CHƯƠNG 3
Chiếc xe trở cậu rất nhanh đi tới cửa của một quán ăn ở gần nội thành , cũng không quá lớn nhưng thoạt nhìn trang trí cũng rất tinh mỹ .
“Cái kia…… Tôi chỉ có một giờ nghỉ ngơi giữa trưa thôi ” Thẩm Gia Hành nhắc nhở một câu, cậu cũng không giống người ta là ông chủ nhàn hạ , cũng không chịu nổi cảnh từng món ăn đầy công phu cứ lần lượt bày lên bàn.
“Yên tâm, sẽ không lâu đâu .” Hạ Hành Thù ngồi xuống chỗ ngồi, một bên khóa xe một bên trả lời “Kỳ thật quán ăn nhà này cũng không quá ngon, được cái xíu mại(1) lại làm rất tuyệt, chúng ta không ăn mấy món thượng vàng hạ cám làm chi cho mất thời gian.”
Đại khái cũng chỉ có mấy kẻ có tiền mới dám kêu mấy món ăn mà kẻ khác quý muốn chết thành “Thượng vàng hạ cám” ( đồ tạp nham ) , Thẩm Gia Hành nhún nhún vai, theo anh đi vào.
Hạ Hành Thù đại khái là khách quen nơi này, vừa đi vào đã được phục vụ sinh trực tiếp dẫn tới một gian phòng nhỏ dành riêng cho hai người, ước chừng chỉ hơn hai mươi thước vuông, bố trí theo phong cách cổ xưa thanh lịch, trong phòng đang bật khúc nhạc cao sơn lưu thủy (2)
“Anh không cùng mọi người đi ăn cơm, không việc gì sao ?” khách nhân quan trọng nhất ngược lại chạy mất, nhân viên tiếp đãi chắc thực đau đầu đi?
“Không có việc gì, chúng tôi đã đạt thành đại bộ phận về nhận thức chung bước đầu, tôi nói còn có việc gấp khác, lần sau nhất định tham gia.”
Thẩm Gia Hành đoan chính ngồi xuống, hướng Hạ Hành Thù nói:“Tôi nghĩ giải thích một chút trước, về chuyện buổi tối ngày đó, tôi tuyệt đối không phải cố ý , chỉ có thể nói là do bầu không khí lúc đó, kết quả liền ngủ say, nếu bởi vậy mà anh mất hứng vậy cho tôi xin gửi lời xin lỗi .”
“Không, hoàn toàn không cần giải thích.”
“Hả?” Thẩm Gia Hành sửng sốt.
Lúc này nhân viên tạp vụ gõ cửa đi đến, rất nhanh lại lui ra ngoài.
Đặt lên trên bàn một cái ***g hấp bằng trúc , xanh biếc trong sáng, không lớn không nhỏ chỉ có ba tầng, từng tầng nhỏ đặt 4 viên xíu mại, lớp da bánh trắng trắng óng ánh như phiếm quang , gạch cua tầng tầng trải lên trên mặt bánh, thấy thế nào cũng xinh xắn mê người.
“Động đũa thôi.” Hạ Hành Thù chỉa chỉa mặt bàn.
Đổi lại bình thường, Thẩm Gia Hành sẽ thực chú ý cử chỉ bề ngoài, cần phải làm đến mức lúc nào cũng khắc khắc đều hoàn mỹ hữu lễ, nhưng hôm nay lại là ở trước mặt một người đã từng thấy qua bộ dáng chật vật của mình , hơn nữa thời gian cũng không phải quá nhiều,cậu cũng lười khách khí liền cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Nhân xíu mại thật nóng, làm cho đầu lưỡi người ta cơ hồ tê rần một tầng, chỉ là hương vị thật sự thơm ngon, gạch cua tươi ngon trộn cùng tinh thịt bên trong, da lại thực Q ( tiếng lóng hay sao á, nhưng ta tìm hoài không ra ) rất hấp dẫn đầu lưỡi, chấm cùng với dấm chua thuần đậm đặc mà đặc biệt ngon miệng, cắn một miếng lớn ăn rất ngon, hai miếng một viên xíu mại không uổng nửa điểm khí lực, khiến người ta ăn một cái lại muốn thêm một cái
Mắt thấy xíu mại trước mặt mình đã sắp vơi hơn phân nửa, Hạ Hành Thù chỉ chậm rãi ăn hai cái rồi buôngđũa, ngồi thẳng thân , cất tiếng nói:“Thẩm Gia Hành tiên sinh, tôi thích cậu, hiện tại hướng cậu đưa ra đề nghị kết giao, hy vọng cậu có thể đáp ứng.”
“Khụ khụ!” Thẩm Gia Hành đang ăn đến cao hứng chợt nghe thấy thế, miếng thịt nhân trong miệng chưa kịp nhai đã đi thẳng tới cổ họng , nghẹn đến khiến cậu ho mãnh liệu , vội vàng cầm lên chén trà uống mấy ngụm nước mới thông khí nổi, trừng mắt nhìn Hạ Hành Thù nói không nên lời.
“Đừng kích động như vậy, nếu nghẹn tới tận khí quản rồi gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ.” Hạ Hành Thù cầm lấy ấm trà, rót thêm vào chén trà của cậu cho đầy hơn.
Thẩm Gia Hành liên tục trừng mắt nhìn anh , hỏi:“Anh đùa giỡn tôi sao?”
“Tôi giống sao?”
“Vậy anh cho tôi một lý do đi .” Cho dù đối mị lực của mình có tin tưởng rất lớn, Thẩm Gia Hành cũng không tin tưởng có thể trực tiếp câu được Hạ phó tổng tài khiến ngay ở lần gặp mặt thứ hai anh đã nói ra lời nói này với cậu, anh nói chỉ “Kết giao” Ách, không phải tình một đêm, cũng không phải bao dưỡng và vân vân, người này xác định đầu không có vấn đề gì chứ ?
“Lúc trước cậu ở trong ngực tôi khóc là vì thất tình đi?”
“Chuyện này không liên quan tới anh.” Thẩm Gia Hành theo trực giác lảng tránh vấn đề này.
“Phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất là bắt đầu một đoạn ái tình khác.”
Thẩm Gia Hành rất muốn đảo trắng mắt, lời này tuy rằng cũng không phải không có đạo lý, nhưng……“ Đối tượng của tôi lại không nhất định phải chọn anh .”
“Chọn tôi thì có gì không tốt?”
“Không phải vấn đề không tốt hay thế nào , là tôi căn bản không có tính toán cùng bất luận kẻ nào kết giao cố định.”
“Vì sao không nếm thử một chút xem sao? Vì kẻ không quý trọng cậu mà trói buộc chính mình, chẳng phải rất không đáng giá sao .”
Thẩm Gia Hành cảm thấy được bản thân cùng người kia quả thực không có cách nào nối liền quan hệ như trước “Thực xin lỗi Hạ tiên sinh, tôi muốn về công ty , cám ơn chiêu đãi của anh, cũng thực cám ơn coi trọng của anh. “Nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Gia Hành” Trước khi cậu kịp rời đi, Hạ Hành Thù đột nhiên kéo cậu lại “Lời hôm nay tôi nói đều là những điều thật lòng , cùng tôi ở cùng một chỗ đi, tôi sẽ đối tốt với cậu, tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu, cũng sẽ không bỏ rơi cậu .”
Thẩm Gia Hành lắc đầu nói:“Tôi hiện tại căn bản không rõ anh muốn làm gì, hành vi của ngươi tôi không thể lý giải.”
“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn theo đuổi cậu, muốn gặp mặt cậu, muốn đối xử thật tốt với cậu , đây là chuyện tôi muốn làm , cậu đừng cự tuyệt tôi .”
“Đối với anh tôi lại không tính nhận !” Thẩm Gia Hành kiềm chế mà rút tay của mình ra , kéo cửa rồi đi ra ngoài.
“Nhưng cậu sẽ nhận ……” Thanh âm phía sau vẫn như ma âm xuyên não truyền đến, Thẩm Gia Hành dứt khoát xoay tay lại đem cánh cửa đóng sầm, đem hết thảy quấy nhiễu chặn ở tại phía sau cửa.
Thật sự là mạc danh kỳ diệu quen biết, mạc danh kỳ diệu tạm biệt, còn có mạc danh kỳ diệu bày tỏ , tóm lại, hết thảy đều phiền toái !
Vì sao Hà Qúy có thể chạy trốn ra nước ngoài rồi nhận được thanh tĩnh, mà thế giới này lại không cho cậu thanh tĩnh chứ ?
Là bởi vì do trước kia cậu yêu người kia , nên bị nếm chút trừng phạt sao?
Đi ra cửa lớn của quán ăn, đón nhận thái dương chói lọi giữa trưa, Thẩm Gia Hành cảm thấy đáy mắt một mảnh đau đớn.
Mệt nha, cự tuyệt người ta lái xe đưa về , còn phải tự xuất tiền túi trở về, quả nhiên là làm tổn thương người ta sẽ bị trừng phạt mà.
Gặp quỷ , cậu hàng ngày cũng không tin mấy thứ tà quái này !
Thẩm Gia Hành kéo kéo khóe miệng, lấy ngón tay quệt đi khóe mắt hơi ẩm ướt, lấy tư thế tao nhã nện bước đi hướng trạm taxi gần nhất.