắn đẹp trai theo kiểu hoang dã, loại đẹp trai quá mức này căn bản là nhìn không ra bao nhiêu tuổi.

Không chỉ đẹp trai mà thôi, hắn còn rất cao, khoảng chừng một mét chín, đường cong cơ thể rất đẹp, dáng người kiện mỹ mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu càng thêm đẹp, mái tóc đen cắt ngắn càng khiến đôi mắt đẹp đẽ đầy ngạo khí trở nên nổi bật, tim Giang Viễn Lưu bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên.

Bạch Vũ Tuyệt từ trên cao nhìn xuống, rất bất mãn nhìn người nằm trên giường, như thể vẻ đẹp của cậu là loại xấu nhất, thấp nhất, không vừa mắt nhất, lúc bình thường, cho dù hắn đói thế nào, cũng tuyệt không tìm loại con gái không mông không ngực thế này, thoạt nhìn căn bản không đủ trở thành món ăn sáng.

Bạch Vũ Tuyệt khinh thường nói: “Ngươi sao lại mặc quần, con gái thường mặc váy, dễ dàng xuyên qua, như vậy có điểm tiện lợi, giở váy lên liền có thể sờ soạng.”

Tâm Giang Viễn Lưu vừa mạnh mẽ động lập tức trở thành băng trong tủ lạnh, người này là cái gì vậy, hắn nói quốc ngữ sao? Như thế nào có người có thể đem quốc ngữ nói một cách *** loạn như vậy, cậu là con trai, bình thường cùng những tên con trai khác nói giỡn cũng không có hạ lưu thế này, cậu chưa từng thấy qua.

Giang Viễn Lưu giận dữ trừng mắt hắn, rốt cuộc hiểu được người này ngoại trừ vẻ bề ngoài đẹp ra, còn lại căn bản chỉ là hạ lưu tới cực điểm.

Bạch Vũ Tuyệt thô lỗ lấy miếng vải trong miệng Giang Viễn Lưu ra, cởi bỏ dây thừng cột trên người cậu —— hắn không sợ người khác chạy trốn, chỉ sợ cô ta sẽ say mê mị lực đầy nam tính của hắn, vừa thấy mặt liền yêu thương nhung nhớ.

Bạch Vũ Tuyệt phải cùng loại sân bay không ngực không mông này làm, hắn sợ chính mình căn bản không cương nổi. Sách, nếu không phải Phi Sầu nói mình mang lời nguyền trời sinh, phải cùng “chúc phúc của nữ thần” cùng một chỗ, hắn liếc mắt nhìn “bữa ăn sáng” không ngon miệng trên giường, lập tức sẽ quay đầu bước đi, hiện tại chỉ có thể nhẫn nại.

“Ta nói trước, chỉ thượng một lần. Nếu ngươi dám đến dây dưa, ta sẽ phái người đưa ngươi đến câu lạc bộ đêm làm nữ phục vụ.” [aka “gái nhảy” B-)] Bạch Vũ Tuyệt bĩu môi, “Bất quá cũng phải có người xem trọng ngươi, muốn cho ngươi lên sân khấu mới được, với cái dáng người sân bay như ngươi, ta nghĩ chỉ có loại sáu, bảy mươi tuổi, loại lão già nông dân mới có thể tuyển ngươi. . .”

Hắn chưa nói xong, dây thừng trên tay Giang Viễn Lưu đã được tháo ra, rốt cuộc có thể làm chuyện mà ngay từ đầu cậu đã muốn làm, cậu một đấm đánh ra, Bạch Vũ Tuyệt không đoán được cậu lại đánh người, mặt bị đánh trúng, “đá đản vô ảnh cước” của Giang Viễn Lưu sắp đá ra, Bạch Vũ Tuyệt tay dài chân dài, rất nhanh liền nằm trên người cậu.

“Đoán không ra ngươi còn thích chơi đùa, thiếu gia ta sẽ cùng ngươi chơi!” Bạch Vũ Tuyệt lớn tiếng, âm điệu tràn ngập ý đe dọa.

Vừa rồi bị đánh một chút, tuy rằng không nặng nhưng Bạch Vũ Tuyệt là người như thế nào, cho tới bây giờ đều là người người phục tùng, nữ giới nhìn thấy hắn, đều trở thành chân và thắt lưng mềm nhũng, mặc cho hắn nếu cần thì cứ lấy, nhìn thấy hắn sẽ lập tức chạy đến, làm sao mà một đứa con gái không có dáng người lại dám đánh hắn, hắn nếu không hảo hảo giáo huấn cô ta, sẽ không gọi là Bạch Vũ Tuyệt.

Bất kể cô ta có cái gì “chúc phúc của nữ thần”, đụng phải hắn, đều là không chết cũng bị thương.

Bạch Vũ Tuyệt nhéo mạnh cánh tay Giang Viễn Lưu, Giang Viễn Lưu kêu đau, cảm giác giống như cánh tay sắp bị đứt ra khỏi vai, mắt cậu lập tức ngấn lệ.

“Hảo. . . Đau quá. . .”

Giang Viễn Lưu khóc lên, bởi vì thật sự rất đau, không có ai là nam lại đối xử thô bạo với cậu như vậy, có người muốn ôm ấp, có kẻ muốn hôn, thậm chí còn muốn mạnh mẽ thượng cậu, chính là không có ai thật sự muốn làm tổn thương cậu.

“Khóc cái gì, chờ một chút sẽ làm ngươi thích đến khóc.” Bạch Vũ Tuyệt thật sự nghĩ như vậy.

“Không cần. . . Buông. . . Không cần. . .” Giang Viễn Lưu kháng cự cái không ngừng, khí lực của người này thật lớn, chạm đến cơ ngực đều là hàng thật giá thật cả.

Ngón tay người kia xuyên qua lớp áo mỏng manh, chạm vào nhũ hồng nhỏ bé cụa cậu, Giang Viễn Lưu thở một chút, một đạo điện lưu từ đầu ngực cậu bắn về phía hạ thân, tay chân cậu đều trở nên tê dại, nước mắt lăn dài trên má, đối với phản ứng của thân thể mình chỉ có thể kinh ngạc trừng mắt nhìn người trước mặt.

Sắc mặt Bạch Vũ Tuyệt cũng thay đổi như Giang Viễn Lưu, ngực hầu như phẳng lì, trước kia nhất định sẽ khiến hắn cho rằng không đáng chạm vào, giống như rác rưởi, nhưng hắn vừa sờ vào, điện lưu từ lòng bàn tay lủi qua, chạy thẳng đến nửa người dưới, hạ thân của hắn lập tức gắng gượng cương lên, tễ ở trong quần, thật không thoải mái.

Bạch Vũ Tuyệt mới vừa rồi còn hoài nghi mình không cương lên nổi, hiện tại đã cương lên, chỉ cần chiếm hữu cô ta, lời nguyền liền được giải trừ, hắn cũng không muốn phải cùng người có bộ ngực phẳng lì này sống cả đời, dù sao mỹ nữ khắp thiên hạ đều tự nguyện nằm trong vòng tay hắn, hắn làm sao có thể để ý loại người ngực phẳng thế này.

“Mẹ nó, uy lực của lời nguyền thật mạnh mẽ, bất quá ngươi là con gái cũng gan thật, thế nhưng không có mặc áo ngực.”

Hắn thì thào nói, tiểu nữ sinh này tư sắc xưng không hơn diễm lệ, căn bản là không phù hợp khẩu vị của Bạch Vũ Tuyệt, bất quá ít nhất cô ta khơi mào tính dục của hắn, hơn nữa nói không chừng cô ta trời sinh *** đãng, mới có thể ngay cả áo ngực cũng không mặc.

“Ngươi muốn làm gì, buông ra, buông ra!” Giang Viễn Lưu rống giận, còn có cái gì áo ngực, cậu cũng không phải là thần kinh có không bình thường, là con trai lại đi mặc áo ngực.

“Ngươi ngoan ngoãn đi, chờ một chút ta sẽ khiến cho ngươi thích đến mức như trên thiên đường.” Hắn muốn thượng cô ta, cô ta còn không thắp hương cảm tạ tổ tiên ba đời nhà mình.

Ta thà rằng rơi vào chảo dầu dưới địa ngục, cũng không muốn lên cái gọi là *** thiên đường của ngươi, thế nào chăng nữa, lần đầu tiên cũng muốn cùng nữ giới, tuyệt đối không cần cùng đàn ông.

“Đừng giả vờ, ta biết ngươi thực muốn ta, con gái không thể không muốn ta.”

Lời nói quá mức kiêu ngạo của Bạch Vũ Tuyệt hoàn toàn chắc chắn, giống như đây là chân lý phổ biến trên đời này, kéo quần xuống trước mặt Giang Viễn Lưu, hắn cởi ra quần lót màu đỏ, bộ vị nam tính liền bắn ra, Giang Viễn Lưu nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

________________________________________________________________________

*nghĩa đen của từ “đản” là trứng ah~ :”>

**cổ long thủy: ta không rõ, chắc đại loại như nước hoa ;))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.