Ái Thiếp Của Tà Thần

Chương 9: Chương 9




“Chúc mừng. Tôi sẽ bảo luật sư đem cổ phần chuyển giao cho anh.”

Không biết là lần thứ mấy, Lãnh Diệp cầm lấy tờ giấy này, đã muốn xé nát nó, nhưng cho đến bây giờ nó vẫn nguyên vẹn không hề sứt mẻ.

Nàng đi đã một tuần lễ.

Trong một tuần lễ này, Lãnh Diệp cũng đã nhận được những giấy tờ hợp pháp của cổ phần Đào thị do luật sư chuyển giao, luật sư còn thuận miệng nhắc đến chuyện nàng sắp trở về Mỹ.

Đào San San thật sự là một người lạnh nhạt. Nói đi là đi, không thèm nói một lời từ biệt. Chuyện này đã chứng minh nàng đối với hắn một chút cảm giác cũng không có.

Nhưng mà, hắn không phải đã thắng sao?

Hắn nhận được cổ phần, nhận được thân thể xinh đẹp của San San, để cho kẻ kiêu ngạo như nàng phải chính miệng nhận thua, đã như vậy cần gì phải tâm phản ứng của Đào San San.

Hắn nên mở tiệc ăn mừng, nhưng một chút vui mừng Lãnh Diệp cũng không có.

Hắn chỉ cảm thấy tức giận, bởi vì ngoài mặt hắn có vẻ như là thắng, nhưng biểu hiện của nàng, dường như nói lên nàng mới là người chiến thắng.

Nếu như nàng khóc sướt mướt yêu cầu trả lại cổ phần, hoặc là chính miệng thừa nhận nàng thật sự thương hắn, như vậy hắn có lẽ sẽ suy nghĩ giữ nàng ở cạnh bên hắn.

Phụ nữ không phải ai nấy đều như vậy sao? Chỉ biết sử dụng hết tất cả các thủ đoạn để đạt được những gì mà họ mong muốn. Những thứ ấy bao gồm vàng bạc, châu báu, nhà cửa, biệt thự cao cấp...

Nhưng nàng lại không nói gì, chỉ ngoảnh mặt ra đi, làm cho Lãnh Diệp cảm thấy đây là thất bại đầu tiên trong cuộc đời của hắn.

Đem tờ giấy vò thành một cục, dùng sức nắm ở trong lòng bàn tay, tâm tình Lãnh Diệp cũng có nhiều nếp nhăn giống như trang giấy.

Hắn không cách nào phủ nhận, từ sau khi San San đi, căn nhà vốn thoải mái giờ trở nên trống rỗng.

Cho dù ở cùng nhau trong khoảng thời gian rất ngắn, hắn cũng lười, không thèm bận tâm tìm hiểu thêm về nàng, chỉ là tận tình hưởng thụ lạc thú trên giường cùng nàng.

Nhưng bây giờ, hắn lại bắt đầu nhớ đến, dáng vẻ của nàng lúc ngồi ăn điểm tâm một cách lặng lẽ, vẻ mặt lúc tức giận của nàng, nét kiêu sa của nàng, nhớ lúc nàng ở trên giường kích tình rên rỉ….

Tức giận giáng một đòn nghiêm trọng xuống mặt bàn, hắn mắng chính mình vô dụng vì đã nhớ nàng!

Lãnh Diệp không thể xác định cảm giác của mình đối với nàng là gì, nhưng có thứ gì đó thúc giục hắn, hắn muốn tạm biệt San San lần cuối.

☆☆☆

Hôm sau sẽ phải đáp máy bay trở về Mỹ , hành lý San San cũng đã chuẩn bị gần như đầy đủ.

Nàng không còn gì lưu luyến, việc duy nhất khiến nàng lo lắng chính là Đường Lê Nhi.

Lê Nhi giống như đã mất tích, không biết đã chạy đến chỗ nào, từ sau lần chia tay trước, vẫn không có về nhà. Cũng không sợ chị Băng Nhi mắng...

Mà nàng ngày mai phải trở về Mỹ, sợ rằng trước khi trở về, nhất định không gặp được Lê Nhi. San San thở dài, không trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Nếu lần sau nàng có trở về, chỉ sợ rằng phải chờ tới tốt nghiệp đại học ...

Ngồi ở trong phòng tổng giám đốc, nhìn trên bàn có ảnh chụp chung cả nhà, San San nhớ tới trước kia khi mọi chuyện chưa phát sinh, trong lòng ấm áp vô cùng.

Lúc nàng còn nhỏ, trong nhà có cha, mẹ, anh hai, một nhà bốn người, cuộc sống luôn luôn hoà thuận vui vẻ. Sau khi mẹ qua đời vì bệnh nặng, tiếp theo nàng sang Mỹ du học, sau đó pa pa qua đời, chuyện thay đổi trong mấy năm nay làm cho nàng khiếp sợ.

Nếu như có thể trở về như trước, thật làốt biết bao nhiêu! Nàng sẽ trở lại thành Đào San San không buồn không lo, anh trai có lẽ cũng có thể không cần lâm vào hoàn cảnh “không trâu bắt chó đi cày” gánh trọng trách công ty. ( không trâu bắt chó đi cày: ngoài khả năng; bất đắc dĩ ,câu này ngụ ý buộc người ta làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người ta)

Nàng sẽ không vì công ty nảy sinh khủng hoảng mà trở về gấp, cũng sẽ không vì vậy mà quen biết Lãnh Diệp.

Ở trong trò chơi này, mình là hoàn toàn thất bại, chẳng những thua thân thể, còn thua tâm, bây giờ có thể đoán được Lãnh Diệp đang hưởng thụ thắng lợi thỏa mãn như thế nào?

Sau này, một ngày nào đó trong tương lai, nhà của hắn sẽ có một người phụ nữ khác tiến vào...

Nhớ tới Lãnh Diệp, San San cảm giác trong lòng phức tạp, đủ loại mùi vị và cảm xúc, làm cho nàng khó chịu muốn khóc.

"Cộc, cộc." Tiếng đập cửa vang lên, tiếp theo chú Minh đi vào.

" Chú Minh, có chuyện gì sao?" Thấy chú Minh, San San cố làm ra vẻ tươi cười, nhưng miễn cưỡng cười vui kết quả lại làm cho nét mặt của nàng lộ ra có chút mất tự nhiên.

Thấy mấy ngày qua bộ dáng của San San gầy gò một cách rõ rệt, chú Minh trong lòng cũng vô cùng khổ sở.

Ông không biết, San San cùng Lãnh Diệp trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nỗi đau của San San chắc chắn là có liên quan đến cậu ta.

Biết San San từ mới ra đời, cho đến k lớn lên, San San giống như con gái ruột thịt của ông. San San giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thể gạt được đôi mắt tinh tường của ông .

"Chú đến là để hỏi thăm con, đã chuẩn bị đồ đạc xong chưa?" Chú Minh quan tâm hỏi nàng.

"Chỉ có hai kiện hành lý. Lần này con trở về, cũng không mang theo gì nhiều." San San đứng lên, đi về phía chú.

"Vậy ngày mai chú sẽ đưa con đến phi trường." Chú Minh hiền từ nói.

Nghe được lời của chú, San San lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.

"Không cần, chú à. Để con tự mình đến phi trường, nếu chú đến tiễn con sợ là con không nỡ rời đi." Nàng nói đùa, vẻ mặt lại có vẻ đau thương.

"Là không nỡ rời chú, hay anh trai con... Hay là những người khác?" Chú Minh thử hỏi, vừa quan sát vẻ mặt của San San.

" Chú đừng đùa, con không nỡ người nào, con có ai để lưu luyến đâu? Dĩ nhiên chỉ có chú và anh trai thôi!" San San định đến bên cửa sổ, giả vờ như thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.

Mặc dù thanh âm nghe rất bình tĩnh, chú Minh lại thấy bả vai San San rung động, có thể thấy được trong lòng nàng kích động.

"Đừng tưởng rằng chú già rồi, nên cái gì cũng dấu giếm chú. Chuyện giữa con và Lãnh Diệp, nên nói cho chú hiểu, nếu không chú Minh đến chết cũng không an lòng." Chú Minh cảm thn lắc đầu, hi vọng San San có thể nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

San San không trả lời câu hỏi của chú. Chỉ chăm chú nhìn mấy con chim nhỏ đang bay ngoài cửa sổ, bộ dáng vui đùa ung dung nhàn nhã của chúng làm cho nàng rất hâm mộ.

Nếu như có thể giống như những con chim kia, không lo không nghĩ thì thật là tốt quá, nàng cũng sẽ không bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng.

"San San..." Chú Minh chưa từ bỏ ý định hỏi tới.

" Con vốn là không muốn làm cho chú lo lắng." Thở dài, San San chậm rãi xoay người nhìn chú Minh.

"Nhưng con cũng không muốn giấu giếm chú nữa..."

Cho nên San San bình thản, đem chuyện nàng vì cứu vãn công ty, mà cùng Lãnh Diệp giao dịch nói ra toàn bộ.

"Đứa con gái ngốc nghếch này, vì công ty mà phải hi sinh như thế sao!"

Chú Minh nghe xong lời của San San, giờ mới hiểu được tại sao Lãnh Diệp lại đứng ra giúp giải quyết vấn đề. Nhưng cho dù nàng nói thật đơn giản nhưng chú Minh cũng hiểu rõ, giao dịch của bọn họ sẽ không đơn giản chỉ có như vậy.

"Chuyện này không nên cho anh trai con biết, anh ấy luôn luôn đơn thuần, con không muốn anh ấy vì vậy mà tự trách." San San nhàn nhạt nói.

Đứa bé ngốc này, đã vậy còn quá dũng cảm, một vai gánh vác chuyện của công ty, đã bị không ít ủy khuấ>Nghĩ đến đây, chú Minh chỉ có thể không ngừng rơi nước mắt, vừa nói: "Đứa..."

"Nhưng mà công ty đã được giúp đỡ không phải sao?" San San nói: "Chỉ cần công ty không có chuyện gì, con liền cảm thấy vui vẻ. Hi sinh mọi thứ cũng đáng giá."

"Làm sao đáng giá? Công ty làm sao có thể so sánh với con, con quan trọng hơn! Chú tin người cha đã qua đời của con cũng có cùng ý nghĩ giống như chú!" Chú Minh vừa kích động vừa nói.

Quả thật ở trong lòng của ông, San San và Đào Kinh Minh là hai bảo bối của ông a!

"Chú Minh..." Nghe được lời của chú, San San không nhịn được quay đầu lại, ôm lấy người chú thương nàng giống như pa pa, ở trong lòng ngực của ông khóc nức nở.

Chú Minh vỗ nhè nhẹ trên lưng San San, an ủi nàng, hi vọng có thể làm cho tâm tình nàng dễ chịu chút ít.

Không biết qua bao lâu, San San mới rời khỏi vòng tay ấm áp của chú Minh .

Lau khô hết nước mắt, nàng gượng cười nói: “Chú xem, con đã lớn như vậy , mà vẫn còn khóc nhè. Nhưng mà, con rất kiên cường, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua hết thôi.”

" Đứa nhỏ này..." Chú bất đắc dĩ nhìn San San.

" Được rồi chú à. Con còn có chút chuyện bận, chú cũng trở về phòng làm việc đi, nhớ trông chừng anh trai con nhé ! Tránh cho anh ấy làm những chuyện quái lạ." San San thúc giục chú Minh đi xem chừng anh trai của mình.>"Được rồi. Để chú Minh đi. Con phải nhớ kiểm tra hành lý một lần nữa, xem có còn thiếu thứ gì hay không."

Nhớ tới Đào Kinh Minh - quả bom nổ chậm này, chú cũng đầy lo lắng, cho nên chú rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đi giám sát Đào Kinh Minh thật kĩ.

Sau khi chú Minh đi, San San vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tâm tình không thể lập tức bình phục lại.

Không biết qua bao lâu, đèn hiệu của máy nội bộ đột nhiên sáng lên, đồng thời truyền đến giọng nói cô thư ký.

"Đào tiểu thư, Lãnh tiên sinh tìm đến cô, cô có muốn cho ông ấy vào không?" Thư ký chần chờ hỏi.

Ngây ngốc, San San trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Hắn tới làm cái gì?

Nàng đã không quên, xấu hổ nhớ lại kỷ niệm của đêm trước khi chia tay. Nhớ đến hắn chỉ biết nhắc nhở nàng, nhạo báng sự nhiệt tình và tủi nhục của mình.

Không muốn gặp hắn, San San cơ hồ muốn mở miệng từ chối. Nhưng khi nhớ tới, kiếp nầy chỉ sợ sẽ không gặp được hắn nữa, nàng lại thay đổi chú ý.

"Mời anh ta vào." San San cố gắng làm giọng nói có ra vẻ tự nhiên, bình tĩnh, nhưng tâm lại bắt đầu cuồng loạn.

Nàng vội vàng lấy tay sửa sang lại đầu tóc một chút, Lãnh Diệp liền đẩy cửa bước vào.

Hắn vẫn giống như một tuần trước đây, lộ ra vẻ tự tin, tiêu sái, tuấ mỹ làm cho người ta không thể rời ánh mắt, vẫn giống như lần trước, hắn vừa tiến đến liền tự động ngồi vào trên ghế sa lon.

" Hôm nay anh đến có chuyện gì không?" San San mở miệng hỏi hắn.

"Nghe nói em phải trở về Mỹ?" Trầm mặc vài giây sau, rốt cục hắn cũng lên tiếng.

Ánh mắt vững vàng nhìn thẳng San San, hắn chú ý tới sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nguyên nhân có thể là bởi vì vất vả thu xếp lại hành lý.

"Đúng vậy a, ngày mai lên máy bay." San San khách khí trả lời.

" Thế nào? Sau khi đạt được mục đích đã muốn chạy về Mỹ? Kế hoạch của em thật là sạch sẽ gọn gàng." Lãnh Diệp mở miệng châm chọc nàng.

"Lời này của anh là có ý gì?" San San cứng ngắc hỏi lại hắn.

Chẳng lẽ hôm nay Lãnh Diệp tới đây, chính là để châm chọc nàng, sẵn tiện tuyên dương thắng lợi của hắn?

"Phụ nữ tôi gặp rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người không tham lam như em." Lãnh Diệp lạnh nhạt cười.

"Mặc dù dùng thân thể để giao dịch vì lợi ích của công ty, nhưng khi đạt được mục đích liền vui vẻ rời đi, không dây dưa bẩn thỉu, cũng không bày ra yêu sách này nọ, thật là khiến người ta bội phục."

" Anh không được quên, ở cùng anh một tháng, là do anh đưa ra... Lúc đầu tôi chỉ đồng ý cho anh cổ phần." Khuôn mặt tái nhợt của San San nghiêm lại, thống khổ thừa nhận lời nói vô tình của hắn.

"Tôi không quên, cho nên tôi mới đến để khen em, em thật là không biết tận dụng cơ hội, để đòi hỏi tôi thêm một vài thứ. Cô gái nào mà không như thế? Bắt được cơ hội sẽ tận tình vơ vét, giống như sói vậy." Ở trong mắt Lãnh Diệp, tất cả phụ nữ đều là tham lam như nhau.

Bị đem ra so sánh là loại con gái thấp kém này, San San tức giận, phản bác nói: "Không nên so sánh tôi cùng với những cô gái khác. Tôi không phải là loại phụ nữ đó."

"Không như nhau sao? Đúng vậy, cô chỉ muốn cứu nguy công ty. Nhưng thực chất bên trong cũng đều giống nhau, chỉ biết dùng thân thể để trao đổi lợi ích." Lãnh Diệp sắc bén nói, một chút cũng không lưu tình.

"Tùy anh muốn nói như thế nào, nếu như hôm nay anh đến đây để làm tổn thương tôi. Vậy xin lỗi, tôi không phải là loại phụ nữ yếu ớt như vậy." San San cố hết sức giữ bình tĩnh nói, nàng biết, nàng biểu hiện càng kích động, sẽ càng làm cho Lãnh Diệp đắc ý. Lãnh Diệp lạnh lùng nhìn San San, không nói một lời.

"Anh không được quên, anh cũng là cổ đông của Đào thị, trong tương lai phải có trách nhiệm đối với Đào thị." Cuối cùng, San San nhắc nhở trách nhiệm của hắn.

"Tôi nói rồi, cổ phần của Đào thị không là gì đối với tôi cả." Lãnh Diệp lười bi

San San hoài nghi hỏi hắn." Anh có ý gì?"

" Tôi sẽ tự mình quyết định, nên xử lý vấn đề của Đào thị như thế nào." Lãnh Diệp xấu xa vừa nói, vừa thưởng thức vẻ mặt tái nhợt của San San.

" Anh--" San San muốn tiếp tục cãi lại, nhưng nghĩ lại hay là nên buông tay.

Cổ phần cũng đã là của hắn , nàng cũng không có quyền can thiệp vào nữa.

"Tùy anh." San San nhàn nhạt nói.

Phản ứng bình tĩnh của nàng hơi ngoài dự đoán của hắn, Lãnh Diệp cho là San San sẽ phẫn nộ, cùng hắn tranh chấp mới phải...

"Chúc cô lên đường bình an." Đột nhiên hắn cảm thấy có chút mệt mỏi .

"Cám ơn." San San nhàn nhạt đáp lời.

Hôm nay Lãnh Diệp đến đây, chỉ là vì muốn tổn thương nàng, quan hệ của bọn họ từ trước đến giờ không có bất kỳ thay đổi nào, chẳng qua là làm cho nàng đối với hắn càng thêm hết hi vọng.

Dù sao Lãnh Diệp đã được tất cả mọi thứ hắn muốn, nàng cũng không còn thứ gì để có thể cho thêm hắn.

Trước khi từ giã, không khí tràn ngập lúng túng, hai người đều đã không còn lời nào để nói.

"Gặp lại sau" Cuối cùng, hắn thản nhiên nói, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, sau đó đứng lên, từ từ rời khỏi tầm mắt của San San.

Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt San San lần nữa rơi xuống, thế giới trở nên mơ hồ trước mắt nàng.

Đau lòng... Đúng là, đời này sẽ không còn có người đàn ông nào, có thể tổn thương nàng đến vậy...

☆☆☆

Sáng sớm hôm sau, chú Minh và Đào Kinh Minh đến Đào Gia để tiễn San San.

"Thật không cần chú đưa ra sân bay sao?" Chú Minh hỏi lần nữa. San San đã nói, không cho phép bọn họ đưa đến sân bay, nếu không chú Minh chắc sẽ muốn đi cùng nàng.

"Thật sự không cần, con sợ lúc đó con sẽ khóc ở sân bay." San San rất kiên trì cự tuyệt.

Chú Minh thở dài, biết không cách nào thuyết phục San San. " Con sang Mỹ chỉ có một mình, nên cẩn thận nhiều hơn.”

"San San, em ở Mỹ ráng học, tốt nghiệp rồi thì phải nhanh chóng trở về." Đào Kinh Minh lưu luyến không rời nhìn em gái, trong lòng hắn rất quan tâm đứa em gái duy nhất này.

San San trợn mắt nhìn anh trai. "Biết rồi. Anh ở công ty phải nghe lời của chú Minh, không nên tùy tiện làm loạn. Nếu không em sẽ trở lại xử lý anh."

Lúng túng cười cười, Đào Kinh Minh vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Rầm rầm rầm..." Từ xa đã nghe thấy tiếng xe đang đến gần.

San San phỏng đoán , có thể là xe taxi đã đến đón nàng đến sân bay, cho nên nàng rưng rưng hướng chú Minh và anh trai nói lời từ biệt.

"Em phải đi, anh và chú phải bảo trọng. Nhất là chú Minh , chú đã lớn tuổi, phải chú ý vấn đề sức khỏe của mình." San San nghẹn ngào nói.

"San San..." Chú Minh cố gắng dằn nước mắt xuống, dùng ống tay áo chùi chùi khóe mắt.

San San vội cúi đầu vào túi xách tìm kiếm khăn tay, muốn đưa cho chú Minh, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, nàng bị hai gã đàn ông đột nhiên xuất hiện kèm chặt.

"A! Các anh muốn làm gì?" San San thét chói tai, vàng vẫy.

Đào Kinh Minh và chú Minh bị chuyện ngoài ý muốn này làm giật mình, phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn San San bị hai gã đàn ông lôi lên xe.

☆☆☆

Rời khỏi Đào thị, Lãnh Diệp không trở về nhà mình, ngược lại đi đến nhà Nhu Nhã, cả đêm uống rượu giải sầu.

"Đừng uống nữa . Đối với thân thể không tốt." Nhu Nhã không nhớ nổi, đây là lần thứ mấy mình khuyên hắn.

Nàng biết tửu lượng của Lãnh Diệp rất tốt, ngàn chén không say, chỉ là lo lắng uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏ của hắn.

Lãnh Diệp không trả lời, chẳng qua là uống hết ly rượu mạnh này đến ly rượu mạnh khác.

"Nếu như hối hận, thì hãy đuổi theo bảo cô ấy ở lại." Thở dài, Nhu Nhã khuyên hắn.

"Hối hận cái gì?" Lãnh Diệp cười lạnh, không muốn thừa nhận bất kỳ phản ứng nào trong lòng mình.

Tâm tình hắn bây giờ rối rắm phức tạp, hận không đem cổ của mình bẻ gảy được.

Nếu như hắn có đầu óc, nên theo quy tắc trò chơi, nhận lấy cổ phần, tiếp tục cuộc đời của hắn, đem Đào San San ném qua một bên. Mà không cần phải luyến tiếc ngó đến nàng lần nữa.

Kết quả, hắn thật như một tên ngu ngốc, đi tìm San San. Còn nói những lời nói làm tổn thương nàng...

Nghĩ đến vẻ mặt của San San lúc đó, Lãnh Diệp vô cùng hối hận.

Hắn không bao giờ cho phép sự hối hận xuất hiện trong cuộc sống của mình , cũng sớm hiểu những bóng hồng vây xung quanh hắn , toàn là những cô gái tham tiền cầu lợi, không có cô gái xứng đáng làm cho hắn quyến luyến quay đầu lại.

Giống như tình yêu giữa Đằng Lệ cùng Tâm Đồng, chỉ có thể gặp gỡ, không thể cầu phép lạ.

Lãnh Diệp không cho là mình, có thể may mắn gặp gỡ một cô gái xứng đáng để hắn yêu -- nhưng Đào San San có ý nghĩa gì với hắn? Tại sao hắn vì nàng phá lệ hết lần này đến lần khác?

Hắn không phải là loại đàn ông không biết phân biệt tốt xấu, thế nhưng lại quay đầu để tổn thương một người phụ nữ? Chẳng lẽ hắn đã biến thái đến mức thích thưởng thức vẻ mặt thống khổ của phụ nữ?

Uống cạn một ngụm rượu, vẻ mặt Lãnh Diệp tràn đầy ảo não trước nay chưa có, chính hắn cũng không thể giải thích được.

Nhu Nhã muốn tiếp tục nói thêm gì nữa, nhưng điện thoại di động của Lãnh Diệp lại đột nhiên vang lên.

" Alo. Tôi là Lãnh Diệp." Lãnh Diệp cầm điện thoại di động lên, vẻ mặt vốn lạnh nhạt, lại đột nhiên biến sắc.

"San San xảy ra chuyện?" Nhu Nhã lập tức phát hiện tình huống không bình thường.

Cắt điện thoại, Lãnh Diệp đứng lên, nhìn Nhu Nhã nói một cách đơn giản: "Chú Minh gọi điện thoại, bảo cô ấy trước khi ra sân bay, đã bị người ta bắt cóc . Mặc dù bọn họ đã báo cảnh sát, nhưng nếu chỉ dựa vào cảnh sát, thì phải mất mấy ngày."

Sau khi nói dứa lời, Lãnh Diệp gọi điện thoại cho Nham Hổ, hắn đơn giản giới thiệu thân phận San San, cũng muốn Nham Hổ lập tức đều tra, xem rốt cuộc là người nào đã bắt San San đi.

Nham Hổ không hổ là Nham Hổ, mặc dù chỉ có chút ít manh mối. Nhưng mạng lưới tình báo của hắn chỉ trong vòng 3h liền đều tra ra được tin tức.

"Tình hình như thế nào?" Lãnh Diệp hỏi thăm hắn.

"Tôi cùng lúc phái ra sáu hướng truy tìm, chỉ cần có liên quan đến người của Đào gia đều phải điều tra thật cẩn thận. Nhưng đã loại bỏ hết tất cả những điều có thể." Nham Hổ tỉnh táo đem tin tức tra được nói ra.

"Ngoài ra tất cả các băng nhóm lớn nhất ở Đài Loan cũng trở về báo cáo, bọn họ đã tra xét tất cả những con đường gần đó, nhưng cũng không tra ra có ai liên quan đến bắt cóc tống tiền lần này."

"Shit! Mạng lưới tình báo của cậu đúng là một lũ vô dụng ? Một chút tin tức cũng không có!" Lãnh Diệp rốt cục không nhịn được, chửi ầm lên với bạn tốt của mình.

“Cậu bình tĩnh một chút. Trước mắt, người khả nghi duy nhất chính là người đã cho Đào thị vay tiền, tổng giám đốc ngân hàng Gia Bảo - Vương Hồng Ngọc, hành động của cô ta có chút bất thường.” Nham Hổ nói ra tin tức trọng điểm.

"Bất thường như thế nào?" Lãnh Diệp tiếp thu tin tức một cách nhạy bén.

" Đứa em trai duy nhất của cô ta, ba ngày trước đã tự sát chết, nhưng hai ngày nay cô ta lại mướn người trang trí về để trang hoàng lại ngôi biệt thự cô ta mới mua cho em trai của mình..."

Tuyệt đối không có một người bình thường nào có làm chuyện như thế này!

Ánh mắt Lãnh Diệp buồn bã, hỏi tiếp: "Biệt thự ở chỗ nào?"

"Cách nhà Nhu Nhã không xa, chỉ lái xe khoảng hai mươi phút. Là trên đường Vịnh Bắc Sơn, có một tòa biệt thự duy nhất --" Nham Hổ còn chưa nói hết câu, Lãnh Diệp đã ngắt điện thoại, chạy nhanh ra ngoài.

Chỉ còn một mình Nhu Nhã sốt ruột đứng tại chỗ kêu to: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.