Ái Thiếp Của Tà Thần

Chương 8: Chương 8




Sáng sớm hôm sau, lúc San San rời giường đi tới phòng ăn, lại phát hiện trên bàn cả bữa ăn sáng rõ ràng không có ai chạm đến, xem ra Lãnh Diệp đã đến công ty rồi.

Hắn cứ như vậy chán mình, ngay cả bữa ăn sáng đều khinh thường không muốn ăn cùng nàng sao? Không biết tại sao, trong nội tâm nàng tràn đầy bi ai.

Rõ ràng là nên chán hắn, nhưng hành động của hắn lại làm cho tâm tư nàng phập phồng không yên! San San đột nhiên giật mình vì điểm n

Thời gian ước định còn chưa tới, chẳng lẽ nàng đã chịu thua sao?

Lắc lắc đầu, San San không muốn thừa nhận mình đã thay đổi.

Bắt buộc mình rầu rĩ ăn xong bữa ăn sáng, San San trở lại phòng khách đọc sách. Không biết qua bao lâu, nhận được điện thoại của thư ký gọi.

"Đào tiểu thư, tổng giám đốc muốn tôi báo cho cô, mời cô chuẩn bị một chút, tham gia dạ vũ tối nay." Thư ký khách sáo nói cho San San tin tức này.

" Dạ vũ gì?" San San không hiểu ra sao, không hiểu được nàng đang nói cái gì.

"Tối nay, Cảnh tổng - tổng trưởng của hiệp hội doanh nhân Châu Á có mở buổi dạ vũ, tổng giám đốc “mãnh liệt” hi vọng cô cùng tham gia.” Thư ký giải thích: "Tổng giám đốc còn dặn dò, nếu như cô không có lễ phục thích hợp, tôi sẽ lập tức cùng Đào tiểu thư đi mua."

"Không cần, tôi có lễ phục rồi." San San lạnh lùng nói.

Chỉ là một buổi dạ vũ, San San cho là mình có thể ứng phó được, không đi, ngược lại để cho Lãnh Diệp nói là mình chột dạ.

"Vậy thì tốt quá, sáu giờ tối, tổng giám đốc sẽ trở về đón Đào tiểu thư đi, xin cô hãy chuẩn bị trước." Thư ký sau khi nói xong, ngay sau đó cúp điện thoại.

Xế chiều nàng liền bắt đầu tắm, trang điểm, sáu giờ tối, là San San đã chuẩn bị xLãnh Diệp cũng đúng hẹn về nhà đón nàng.

"Đi thôi!" Lãnh Diệp thay lễ phục, nhàn nhạt mở miệng nói.

Mà San San cũng là lạnh như băng gật đầu, một chút cùng hắn nói chuyện tâm tình cũng không có.

Khi họ đến đại sảnh của buổi dạ hội tại một khách sạn năm sao cao cấp, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Rất nhiều mỹ nữ ăn mặc những trang phục sang trọng nhìn Lãnh Diệp chằm chằm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng tối nay là trường hợp đặc biệt long trọng, không phải là buổi dạ vũ tư nhân, cho nên bọn họ chỉ có thể ra vẻ căng thẳng đứng ở một bên, dùng ánh mắt quyến rũ ra sức chờ đợi sự chiếu cố của Lãnh Diệp.

Trong buổi dạ hội của giới thượng lưu có một quy định, các cô gái chỉ có thể ưu nhã đợi chờ nam nhân săn thú, không thể giống như hàng đại hạ giá nhào đầu đến tranh nhau.

Chỉ những cô gái thuộc hàng thấp kém mới làm chuyện như vây.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này rất quen mặt, hình như tôi đã gặp qua... Nếu như nhớ không lầm, hẳn là thiên kim tiểu thư của Đào thị đúng không?" Một người đàn ông trung niên bước đến chào hỏi bọn họ.

" Chào chú, con chính là Đào San San." San San lễ phép giới thiệu mình.

"Thì ra Đào tiểu thư là bạn gái Lãnh tổng giám đốc sao? Thật là một đôi trai tài gái sắc." Người đàn ô như chợt hiểu nói.

"Chúng tôi... đúng là bạn tốt." Lãnh Diệp cười cười, thân mật choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của San San.

" Đúng, bạn tốt, bạn tốt." Nghe được lời nói mập mờ không rõ ràng của Lãnh Diệp. Đám đàn ông đứng bên cạnh lập tức hiểu ý cười to.

Vẻ mặt San San cứng đờ, nhưng vẫn là kiên nhẫn chịu đựng, nàng dù sao cũng là tiểu thư của Đào Thị, nhất định không để pa pa phải mất thể diện.

Sau đó, Lãnh Diệp lập tức bị tổng trưởng của hiệp hội doanh nhân Châu Á mời sang một bên, bắt đầu thảo luận việc liên doanh thiết kế đầu tư bách hóa ở khu vực Châu Á.

San San nhìn hắn rời đi, liền đi đến quẩy bar định tìm một ly nước uống.

Bất chợt, nàng cảm nhận phía sau lạnh toát, cảm thấy có một đôi mắt kì quái đang lén theo dõi nàng… Lúc trước nàng đang đi dạo phố, cũng từng có cảm giác như vậy.

Cho nên nàng nhanh chóng xoay người, nhưng lại không phát hiện bất kỳ người kỳ quái nào đang nhìn nàng.

"Đào tiểu thư." Một giọng nói của đàn ông vang lên, hù dọa nàng kêu to một tiếng. "Tôi có thể cùng cô nhảy điệu này không?"

San San quay đầu lại nhìn, nàng không quen người đàn ông này. Nhưng mà vẻ mặt hắn hào hoa phong nhã, không giống như là người xấu.

" Đượ> San San gật đầu mỉm cười, ngay tại lúc này tiếp nhận mời khiêu vũ, là nghi thức xã giao rất bình thường.

Cho nên nàng lễ phép tiếp nhận lời mời, khiêu vũ cùng vị tiên sinh này.

San San đã nhanh chóng khiến cho rất nhiều người đàn ông chú ý. Hết người này đến người khác mời nàng khiêu vũ, những thanh niên không ngừng mời nàng cùng nhảy.

Đến khi Lãnh Diệp quay trở lại, nàng đã bị một đám đàn ông vây xung quanh như một vị nữ vương.

Ở giữa có một thanh niên trêu ghẹo San San, làm cho San San không nhịn được liên tục cười khẽ.

Thấy San San nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng Lãnh Diệp đột nhiên lại nổi lên một cơn tức giận không tên.

"Thì ra cô cũng không chịu nổi cô đơn." Lãnh Diệp vừa mở miệng, những thanh niên đang vây quanh San San lập tức bị dọa đến mức dạt ra tán loạn .

“Cô không thể kiềm chế chút nào sao? Chỉ một lời đùa vô vị của người đó, cũng có thể chọc cho cô cười tươi đến vậy?” Lãnh Diệp không khách khí giễu cợt nàng.

Ý của hắn muốn nói, nàng không biết tự kiềm chế khi gặp đàn ông sao? Bị ám chỉ là loại phụ nữ như vậy, San San thật sự không thể tiếp nhận.

"Không còn cách nào khác, ở chung một chỗ với anh thật sự quá nhàm chán, cho dù là đùa vô vị, cũng có vẻ thú vị." Nàng cũng cãi lại hắn.

"Nhàm chán? Tôi nhớ được, em hợp tác với tôi rất ăn ý trên giường mà." Lãnh Diệp nhắc nhở nàng, phản ứng nhiệt tình ban đêm của nàng.

"Đó chẳng qua là phản xạ tự nhiên, không hề có ý nghĩa gì khác." San San giận dỗi, nói ngược lại lòng mình.

"Nếu tôi ở trên giường cùng người đàn ông khác chắc sẽ hợp tác càng vui hơn."

" Em dám nói, em đối với tôi không hề có bất kỳ cảm giác nào khác?" Lãnh Diệp tức giận gầm nhẹ nói.

"Không có!" San San ương bướng nói. “Tôi nói rồi, loại người như anh, có đánh chết tôi cũng sẽ không thích anh!"

Lãnh Diệp ánh mắt mị hoặc, nguy hiểm nhìn nàng. San San mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn là cao ngạo ngẩng đầu, không chịu yếu thế...

☆☆☆

Trên đường về nhà vẻ mặt Lãnh Diệp lạnh lùng nghiêm túc lái xe, San San cũng ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào.

Lên đến tầng cao nhất, San San bước vào phòng trước, mở tủ áo chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái đi tắm, phía sau vang lên tiếng của Lãnh Diệp cũng tiến vào phòng.

San San không để ý tới hắn, tiếp tục tìm kiếm y phục. Khi nàng tìm được quần áo, đóng cửa tủ quần áo, quay người lại phát hiện Lãnh Diệp trần truồng đang đứng ở sau lưng nàng!

"Anh, anh làm cái gì?" San San đã giật mình, ánh mắt né tránh, không dám trực tiếp nhìn thân thể tráng kiện của hắn.

"Làm chuyện mà tôi muốn làm." Lãnh Diệp dùng ánh mắt thu hút, nhìn vẻ mặt xấu hổ nàng.

Đột nhiên hắn kéo khóa lễ phục của San San xuống, lễ phục lập tức rơi xuống đất, nàng mặc bộ quần áo lót màu trắng tinh lập tức hiện ra ở trong không khí.

"A! Anh --" San San cả kinh kêu ra tiếng, còn không kịp phản ứng nữa, đã bị hắn một tay ôm lấy ném trên giường.

San San chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Lãnh Diệp nằm đè lên người nàng làm nàng không nhúc nhích nổi.

Tiếp theo, bàn tay to của hắn không chút khách khí sờ soạng, ngón tay cái thô ráp của hắn vuốt lên gò đất nhô cao của nàng, còn ngón giữa thì lòn xuống khe hẹp mê người bên ngoài quần lót vỗ về đùa nghịch…

Chết tiệt, dưới quần lót của San San bị trêu chọc làm tiết ra chất mật ẩm ướt, nàng xấu hổ và giận dữ vặn vẹo muốn né tránh, nhưng Lãnh Diệp nhanh chóng kéo quần lót của nàng xuống, đầu ngón tay lập tức thọc vào tiểu huyệt co giãn không dứt của nàng.

"A ---" đột nhiên xuất hiện sự xâm nhập, làm cho San San nhịn không được kêu ra tiếng.

Những cảm xúc cứ nối tiếp nhau, đôi bầu ngực của nàng giống như trái đào chín mọng căng tròn, cũng bắt đầu không ngừng rung động.

"Phản ứng không tệ." Lãnh Diệp mỉa mai phản nhạy cảm của nàng.

" Ôi đừng. . ." Đang muốn mở miệng phản bác, San San đột nhiên cảm thấy miệng của mình bị một vật gì cứng nóng trám vào.

"Ngậm nó!" Giọng nói thô ráp vang lên, Lãnh Diệp đưa vật cứng nóng trơn trượt của hắn vào miệng nàng, bắt đầu nhịp điệu ra vào.

"Ưm... Ưm..." Vật thô to kia, làm cho San San cảm thấy thật khó chịu, nhưng Lãnh Diệp đang nắm sau gáy nàng, không để cho nàng chạy trốn, nàng cũng chỉ có thể vâng lời phun ra nuốt vào ...

Sau một hồi rút ra đưa vào, Lãnh Diệp gầm nhẹ một tiếng, ở trong miệng San San bắn ra nhiệt lưu, sau đó nghiêng người hút lấy cái miệng nhỏ của nàng.

" Anh, tôi --" đôi môi đỏ mọng phát run, San San không thể tin được nhìn chằm chằm Lãnh Diệp."A -- "

Toàn thân nàng cứng đờ, giống như là bị một luồng sét đánh trúng, bởi vì tay Lãnh Diệp đột nhiên bắt đầu đùa bỡn, kéo kéo đài hoa nhạy cảm của nàng.

Rất nhanh hai mảnh hoa làm đã ướt đẫm một mảng, lúc mở lúc đóng không ngừng co thắt. Miệng tiểu huyệt lại càng không ngừng chảy xuôi ra chất mật.

Ánh mắt Lãnh Diệp tối sầm lại, cúi đầu ngậm nụ hoa nhỏ sưng phồng kia, đầu lưỡi cũng linh hoạt liếm láp miệng tiểu huyệt đang ào ạt chảy ra chất mật, tình dục tăng cao làm cho tiểu huyệt của nàng liên tục ẩm ướt, sẵn sàng chờ đợi.

San San không cách nào thừa nhận cảm xúc như vậy, nàng nhẫn nhịn chịu đựng không muốn rên rỉ ra tiếng, nhưng đột nhiên tiểu huyệt của nàng kịch liệt co rút lại, lúc mở lúc đóng hút chặc đầu ngón tay của Lãnh Diệp.

"A nha --" nàng không nhịn được rên lớn.

Lãnh Diệp nhìn thấy tất cả, dùng lửa nóng cứng rắn của hắn đặt bên ngoài tiểu huyệt đang co thắt của nàng không ngừng cọ xát, tiểu huyệt được kích thích, càng ngày càng chảy ra nhiều chất mật.

Hạ thân nóng rát, giống như là bị lửa thiêu đau đớn, nụ hoa cũng căng cứng khó chịu, San San bất lực uốn cong người, muốn van xin nhiều hơn nữa.

"Muốn sao?" Lãnh Diệp mỉm cười xấu xa nhìn nàng.

"Muốn... Cho em..." Đã rơi sâu vào trong sự kích tình, San San ý thức mê loạn thì thầm.

"Nói yêu tôi, tôi sẽ thỏa mãn cho em." Lãnh Diệp lại dùng vật cứng rắn của hắn không ngừng chà nhẹ vào tiểu x để thăm dò nàng.

Muốn dùng động tác để gợi ý cho nàng, chỉ cần nàng chịu nói ra, là có thể đạt đến cái gọi là cực khoái.

"Ưm..." San San đầu tiên là cắn môi dưới, ương ngạnh chống cự, song thân thể đã từ từ phản bội nàng.

"Em... Yêu.. Anh..." Nàng rốt cục chịu đựng không nổi, lớn tiếng kêu lên. Lãnh Diệp trên mặt nở ra nụ cười chiến thắng, hắn động thân một cái, liền đem lửa nóng cứng rắn đâm thẳng vào nàng.

"A --" cảm giác vô cùng thỏa mãn làm cho San San vui sướng thét chói tai.

Lãnh Diệp chuyển động mãnh liệt, bắt đầu nhịp điệu càng lúc càng nhanh ra vào nơi chặt khít đang ôm sát lấy hắn.

"A -- "

Theo động tác mạnh mẽ ra vào của hắn, San San trong miệng cũng bật ra từng tiếng yêu kiều, hưởng thụ một luồng sóng khoái cảm ập đến.

"A. . ." Đột nhiên, cảm xúc giống như nước lũ tràn tới, lan tỏa khắp toàn thân của San San, khiến nàng cả người co quắp không cách nào tự kiềm chế.

Lãnh Diệp gầm nhẹ một tiếng, đem tất cả những tinh lực nóng ấm của hắn bắn vào trong cơ thể nàng, sau vài lần co giật, mới rời khỏi thân thể nàng, lăn sang một bên nằm nghỉ ngơi.

San San kéo chăn xoay người, không muốn nhìn thấy vẻ mặt thắng lợi đầy thỏa mãn của hắn.

Vô số những giọt nước mắt từ trong mắt nàng chảy xuống, làm ướt một mảng gối.

Nàng đã nói rồi, nàng đã dễ dàng thốt ra khỏi miệng. Chuyện này tuyên bố là nàng đã thua! Thua hoàn toàn.

Nhưng, làm cho nàng rơi lệ cũng không phải là bởi vì thảm bại, cũng không phải là bởi vì không lấy lại được cổ phần.

Đó là bởi vì nàng phát hiện – lời nói kia phát ra từ nội tâm của mình..

☆☆☆

San San một đêm không ngủ.

Hôm sau, nghe được Lãnh Diệp rời giường, nhưng nàng không rời giường. Chỉ là lẳng lặng nằm ở trên giường, nghe tiếng Lãnh Diệp mặc quần áo .

Nằm ở trên giường giả bộ ngủ, nàng cảm giác được, Lãnh Diệp sau khi ăn xong bữa ăn sáng, còn đang đứng bên giường nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, sau đó mới rời khỏi nhà để đến công ty.

Có lẽ là đang nhìn tư thế ngủ của người thất bại ! San San tự giễu cợt mình, trong lòng lại chợt nhói đau .

Nếu như là cô gái San San kiêu ngạo kia chắc chắn sẽ nhảy dựng lên đem gối đánh vào gương mặt đắc ý của hắn, nhưng nàng bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn nằm im, để mặc cho nước mắt rơi xuống.

Sau khi xác định chắc chắn hắn đã rời đi, San San mở to đôi mắt đỏ hồng vì khóc, bắt đầu sắp xếp lại hành lý của mình.

Mặc dù thời hạn một tháng còn chưa tới, nhưng như hắn đã từng nói qua, chỉ cần có một người nhận thua, yêu đối phương, thắng bại lập tức quyết định, mà trò chơi cũng tuyên bố ngưng hẳn.

Nàng đã thua, bây giờ cũng là thời điểm rời đi...

Sắp xếp lại mọi thứ xong, San San cầm lấy hành lý, lưu luyến không rời nhìn quanh, một lần cuối cùng.

Cho dù không đến một tháng, nhưng nơi này lạquen thuộc thân thiết đến như vậy. Nàng thật không nghĩ tới, lại có thể nảy sinh tình cảm với nơi này, lại càng không nghĩ tới mình sẽ yêu chủ nhân nơi này.

Còn làm cho mình nếm thử mùi vị thống khổ của tình yêu.

“Chúc mừng. Tôi sẽ báo cho luật sư đem cổ phần chuyển giao cho anh.”

Sau khi để lại tờ giấy này trên giường, San San lặng lẽ đóng cửa lại, rời khỏi nơi này...

☆☆☆

Trở lại Đào thị, San San lập tức liên lạc với luật sư, muốn ông ta nhanh chóng đem hai mươi lăm phần trăm cổ phần, chuyển cho Lãnh Diệp.

Sau đó, nàng giống như một người gỗ, ngồi ở văn phòng tổng giám đốc cũ ngơ ngác trầm tư .

Chú Minh đột nhiên đẩy cửa ra, bước vào.

"San San, sao con lại kêu luật sư đem cổ phần của con chuyển cho Lãnh Diệp?" Chú Minh không thể hiểu được, vội hỏi: "Lần trước không phải con nói, coi như tạ lễ, cho một chút cổ phần là tốt, cần gì cho nhiều như vậy."

"Chú không cần phải lo, những cổ phần đó là con tự động muốn tặng cho anh ấy."

"Con không phải nói muốn tới chỗ của cậu ấy học kinh doanh? Sao lại trở về trước thời hạn?"

"Đã học xong , cho nên trở lại." San San tránh ánh mắt dò hỏi của chú

"Sắc mặt của con không được tốt lắm, bị bệnh à?" Chú Minh quan tâm hỏi.

San San miễn cưỡng cười cười. "Con không có bệnh, chú đừng lo lắng."

Chú Minh cũng không phải là lão hồ đồ, nhìn ra được San San sắc mặt không tốt lắm , như chợt hiểu : "Chẳng lẽ con và cậu ấy đã phát sinh tình cảm rồi?"

"Chú đừng hỏi nữa, mọi chuyện kết thúc rồi."

"Cái gì kết thúc? Nếu như nó dám khi dễ con, dù liều cái mạng già của chú, chú cũng phải liều mạng với nó!" Chú Minh mặt đỏ lên, tức giận nói.

"Chú đừng tức giận, chúng con đều là người lớn, thích thì đến, không thích thì tách ra. Chỉ đơn giản như vậy, chú đừng nghĩ mọi chuyện quá nghiêm trọng." San San cố gắng thuyết phục chú Minh.

"Nhưng là..."

"Đừng nói nữa. Chúng con sẽ không gặp lại. Cổ phần cho anh ấy cũng là chuyện đương nhiên, dù sao anh ấy đã giúp công ty một việc lớn như vậy, tương lai anh ấy có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, chắc sẽ càng thêm quan tâm tình trạng hoạt động của công ty, đây cũng là một chuyện tốt, cứ coi như chúng ta đặt cọc trước.”

San San tỉnh táo nói, ánh mắt nhưng hiện ra một tia đau xót.

Bỗng nhiên ngưng một chút, San San nói tiếp: "Đúng rồi, nếu công ty không có chuyện gì, con muốn trở về Mỹ sớm một chút, học lại.”

" Vậy sao? Vậy cũng tốt..." Không biết bọn họ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng chú Minh có thể nhìn thấy, San San đang cố giấu thương tâm.

Nếu như trở về Mỹ sớm một chút, có thể làm cho San San tâm tình khá hơn chút, ông cũng sẽ không ngăn cản nàng.

Tuy nhiên, thật sự tốt như vậy sao? Nhìn San San, Minh thúc nhịn xuống thở dài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.