Nàng giật bắn mình, nghe đến đây lập tức ngồi phắt dậy: “Muội đang nói gì vậy?”
Ý Yên quả thật gấp đến độ không nói nên lời, mắt thấy thời gian không có nhiều nên cũng chẳng giải thích thêm, lập tức chạy lại đỡ Châu Mộc Vân ngồi dậy: “Muội cũng không rõ nhưng tỷ mau tới Ngọc Minh cung đi, mọi người đều đã ở đó hết rồi!”
Nàng gật đầu, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn luống cuống rời khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất để khoác lên người một bộ xiêm y đơn giản rồi đi nhanh đến Ngọc Minh cung, vừa đi vừa để Ý Yên giải thích lại mọi chuyện cho mình.
Hóa ra Tạ Yến Linh và tỷ muội của ả đã mất tích từ tối hôm qua, sáng nay vẫn chưa thấy về nên cung nhân trong Thanh Nga cung ráo riết đi tìm nào ngờ lúc đi ngang qua hồ Thiên Hoa lại thấy mấy cái xác nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cho người vớt lên thì phát hiện ra đó chính là chủ tử của bọn họ.
Nếu một người vô tình trượt chân rơi xuống hồ rồi mất mạng thì có thể lý giải được nhưng đằng này lại có tới năm người, mà điều đặc biệt hơn hồ Thiên Hoa chẳng phải là hồ nàng đến lúc tối qua sao? Châu Mộc Vân không cần nói cũng đoán được chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình, câu nói của Ý Yên ngay sau đó lại càng khiến nàng thêm chắc chắn hơn.
“Tỷ tỷ, có mấy người bảo là đêm hôm qua thấy tỷ và những người đó gây lộn ở trên cầu đấy.”
“Biết ngay mà.”
“Nhưng chuyện này là thật sao?”
“Tất nhiên là không rồi, hôm qua có người gọi ta ra đó nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ai tới, xem ra là lại bị người khác gài bẫy rồi!”
Châu Mộc Vân chửi thầm một tiếng, bất ngờ bị đổ oan như vậy khiến nàng quả thật không biết đối phó như thế nào nhưng thời gian cấp bách nên chỉ có thể tạm gác nó sang một bên rồi đi nhanh đến Ngọc Minh cung.
Lúc nàng tới nơi ở trước chánh cung đã có khoảng mấy chục người đang đứng bao gồm phi tần, cung nữ và thái giám còn ở dưới đất chính là năm thi thể được bọc lại trong một chiếc chiếu cũ. Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Trương Mộng Như rồi nhún người: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Ả không trả lời, chỉ nhìn qua phía tên thái giám ở đằng đó một cái rồi gật đầu. Lão ta nhận được hiệu lệnh ngay lập tức đi tới lật mấy tấm chiếu kia lên, những người xung quanh đều bày ra bộ mặt kinh hãi, có người thì che mặt khóc thút thít, có người quay hẳn sang chỗ khác và cũng có người ngã khuỵu rồi nôn thốc nôn tháo.
Duy chỉ có Châu Mộc vân là vô cùng bình tĩnh, ngay khi khuôn mặt nhợt nhạt của năm người phụ nữ kia đập vào mắt nàng chỉ hơi nhíu mày một cái, lúc đầu còn hi vọng sẽ là người khác nhưng hiện thực rất tàn nhẫn, quả nhiên người mất mạng là Tạ Yến Linh và tỷ muội của cô ta.
“Thanh Vân, ngươi có biết những người này không?”
Trương Mộng Như cười nhạt, để hai cung nữ đỡ mình tới trước mặt nàng rồi nhếch mép, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia phấn khích.
“Thần thiếp có biết.”
“Nghe nói mấy ngày trước ngươi tới Thanh Nga cung gây chuyện đúng không?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Bọn họ hành hạ, đánh đập người của Họa Nguyệt cung, thần thiếp chỉ tới đó đòi lại công bằng.”
Châu Mộc Vân ngẩng cao đầu, tuy vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhất có thể, khẩu khí không hề nghe ra một chút sợ hãi.
“Nghĩa là ngươi và bọn họ có hiềm khích từ trước?”
“Đúng.”
Trương Mộng Như nở một nụ cười đầy ẩn ý, nghe thấy lời này nội tâm lại càng hưng phấn hơn.
“Chỉ vì lũ nô tì thấp kém đó mà ngươi dám giết hại tới tận năm người, chuyện này có đáng không?”
“Thần thiếp không giết bọn họ!”
Ngay khi nàng dứt lời một nữ nhân đang đứng dưới kia bỗng mất khống chế lao ra mà hét lớn, nước mắt giàn giụa nhưng ngay lúc chuẩn bị chạm tới người nàng thì bất chợt bị hai thị vệ cản lại.
“Ngươi nói dối! Chu Thanh Vân, ngươi chính là kẻ giết người!”
Ả nói xong lại quay ra phía Trương Mộng Như mà nấc lên: “Hức… hoàng hậu nương nương, hôm qua thần thiếp đứng ở dưới nói chuyện với vài người có thấy ả ta đi ngang qua, hướng về phía hồ Thiên Hoa mà còn đứng ở đó rất lâu mới trở ra nữa… hức… mong nương nương làm chủ cho thần thiếp, lấy lại công bằng cho Tạ phi, Lâm tần, Dương tần và cả hai vị quý nhân nữa…”
Ngay khi người phụ nữ đó nói xong lại có thêm một vài người nữa ra hưởng ứng, tất cả các câu nói đều đồng loạt chĩa về phía Châu Mộc Vân: “Dạ đúng thưa nương nương, chúng thần cũng thấy quý phi đứng ở cây cầu trên hồ Thiên Hoa hơn hai khắc, tới khi ra xiêm y còn có phần xộc xệch, giống như vừa gây lộn xong.”
“…”
Châu Mộc Vân nghe đến ngu luôn rồi, hoàn toàn không hiểu tại sao lũ người này lại nói vậy thì lại thấy Trương Mộng Như gọi thêm vài người nữa ra. Lũ người này là cung nhân ở Thanh Nga cung, bọn họ bảo rằng lúc đó chủ tử của mình đồng loạt nhận được một tờ giấy ghi rằng giờ Tuất hãy đến hồ Thiên Hoa, còn bảo là khi trước nàng có gây gổ và hăm dọa mấy phi tần đó.
“Thanh Vân, chuyện này có thật không?”
“Tất nhiên là không! Lúc đó thần thiếp cũng nhận được một tờ giấy tương tự như vậy nhưng lúc ra hoàn toàn không có ai hết!”
Châu Mộc Vân sốt sắng thanh minh cho bản thân nhưng hoàn toàn không có tác dụng vì nếu muốn nàng cũng có thể tự ghi, đã vậy lúc này còn có thêm một vài người nữa đứng ra bảo cũng thấy nàng vào khung giờ đó, thế là khỏi phải nói nữa, Châu Mộc Vân đã chính thức bị ụp cái tội danh giết người lên đầu.
Trương Mộng Như thấy mục đích của mình đã đạt được liền nở một nụ cười hài lòng, vui vẻ ra lệnh: “Người đâu, mau nhốt ả ta vào đại lao, giờ Thìn ngày mai sẽ đem ra pháp trường xử chém!”
“Không được! Ta không giết bọn họ!”
Châu Mộc Vân tức giận hét lên nhưng ngay lập tức bị ả giáng cho một cái tát.
“Chát!”
m thanh chói tai vang lên khiến không gian xung quanh như yên ắng lại, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn nhau, chỉ có Ý Yên ở đằng sau là lo lắng chạy tới nhưng ngay lập tức bị hai tên lính giữ chặt tay rồi khống chế.
“Tỷ tỷ!”
Trương Mộng Như kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhân lúc Châu Mộc Vân còn chưa hoàn hồn định giơ tay lên tát thêm một cái nữa nhưng nào ngờ người phụ nữ đối diện lại bất chợt ngẩng phắt đầu lên, giữ chặt cổ tay ả lại.
“Á!”
Trương Mộng Như bị ánh mắt kia nhìn đến nổi cả da gà, muốn rút tay lại nhưng chẳng hiểu sao lại không được, cổ tay trong phút chốc bị nắm đến đỏ ửng. Ả mấp máy môi, khuôn mặt không khỏi thoáng lên một tia sợ hãi.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
Châu Mộc Vân im lặng nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ để Trương Mộng Như tím tái mặt mày, nàng rất muốn tát lại ả một cái nhưng tiếc là không thể, một phần là do ở đây đang có nhiều người, phần còn lại là do Trương Mộng Như đang mang thai, lỡ có mệnh hệ gì thì chưa cần đến ả, Tống Minh Viễn cũng nhất định không tha cho nàng.
Nào ngờ ngay lúc này bóng hình màu đen từ đâu lao tới nhanh như một cơn gió, chưa đợi mọi người nhìn kĩ đã bổ nhào lên người Trương Mộng Như.
“Gâu gâu gâu!”
“Á á á!”
Châu Mộc Vân giật mình, theo phản xạ buông tay ra nhưng tới lúc nhìn lại đã thấy người phụ nữ đối diện té hẳn ra đất, đã thế còn bị Tiểu Nhụy cắn một cái vào bắp chân.
“…”
“Hoàng hậu nương nương!”
Tất cả lính gác đứng ngay đó thấy cảnh này đều giật mình, nhanh chóng tiến lên nhưng kỳ lạ là kéo thế nào Tiểu Nhụy cũng không buông, mãi tới khi Châu Mộc Vân gọi tên mình chú chó đó mới ngoan ngoãn nhả ra, đứng chắn trước mặt nàng rồi sủa lớn hai tiếng.
“Gâu gâu!”
Trương Mộng Như lúc này vẫn còn ngã sõng xoài ra đất, một tay ả ôm bụng, tay kia đang cố giữ chặt chân rồi gào thét không ngừng.
“Thái y, mau truyền thái y ngay!”
Châu Mộc Vân thấy thân hình nặng nề của ả được người hầu đưa đi thì cười thầm nhưng chuyện gì tới vẫn phải tới, ngay khi Trương Mộng Như khuất dạng hai thị vệ cũng tiến lại, tống nàng xuống nhà giam.
Còn Tiểu Nhụy thì hoàn toàn không bị sao, nó từng lập công trên chiến trường vả lại còn là thú cưng của Tống Minh Viễn nên chẳng ai dám đụng vào.
Châu Mộc Vân bị nhốt ở một phòng gần cuối của đại lao, nàng ngồi bó gối, đang còn không biết phải làm thế nào thì lại nghe thấy tiếng sủa khe khẽ, nghiêng người nhìn sang thì phát hiện bạn nhỏ kia đã theo mình xuống tới tận đây.
“Tiểu Nhụy…”
Châu Mộc Vân mỉm cười, thò cánh tay qua song sắt rồi xoa đầu chú ta một cái: “Nhóc con, thường ngày không phải sợ ta lắm à?”
“Gâu…”
Nó không nói gì, chỉ sủa nhẹ một cái rồi nằm ngay bên cạnh phòng giam, im lặng cho nàng xoa đầu. Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, mệt mỏi nằm ra sàn rồi bắt đầu suy nghĩ đến cách chạy trốn.
Xung quanh đây chỉ là ba bức tường kín và một song sắt vô cùng chắc chắn nên nếu muốn thoát thì cách duy nhất đó là lấy chìa khóa từ tay quản ngục, còn không thì chờ đến ngày mai, canh lúc hai tên lính canh mở cửa giải nàng ra pháp trường thì sử dụng cây trâm cài để tiêu diệt bọn chúng rồi trốn thoát.
Nhưng nếu trốn được thì làm gì tiếp cơ chứ, trong khi bằng chứng không có mà ba ngày nữa Tống Minh Viễn mới về? Vả lại dù y có về thì cũng không cách nào chứng minh được bản thân trong sạch cả.
“Haiz, làm sao bây giờ?”
Châu Mộc Vân buồn bực đấm vào đầu mấy cái nhưng lúc này lại như nhớ tới chuyện gì đó, ngay lập tức ngồi bật dậy.
“Khoan đã… Tạ Yến Linh và những người kia sao có thể?”
Nàng mấp máy môi, chỉ một lúc là đã hiểu ra ngay vấn đề, nhanh chóng khều khều chú chó đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ ở ngay bên cạnh: “Tiểu Nhụy…”
Nó nghe thấy tiếng nàng gọi liền mơ màng ngồi dậy, sủa lên một tiếng: “Gâu?”
“Ngươi có biết Tử Lam không, Tống Tử Lam đấy?”
Bây giờ Tống Minh Viễn đang đi vắng, Cao Lãng, Dục Khang và Tống Tử Long đều đi theo nên người nàng nghĩ có thể giúp được mình bây giờ chỉ có mỗi hắn.
May mắn thay Tiểu Nhụy dường như nghe hiểu, vẫy đuôi rồi rồi sủa lên ba tiếng.
“Ngươi đưa hắn tới đây giúp ta được không?”
“Gâu gâu gâu.”
Nó gật đầu, chưa đợi nàng nói tiếp đã chạy vọt đi. Châu Mộc Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hi vọng sắp bị dập tắt cuối cùng cũng được thắp sáng trở lại.