Editor: Phong Ca, Đào Yêu | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Bão tuyết thổi không ngừng, gió lạnh như từng đợt roi quất vào người. Thân thể nha hoàn bị thổi xiêu xiêu vẹo vẹo, vất vả lắm mới chạm được vào cửa, vừa đẩy một cái thì “ầm”, cửa phòng bị mở tung, một trận gió lạnh ùa vào phòng.
Yên Lộ tức giận nói: “Bích Hương, mau đóng cửa lại! Quận chúa mà bị bệnh thì ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ chém.”
Bích Hương vội vàng dùng sức đóng chặt cửa, đặt hộp cơm trong tay lên bàn rồi lập tức quỳ xuống: “Quận chúa thứ tội.”
Quả thực Mộ Thiền bị gió thổi lạnh đến thấu tim nhưng cũng biết thời tiết này hạ nhân phải ra ngoài lấy đồ không phải chuyện dễ dàng gì: “Được rồi, đứng lên đi.”
Mắt thấy sắp tới nơi Thẩm Tranh đóng quân vậy mà không ngờ lại bị bão tuyết cản đường nên các nàng đành phải tá túc ở ngôi miếu này.
Mộ Thiền âm thầm nhận lệnh đi sứ Định Bắc còn ngoài mặt tuyên bố là thứ xuất phủ Vanh Vương – Tứ công tử đi cùng. Dù sao bảo để một nữ tử đi sứ thể nào cũng có lời ra tiếng vào nên trên đường nàng luôn phải mặc nam trang để tránh tai mắt bên ngoài.
Yên Lộ sờ hộp cơm thấy còn nóng thì vội vàng nói: “Quận chúa, người mau ăn đi nhân lúc đồ ăn còn nóng.” Sau đó nhanh chóng dọn bát đũa để trước mặt nàng.
Nhưng Mộ Thiền làm gì có tâm trạng ăn uống, nàng cầm đũa lên, đầu đũa dạo một vòng rồi nhanh chóng bị bỏ xuống.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của thế tử: “Mộ Thiền, bây giờ muội có tiện không? Ta có chuyện muốn nói với muội.”
Mộ Thiền không tình nguyện trả lời: “Nếu muội nói muội không tiện thì huynh có đi không?”
Thế tử đáp lại: “Đi chứ, ta đâu thể cứ đứng đấy chịu lạnh được nhưng nửa canh giờ sau sẽ quay lại.”
Mộ Thiền gật đầu với Bích Hương, ý bảo nàng ta ra mở cửa rồi dặn bọn nha hoàn: “Thế tử vào thì các ngươi tạm thời lui xuống đi.”
Thế tử vào phòng thì rụt cổ lại, rũ hết khí lạnh trong xiêm y rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh Mộ Thiền như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Ta nghe nói muội sai người lấy đồ ăn nên đặc biệt đến ăn cùng muội đây!”
“Muội không có khẩu vị, huynh cứ ăn đi, muội nhìn huynh ăn cũng được.”
Thế tử cười nói: “Thiền sư đã bảo mai bão sẽ tan, chúng ta đi thêm ba ngày nữa là được gặp muội phu rồi, muội nên vui mới phải chứ? Sao lại rầu rĩ thế này?”
“Chính vì sắp gặp chàng nên muội mới không vui nổi.” Mộ Thiền hừ một tiếng: “Các người lợi dụng muội để uy hiếp chàng, gặp muội xong chàng sẽ bị triều đình quản chế, muội vui kiểu gì được?”
Thế tử nhăn mày nói: “Muội nói như vậy là không đúng. Rõ ràng là Thẩm Tranh uy hiếp triều đình, Hoàng thượng bảo muội ra mặt khuyên hắn lui binh, ai uy hiếp ai, muội cần phải hiểu rõ chứ.”
Mộ Thiền lập tức chỉ ra sơ hở trong lời của ca ca: “Thoạt nhìn thì có vẻ là Tranh lang uy hiếp triều đình nhưng huynh đã quên ai là người vi phạm lời hứa trước à? Phong người ta làm Tước gia, kết quả vừa xoay người liền hại chàng. Đấy là Tranh lang thắng chứ nếu thua thì chẳng biết triều đình sẽ đối xử với chàng thế nào đâu. Chàng có công thu phục kinh thành, tới đất Thục cứu giá. Chiến công hiển hách như vậy cũng không thể đổi được chút tín nhiệm từ triều đình. Vậy mà triều đình còn nhân lúc người ta gặp khó khăn thì qua cầu rút ván!
Thế tử vội vàng nói giúp Hoàng đế: “Vậy mới nói trong triều có nịnh thần, mê hoặc thánh tâm. Bây giờ Hoàng thượng đã trừ khử hai tên đầu sỏ là Triệu Phủ với Đỗ Hữu Phương rồi! Hoàng thượng bị tiểu nhân lợi dụng nên mới oan uổng muội phu, muội phải hiểu rõ trắng đen chứ!”
“Nếu Tranh lang không tin thì sao?”
“Thì muội nghĩ biện pháp để hắn tin đi.”
“Chính muội cũng không hiểu rõ mọi chuyện nên không thể làm ảnh hưởng tới chàng được. Nhỡ chàng tin lầm muội, tin lầm Hoàng thượng rồi lại bị triều đình hãm hại thì sao đây? Muội chỉ có thể khuyên chàng lui binh vì dân chúng kinh thành thôi. Còn ân oán giữa chàng với quân thần triều đình thì muội sẽ không nhiều lời đâu!”
“Vậy cũng được, muội có thể khuyên hắn lui binh đã là lập được công lớn lắm rồi.” Thế tử nhìn bàn đồ ăn trước mặt, đau lòng nói: “Bất kể thế nào thì muội cũng phải ăn chút ít đi chứ, muội phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, đừng để ngã bệnh.”
Mộ Thiền thấy sự lo lắng trong mắt ca ca thì gật đầu nói: “Muội sẽ ăn thêm một tí, huynh đừng lo lắng.”
Thế tử cùng muội muội cầm đũa lên, hai người ăn ý chuyển đề tài, tán gẫu nói chuyện phiếm nhưng không hề nhắc đến chuyện của Thẩm Tranh với Hoàng đế để không làm mất khẩu vị ăn uống.
Hai người tựa như đang làm nhiệm vụ vậy. Mỗi người miễn cưỡng ăn hết một bát cơm rồi mới đặt bát xuống, thế tử nói: “Vậy muội nghỉ ngơi đi, ta...” Lời còn chưa dứt thì bên ngoài có người vừa đập cửa vừa gào: “Không xong rồi không xong rồi, thế tử, ngài mau đến xem đi, sắp đánh nhau rồi.”
Thế tử nghe xong cảm giác đầu mình như nứt ra, hắn thật sự muốn giả bộ như chưa từng nghe thấy gì, trực tiếp về phòng ngủ một giấc đến khi trời sáng. Hắn không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, chờ ta một lát.”
“Không đợi được đâu ạ, bọn họ đánh nhau đến nơi rồi.”
Mộ Thiền khó hiểu hỏi: “Huynh, có chuyện gì vậy?”
“Cấm quân với hộ vệ phủ chúng ta không vừa mắt nhau nên từ kinh thành tới đây đã có xích mích.” Thế tử phiền lòng nói.
Để biểu đạt lòng quan tâm của mình đối với lần đi sứ này, Hoàng đế đặc biệt sai ba trăm người trong cấm quân đi theo bảo vệ họ. Thế tử xuất hành thì không thể không mang theo người trong phủ đi vì vậy lần này cũng có ba trăm hộ vệ của vương phủ đi theo. Giờ thì hay rồi, hai bên không vừa mắt nhau, mâu thuẫn như một quả bom nổ chậm chạm vào là nổ ngay.
Trước kia còn đỡ, thời tiết tốt nên đi ở tách nhau, hai bên ít gặp mặt.
Nhưng mấy ngày nay gió lớn nên tất cả bị nhốt trong ngôi miếu này không được hoạt động. Hai bên ngươi một câu ta một câu, thường xuyên xảy ra xung đột.
Thế tử thật sự rất muốn nói: muốn đánh thì cứ đánh đi, đánh chết tại chỗ cũng được. Nhưng chút ý thức trách nhiệm ít ỏi trong đầu nhắc nhở hắn không thể mặc kệ được: “Ta đi xem một chút.”
“Muội đi cùng huynh.”
“Muội đừng đi.”
“Không sao đâu.” Mộ Thiền nói: “Để một mình huynh đi muội cũng không yên tâm, ở lại phòng cũng chỉ thêm lo lắng.”
Thế tử nghe vậy liền gọi đám Yên Lộ vào mặc thêm quần áo ấm áp cho Mộ Thiền rồi mới dẫn nàng đi theo.
Vừa bước vào cửa liền cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm, mỗi bên chiếm một nửa điện, cả hai đều đã lập sẵn trận địa, tất cả chỉ chờ một hiệu lệnh chiến đấu.
“Thế tử tới, Tứ công tử tới.”
Hộ vệ Vanh Vương có người từng gặp quận chúa nên biết nàng là ai. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến bọn họ dám đối nghịch cấm quân. Trong lòng thì rất tự đắc, quận chúa của chúng ta là ai chứ, đó chính là người sắp gả cho Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh đó, dám khiêu chiến phủ Vanh Vương bọn ta, đợi đến lúc gặp Tiết độ sứ Định Bắc thì đám cấm quân các ngươi cứ cẩn thận cái đầu của mình đấy.
Đám cấm quân thì đương nhiên không biết An Nghi quận chúa, chỉ biết lần này hộ tống thế tử Vanh Vương và Tứ công tử thứ xuất đi sứ thôi. Căn bản chẳng quan tâm đến hai người này.
Vốn dĩ việc của bọn họ là canh giữ kinh thành, ai ngờ tự nhiên lại bị bắt đi hộ tống thế tử đi sứ. Trên đường gặp bao mưa gió bão tuyết mà chẳng được thưởng một cắc bạc nào nên trong lòng vô cùng tức giận.
Mặt thế tử cũng rất khó coi. Giá như lúc hắn vào cửa bọn họ đã đánh xong, đánh chết sạch thì càng tốt. Tiếc là đám người này còn chưa động thủ, vì vậy hắn tức giận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thế tử, bọn họ khinh người quá đáng!” Hộ vệ vương phủ cáo trạng trước: “Chúng tôi làm gì bọn chúng cũng bảo chúng tôi làm phiền chúng nghỉ ngơi, cố tình bới móc đánh người. Ngài xem cục u trên đầu tôi là do bọn chúng đánh.”
“Đánh ngươi thì sao? Các ngươi vừa nói gì các ngươi tự biết, dám nói cấm quân chúng ta là chó nhà có tang, mới chỉ đánh mà chưa giết ngươi là còn nhẹ đấy.”
“Đó vốn là sự thật! Quân bại trận mà còn dám ngang ngược à? Hừ các ngươi cứ gáy to đi, đến lúc nhìn thấy quân Định Bắc thì lại chả sợ đến ra quần!”
Đám cấm quân bị nói tới mức mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, càn rỡ nói: “Được lắm, vậy để lão tử cho các ngươi biết thế nào là lễ độ!” Nói xong liền rút đao xông lên phía trước.
Hộ vệ ở phủ Vanh Vương đều là các tráng sĩ được chiêu mộ. Dọc đường đi đã phải nhịn đám cấm quân này rất nhiều rồi: “Chúng ta phải cho đám chó nhà có tang này tỉnh ra thôi.” Nói xong cũng nhanh nhẹn xuất kiếm ra.
Có gì mà phải sợ chứ, xông lên!
Thế tử tức giận gào lên: “Tất cả mau dừng tay!”
Người phủ Vanh Vương nghe vậy lập tức dừng tay, tất cả quay ra nhìn thế tử. Còn đám cấm quân không người kiểm soát liền nhân cơ hội xông lên, có người đâm đao vào hộ vệ gây đổ máu.
Hộ vệ phủ Vanh Vương thấy vậy thì nổi giận, mặc kệ tất cả: “Các huynh đệ, ta liều mạng với chúng đi.”
Thế tử thấy tình hình không ổn, vội vàng bảo vệ muội muội sau lưng, lui về sau chuẩn bị trốn sau tượng Phật đến khi mọi chuyện kết thúc.
Hắn đang định bảo Mộ Thiền mau trốn đi thì đột nhiên “rầm” một cái cửa điện mở tung, một đám binh sĩ mặc áo giáp đen tay cầm đao kiếm, mặt đầy sát khí rầm rập xông vào.
Thế tử bị dọa không dám lên tiếng, dùng sức kéo muội muội trốn sau tượng Phật. Đây lại là ôn thần nơi nào nữa vậy, chết mất thôi. Tên Hoàng thượng ôn quân này, nếu ta có mệnh hệ gì nhất định làm ma cũng không tha cho ngươi.
Đám hộ vệ vốn định sống mái một phen với cấm quân nhưng thấy tình hình lúc này không ổn, có thể đe dọa đến tính mạng chủ nhân nên mọi hiềm khích đều tan biến. Tất cả hợp lực bảo vệ phía sau đại điện.
Lúc này có người không cam lòng phải chết không minh bạch nên la lớn: “Các ngươi là ai? Bọn ta nhận lệnh của Hoàng thượng hộ tống thế tử đi sứ Định Bắc, các ngươi dám giết sứ thần triều đình, có phải là không muốn sống nữa không?”
Tướng lĩnh đám binh sĩ mặc áo giáp đen nghe vậy liền hiểu ra bảo binh sĩ dừng tay, nghi ngờ hỏi lại: “Các ngươi là người của triều đình?”
“Đúng vậy, các ngươi là ai?”
“Chúng tôi là quân trinh sát và quân tiên phong Định Bắc tới đón tiếp thế tử Vanh Vương. Đi qua nơi đây thấy có dấu vết xe ngựa nên vào kiểm tra. Thấy các ngươi đang giương cung bạt kiếm tưởng là bại quân ở đâu đang định xử lí ngay tại chỗ. Không ngờ các ngươi là... quân triều đình?”
Mất mặt đến tận tái ngoại rồi! Khuôn mặt già của đám cấm quân và hộ vệ vương phủ đỏ lên, tất cả đều không muốn thừa nhận vụ nội chiến vừa rồi.
“Nếu các ngươi là người của triều đình thì giờ thế tử đang ở đâu?” Tướng lĩnh quân Định Bắc lo lắng hỏi, chỉ sợ lũ điên này bất ngờ làm phản khiến thế tử lâm nạn rồi.
“Ở... Ở đây.” Thế tử bước ra từ sau tượng Phật, trừng mắt nhìn đám cấm quân với hộ vệ của phủ mình, “Còn không mau thu hết đao kiếm lại!”
Mọi người nhìn thế tử rồi lại nhìn quân Định Bắc. Vẫn là người sau có sức uy hiếp hơn! Bọn họ hậm hực thu đao kiếm về, các binh sĩ bị thương thì được đưa xuống dưới để hòa thượng chữa trị.
Tướng lĩnh quân Định Bắc thấy có một người mặc nam trang xuất hiện sau tượng Phật thì hỏi: “Thế tử, đây là ai?”
“Là tứ đệ của ta.”
Tướng lĩnh quân Định Bắc gật đầu ra chiều đã hiểu, mặt khác quay người nói với lính trinh sát bên cạnh: “Nói với đại nhân bên cạnh thế tử còn có Tứ công tử trông rất khả nghi.” Từ khi náo loạn với triều đình, quân Định Bắc rất cảnh giác đám người đến từ phía nam này.
“Vâng, thuộc hạ sẽ quay về thông báo ngay.”
- --
Trời tối, Mộ Thiền rửa mặt thay trung y rồi chui vào trong chăn. Nằm một lúc vẫn thấy lạnh, nàng dứt khoát quấn chặt chăn, làm vậy rất ấm nhưng lại bất tiện, nàng phân phó nha hoàn đứng ngoài: “Các ngươi tìm thêm cho ta một chiếc chăn nữa đi.”
“Chăn đệm của người nô tỳ đều để cạnh thiện phòng, người chờ một chút nô tỳ đi lấy cho người.” Yên Lộ gọi Bích Hương, thắp một ngọn nến trên bàn rồi cầm đèn lồng đi lấy chăn.
Yên Lộ mở cửa, buồn bực nói: “Tiền điện lại sáng trưng rồi, bọn họ lại muốn náo loạn gì không biết?”
Mộ Thiền lầm bầm: “Có quân Định Bắc ở đây bọn họ không dám làm loạn đâu!”
Yên Lộ với Bích Hương đi một lúc lâu mà không thấy về, Mộ Thiền thầm tự hỏi hai người này làm gì mà mãi không thấy đâu.
Nến không tắt thì không ngủ được nhưng thời tiết lạnh quá nàng lại chẳng muốn xuống đất. Vì vậy nàng đành lấy chăn chùm kín đầu, có thể giữ ấm lại dễ ngủ.
Một lát sau nghe thấy tiếng cửa mở, biết là bọn họ về nên nàng nói luôn: “Thổi tắt nến cho ta.”
“Còn chưa thành thân mà nàng đã vội muốn tắt đèn thế?”
Mộ Thiền khẽ giật mình, nàng còn tưởng mình nghe nhầm, sao lại là tiếng Thẩm Tranh? Nàng ngẩn ngơ hé chăn ra nhìn trộm. Đúng là chàng đang đứng cởi áo cạnh giường.
Thẩm Tranh nghe trinh sát nói có một người tự xưng là Tứ công tử của phủ Vanh Vương nhưng trông rất yếu đuối thì nghĩ ngay đến Mộ Thiền. Nếu Hoàng đế đã phái thế tử đến thì hiển nhiên không cần thêm một Tứ công tử không quan trọng. Vậy Tứ công tử này nhất định là một người rất quan trọng mà người này là ai, động não một chút là có thể nhìn ra.
Không dám chậm trễ một khắc nào, bất chấp gió tuyết, hắn ra roi thúc ngựa chạy băng băng tới nơi này.
Mộ Thiền chui ra khỏi chăn, đôi mắt đen láy bỗng rơi nước mắt. Nàng bất chấp giá lạnh, chân trần nhảy xuống đất nhào vào lòng hắn.
Mặc kệ thân thể lạnh lẽo của hắn, nàng vẫn ôm không buông tay: “Chàng, sao chàng lại tới đây?”
Mọi khổ sở khi phải vượt tuyết đã chẳng còn là gì so với khoảnh khắc này. Hắn bế nàng lên, hôn lên khuôn mặt nàng: “Để ta xem nương tử của ta có béo lên không nào?” Nhưng hắn lại không cảm nhận được: “Ừm... Không đoán ra, hay nàng ngồi lên đùi ta để ta tìm cảm giác xem nào.”
Mộ Thiền nhớ tới hình ảnh lần trước khi chia tay, lúc ấy nàng to gan như vậy vì nghĩ lần tiếp theo khi gặp lại sẽ là đêm động phòng hoa chúc. Ai ngờ lại gặp trong tình cảnh này, nàng hơi xấu hổ nhưng ngoài miệng lại nói: “Được, chàng thả ta ra đã rồi ngồi lên giường đi.”
Thẩm Tranh vội gật đầu, vui vẻ đặt nàng lên giường còn mình thì ngồi xuống, vỗ lên đùi: “Lại đây.” Nhưng vừa quay người thì thấy nàng chui tọt vào trong chăn, quấn chặt chăn vào người, miệng liên mồm kêu lạnh.
Đôi khi hắn rất nghi ngờ không hiểu mình có bị ngốc không mà nàng nói gì hắn cũng làm theo. Hắn vừa bực vừa buồn cười, bổ nhào qua ôm lấy nàng: “Như thế này thì còn lạnh nữa không?”
Tuy Mộ Thiền quấn chặt chăn nhưng hắn ôm nàng thì mặt hai người vẫn gần trong gang tấc, hơi thở quấn quýt. Một luồng nhiệt trong cơ thể bốc lên khiến nàng đỏ bừng cả mặt.
Nàng cảm thấy tư thế này không thích hợp cho lắm, tuy đã cách một chiếc chăn nhưng dường như vẫn rất nguy hiểm.
Mà bây giờ mặt hắn càng lúc càng gần hơn, đầu nàng cũng loạn đến mức không nghĩ được gì.
Chàng chuẩn bị hôn rồi, mình có nên phản kháng không? Nhưng có vẻ không cần thiết lắm, đằng nào cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng không phản kháng chỉ sợ chàng lại được nước lấn tới.
Có điều mình đã bọc kín người trong chăn rồi mà, những nơi quan trọng đều được an toàn cả rồi. Hôn thì hôn vậy, mình cũng nhớ chàng lắm...
Trong đầu Mộ Thiền vừa tiến hành một cuộc đấu tranh. Cuối cùng nàng hơi nhắm mắt lại tỏ vẻ đồng ý.
Thẩm Tranh thấy nàng nhắm mắt thì biết là có thể, khẽ dán môi lên môi nàng.
Đúng lúc này mũi hắn lại thấy ngưa ngứa, hắn vội vàng đứng dậy hít mũi nhưng rồi nghiêng người hắt xì một cái.
Thôi xong, có lẽ bị cảm lạnh rồi.
Hắn nhìn Mộ Thiền, ngăn nàng đến gần mình: “...Nàng đừng tới gần ta, có lẽ ta bị cảm rồi, không thể lây sang nàng được.”
Mộ Thiền áy náy hỏi: “Có phải vì chàng vội vã suốt đêm để đến đây gặp ta không?” Chàng chịu bao khổ cực để tới gặp mình, muốn hôn một cái cũng không được, lòng nàng hụt hẫng lắm. Đúng lúc này nàng cảm giác một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, tiếp đó mũi hơi ngứa, nàng run rẩy hắt xì một cái.
Nàng xoa mũi, cười nói: “Chúng ta đều bị cảm rồi, không sợ chàng lây cho ta nữa.”
Thẩm Tranh nghe vậy cười tươi ôm nàng vào lòng.