“Bệ hạ, người có thật là muốn tới Tư Quốc không vậy?”
Cao Lãng lẽo đẽo đi theo Tống Minh Viễn suốt mấy ngày trời, cứ liên tục lặp đi lặp lại một câu hỏi nhưng thứ hắn nhận lại được lúc nào cũng chỉ là một ánh nhìn từ khinh bỉ từ đối phương: “Sao dạo này ngươi hỏi nhiều quá vậy?”
“Bệ hạ, thần biết là do thần lo chuyện bao đồng nhưng sức khỏe của người thực sự vẫn chưa ổn định lại, nếu đi xa như vậy không khéo sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Trẫm tự biết lượng sức mình, không cần tới ngươi quan tâm đâu.”
Tống Minh Viễn lạnh nhạt đáp lại, đến cả một ánh mắt cũng không thèm cho mà chăm chú thu dọn một số đồ đạc để lên đường. Cao Lãng dù biết mình không thể ngăn cản con người cố chấp này nhưng vẫn sốt ruột không thôi, cứ đi theo rồi lải nhải không ngừng.
“Vậy cho thần đi theo có được không bệ hạ?”
“Không cần, trẫm tới đó bàn chuyện đại sự với thái tử Tư Quốc, ngươi đi theo cũng chẳng giúp được gì cả.”
“...”
Có kẻ ngu mới đi tin lời này, y và Tư Minh Hạo trước giờ có thù riêng với nhau cơ mà, vả lại nếu đi bàn chuyện đại sự thì cứ việc cử sứ giả sang thông báo trước, cần gì phải lén lút như vậy cơ chứ.
Tống Minh Viễn biết hành động của mình là vô cùng lộ liễu nhưng vẫn chẳng mảy may để ý, sau khi xong xuôi hết liền vỗ vai Cao Lãng một cái: “Trẫm đi không lâu đâu, chắc cỡ vài ngày là sẽ về thôi.”
Y mỉm cười, tới đại điện xử lý nốt một số việc còn tồn lại sau đó lên kiệu đi thẳng tới Tư Quốc. Tống Minh Viễn không còn khoác lên mình long bào uy nghiêm thường ngày nữa mà chỉ mặc thường phục trông có vẻ đơn giản, tóc được vấn lên, cố định bằng một sợi vải cũ trông khác gì người dân Tư Quốc là mấy.
Y ngó ngang ngó dọc, lần theo những manh mối có được từ mấy ngày trước rồi tới ngay một quán ăn cách đó một đoạn khá xa: “Bà chủ, lấy cho một chén canh cá.”
“Được, công tử đợi ta một lát nhé, hôm nay đông khách nên chắc sẽ hơi lâu.”
Tống Minh Viễn gật đầu, vừa ngồi xuống một chỗ ngay góc quán thì lại nghe được tiếng thì thầm từ bàn bên.
“Này, tí nữa có tới rừng Sơn Thủy xem bắn cung không?”
“Ai với ai vậy?”
“Ngươi không biết thật sao? Là Ngọc Linh cô nương và công tử họ Đường đấy. Tên đó ngông cuồng lắm, chắc không biết tới danh của vị tiểu thư đó nên mới dám thách thức như vậy!”
Tên nam nhân với bộ ria kẽm kế bên gật gù, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia tán thưởng: “Là vị thần tiên tỷ tỷ đó đúng không? Người được Tuệ Nhi công chúa gọi hai tiếng tỷ tỷ đã vậy còn được thái tử điện hạ hết mực sủng ái nữa cơ chứ?”
“Đúng rồi đấy, ta đã được gặp Ngọc Linh cô nương một lần rồi, phải nói là còn đẹp hơn cả lời đồn. Nhưng chỉ tiếc cô ấy đã là nữ nhân của điện hạ, mà nếu không phải thì chúng ta cũng chẳng có cửa đâu.”
Đám người đó cười phá lên, hết lời khen ngợi mà không hề hay biết Tống Minh Viễn ngồi một bên cũng đang chăm chú lắng nghe. Vầng trán y nheo lại, lúc nghe thấy câu “cô ấy đã là nữ nhân của điện hạ” trái tim không hiểu sao lại vô thức lỡ mất một nhịp.
Ngọc Linh? Chẳng lẽ là tên mới của Mộc Vân sao?
“Mới chỉ là tin đồn thôi mà, biết đâu cô nương ấy lại nhắm trúng một trong những người chúng ta thì sao?”
“Ha ha, thái tử điện hạ đích thân mở đường mà còn không phải sao? Mà nghe nói Ngọc Linh cô nương có thể đánh thắng được Tuệ Nhi công chúa luôn cơ đấy, bắn cung, võ nghệ, đến cả điều chế độc dược và mê dược cái gì cũng biết cả.”
“Thôi hình như cũng sắp tới giờ cô ấy thi đấu với Đường công tử rồi đúng không? Tới rừng Sơn Thủy xem một lúc đi!”
“Được!”
Thấy đám nam nhân đó đồng loạt rời đi Tống Minh Viễn cũng gấp gáp không thôi, thức ăn mới kêu vừa được bà chủ đặt xuống bàn đã nhanh chóng đứng dậy, để lại ngân lượng rồi vội vã chạy ra ngoài.
Y bám theo đám người khi nãy, đi khoảng một khắc thì tới một cánh rừng đã được chuẩn bị sẵn các tấm bia chuyên để luyện bắn cung. Nơi này có rất đông người đứng, hết người này chen chúc người kia rồi bàn tán không ngừng.
Tống Minh Viễn nhíu mày, luồn lách mãi mới chui được vào trong thì ngay lúc này tiếng “vụt” lại bất chợt vang lên. Một chiếc cung tên màu đen lao thẳng tới, ghim thẳng vào hồng tâm của tấm bia đối diện nhưng ngay sau đó lại một chiếc chiếc cung khác cũng đồng thời phóng tới, trúng thẳng hồng tâm khiến chiếc cung cũ rơi xuống đất.
Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại như vậy đến ba bốn lần khiến một người chuyên nghiệp như Tống Minh Viễn cũng không khỏi kinh ngạc. Y chớp mắt, còn đang chăm chú quan sát thì giọng nói nam tính lại vang lên từ đằng xa khiến tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt nhìn.
“Làm sao có thể như vậy được chứ? Tại sao tất cả cung tên của ta lại bị bắn hạ như vậy được!”
Tiếng cười khẽ vang lên, quen thuộc đến mức Tống Minh Viễn cũng phải sững người. Y giật mình, vừa mới nghiêng người sang thì đập vào mắt chính là thân ảnh với xiêm y đỏ rực đang cưỡi ngựa lao tới, chỉ mới lướt ngang qua thôi cũng lưu lại một thứ mùi hương nhè nhẹ khiến người ta phải vương vấn không rời.
Nữ nhân ấy có mái tóc ngắn đến ngang vai, y phục trên người bị cắt xẻ một chút ở phần eo và ngực, tôn lên dáng người đầy đặn nhưng cũng khiến không ít cánh mày râu phải thèm khát. Tống Minh Viễn nhíu mày, thấy ánh mắt thèm thuồng của lũ người xung quanh thì vô cớ tức giận nhưng chẳng thể làm gì được ngoài việc đứng nhìn từ đằng xa.
“Sức lực của công tử chỉ có tới đây thôi sao?”
Châu Mộc Vân ngồi trên ngựa cười khẩy, ném chiếc cung tên cho thị vệ bên cạnh rồi hướng mắt về người đã thách thức mình khi trước: “Bổn cô nương không rảnh rỗi để ở đây đùa nghịch với ngươi đâu, đúng thật là mất thời gian mà!”
Hắn bị chọc đến mức đỏ bừng mặt, tuy rất muốn phản bác lại nhưng nhìn những cung tên của mình nằm la liệt dưới đất lại chẳng thể thốt ra được lời nào. Nàng nhếch mép, thản nhiên ném lại một ánh mắt khinh bỉ sau đó quay người rời đi nhưng bất chợt khựng lại, quay phắt về phía sau.
“Tiểu thư, còn có chuyện gì nữa sao?”
Cung nữ đi theo phía sau đó thấy khuôn mặt của Châu Mộc Vân thất thần như vậy thì nghi hoặc không thôi nhưng nàng lại chẳng hề trả lời, chỉ chăm chăm nhìn về phía đám đông đằng xa đó một cách đầy nghi ngờ.
Tại sao lại thấy thấp thoáng bóng dáng Tống Minh Viễn cơ chứ? Chẳng lẽ là ảo ảnh của nàng sao?
“Tiểu thư? Tiểu thư? Tiểu thư à?”
“Hả? À không, không có gì, chúng ta quay trở về thôi.”
Châu Mộc Vân lắc đầu, trước khi cưỡi ngựa về cung còn không quên ghé tới một phiên chợ ngay gần đó, mua thêm một chút thức ăn vặt để mang về cho Tư Tuệ Nhi và Tư Minh Hạo. Nàng huýt sáo, vừa đi vừa hát nhưng ngay lúc đặt chân vào Linh Long Sơn Vũ thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người.
“Vị tiểu thư này... là Ngọc Linh cô nương đúng không?”
Châu Mộc Vân mấp máy môi, khuôn mặt rất đỗi quen thuộc cứ thế đập vào mắt khiến nàng trong chốc lát không nói được nên lời. Mà Tống Minh Viễn thấy cảnh này thì ý cười trong mắt lại càng thêm nhiều hơn, thản nhiên bước đến trước rồi gật đầu một cái: “Ta là Hưng Kiệt, rất vui được làm quen.”
“Ngươi... Ngươi...”
Bỗng ngay lúc này bên ngoài lại chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Tư Minh Hạo cùng với hai thị vệ bước vào, thấy Châu Mộc Vân mang thức ăn tới cho mình thì vui vẻ mỉm cười nhưng ngay khi thấy người đang đứng trước mặt nàng bước chân cũng vô thức khựng lại. Y ngẩn người, tới khi phản ứng lại liền lập tức tiến lên che chắn cho nàng, kéo nàng ra sau lưng mình rồi mở lời: “Sao ngươi lại đến đây?”
Tống Minh Viễn thấy cảnh tượng chướng mắt này thì hơi nhíu mày nhưng cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ hơi siết chặt tay sau đó ngước đầu lên: “Có chút công chuyện nên tiện đường ghé sang thôi, thái tử điện hạ không phiền thì chúng ta nói chuyện chút nhé?”
“Được.”
Tư Minh Hạo gật đầu, sợ nếu cứ đứng đây sẽ khiến Châu Mộc Vân nhớ lại những ký ức đau khổ nên nhanh chóng sai người đưa nàng về cung còn mình thì cùng với Tống Minh Viễn đi vào trong đại điện.
“Nói đi, ngươi tới đây làm gì vậy?”
Tống Minh Viễn không vội trả lời, thản nhiên cầm tách trà trước mặt lên nhâm nhi một ngụm: “Để xác nhận một vài chuyện thôi. Quả nhiên người cứu Mộc Vân chính là điện hạ.”
“Ta không cứu chẳng lẽ để nàng bỏ mạng lại ở nơi đó sao?”
Y im lặng, một lát sau liền nhoẻn miệng cười, nói ra một yêu cầu hết sức vô lý: “Ta muốn ở lại đây vài ngày.”
Nhưng lời vừa nói ra đã lập tức bị đối phương phản bác: “Không được!”
“Tại sao chứ?”
Tư Minh Hạo nhăn trán, vẻ mặt nghiêm túc không có chút nào là giống như đang đùa giỡn cả: “Tinh thần của Mộc Vân vẫn còn chưa ổn định lại hẳn, ngươi muốn làm nàng tổn thương thêm lần nữa sao?”
Tống Minh Viễn không trả lời ngay mà im lặng mất một lúc, y vân vê chén trà trong tay, mãi hồi lâu mới tiếp lâu: “Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Vả lại... ta cũng có chút chuyện muốn nói với nàng...”