Linh Long Sơn Vũ vốn là một trong những nơi huyên náo nhất triều đình ấy vậy mà giờ đây bỗng trở nên im ắng lạ thường. Tư Minh Hạo khoác lên mình vẻ mặt buồn bã, cẩn thận làm ướt chiếc khăn mùi xoa trên tay bằng nước ấm rồi đắp nhẹ lên trán của nữ nhân đang nằm trên giường.
Y hết thở ngắn rồi lại thở dài, cẩn thận rót vào miệng Châu Mộc Vân từng thìa nước nhỏ sau đó lại ân cần lau trán cho nàng. Bỗng lúc này tiếng bước chân bình bịch lại vang lên, y quay người, còn chưa kịp nhìn kĩ thì cửa đã bị mở toang bằng một lực rất mạnh: “Ca ca!”
“Suỵt! Nhỏ tiếng một chút...”
Tư Tuệ Nhi thở hồng hộc, thấy Châu Mộc Vân với nét mặt phờ phạc đang nằm trên giường mới nhận ra mình có hơi lớn tiếng, nhanh chóng đi lại rồi thấp giọng: “Ca ca, chuyện Lý Thất kể là thật sao? Muội mới xuất cung có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi à?”
“Ừ, thân phận của Mộc Vân đã bị bại lộ rồi nên không thể quay về đó được nữa.”
Cô ấy rưng rưng nước mắt, nắm lấy bàn tay của nàng mà không kiềm được đau xót: “Biết thế lần trước muội đã kiên quyết đưa Tiểu Vân về đây rồi... Hại cô ấy phải chịu nhiều khó khăn như vậy...”
Tư Minh Hạo thở dài, xoa đầu đối phương thay cho lời trấn an mới chậm rãi đứng dậy: “Muội ở đây chăm sóc nàng ấy giúp huynh nhé?”
“Dạ.”
Y mỉm cười, dặn dò thêm một số điều nữa mới yên lòng rời đi, tiến thẳng tới gian phòng khác nhưng nơi này trông có vẻ u ám hơn rất nhiều.
“Ngủ rồi sao?”
Ngay khi Tư Minh Hạo cất lời bên trong khẽ vang lên tiếng động đậy, nam nhân trên giường ngồi bật dậy, tiến tới chậm đèn lên rồi ngáp dài: “Đã hơn nửa đêm rồi đấy, ngọn gió nào đưa thái tử điện hạ tới chỗ bổn vương vậy?”
“Chẳng phải ngươi vẫn chưa ngủ đó sao?”
Tống Tử Long nhướng mày, chẳng buồn đôi co gì thêm nên chỉ nhún vai một cái rồi leo lại lên giường: “Vết thương vẫn chưa lành hẳn nên ta hơi mệt, có gì để mai nói có được không?”
“Không tốn nhiều thời gian của ngươi đâu, ta chỉ muốn xác nhận lại chút chuyện thôi.”
Tư Minh Hạo chậm rãi ngồi xuống ghế, cầm tách trà lên uống một ngụm rồi mới bắt đầu mở lời: “Sáng hôm nay quân ta có bắt được vài người trông khá lạ mặt, mai ngươi có rảnh không, tới quân doanh xác nhận xem đó có phải là người tấn công ngươi khi trước không?”
“Ừ, nhưng khả năng cao là không phải đâu, đám đó bị thương rất nặng nên không có khả năng sẽ bén mảng tới đây được.”
“Ta biết, nhưng tới xác nhận một chút vẫn yên tâm hơn.”
Tống Tử Long gật đầu, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì lại lật đật ngồi dậy: “À mà nha đầu kia đã tỉnh chưa vậy?”
“Vẫn chưa, mấy ngày trước lúc vừa tỉnh dậy tinh thần có hơi bất ổn một chút nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi, khi nãy có hơi sốt nhẹ nên chắc chưa tỉnh được ngay đâu.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy lời đó mới yên tâm hơn đôi chút vì mấy ngày nay Tống Tử Long cũng phải ở trong điện dưỡng thương, không thể đi ra ngoài ngay được.
Cái ngày mà Châu Mộc Vân trốn khỏi lãnh cung rồi đi lấy mạng Trương Mộng Như hắn cũng bị một đám người lạ mặt tấn công, may mắn thay quân của Tư Minh Hạo đến kịp nên mới giữ được cái mạng nhỏ.
Tư Minh Hạo biết rõ chuyện của Châu Mộc Vân, cũng không muốn nàng chết nên trước khi nàng bị đưa ra hành hình đã nhanh chóng kiếm một cung nữ khác trong lãnh cung để tráo đổi thân phận, dưới sự giúp đỡ của Tống Tử Long đã thành công giúp Châu Mộc Vân thoát khỏi mi mắt của Tống Minh Viễn.
Châu Mộc Vân vốn dĩ đã an toàn nhưng trên đường quay về lại đau buồn đến mức gieo mình xuống vực sâu tự vẫn, may mắn thay được cứu kịp thời nên chỉ bị hôn mê mất mấy ngày, chỉ có điều tinh thần lại không ổn chút nào...
Tư Minh Hạo nghĩ đến chuyện này cũng buồn bã không kém, chỉ đứng nán lại một lúc rồi rời đi nào ngờ lúc vừa mở cửa giọng nói quen thuộc bỗng bất chợt vang lên: “Tiểu Vân à, ở ngoài này lạnh lắm đấy, có gì để mai rồi nói nhé?”
Y nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy từ đằng xa thấp thoáng y phục màu hồng nhạt mà khi nãy Châu Mộc Vân mặc, còn theo ngay sau chính là Tư Tuệ Nhi với dáng vẻ gấp gáp.
“Ca ca, Tiểu Vân vừa tỉnh rồi đây này nhưng không hiểu sao cứ nằng nặc nói muốn tới gặp huynh đấy!”
Tống Tử Long ở bên trong nghe thấy tiếng động cũng bật dậy ngay lập tức, gấp gáp chạy hỏi: “Chuyện gì vậy? Tiểu Vân đã tỉnh rồi sao?”
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, không nói không rằng mà đi thẳng đến trước mặt Tư Minh Hạo. Vết thương của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nhưng ánh mắt lại toát ra một vẻ kiên định đến lạ.
“Minh... Minh Hạo...”
Y sững người, thấy trên người Châu Mộc Vân chỉ có một lớp y phục mỏng bèn gấp gáp chạy tới, tháo áo khoác trên người mình ra rồi khoác lên người nàng: “Đêm hôm khuya khoắt rồi sao lại ra đây vậy? Đi thôi, ta đưa nàng về?”
Châu Mộc Vân lắc đầu tỏ ý mình vẫn ổn, ấp a ấp úng mãi vẫn không nói nên lời: “Ta... ta...”
“Nàng muốn nói chuyện gì?”
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ném cơn đau đầu sang một bên rồi mở lời: “Minh Hạo... Ta... ta có thể lợi dụng huynh một lần được không?”
“Sao cơ?”
Đôi mắt Châu Mộc Vân ươn ướt, ngay sau đó liền không kiềm được mà rơi lệ: “Tên khốn đó... Hắn... hắn hại ta, hại cả gia đình ta. Ta muốn... quay lại Tống Tịnh lấy mạng hắn...”
Tư Minh Hạo lặng người mất một lúc nhưng rất nhanh liền phản ứng trả lời, xoa đầu nàng thay cho lời trấn an: “Được, nàng cứ làm những gì mình muốn. Còn chuyện khác... ta sẽ lo.”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười nhẹ nhõm, khuôn mặt nhợt nhạt lúc này mới có thêm được chút huyết sắc nhưng có lẽ là do trời quá lạnh nên chưa đầy một khắc đầu đã trở nên ong ong, cứ thế nhắm mắt lại rồi ngã khuỵu xuống đất.
“Tiểu Vân! Tiểu Vân! Cô bị sao vậy?”
“Tiểu nha đầu!”
“Để ta đưa nàng ấy trở về! Thật là, chưa khỏi hẳn đã chạy ra tới tận đây luôn rồi!”
Châu Mộc Vân lại lần nữa bất tỉnh, mê man suốt hơn hai ngày trời mới có thể mở mắt ra được. Cả người nàng đau nhức, chân tay rã rời nhưng sau khi dành một ngày để suy nghĩ thì cũng không còn dáng vẻ u buồn như lúc ban đầu nữa.
“Tiểu Vân, tóc cô đẹp như vậy tại sao lại muốn cắt chứ?”
Tư Tuệ Nhi nhăn trán, vuốt ve mái tóc dài của Châu Mộc Vân một hồi lâu vẫn không tài nào hiểu ra được.
“Ngày xưa có người nói thích ta để tóc dài nên ta mới để, nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa rồi...”
Nàng mỉm cười, nhìn bản thân trong gương một hồi lâu cuối cùng cũng vẫn cầm chiếc kéo lên, chậm rãi cắt đi mái tóc dài của mình. Từng lọn tóc óng mượt rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo sau đó cứ thế bị gió thổi bay đi, cuốn trôi luôn cả những tháng ngày đau khổ của nàng.
“Tuệ Nhi, ta đã bị cuốn vào vòng xoáy ái tình đó hai lần rồi... Lần này, chắc chắn sẽ không bị nữa...”