Ái Thiếp Của Tà Thần

Chương 7: Chương 7




Sau khi uống thuốc nghỉ ngơi một đêm, dạ dày San San không còn cảm thấy đau nữa.

Nhưng sáng sớm hôm sau, nàng đột nhiên phát hiện mình có chút ngượng ngùng khi nhìn thẳng Lãnh Diệp. Cũng không hiểu được mình đã uống nhầm thuốc gì, tóm lại nàng vừa nhìn thấy hắn, tim đập sẽ đập nhanh hơ

n bình thường.

Chính là bởi vì như thế, đồng thời cũng là vì sợ dạ dày đau trở lại, cho nên bữa ăn sáng, nàng chỉ uống một ít sữa ấm.

“Nếu như hôm nay vẫn không thoải mái, nhớ đi khám bác sĩ.” Trước khi Lãnh Diệp rời khỏi bàn ăn, còn quay sang nàng dặn dò.

“À, được. Đúng, thật xin lỗi.” Cúi đầu ngập ngừng nói xin lỗi, ngay sau đó San San hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Tại sao nàng phải nói xin lỗi với hắn? Theo lý, thì hắn phải nói xin lỗi mới đúng.

Hôm qua là tại hắn không trở về dùng cơm, mới hại dạ dày của nàng đau như vậy. Huống chi hắn lại chạy sang nhà người phụ nữ khác.

San San tức giận lầm bầm, nhưng Lãnh Diệp đã rời đi, hoàn toàn không nghe được những lời oán trách của nàng.

Ngồi im lặng trong phòng ăn, San San chua xót tự nói với mình, nàng cũng không phải là gì của Lãnh Diệp, cho dù hắn ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái thì cũng mặc hắn.

Mặc dù tự cảm thấy mình không phải là đang ghen, nhưng trong lòng nàng lại rối loạn không dứt. Nhưng rốt cuộc là vì sao lại loạn, San San vẫn không thể tự trả lời mình được.

Cuối cùng, nàng lựa chọn cầm chén đem đến bồn rửa chén, xả nước thật mạnh và vội vã như muốn cuốn trôi hết những phiền muộn trong lòng.

Sau đó nàng bắt đầu gọi điện thoại cho chú Minh, muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của Đào Thị.

“ Alô, chú Minh à, c San San, công ty bây giờ như thế nào rồi?”

San San không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong, chú Minh bắt đầu ở đầu dây bên kia, thao thao bất tuyệt ca ngợi Lãnh Diệp.

“Lãnh tiên sinh không hổ là Tà Thần! Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, đem Đào thị từ địa ngục kéo đến thiên đường. Bây giờ chẳng những tất cả cổ đông đều hài lòng không hề gây phiền phức cho anh trai của con nửa, mà nhân viên công ty vốn đang sa sút tinh thần cũng bắt đầu phấn chấn trở lại bắt tay vào kế hoạch liều lĩnh kia!” Chú Minh tâm tình hưng phấn nói thao thao bất tuyệt.

“Vậy thì tốt quá. Hi vọng tương lai của công ty mọi chuyện đều thuận lợi.” San San vui mừng nói.

Mặc dù nàng hi sinh trong sạch cùng tôn nghiêm của mình, nhưng chỉ cần Đào thị có thể sinh tồn, nàng cũng không oán không hối hận.

“Đúng rồi, cô ở bên kia học như thế nào? Có tiếp thu được gì nhiều hay không?” Hưng phấn nhưng chú Minh cũng không quên quan tâm, chuyện San San qua bên Lãnh Diệp để học tập.

“Dạ, con ở đây học được không ít kinh nghiệm từ anh ấy.” San San ngầm cười khổ, trong lòng lại là một trận cay đắng.

“Vậy thì tốt quá, sau này công ty có cô hỗ trợ, ba của cô nhất định sẽ rất vui vẻ.” San San trong tương lai cũng có thể đến công ty hỗ trợ.

“Nếu như công ty có xảy ra chuyện gì, con nghĩ chú cũng nên báo cho Lãnh tiên sinh. Dù sao anh ấy cũng là một trong những cổ đông tương lai của công ty, cũng có nghĩa vụ giúp đỡ công ty xử lý mọi việc.” San San nhắc nhở chú Minh.

Nếu như cổ phần của nàng thua vào tay Lãnh Diệp, Lãnh Diệp dĩ nhiên cũng có trách nhiệm Đào thị, không thể nào bỏ mặc.

“Vậy thì tốt quá, có Lãnh tiên sinh làm cố vấn, Đào thị chắc chắn sẽ vững chắc hơn.” Chú Minh đối với năng lực lãnh đạo của Lãnh Diệp vô cùng tin tưởng không hề có chút nghi ngờ.

“Ừ, chuyện của công ty làm phiền chú giúp đỡ . Nhưng mà chú nên cẩn thận xem chừng anh trai của con, đừng cho anh ấy đầu tư vào dự án kì quái. Nếu như phát sinh vấn đề một lần nữa, con nghĩ cho dù là Lãnh tiên sinh cũng chưa chắc có thể thuận lợi giải quyết được” San San phiền não nói.

Từ đầu đến cuối nàng vẫn lo lắng anh trai của nàng lại nhảy vào một dự án chết người nữa, cho nên sau khi nghe chú Minh đảm bảo chắc chắn, mới an tâm cúp điện thoại, tâm tình cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Lúc này nàng phát hiện góc trên trần nhà phòng khách, tựa hồ có chút mạng nhện, hình như thím Vương thường ngày quét dọn, không thấy được.

Cho nên San San mang đến một thang nhỏ, cầm lấy một cây chổi lông gà, muốn quét dọn nó sạch sẽ.

Nhưng mà trần nhà thì cao, mà chổi lông gà thì lại ngắn , nàng chuyên tâm đối phó mạng nhện, không có chú ý tới có người mở cửa đi vào.

Nhưng mà trần nhà thì cao, mà chổi lông gà thì lại ngắn , nàng chuyên tâm đối phó mạng nhện, không có chú ý tới có người mở cửa đi vào.

“Hi.” Một giọng nói mềm mại chà

“A! Cô, các cô là ai? Vào bằng cách nào?” San San từ trên cái thang nhìn xuống, thấy hai cô gái xa lạ tự tiện bước vào, không khỏi hoảng hốt.

“Tôi là Nhu Nhã, chào cô. Còn người bên cạnh tôi là Tâm Đồng.” Nhu Nhã thân thiết cười cười, tự giới thiệu mình, cũng chỉ chỉ vào cô gái bụng to bên cạnh.

Nhu Nhã? Không phải là một trong những nữ nhân của Lãnh Diệp sao? Khó trách cô ta có thể tự mở cửa đi vào.

Nhớ tới chuyện Lãnh Diệp vì đi nhà cô ta mà lỡ hẹn, San San tức giận dâng trào, không cẩn thận, cây chổi lông gà cầm trên tay rơi xuống, vô tình rơi trúng đầu của Nhu Nhã.

“Ui da!” Nhu Nhã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tâm Đồng đứng bên cạnh lập tức quan tâm, kiểm tra thương thế của Nhu Nhã.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” San San vội vàng từ trên thang bò xuống, đi tới nói xin lỗi.

Nhưng mặc dù ngoài miệng nàng nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý trầm trồ khen ngợi, không nghĩ tới mình nhất thời lỡ tay, còn nhắm thật chuẩn , có thể thuận tiện giáo huấn phụ nữ của Lãnh Diệp.

“May mà chỉ sưng đỏ một chút, xoa một chút thuốc là tốt.” Tâm Đồng phát hiện cái trán của Nhu Nhã, chẳng qua là xây sát ngoài da, không có gì đáng ngại.

Nhu Nhã bất đắc dĩ cười khổ, vô tội nhìn San San nói: “Cô dường như hiểu lầm tôi. Chúng ta ngồi x chuyện một chút nha?”

Thấy nụ cười Nhu Nhã không giống như loại phụ nữ mà San San tưởng tượng, trong lòng lập tức có chút chột dạ.

Nàng tưởng rằng cô gái này chắc sẽ chửi ầm lên, thậm chí cùng nàng gây lộn…

“Á, thật ngại quá. Các cô ngồi xuống trước, tôi đi lấy chút ít thuốc mỡ.” San San lúng túng vừa nói, nhưng ngay sau đó đi tìm hộp cấp cứu.

Đợi nàng tìm được hộp cấp cứu trở lại phòng khách, Nhu Nhã cùng Tâm Đồng đã ngồi ở trên ghế sa lon đợi nàng.

“Đây là thuốc mỡ, có thể giảm sưng.” Áy náy nhìn về phía người bị hại Nhu Nhã, San San đem thuốc mỡ đưa cho Tâm Đồng.

Trong lúc Tâm Đồng giúp Nhu Nhã xức thuốc, nàng bưng cà phê đến, cũng thuận tiện quan sát hai cô gái này một chút.

Cô gái tên Tâm Đồng, có trương gương mặt trắng noãn khéo léo, dáng vẻ mềm mại động lòng người, nhìn từ bụng nàng có thể đoán được, nàng đang mang thai.

Còn Nhu Nhã trên người mặc một bộ âu phục đơn giản màu trắng, tóc dài xõa xuông tự nhiên. Một cô gái với đôi mắt to trong suốt, lóe lên ánh nhìn tinh nghịch, hơn nữa lộ ra vẻ ưu nhã bất phàm.

Lãnh Diệp thích loại phụ nữ như vậy sao? San San ê ẩm suy nghĩ miên man.

“Thật là xấu hổ, bởi vì vừa rồi các cô đột nhiên đi vào, cho nên tôi đã giật mình, mới có thể không cẩn thận lỡ tay…” San San mở miệng hướng về phía người phụ nữ của Lãnh Diệp nói xin lỗi.

“Em không phải là người phụ nữ của Lãnh Diệp.” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhìn San San nói.

“Cô, cô làm sao biết tôi…” Nghe được Nhu Nhã nói như vậy, San San thất kinh. Nàng làm sao có biết ý nghĩ trong lòng mình?

Tâm Đồng thấy San San bộ dạng kinh hãi, không nhịn được cười ra tiếng.

“Em làm sao biết chị có ý nghĩ đó đúng hay không?” Nhu Nhã cười cười, bắt đầu giải thích. “Em có một chút năng lực thần giao cách cảm, mặt đối mặt có thể biết ý nghĩ trong lòng người khác, nhưng mà xa một chút thì không sử dụng được.”

“Thần giao cách cảm?” Không hiểu được Nhu Nhã nói đùa, hay là nói thật, San San có vẻ hơi nghi ngờ.

“Không tin cũng không sao, sau này mọi người thân thiết hơn, tự nhiên chị sẽ tin.” Nhu Nhã nhìn Tâm Đồng, hai người hiểu ý cười một tiếng.

Nhưng ngay sau đó Nhu Nhã nghiêm nghị nói: “Chị không nên hiểu lầm, em thật không phải là người phụ nữ của anh Lãnh Diệp. Mặc dù chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng anh ấy giống như là anh trai của em vậy.”

“Anh trai?” San San ngập ngừng hỏi.

Nhu Nhã tiếp theo thành khẩn giải thích? “Chị có từng nghe qua “ Ngũ Nhân Bang” chưa? Em là do Minh Vương cùng Đằng Lệ từ cô nhi viện mang về, năm người bọn họ chăm sóc em từ nhỏ đến lớn. Ở trong lòng của em vẫn luôn xem các anh ấy là anh trai, trong đó có cả Lãnh Diệp.”

“Thì ra là như vậy.” Mặc dù vẫn còn mơ hồ , nhưng San San vẫn tin tưởng lời của Nhu Nhã.

“Hôm nay cô đến đây là để tìm Lãnh Diệp? Anh ấy không ở nhà, cô sang bên văn phòng của tổng giám đốc tìm anh ấy nha!”

“Chúng em không phải là tìm đến anh ấy. Em và Tâm Đồng…” Nhu Nhã lắc đầu, thần bí cười cười. “Đúng rồi, lại quên giải thích, Tâm Đồng là vợ của ác ma Đằng Lệ. Chúng em đến là để gặp chị.”

Khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, San San tò mò nhìn các nàng. “Đến gặp tôi, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì. Chẳng qua là chúng em rảnh rỗi đến sắp điên rồi, nên muốn đến đây xem thử cô gái nào có thể cùng Lãnh Diệp ở chung một chỗ.”

“Cô nói tôi sao? Chúng tôi không có ở cùng nhau, chẳng qua là…” San San không hiểu nên giải thích như thế nào về quan hệ giao dịch phức tạp của nàng cùng Lãnh Diệp

Thấy vẻ mặt San San khó xử, Nhu Nhã hiểu ý nháy mắt mấy cái. “Rất khó giải thích, em biết. Chị không cần giải thích, chúng em cũng có thể hiểu rõ.”

“Chuyện này…” San San cười cười, thật ra thì nàng không cho là cần thiết giải thích, dù sao nàng cũng không phải là người phụ nữ đầu tiên ở chỗ này.

“Chị là người đầu tiên.” Nhu Nhã khẳng định nói.

“Cô nói gì?” San San không rõ ý="0" align="justify">“Ý của cô ấy nói chị là cô gái đầu tiên mà Lãnh Diệp mang về ở chung.” Tâm Đồng cũng nhịn không được nữa mở miệng giúp đỡ giải thích.

San San không tin lời của nàng. “Không thể nào.”

“Thật sự. Những cô gái từng cùng Lãnh Diệp ở chung một chỗ không ít người, nhưng chị là cô gái duy nhất có thể vào ở trong nhà anh ấy. Đối với anh ấy mà nói, chị nhất định rất đặc biệt.” Nhu Nhã khẳng định nói.

“Vậy sao?” San San lẩm bẩm vừa nói.

Tim bắt đầu đập dồn dập, lo lắng bất an, cho dù tự trấn an mình và hắn chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi, nhưng San San không khỏi cảm thấy mừng rỡ.

Lời của Nhu Nhã, làm cho nàng đột nhiên muốn biết nhiều hơn về chuyện của Lãnh Diệp. Mặc dù ở cùng một chỗ, có quan hệ thân mật, nhưng cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa biết gì về hắn.

“Lãnh Diệp là người như thế nào?” San San có chút xấu hổ hỏi.

Nhu Nhã hiểu tâm ý của San San, cho nên dịu dàng bắt đầu nói về Lãnh Diệp.

“ Anh trai của em, Lãnh Diệp xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, sau khi mẹ anh ấy qua đời, cha anh ấy cưới mẹ kế. Từ đó mỗi ngày anh ấy bị mẹ kế, đày ải, đánh đập tàn nhẫn. Cơm thì rau dưa, có bữa còn không có cơm ăn. Cho nên năm tám tuổi đã ra ngoài nhặt rác kiếm cơm ăn.”

Nhìn vẻ mặt khó chịu của San San, Nhu Nhã nói tiếp: “Mười lăm tuổi, anh ấy dứt khoát kiên quyết b nhà đi. Nhờ vào tài năng thiên phú của chính mình, từ một trăm đồng bắt đầu đầu tư, dần dần, hắn trở thành truyền kỳ “ Tà Thần” vang danh khắp nơi.”

“Dĩ nhiên, một người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền như anh ấy thì không thiếu phụ nữ bên cạnh. Nhưng những người phụ nữ này cũng trụ không được quá một tuần, cũng chưa từng có ai được bước chân vào nhà anh ấy một bước.” Lời của Nhu Nhã ẩn chứ đầy hàm ý.

“Đây là sự thật, Đằng Lệ cũng nói như vậy. Anh ấy nói chỉ cần một nụ cười của Lãnh Diệp, đã hấp dẫn không ít cô gái. Nhưng anh ấy chưa từng đối với cô gái nào thật lòng…” Nhớ đến sự dịu dàng của ông xã đối với mình, Tâm Đồng nở nụ cười hạnh phúc..

Nhưng San San nhưng vẫn cúi đầu, trầm tư không nói.

Nàng sinh ra trong một gia đình giàu có, giống như một cô công chúa lớn lên trong sự nuông chiều. chưa từng chịu bất cứ một sự khổ cực nào, cũng chưa từng nghĩ có người lại sống trong khổ cực đến vậy.

Càng không tưởng tượng được người có nụ cười tràn đầy tự tin như Lãnh Diệp lại có một quá khứ đau xót đến vậy…

Nhớ đến sự thống khổ không nơi nương tựa của bé trai đáng thương năm ấy phải chịu đựng. Trong lòng San San co thắt đau đớn.

Uống vào ngụm cà phê đã nguội lạnh, Nhu Nhã dịu dàng vỗ tay San San.

“ Đương nhiên, những cô gái ở bên cạnh anh ấy cũng không đối với anh ấy thật lòng. Tiếp cận anh ấy, thì đều có những mục đích khác nhau. Mấy tháng trước anh ấy phát hiện ra những cô gái ồn ào vây quanh anh ấy thật phiền chán, tính tình lại nhỏ nhen, ích kỷ….. Từ đó về sau, anh đối với phụ nữ càng thêm khinh bỉ.” Nhu Nhã lẳng lặng nhìn San San. “ Anh ấy không tin tưởng bất cứ cô gái nào, bởi vì trái tim của anh ấy đã nguội lạnh. Em nghĩ rằng, nếu tình yêu có tìm đến với anh ấy, anh ấy chắc sẽ không tiếp nhận được, có lẽ anh ấy cần nhiều thời gian hơn.”

Từ trong trầm tư bị thức tỉnh, San San lui bước nói: “Cô không nên hiểu lầm, giữa chúng tôi không thể nào sẽ phát sinh cái gì… Tình yêu.”

Nhìn thấy được vẻ sợ hãi của San San, Nhu Nhã cùng Tâm Đồng nhìn nhau, hiểu ý cùng cười.

Rất nhiều chuyện, đều phải để thời gian chứng minh, con người thì không có cách nào tránh thoát khỏi tình yêu.

“Không nói về chuyện này nữa, chúng ta nói sang chuyện khác nha!” Nhu Nhã thông minh đổi đề tài. “Bọn em hôm nay định đến giúp anh ấy lau dọn nhà, nhưng thật vui khi được gặp chị.”

San San gật đầu, mặc dù bọn họ mới quen, nhưng nàng đã đối hai cô gái trước mắt thật sự rất có cảm tình.

Cho nên ba cô gái, liền vui vẻ ở phòng khách hàn huyên đủ chuyện trên trời, mãi vui vẻ mà không hay trời đã dần về chiều.

Xế chiều, trước khi chia tay, Nhu Nhã căn dặn San San đừng để cho Lãnh Diệp biết chuyện bọn họ đến đây hôm nay, tránh cho Lãnh Diệp mắng bọn họ nhiều chuyện.

San San không nói hai lời liền đồng ý. Nàng đã cùng Nhu Nhã, Tâm Đồng trở thành bạn tốt, dĩ nhiên không hi vọng những người bạn mới này bị mắng.

Ba cô gái thân mật ôm nhau, cùng hẹn sẽ gặp lại, Nhu Nhã cùng Tâm Đồng liền cáo từ rời đi.

☆☆☆

Sai khi vui vẻ tiễn hai người đi khỏi, San San dọn dẹp tất cả ly tách trên bàn, sau đó trở về phòng định trước khi ăn cơm tối chợp mắt một chút.

Lúc này nàng thấy một cái áo sơ mi rơi xuống trên mặt đất cạnh bên tủ quần áo.

Tò mò nhặt lên nhìn, nàng mới phát hiện đó là áo sơ mi cao cấp của Lãnh Diệp, mà nút áo trên cùng lại thiếu mất một chiếc.

Nếu như là trước kia, San San có thể có bỏ mặc, hoặc là dứt khoát ném lên nóc tủ.

Nhưng trải qua sự dịu dàng của hắn tối hôm qua, và hôm nay lại chính tai nghe Nhu Nhã kể về chuyện của hắn. Tâm của San San bất chợt mềm nhũn.

Tốt thôi, cho dù ở nhà nàng không biết làm gì, nhưng cuộc sống ở nước ngoài nàng cũng học được cách đơm nút áo…

Vậy thì giúp hắn đơm nút áo! San San tự nói với mình, cái này là trả ơn hắn giúp nàng băng bó vết thương.

Nàng lục lọi tìm kiếm cũng tìm được một cái nút áo tương đối giống cái áo của hắn, bắt đầu vui vẻ đơm vào.

Đơm xong nút áo, nàng mở ra áo sơ mi, đắc ý nhìn tác phẩm của mình.

Mặc dù so với các nút áo tinh tế còn lại hoàn toàn không giống nhau, nhưng nhất định nút áo được đính vững vàng trên áo sơ mi không rơi ra

Đem áo sơ mi để ở trên giường, San San không khỏi bắt đầu ảo tưởng, khi hắn nhìn thấy áo, hắn sẽ mang vẻ mặt gì?

Có lẽ hắn sẽ thật bất ngờ, thật cao hứng, giống như tối hôm qua lộ ra nụ cười tự nhiên? Hay chẳng qua chỉ là ra vẻ bình thản nói cám ơn?

Buổi tối, Lãnh Diệp không về ăn cơm tối, nhưng San San một chút cũng không ngần ngại. Nàng chỉ là ở trong lòng mong đợi, hi vọng Lãnh Diệp nhanh chóng trở về sớm một chút.

Trời vừa rạng sáng, San San ngủ không được, nàng nằm ở trên giường lo lắng chờ đợi sao Lãnh Diệp trễ thế còn chưa về .

Rốt cục, nàng nghe được tiếng Lãnh Diệp đẩy cửa phòng ra, cho nên khẩn trương nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương, tim đập dồn dập.

Lãnh Diệp vừa bước vào phòng, lập tức thấy áo sơ mi trên giường.

Hắn nghi ngờ đem áo sơ mi cầm lên nhìn, phát hiện áo sơ mi mất nút áo đã được đính lại.

Quần áo hắn nếu có bất kỳ tổn hại, bao giờ cũng là trực tiếp vứt bỏ. Không mặc đồ sửa lại, thím Vương luôn biết ý hắn, nên chắc không phải là thím Vương đơm nút áo giúp hắn.

Chẳng lẽ… San San đơm ? Ánh mắt thu hút của Lãnh Diệp nhìn về phía San San, biết rõ cô đang giả bộ ngủ.

Trong trí nhớ của hắn, chỉ có mẹ là từng đơm nút áo cho hắn.

Sau khi mẹ hắn qua đời, cha suốt ngày say rượu, bận rộn tìm rượu uống không kịp, thời gian đâu mà để ý tới hắn. Sau đó mẹ kế xem hắn như cái gai trong mắt, cơm còn không muốn cho hắn ăn, làm sao mà có chuyện giúp hắn sửa quần áo?

Tại sao San San lại giúp hắn đơm nút áo? Nàng không phải là rất chán ghét hắn sao? Một tia ấm áp chảy vào trong lòng Lãnh Diệp.

Cho tới nay, không bao giờ để bất kì cô gái nào xâm phạm vào đời sống riêng tư của hắn. Đó là nguyên tắc mà Lãnh Diệp kiên trì giữ.

Coi như vì báo thù một cát tát kia, hắn cũng không nên phá lệ. Đồng ý giao dịch với nàng, còn đem nàng về nhà ở chung?!

Đây căn bản là một cuộc làm ăn không có lãi!

Lãnh Diệp một mực tự hỏi, ánh mắt sắc bén, phán xét lại bản thân, tại sao lại quyết định một chuyện không giống mình ngày thường thế này.

Chẳng lẽ vừa bắt đầu mình đã đối với nàng… Nghĩ tới đây, hắn tức giận giật mạnh cà vạt, cắt đứt ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu mình.

Chuyện phát sinh trên người của Đằng Lệ đã là chuyện ngu xuẩn, không thể nào sẽ phát sinh ở trên người của hắn! Lãnh Diệp nhìn chằm chằm San San đang nằm nghiêng người ở trên giường.

“Em không cần phải làm ra những chuyện như thế này.” Đột nhiên Lãnh Diệp lạnh lùng nói: “Em thật sự yêu tôi, hay là ngây thơ cho rằng chỉ cần dựa vào một cái nút áo, là có thể thành công, khiến cho tôi yêu em?”

Thái độ lạnh lùng, là cách duy nhất mà Lãnh Diệp cho là mình nên có.

Nghe được lời của hắn, San San cả người cứng ngắc, giống như bị tạt một xô nước lạnh vào đầu.

Chỉ đơn giản là muốn giúp hắn đơm một cái nút áo, lại bị hắn cho rằng hành động có mục đích? Nàng cảm thấy tâm ý của mình bị chà đạp…

Nằm bất động ở trên giường, San San xấu hổ và giận dữ nói: “Anh không cần tự dát vàng trên mặt mình, tôi chỉ muốn cám ơn anh đã giúp tôi băng bó thôi.”

Lãnh Diệp cười lạnh, đem áo sơ mi ném trên mặt đất, không nói thêm gì nữa. Sau đó trực tiếp từ đi tới phòng tắm đi tắm.

Nghe được phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, San San bất mãn đập gối mấy cái.

Gã đàn ông thối, đáng ghét, vậy mà chiều nay mình còn đồng tình với hắn! Nàng tức giận cong lên miệng.

Cố gắng ngủ, nhưng cả đêm, nàng khó có thể ngủ say, mãi cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.