Ái Thê

Chương 25: Chương 25: Chương 27




Editor: Phong Ca, Đào Yêu | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Thẩm Tranh ôm nàng rồi hôn lên tai nàng. Mộ Thiền bị nhột, lắc đầu nguầy nguậy: “Chàng làm gì đấy, miệng ta có ở đấy đâu!” Nói xong lại ngượng ngùng sửa lại: “Không phải ta muốn chàng hôn ta đâu mà... Thôi được rồi, chàng thích hôn ở đâu cũng được.”

Thẩm Tranh vô cùng vui vẻ, trong lòng nghĩ gì thì nói toẹt ra không thèm giấu giếm nữa: “Sao nàng lại đáng yêu đến thế chứ? Ta thực sự muốn kết phu thê với nàng ngay lập tức.”

Nàng vội cảnh giác: “Ta sẽ không làm loạn với chàng đâu.” Rồi chui ra khỏi lòng hắn.

Rõ ràng Thẩm Tranh không có nhiều kinh nghiệm tình trường như trên chiến trường, thấy mình đã đánh rắn động cỏ, hắn vội vàng trấn an nàng: “Đấy là ta chỉ nói thôi, mỗi ngày ta đều nghĩ như vậy bảy tám lần, nếu không thực sự muốn thì sao ta dám nói ra chứ.”

“Thật không?”

“Thật mà. Nếu ta là cầm thú thì sao có thể đợi đến bây giờ. Ta vượt bão tuyết đến gặp nàng chỉ để nghe một tiếng Tranh lang của nàng mà thôi.” Bày tỏ suy nghĩ thực không nhận được kết quả tốt, hắn đành phải sắm vai Liễu Hạ Huệ làm hòa hoãn không khí.

Mộ Thiền núp trong chăn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt cong cong ấy là biết nàng đang cười: “... Tranh lang.”

Giọng nói ngọt ngào của nàng làm tan chảy xương cốt Thẩm Tranh. Hắn dứt khoát nằm xuống cạnh nàng: “Được nghe tiếng này của nàng, mọi thứ đều đáng giá.”

“Chàng có lạnh không?” Nàng vừa thấy hắn hắt xì xong nên lo lắng hỏi: “Có phải bị bệnh rồi không?”

“Ta không dễ ốm vậy đâu. Ngược lại nàng coi chừng bị lạnh đấy.” Thẩm Tranh qua giường Yên Lộ lấy chăn đắp cho nàng rồi ôm nàng qua lớp chăn: “Nàng không được bị bệnh đâu đấy.”

Mộ Thiền suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi chàng cũng hắt xì mà. Như vậy đi, ta cho phép chàng chui vào lớp chăn thứ hai ôm ta.”

Hắn sợ nàng đổi ý nên vội vàng vén một góc chăn lên chui vào. Vậy là hắn đã được nằm cạnh nàng chỉ cách một lớp chăn.

Thẩm Tranh nhìn qua, đây chẳng phải là chung chăn chung gối ư, tuy không cùng đắp một chiếc chăn nhưng ai nhìn từ ngoài vào cũng sẽ nhận định là ngủ cùng nhau thôi.

Xem ra Mộ Thiền đã thực sự có cảm giác với hắn rồi, nếu không nàng sẽ không cho hắn gần gũi như vậy.

Có thể nói kiếp trước hắn và nàng đều đã làm mọi thứ nhưng chuyện cùng đắp một chăn, vui vẻ cười nói như thế này là điều chưa từng xảy ra.

Mỗi lần làm chuyện này nàng không trưng gương mặt lạnh lẽo của người chết ra thì cũng là nhìn hắn như nhìn người chết.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tranh không khỏi bật cười thành tiếng.

“Chàng cười gì?”

“... À... Ta đang nghĩ, Hoàng thượng phái nàng đi sứ, nhưng trong lòng ta, nói thật đã có ý định cải trang trà trộn vào kinh thành gặp nàng, nào ngờ ông trời mở mắt, nàng lại tự đưa mình tới cửa.”

Nghe Thẩm Tranh nói xong, Mộ Thiền cảm giác mình như dê vào miệng cọp vậy. Nàng trêu hắn: “... Vì thế nên ta là khâm sai triều đình. Thẩm đại nhân, à không, Thẩm tiểu vương gia, ngài có định lui binh không?”

“Nếu ta không lui binh, nàng có coi ta là loạn thần tặc tử không?”

“Đương nhiên là không, trừ khi chàng đánh vào kinh thành, đốt nhà cướp của.” Mộ Thiền lo lắng hỏi: “Chàng sẽ làm vậy à? Ta nghe nói rất nhiều tiết độ sứ vì không có tiền thưởng cho binh sĩ nên cho phép bọn họ vào thành cướp bóc ba ngày, chàng có tiền thưởng cho binh sĩ không? Nếu chàng không cho bọn họ vào thành cướp thì bọn họ có làm phản không?”

Đúng là tri kỉ, đến điều đó nàng cũng suy nghĩ thay hắn. Hắn cười nói: “Nàng là khâm sai không xứng chức rồi, từ trong ra ngoài đều suy nghĩ cho ta.”

“Đương nhiên là ta phải lo lắng cho chàng rồi.” Nàng khó có thể thốt ra mấy lời như “Chàng mà chết ta sẽ thủ tiết” nhưng nét mặt của nàng đã bán đứng tất cả: “Ta không muốn chàng xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn hết. Ta cũng không biết Hoàng thượng nghĩ như thế nào nên chàng hãy thật cẩn thận nhé, đừng vì một ít phần thưởng mà lơ là.”

Đối với Hoàng đế, Thẩm Tranh rất tự tin. Đời trước hắn có thể nắm hắn ta trong tay thì đời này chẳng có gì phải sợ cả.

“Ta thật sự muốn Hoàng thượng tới đây xem quận chúa hắn phái tới đã phản lại hắn rồi.” Thẩm Tranh cười không khép miệng được, thấy nàng lườm, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng: “Ta biết mà, nàng hướng về phu quân của nàng, thế là đúng rồi.”

Lúc Mộ Thiền chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn hôn thì hắn không hôn đến lúc không hề phòng bị thì bị hắn “mổ” một cái. Nàng hơi bực mình: “Rốt cuộc chàng có lui binh hay không?”

“Lui lui lui, nghe nàng tất.” Hắn híp mắt cười.

Nàng nghe xong lại cảm thấy không thoải mái, tâm trạng rối loạn nói: “Ôi thật là, việc này đáng ghét thật! Chàng không lui binh lòng ta cứ bứt rứt nhưng chàng lui binh rồi ta lại càng thấy phiền hơn, ta cảm giác như mình làm liên lụy tới chàng vậy.” Không biết tại sao lòng nàng càng thấy khó chịu, thật sự rất muốn khóc: “Chàng cảm thấy khó xử lắm đúng không? Cảm thấy ta cứ gây phiền toái cho chàng ấy? Cả dọc đường ta cứ sợ chàng giận ta.”

Thẩm Tranh biết nàng khéo léo hiểu lòng người, là hòn ngọc quý của cả cuộc đời nên vội vàng dỗ dành: “Nàng đừng nghĩ vậy, là do những tên nam nhân trong triều đình kia bất lực không đánh ta chính diện được nên lợi dụng nàng để đạt mục đích. Nàng nghĩ vậy chẳng phải là khổ sở vì sai lầm của người khác à?”

Tâm trạng buồn bã của nàng như bị bộc phát, nàng nghẹn ngào ngả vào lòng hắn. Hắn ôm nàng, khẽ lau nước mắt nàng rồi cười nói: “Nàng đừng nghĩ cho ta nhiều quá. Đôi khi cứ ích kỉ một chút lo cho bản thân đi. Cho dù nàng có giết ta, ta cũng không tức giận. Chuyện lui binh chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi thôi. Nàng cố nhịn đến lúc thành hôn là được rồi.”

Giọng Mộ Thiền hơi khàn: “... Nếu chàng đã đồng ý thì nếu mai thời tiết đẹp bọn ta sẽ theo đường cũ trở về.”

Chưa gì đã muốn đi rồi, vừa mới gặp mặt mà? Thẩm Tranh nói: “Vì sao? Nàng ở đây hai ba ngày đã rồi hẵng nói.”

“Bây giờ cứ nhìn thấy chàng... là ta lại nghĩ đến... chuyện lui binh... không vui tí nào.” Mộ Thiền ăn ngay nói thật: “Tuy ta rất nhớ chàng nhưng không muốn gặp chàng bây giờ tí nào. Chờ chàng lui binh rồi, chờ đến mùa hè sang năm, ta lặng yên xuất giá... Rồi lại ở cùng chàng.”

Nói đi nói lại đều tại đám gia hỏa ở triều đình kia, không bằng hôm nào tìm cơ hội tiêu diệt hết bọn chúng. Ý nghĩ này chợt lóe lên nhưng Thẩm Tranh cũng không nỡ làm trái ý nàng: “... Được rồi, vội vàng không ăn được đậu hũ nóng.”

“Chàng mới là đậu hũ!” Nàng hừ một tiếng phản bác nhưng rồi lại nhích gần về phía hắn: “Nhưng bây giờ được gặp chàng một lần cũng tốt.”

Thẩm Tranh không biết làm thế nào đành “Ừ” một tiếng, trong lòng thì mắng tên thái giám chết bầm lẫn Hoàng đế. Lúc mắng xong thì phát hiện nàng đã ngủ.

Hắn lẩm bẩm nói: “Ầy, nàng chẳng đề phòng ta gì cả.” Lúc nãy cả người hắn rét run nên hắt hơi một cái, giờ người đã ấm áp trở lại thì hơi bối rối, cuối cùng ôm nàng ngủ thật say.

Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh vì nóng, trở mình hất chăn ra. Nhưng vừa nghiêng người thì phát hiện vì nóng nên nàng đã đạp cả hai lớp chăn, ngửa mặt ngủ say sưa không biết gì.

Ngọn nến lập lòe chiếu lên làn da trắng như tuyết của nàng. Da nàng lộ ra dưới lớp quần áo, không biết do ánh nến hay nàng quá nóng mà hắn còn có thể nhìn thấy làn da nàng đang ửng hồng.

Ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Tranh lại vươn tay ra, nghĩ thầm: Không phải ta chiếm tiện nghi của nàng mà ta đang chỉnh lại quần áo cho nàng. Dáng ngủ của nàng không được đẹp, đời trước cũng thế.

Ta là phu quân của nàng mà cũng không phải chưa từng làm chuyện đó.

Hắn giật mình nhớ có một lần tình huống cũng như thế này, nàng ngủ mà để lộ hết “nhược điểm”, hắn không nhịn nổi liền “vấp ngã” lên người nàng. Vừa mới đi vào thì ăn một cái tát rõ mạnh: “Thẩm Tranh, ngươi không phải là người!”

Vừa bị đánh vừa bị mắng, đương nhiên hắn không thể dừng lại. Sau đó hắn đã làm những hành động “không phải người” đến cùng.

Bình đã mẻ lại còn sứt.

Nhưng bây giờ thì không được làm gì, giờ hắn là bình tốt lắm.

Thẩm Tranh rút tay về, vỗ vỗ lên mặt mình, miệng tự lẩm bẩm: “Không phải người, không phải người, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi. Còn chưa nhớ lâu đúng không?”

Tỉnh táo lại trong chốc lát, hô hấp cũng thông thuận trở lại, hắn nhíu mày muốn hôn trộm nàng một cái, có lẽ sẽ không quá phận đâu. Hôn thật nhanh nàng sẽ không để ý.

Hắn nằm bên cạnh trườn người qua định khẽ hôn nàng nhưng từ đâu ý tưởng bộc phát, có lẽ tư thế này không đúng lắm, phải hôn trực diện với nàng mới dùng sức được. Vì vậy hắn chống hai tay qua người nàng, cúi người định hôn.

Hắn đang nhoài lên người nàng, chân vừa nhấc lên thì nghe thấy nàng rên: “Ưm... ưm...”

Nàng mở to mắt: “... Tranh lang, chàng làm gì đấy?”

“... Ta... Ta... Canh giờ không còn sớm nữa, ta phải đi đây...” Không trốn mau để ăn tát à?

“Nhưng trời bên ngoài còn tối lắm...” Nàng ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không sao đâu!” Hắn cầm áo choàng lên chạy đi, lúc vừa bước chân ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng hốt hoảng của nàng đằng sau lưng: “A... Ai cởi áo ta? Ngươi mau quay lại cho ta!”

“Thật sự không phải ta!” Thẩm Tranh lui về phía sau một bước: “Nha hoàn của nàng không nói cho nàng biết tướng ngủ của nàng không được đẹp sao?”

“Giấu đầu lòi đuôi rồi đấy!”

Nghe thấy giọng nói phẫn nộ của nàng, hắn vội vàng chạy thật nhanh.

Trước khi đi, hắn để lại một đội ngũ bảo vệ đoàn người thế tử rồi cưỡi ngựa suốt đêm đi tìm đại phu để nhỡ Mộ Thiền có bị phong hàn cũng đã có người khám cho ngay.

Làm xong tất cả rồi hắn mới dám “trốn“.

***

Thẩm Tranh thân thể khỏe mạnh, huyết khí phương cương, một chút cảm lạnh căn bản chẳng thấm vào đâu. Chỉ cần ngủ một giấc là khỏe, sau đó có thể đi thị sát quân doanh, gọi tất cả các tướng lĩnh tới thương lượng chính sự.

Trong doanh trướng, Thẩm Tranh ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên là các quan quân tướng lĩnh. Chủ đề thảo luận ngày hôm nay là: Bây giờ lui binh ngay hay cho Hoàng đế nếm chút giáo huấn.

“Như vậy chẳng phải tiện cho triều đình quá rồi à, mới cho hai người đến đã muốn đuổi chúng ta?” Bàng Tân Kiệt lên tiếng đầu tiên: “Chúng ta phải đánh vào kinh thành để cho bọn họ biết quân Định Bắc chúng ta không dễ trêu cũng không dám mạo phạm chúng ta lần nữa, để tên chó Hoàng đế nằm mơ cũng phải thấy rùng mình!”

Thẩm Tranh nghe xong thấy cũng có lí, hắn không phải người tốt chỉ vì một thế tử Quận vương và đầu của hai người mà lui binh, nghĩ sao cũng không thấy đủ. Hắn chợt phát hiện khẩu vị hắn lớn hơn nhiều, không hề thỏa mãn với những gì mà triều đình đã sắc phong.

Tần Phi Bách lập tức phản bác: “Không ổn đâu, tuy bây giờ quân ta có đủ sức giết vào kinh thành nhưng Hoàng đế nghe tin sẽ chạy trốn lần nữa, đến lúc đó ta đến chỉ còn tòa thành không, ngoại trừ cướp bóc một phen thì cũng không kiếm được gì, có khi còn mang tiếng xấu. Lúc trước khi khai chiến với Lâu Hợp An, vì danh tiếng của tướng quân ở Chá Châu nên trong thành có dân chúng trộm mở cửa thành cho nên chúng ta mới thuận lợi được như vậy. Bây giờ hướng về kinh thành, chỉ e thiên hạ sợ chúng ta, muốn thu phục lòng người không phải chuyện dễ... Đại nhân, nếu muốn mưu cầu nghiệp lớn xin ngài hãy nghĩ kĩ lại.”

Lời này cũng rất đúng! Cha hắn rất lợi hại, tên nào gây sự ngài liền mang quân đi đánh luôn, đánh xong còn muốn đốt giết cướp bóc nên vừa nghe tên lòng mọi người đã hốt hoảng, người đời nghe mà biến sắc, nhắc tới ngài là ai cũng sợ. Vả lại thanh danh của quân Định Bắc cũng không được tốt.

Danh tiếng mới chuyển biến tốt đẹp được một chút, đừng phá hủy nó nữa.

“Chẳng lẽ cứ thế tha cho Hoàng đế?”

Thẩm Tranh phát hiện càng nhiều người càng loạn, ai cũng muốn nói hai câu mà bọn họ đều là những tên thô kệch, cho rằng nói to mọi người mới để tâm.

Mọi người thấy Thẩm Tranh không bày tỏ gì thì cho là hắn còn đang do dự, nhao nhao đưa ra đủ loại lí do, trong đó có một người lớn tiếng nói: “Quận chúa còn ở kinh thành, nếu quận chúa có sơ xuất gì thì ai sinh người kế thừa cho đại nhân? Năm đó lão chúa công nhiều năm không có con khiến lão tướng của chúng ta rất lo lắng. May mà về sau đại nhân được sinh ra. Ta muốn nói mọi người đừng làm loạn lên nữa, trước tiên để đại nhân cưới được quận chúa về tay rồi nói tiếp.”

Thẩm Tranh phát hiện mũi nhọn chĩa về phía mình thì lập tức lên tiếng chặn lại cuộc bàn luận không có hồi kết này: “ Chó má, ta lấy ai thì liên quan gì đến các ngươi!”

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tranh, quân Định Bắc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì không thắng được. Phiên trấn Định Bắc cũng ngày càng hùng mạnh, nhanh chóng biến thành tiểu vương quốc, được ở địa vị trước nay chưa từng dám mơ nên tất cả mọi người đều rất quý trọng người dẫn đầu là hắn, nên mọi người đều thấy lo lắng hộ hắn.

Thấy chúa công nổi giận, tất cả đều ỉu xìu không dám nói nữa.

Thẩm Tranh quét mắt một vòng, thấy không ai nói gì nữa mới mở miệng: “Trước giờ ta công tư rõ ràng, ta sẽ không vì chuyện quận chúa mà làm nhiễu chuyện hành quân. Từ nay ai còn dám nói về nàng, xử trí theo quân pháp!”

Đám cấp dưới nghe vậy thì âm thầm nhìn nhau, trong lòng nghĩ: nếu là việc tư thì sao lại xử theo quân pháp? Được rồi được rồi, đại nhân nói cái gì thì chính là cái đó, cứ tiếp tục giảng đạo lí đi.

“Tần Phi Bách nói đúng, Định Bắc chúng ta có được ngày hôm nay trong mắt dân cũng không dễ, không thể hành động theo cảm tính làm nhơ nhuốc danh của chúng ta, không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn.”

Mọi người nghe chúa công còn có “âm mưu lớn” thì mừng thầm, dù sao chẳng ai muốn đi theo chúa công không có dã tâm không có hùng tâm cả. Thế lực của chúa công càng lớn thì người dưới mới càng được nhiều chỗ tốt.

“Nếu Hoàng đế biết chủ động sửa sai thì thần tử như chúng ta cũng không thể quá phận. Hơn nữa đã trải qua mấy trận chinh chiến, nếu đánh tiếp kinh thành thì mọi người sẽ rất mệt. Đây là thời điểm tốt để nghỉ ngơi và hồi phục. Chuyện đánh kinh thành cứ tạm thời gác lại, đợi đến thời cơ thì lại bàn.” Thẩm Tranh tuyên bố: “Ngày mai lên đường, về nhà!”

Triều đình không còn Yêm đảng, các phái cân bằng đều đã bị phá vỡ, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm những con thiêu thân lao vào.

Thẩm Tranh không hề lo hắn không có cơ hội nhúng tay vào chuyện triều đình.

Nghe thấy hai chữ “về nhà”, những người vừa rồi kêu gào muốn xuất binh chinh chiến cũng khó tránh khỏi cảm giác nhớ nhà. Tính đến giờ bọn họ đã đi hơn một năm, không biết người nhà thế nào. Mọi người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, miệng đều nhẩm lại hai chữ cuối cùng của Thẩm Tranh: “... Về nhà.”

Đúng vậy, nên về nhà thôi.

***

Theo đạo lí hôm sau có thể nhổ trại về nhà, Thẩm Tranh cảm thấy hắn hẳn phải được ngủ một giấc ngon lành nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy rất bất an, hốt hoảng chột dạ như có gì đè lên ngực, không thể hít thở nổi.

Trong đêm, hắn ngồi dậy đi thị sát quân doanh một lần, phát hiện có người đắc ý vênh váo dám tụ tập xướng ca thì vô cùng tức giận.

Lăn qua lăn lại như vậy cũng tiêu hao không ít thể lực, cũng may lúc trở lại doanh trướng cũng thấy hơi buồn ngủ, hắn cùng quần áo chìm vào mộng đẹp...

Hắn phát hiện mình đang đứng trên một cây cầu, mắt có thể thấy những bông tuyết tung bay trong gió, hắn buồn bực không hiểu sao mình lại xuất hiện ở đây.

Đột nhiên hắn nhớ ra, nơi này là hồ nước nhỏ ở phủ đệ Định Bắc của hắn, trên hồ có một chiếc cầu đá hình vòm.

Mộ Thiền hay tới đây giải sầu, hắn thường giả vờ vô tình gặp được nàng. Mặc kệ sắc mặt của nàng nói một hai câu.

Đúng lúc này hắn nhìn thấy nàng, nàng lẻ loi bước đi, mặc chiếc áo choàng trắng như dung hòa với mặt đất, giữa lông mày chất chứa sự vắng vẻ và buồn lo.

Vẻ mặt ấy khiến hắn rơi vào trạng thái mờ mịt không biết đây là thật hay mơ.

Nàng là Mộ Thiền của đời trước vô cùng chán ghét hắn hay là Mộ Thiền vẫn luôn thương yêu hắn bây giờ?

Hắn không chắc nhưng lại không có dũng khí kiểm tra nên chỉ đứng nguyên tại chỗ không dám bước lên bắt chuyện với nàng.

Mà có vẻ như nàng nhìn thấy hắn nên khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói vô cùng ấm áp vui vẻ: “Tranh lang, chàng tới à?”

Hắn như trút được gánh nắng, cười chạy lên ôm lấy nàng: “Ta đến rồi, nàng ở đâu ta ở đó mà.”

“Nếu là vậy... Vì sao chàng không bảo vệ ta?” Nàng nằm trong ngực hắn lẩm bẩm nói.

Đầu ngón tay hắn chạm vào thứ gì ươn ướt, hắn run rẩy giơ tay lên phát hiện cả tay đầy máu tươi, đỏ đến chói mắt.

Hắn nhìn máu nàng dần lan khắp chiếc áo choàng trắng như tuyết, càng lúc càng rộng như miệng quái thú vậy.

“... Không... Không...” Ánh mắt hắn bị nước mắt làm nhòe đi, hắn ôm nàng khóc: “... Không, nàng không thể chết được... Rõ ràng mọi chuyện đều rất tốt... Chúng ta cũng sắp thành hôn rồi...”

Không, nàng không thể chết được!

Rõ ràng ta có rất nhiều binh mã, có thể bảo vệ nàng, vì sao kết cục vẫn là như vậy?

Hắn choàng mở mắt ngồi vọt dậy.

Ngoài trướng đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng lại có bóng binh lính tuần tra đi ngang qua, hắn nhìn chằm chằm ngẩn ngơ một lúc lâu mới trở về hiện thực.

Lại ngẩn ngơ một lúc nữa, hắn mới lau khóe mắt, đạp lên giày bắt đầu mặc quần áo.

Chỉnh trang xong, hắn ra khỏi trướng tiện tay kéo một giáo úy tuần tra lại: “Gọi Lỗ thống lĩnh, bảo hắn phái một đội nhân mã lập tức theo ta!”

Lúc trước hắn đúng là ngu xuẩn mà, sao có thể buông tay để nàng rời đi? Biết triều đình đang vô cùng loạn, dám lợi dụng nàng đi sứ, phân cho nàng một đội quân toàn là phế vật, còn nội chiến suýt nữa khiến nàng bị thương rồi hắn còn lây phong hàn cho nàng nữa.

Bây giờ còn phải chờ tận nửa năm, chẳng biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Chính mình còn gầy mất một vòng vì cái gì, chẳng phải vì nàng hay sao.

Không thể tin được mình lại để nàng rời đi như vậy?

Thẩm Tranh, cái tên ngu xuẩn nhà ngươi này!

Định đợi đến lúc nàng chết trong ngực, khóc cũng không thay đổi được gì mới hài lòng đúng không?

***

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, Thế tử cùng đoàn người chân cũng trở nên có lực hơn. Vốn lúc đi còn đang có xích mích nhưng bị Thẩm Tranh giáo huấn xong thì không dám tranh cãi nữa, cho nên tốc độ rất nhanh, chưa đến chạng vạng đã đến nơi. Phía trước có trấn nhỏ, vào đó tìm chỗ nghỉ chân là lại qua một ngày đường.

Mộ Thiền ngồi trên xe, cả người loạng choạng nghiêng ngả theo đường đi.

“Tới rồi, tới rồi, nhìn ngọn đèn dầu kìa!”

Nghe thấy có người hưng phấn hét lên, khuôn mặt nàng liền hiện lên ý cười.

Nhưng đột nhiên lại có người hoảng sợ kêu: “Có, có người đuổi theo chúng ta? Là quân Định Bắc? Bọn họ lại tới làm gì vậy?”

Quả nhiên, sau đó là tiếng vó ngựa ầm ầm ngày càng gần, dường như còn nghe thấy tiếng bước đồng thời vang lên. Rèm cửa xe ngựa Mộ Thiền bị vén lên, Thẩm Tranh thò người vào, không nói lời nào liền bế nàng ra ngoài.

“Chàng, chàng... định làm gì đấy?” Mộ Thiền bối rối nhìn đội kỵ binh hùng dũng của hắn đang vây xung quanh.

Còn nàng thì đang bị hắn ôm rồi đặt lên ngựa.

“Theo ta trở về!” Thẩm Tranh thấy nàng ngồi vững rồi thì xoay người leo lên ngựa, lấy áo choàng bọc nàng lại, một tay kéo cương, một tay quất ngựa, quay đầu ra ngoài.

“Ca...” Bị dọa sợ, Mộ Thiền chỉ kịp kêu lên một chữ, đã bị mang đi rồi.

Đám binh sĩ của Thẩm Tranh đồng loạt quay ngựa, ngựa hí rền vang, nhanh như chớp chạy đi.

Trên mặt đất chỉ còn lưu lại một chuỗi vó ngựa lộn xộn, còn có đám tuyết bị vó ngựa xới lên, bụi bay tứ tung, bọn họ mặc giáp đen, bóng lưng như một mảnh sương mù, càng ngày càng xa, rồi mất hút.

Thế tử bị xe ngựa rung lắc đến nửa tỉnh nửa mê, đợi đến khi hắn nghe thấy tiếng kêu của muội muội, lao xuống xe thì chỉ thấy chỗ muội muội vừa nãy còn đang ngồi, giờ chỉ còn là cái thùng xe rỗng tuếch, còn có đống dấu chân ngựa lộn xộn dưới mặt đất.

Hắn tức giận tóm bừa một thị vệ, vội hét lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đâu rồi?”

“Thẩm Tranh... Hắn đã bắt người đi rồi...”

“Cái gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.