Phiên ngoại: Trò chơi nữ vương (Tam)
Đối với Lăng Phàm đang khẩn trương, đương nhiên Gia Minh Diệc đều xem ở trong mắt, thế nhưng hắn không có nhiều lời hơn một câu nữa, chỉ là chậm chạp đợi biểu hiện kế tiếp của đối phương.
Lăng Phàm tại từng hàng công cụ màu sắc rực rỡ trước mặt do dự trong một khoảng thời gian không ngắn, lại như cũ không hạ được quyết tâm.
Lại quay đầu nhìn về phía Gia Minh Diệc, người kia đúng là đang mang theo một mạt tiếu ý, dùng một loại tư thái xem kịch nhìn cậu.
Đáy lòng trong phút chốc dâng lên một cỗ oán khí, anh thủy chung vẫn luôn là khinh thường cậu, cho là em không xuống tay trừng phạt anh được, không phải sao?
Được, hôm nay nhất định em sẽ cho anh nhìn rõ xem, em cũng không phải dạng người dễ chọc như vậy!
Tầm mắt đảo qua, Lăng Phàm cuối cùng lựa chọn một thước gỗ, nhìn qua giống như thước bình thường.
Thước kia là từ một khối gỗ hoàng hoa lê mà làm ra, cứng rắn mà phong phú, chỉ đánh một tầng venci bên ngoài, hiện ra hoa văn gỗ thô màu vàng nâu.
Nó tương đối dài lại bẹt, bên dưới được mài vô cùng nhẵn mịn, hơn mặt trên còn điêu khắc một ít hoa văn vô cùng đẹp mắt.
Trong trí nhớ, mỗi lần cùng Gia Minh Diệc có mâu thuẫn gì, hoặc là người này cho rằng chính cậu làm sai liền thích dùng đến thước đo làm hình phạt, ở trong phòng công tác của hắn kia càng không thiếu đủ loại thước đo khác nhau, mỗi lần đều khiến cậu khổ đến kêu không ngừng.
Hôm nay cậu cũng muốn người đàn ông bá đạo chuyên quyền độc đoán này nếm thử loại tư vị đó!!!!
Lăng Phàm cầm thước đi qua, rồi sau đó chỉ vào một hình giá khác, trầm thanh nói: “Đến bên kia nằm sấp xuống.”
Gia Minh Diệc thấy Lăng Phàm đột nhiên chuyển biến là việc ngoài ý muốn, nhưng mà cảm giác kỳ quái cùng mới mẻ này rất nhanh liền đánh mất hết ý niệm buông tay, hắn duy trì bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo mệnh lệnh của Lăng Phàm.
Không nghĩ tới cậu nhóc này lại có điểm bá lực như vậy, thoạt nhìn sinh hoạt sau này sẽ không đơn điệu.
Cái giá hình kia là hình dạng giá gỗ cầu thang, bốn phía đều cố định các loại xiềng xích cùng dây lưng khác nhau.
Gia Minh Diệc lúc này quỳ bên trên bậc thang thứ nhất, mặt thân dưới hạ thấp nằm sấp ở trên một bình đài, một xiềng xích buông xuống ôm lấy điểm kết túc trói buộc nơi cổ tay, khiến cho hắn tất nhiên phải ưỡn ngực, eo cùng bụng có chút da mềm bảo vệ làn da sẽ không bị xây xước, đầu gối bị kéo ra chừng sáu mươi centimet, hai mắt cá chân đều có da khấu cá biệt cố định tại hai bên.
Một tư thế khuất nhục như thế tuy nói là ở trước mặt người yêu mà mình quen thuộc không còn cảm giác ngượng ngùng, nhưng đối với người quen điều giáo người khác như Gia Minh Diệc mà nói, bao nhiêu lần đi nữa vẫn là không quen nổi.
Hắn vặn vẹo một chút thân mình, quay đầu nhìn nhìn Lăng Phàm đứng ở phía sau.
“Ba____” Ai ngờ đối phương đột nhiên hung hăng vung tay thước thứ nhất xuống, trên mông Gia Minh Diệc lập tức hiện lên một vệt hồng ngân rực rỡ.”Động cái gì? Nhìn cái gì? Thời điểm bị phạt mà một chút quy củ đều không có?”
Đại khái là cảnh tượng trước mắt rất dễ khiến người nhập vai, bên tai Lăng Phàm mơ hồ có thể khiến cậu dễ dàng nghe được lời nói nghiêm khắc của người nam nhân này mỗi lần chính mình bị phạt, trong đầu không ngực xuất hiện những hình ảnh như vậy một cách mạnh mẽ.
“Hô . . . .” Đau đớn không hề báo động trước khiến Gia Minh Diệc thở ra một hơi. Tiểu tử này xuống tay đủ mạnh!
Vốn tưởng rằng cậu nói muốn điều giáo hắn chỉ là muốn xả giận, chính mình phối hợp một chút, chơi đùa nháo nháo liền xong việc, lại không nghĩ tới nhóc này chơi xong chơi đến nghiện, tư thế, ngữ khí, thật sự đến mức không có điểm nào không đúng.
Nhưng mà dù vậy việc này là do hắn mở miệng nói ra, cũng là chính mình nhận lời, không thế vì lúc này sợ bị đánh mà đổi ý.
Nam nhân nha, việc quan trọng là giữ lời hứa.
“Thực xin lỗi, chủ nhân, là nô lệ sai lầm.”
Lúc này lòng bàn tay nắm chặt thước của Lăng Phàm đã đổ mồ hôi ròng ròng, tim đập chắc chắn đã hơn một trăm hai mươi nhịp, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có cơ hội tự tay quật răn dạy người này.
Nhưng mà . . . . Vừa rồi cái loại này . . . . Cảm giác ưu Việt bao trùm lấy cơ thể cậu, thật sự khiến người khác lập tức tin tưởng đây là sự thật.
Cậu hít sâu một hơi, thoáng vững vàng ổn định lại nhịp tim, lại nói: “Ân hừ, ta chuẩn bị....... Chuẩn bị phạt ngươi lần thứ hai. . . . . Ba mươi thước, không cho giãy dụa, muốn rõ ràng điểm danh, bằng không sẽ tăng gấp bội!”
“Vâng, chủ nhân.”
“Ba_____” Gia Minh Diệc vừa dứt lời, Lăng Phàm tại vết thước thư nahats quất xuống.
So với lúc trước tùy tay một chút, lần này ngược lại Lăng Phàm nhẹ đi một ít, dù vậy như cũ lưu lại vết thương đậm sắc.
“Một.” Ngay sau đó Gia Minh Diệc trầm thanh lên tiếng.
“Ba___” Lại là một thước khác.
“Hai.”
“Ba____”
Xử phạt kế tiếp, Lăng Phàm máy móc huy động thước, Gia Minh Diệc trước sau như một điểm danh rõ ràng.
Dần dần, ngược lại là Lăng Phàm càng ngày càng không bình tĩnh, nhớ tới dĩ vãng, chính mình lần nào không bị nam nhân này đánh đến kêu to “y nha, y nha” liên tục, đừng nói điểm danh, không khóc ướt mũi đã là tốt lắm rồi, nhưng vì cái gì hắn có thể bình tĩnh như vậy?
“Ba____”
“Ngô...... Mười...... một.....” Không nghĩ tới đến đây Lăng Phàm đột nhiên nặng tay, Gia Minh Diệc cứ việc nhịn xuống đau đớn, còn khó tránh khỏi khiến bản thân lay động xích sắt phát ra tiếng vang “ầm ầm“.
Cảm giác thành tựu mạc danh ùa lên trong lòng, Lăng Phàm tựa hồ tì được đường ra để phát tiết, sau hơn mười thước, mỗi thước hạ xuống đều mạnh tay hơn bình thường.
Ba mươi thước đánh xuống, không chỉ Lăng Phàm mệt đến mồ hôi lâm li, cánh tay đều đau mỏi không nâng lên được, trên mông Gia Minh Diệc càng sưng không chịu nổi, quật không hề kỹ xảo khiến vết thương chồng chất lên nhau làn da tím đen kinh người, ẩn là những vết máu chảy xuống.
Dù cho nhẫn nại tốt đến mấy tự nhiên Gia Minh Diệc cũng cảm thấy đau đớn vô cùng,lúc này đầy đầu mồ hôi, nhưng trên mặt một chút thay đổi cũng không có.
Nhất thời trong phòng nghe rõ được thanh âm thở dốc của hai người.
Ước chừng qua năm phút, dường như cuối cùng Lăng Phàm cũng thoải mái hơn, cậu đem thước đặt về chỗ cũ rồi sau đó đi qua đem các xích của gái hình trên người Gia Minh Diệc cởi bỏ.
Tuy rằng hai tay như trước bị trói buộc, nhưng thân thể vẫn được tự do khiến Gia Minh Diệc thoải mái không ít, hắn đứng lên hơi hơi hoạt động các khớp xương, dựa sát vào Lăng Phàm thanh âm ôn như vang lên: “Tiểu Phàm, như vậy đã đủ để em nguôi giận chưa? Đánh cũng cho em đánh rồi, em cũng đủ uy phong rồi, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện được không? Việc của Virginia hãy để cho nó trôi vào dĩ vãng ______”
Không biết là Gia Minh Diệc rất có tự tin hay là nói bị đánh tới có chút đầu óc mơ hồ, cố tình ở phía sau nhắc lại danh tự của người phụ nữ vừa nghe tới đã khiến Lăng Phàm phát điên.Hung hang đẩy đối phương một phen, biểu tình Lăng Phàm lại suy sụp, “ Nào có chuyện dễ dàng như vậy?!”
“Tiểu Phàm, tốt xấu gì hôm nay cũng là lễ tình nhân, hai chúng ta cũng nên ân ái một chút....”
Dựa vào cái này! Mới bị đánh một chút lại muốn chiếm tiện nghi!
Lăng Phàm vừa cúi đầu, liền thấy giữa hai chân người kia cái nào đó tinh thần sáng láng liền muốn chơi đùa.
Trong lòng lại là một trận lửa giận.
Người này chính xác là một đồ ngựa đực, sắc lang, cái thời điểm nào cũng dựa vào nửa thân dưới tự hỏi!
Hôm nay kiên quyết không thể khiến hắn đạt được!
=========================
Ai, ai ai, tình hình chiến đấu thăng cấp! ! ! !
Phía dưới muốn mị xử lý sao đây? Đại gia lễ tình nhân khoái hoạt nha~~~~