Tại Tư Quốc bây giờ vẫn đang còn là buổi sáng, ngày thường ở Long Linh Sơn Vũ vô cùng náo nhiệt nhưng những ngày vừa rồi nó lại im ắng đến kỳ lạ, cung nhân dọn dẹp xung quanh đó khi trước nói chuyện rất vui vẻ mà đến nay lại chẳng dám ho he gì, bởi vì ở phía trước đang diễn ra một khung cảnh hết sức “khốc liệt“.
Tống Minh Viễn và Tư Minh Hạo đang chơi cờ vây trên một chiếc bàn ở trong khu vườn ngay đó, nhìn thì có vẻ như không có gì nghiêm trọng nhưng mùi thuốc súng lại tỏa ra khắp mọi nơi.
Tống Minh Viễn nở một nụ cười ẩn ý, lấy một quân cờ đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Nghe nói dạo này điện hạ vẫn đang tìm kiếm vị hôn phu của mình nhỉ?”
Tư Minh Hạo nhướng mày, gõ một cách nhịp nhàng lên bàn cờ, chờ khi nghĩ xong nước đi kế tiếp mới hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ bệ hạ biết tung tích của nàng ấy sao?”
“Trẫm không biết, nhưng điện hạ đã quen với cô ta thì chắc hẳn cũng phải biết người phụ nữ đó là tội đồ, sớm đã bị xử chém mà nếu còn sống thì chắc chắn trẫm cũng sẽ không tha.”
Nam nhân đối diện nghe vậy thì ngước lên nhìn y bằng ánh mắt nghi hoặc, một lúc sau dường như đoán ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. “Cha nàng có tội nhưng nàng thì không. Bệ hạ hà cớ gì phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ?”
Tống Minh Viễn cụp mắt, thu về một quân cờ của đối phương xem như câu trả lời: “Thái tử điện hạ anh minh lỗi lạc không ngờ lại có suy nghĩ như vậy.”
Hắn cười nhạt, làn khói mỏng bốc ra từ chén trà trước mặt bao trùm lấy khuôn mặt góc cạnh càng khiến nó trở nên sắc sảo lạ thường. Tư Minh Hạo xoa cằm, nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt mình một hồi lâu mới đánh tiếp, chậm rãi thu về một quân cờ của đối phương: “Nghe nói dạo này trong cung xuất hiện một vị quý phi tên Chu Thanh Vân đúng không?”
Tống Minh Viễn nhướng mày, nhất thời không hiểu được tại sao hắn lại chuyển sang chủ đề khác như vậy nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Thái tử điện hạ tại sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, nghe Tuệ Nhi nói thích nàng ấy nên ta cũng có chút hứng thú...”
Tư Minh Hạo chống cằm, nhắc tới cái tên này ánh mắt liền dịu dàng hẳn đi, chất chứa ba phần yêu chiều bảy phần nhớ nhung nhưng lại khiến Tống Minh Viễn có chút khó chịu.
“Thanh Vân là nữ nhân của trẫm, điện hạ đừng trèo cao quá...”
Hẳn mỉm cười, hoàn toàn không để tâm tới mà thản nhiên đáp lại: “À đúng rồi, chuyện của Tuệ Nhi lần trước ta thay mặt muội ấy xin lỗi ngài, chắc bệ hạ đây sẽ không để bụng chứ?”
“Tất nhiên là không, Thanh Vân cũng rất thích Tuệ Nhi công chúa.”
Y nói xong lại lần nữa nhìn lên bàn cờ, đánh ra một quân rồi gõ bàn hai cái: “Trẫm thắng rồi.”
Tư Minh Hạo nhăn trán, nhìn những quân cờ màu đen của mình bị nam nhân đối diện thu hết về liền tâm phục khẩu phục: “Bệ hạ quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Điện hạ quá lời rồi.”
Tống Minh Viễn cười nhạt, đang định cầm chén trà ở trước mặt lên uống thì nửa bên mặt bỗng nhói lên một cái tựa hồ như có ai đó vừa tát vào. Y nhíu mày, nghi hoặc sờ lên má mình nhưng còn chưa định thần thì Tống Tử Long từ bên ngoài lại vội vã chạy vào.
“Hoàng huynh, Thanh Vân xảy ra chuyện rồi!”
“Gì cơ?”
Tư Minh Hạo nghe thấy lời này cũng kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhưng Tống Tử Long lại ghé sát vào tai y nói nhỏ, hoàn toàn không để hắn nghe được.
Chỉ thấy sau khi nghe xong Tống Minh Viễn liền đứng bật dậy, sắc mặt có chút nghiêm trọng chứ không còn bình tĩnh như lúc ban đầu nữa.
“Trẫm có chút việc nên xin phép về trước, mong điện hạ thứ lỗi.”
Dù sao chuyện quan trọng nhất y cũng đã đàm phán với phụ hoàng của hắn rồi, bây giờ ở hoàng cung đang xảy ra chuyện nên không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
“Được, hẹn gặp bệ hạ vào hai ngày sau.”
Tư Minh Hạo lo lắng Châu Mộc Vân sẽ xảy ra chuyện nên cũng không giữ người ở lại nữa, chờ khi bóng dáng y khuất đi hắn cũng nhanh chóng gọi thị vệ thân cận của mình lại: “Kiên Sơn.”
“Có thuộc hạ.”
“Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta tới Tống Tịnh một chuyến.”
“Dạ rõ.”
***
Tại Tống Tịnh, Châu Mộc Vân bị nhốt trong nhà giam suốt cả một ngày trời, đến đêm lại chịu cơn rét mà từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng thiếp đi chưa được bao lâu thì mặt trời đã ngoi lên, chiếu sáng cả một vùng trời rộng lớn.
Nàng cuộn tròn người như một con sâu nhưng nào ngờ ngay lúc đó lại có hai binh lính tiến vào, trói tay nàng lại rồi thô bạo giải đến pháp trường. Châu Mộc Vân giật mình, tới lúc hoàn hồn đã thấy xung quanh có vô vàn người đang đứng coi còn nàng thì bị đưa đến trước một chiếc máy chém.
“!!!”
Trương Mộng Như đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu, ả hiên ngang đứng dậy, mặc cho cơn đau ở chân hành hạ mà vẫn dõng dạc tuyên bố: “Chu Thanh Vân giết hại năm phi tần trong cung, nay bị phạt năm mươi trượng và xử chém để đền mạng cho các vị phi tần!”
Ngay khi ả dứt lời những người bên dưới đều đồng loạt hưởng ứng, duy chỉ có cung nhân trong Họa Nguyệt cung là tin nàng vô tội, một mực phản đối nhưng rất nhanh liền bị quân triều đình khống chế.
“Nương nương!”
“Tất cả im miệng!”
Châu Mộc Vân tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, không ngừng lùi về sau nhưng trước mặt lại có tới hơn mười tên lính đang tiến tới.
“Khỉ thật, Tổng Tử Lam đâu rồi, sao giờ này còn chưa tới vậy chứ!”
Nàng chửi thầm, vừa cố gắng tháo sợi dây đang trói tay mình lại vừa nghĩ cách để kéo dài thời gian nhưng Trương Mộng Như nào có chịu để yên, ả phất tay, lại lần nữa ra lệnh cho bọn họ tiến đến trói nàng lại.
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, ngay khi sợi dây phía sau lỏng ra rồi tuột xuống nàng cũng đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, nào ngờ đâu ngay lúc này một bóng đen lại đột ngột chạy tới, giữ chặt lấy eo nàng rồi nhấc bổng nàng lên, xoay một cái đã khiến mấy tên lính kia ngã hết về phía sau.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật mình, bất ngờ bị nhấc lên cao khiến nàng như mất thăng bằng, theo phản xạ ôm chặt lấy nam nhân vừa đỡ mình nhưng tới lúc mở mắt ra lại thấy ngay một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
“Bệ... bệ hạ?”