CHƯƠNG 4
Sự thật chứng minh, làm một người mà địa vị không đủ để hình thành uy tín cùng lực chống đỡ cường đại, hắn sẽ không nên nói cái gì là tuyệt đối.
Trước một ngày còn kiên định nói ra “Không tính nhận” Thẩm Gia Hành, ở ngày hôm sau đã bị quản lí nghành khách khách khí khí mà “Thỉnh” vào văn phòng.
Khi quản lí khéo léo mà khen ngợi cố gắng cùng biểu hiện của cậu gần đây hơn mươi phút , dụng ý chân chính mới được dẫn ra, nói là cấp trên có ý muốn cậu làm người phụ trách tiếp đãi tập đoàn Hoya lần này .
Thẩm Gia Hành nghe xong suýt nữa phá hư hình tượng mà đập bàn, cho dù là lạm dụng chức quyền cũng có cần tất yếu như vậy không , đem cậu là kẻ có lý lịch ba năm làm trưởng phòng nhỏ của bộ phận kế hoạch điều tới vị trí quan trọng thế này sao.
Nguyên lai Hạ Hành Thù xem như đã sớm tìm cách tốt lắm rồi, trước trưng cầu ý kiến mình, nếu không đáp ứng liền lấy quyền lực tạo áp lực, căn bản không tính buông tha cậu.
Chiêu này quả nhiên đủ ngoan, cậu là kẻ làm công cho người ta, nào đâu dám chạy đi tìm người lãnh đạo trực tiếp gọi nhịp ? Chẳng qua cậu chỉở trước mặt anh ta khóc một hồi mà thôi, hậu quả là lại gặp phải nhiều chuyện đến như vậy, thật sự bất ngờ, sớm biết thế lúc trước thà chạy tới góc nhà nào khóc tới chết cũng không trêu chọc anh ta,
Thật không rõ mình tốt tới mình nào mà khiến anh ta chấp nhất đến vậy, không tiếc vận dụng mọi cách thủ đoạn, quả thực thụ sủng nhược kinh.
Quản lí tận tình khuyên bảo cùng ám chỉ rằng muốn cậu có biện pháp hống hảo vị đại khách hàng này, lại cường điệu nói rằng cọc sinh ý này đối công ty có bao nhiêu trọng yếu, quan hệ cỡ nào tới bát cơm tiền đồ của công nhân viên , nếu cứở trên mặt chữ mà truy cứu, quả thực đem Thẩm Gia Hành nói thành cứu thế chủ quyết định vận mệnh công ty.
Thẩm Gia Hành áp chế mọi cáu kỉnh tới khi nghe xong , sau đó lễ phép hướng về phía quản lí xin số điện thoại của Hạ Hành Thù, cáo từ ra văn phòng, liền lập tức tiến vào phòng uống nước , cầm lấy điện thoại di động rồi quay số.
“Alô , Xin chào, đây là phòng của phó tổng tài công ty Hoya .” Thanh âm ôn nhu truyền vào màng tai.
“Xin chào , tôi là Thẩm Gia Hành ở điện tử Hòa Tín.”
“Ngài Thẩm sao? Thỉnh chờ, tôi lập tức chuyển cuộc gọi của ngài tới phó tổng tài.” Thực ngoài ý muốn , vừa báo tên mình thì thư kí trực điện thoại chưa nói được lời nào liền đồng ý nối điện thoại, hoặc là nên nói, cái này cũng ở trong dự kiến a.
“Alô , Gia Gia đó sao ? Tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe được cái xưng hô kia, Thẩm Gia Hành một trận rùng mình, trầm mặc vài giây sau mới khắc chế run rẩy trên người , hồi đáp:“Hạ Hành Thù tiên sinh, đề nghị của anh , tôi đáp ứng rồi.”
“…… Cám ơn, tôi thực vui vẻ.”
Chỉ là tôi tuyệt không vui vẻ! Thẩm Gia Hành xiết chặt cái tay đang rảnh , cố giữ vững bình tĩnh mà tiếp tục nói:“Như vậy, xin anh đừng lại hướng nhóm thủ trưởng của tôi ám chỉ cái gì , tôi rất thích công việc này, tạm thời còn chưa tính sẽ mất đi nó đâu.”
Người bên đầu dây bên kia tựa hồ khẽ cười một tiếng “Đêm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi? Tôi đãi cậu .”
“Chỉ cần anh không sợ bị người ta phát hiện.” Nói xong, Thẩm Gia Hành liền dập điện thoại.
Tuy rằng trong lời nói cuối cùng có ý vị uy hiếp, nhưng, anh sẽ quan tâm sao ? Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, người càng nổi danh lại càng sĩ diện, làm việc sợ đầu sợ đuôi, bất quá Hạ Hành Thù hiển nhiên căn bản không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Đem điện thoại di động thả lại túi quần , Thẩm Gia Hành thuận tay rót cho mình một chén trà lạnh , uống vơi hơn phân nửa chén sau thì cơn tức vừa rồi cũng tiết hơn phân nửa, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.
Bản thân cũng không tất yếu hổn phải phí cấp bại phôi ( tức đến không thở nổi) như vậy, không giống như là đang được người theo đuổi, thật sự như đã cùng Hạ Hành Thù kết nhiều cừu hận.
Chân chính hạ quyết định, ý nghĩ ngược lại dần dần bình tĩnh xuống, nghĩ cũng thông hơn nhiều, kỳ thật điều kiện của Hạ Hành Thù vô luận thấy thế nào cũng đều là thượng thượng phẩm , dù là nam hay nữ đều cũng sẽ mong ước anh ta, có thể nói là khả ngộ bất khả cầu ( có thể gặp được nhưng không cầu được ) , còn nếu muốn có một hồi luyến ái , vậy thần đúng là cực kì may mắn rồi..
Đối Hà Qúy si mê lâu như vậy, hiện giờ ngay cả người cũng bức chạy, có lẽ lần này là lúc cậu nên thanh tỉnh , cho nên ông trời mới an bài một Hạ Hành Thù cổ quái như vậy để gặp gỡ cậu .
Không thuộc về mình , chung quy là phải buông tay rời đi?
Dù sao cũng đã nói ra rồi, như vậy đành phải ký lai chi, tắc an chi đi?
( ký lai chi , tắc an chi : Chuyện gì tới sẽ tới , cứ an ổn mà nhận lấy nó )
Tuy rằng cậu cũng không xác định được kết giao như vậy thì có bao nhiêu giá trị, nhưng chỉ đành xem nhẹ không cam lòng cùng không tha bốc lên trong lòng lúc này, cậu nguyện ý từ hôm nay trở đi, thử đem Hà Qúy từ trong đầu quên đi.
Cho dù tái đau lòng như thế nào, tái lưu luyến như thế nào, ít nhất cậu không phải kẻ bất kiền bất thúy ( ý nói không phải người yếu ớt ), cũng tuyệt không chết chìm trong thế giới tình cảm , nhiều năm như vậy, cậu sớm hiểu được đạo lý tình yêu không thể cưỡng cầu, một cái kết nếu đã muốn chết, như vậy lựa chọn tốt nhất chỉ có buông tha.
Ở trước khi chưa quên được người cũ mà lại nhận một người khác thật sự không tốt lắm, nhưng dù sao ái tình cũng không có kiểu mẫu tuyệt đối, dù bắt đầu bằng kiểu nào thì cũng đều hướng về phía chung điểm, không phải sao?
Chỉ là , Hạ Hành Thù, anh đối tôi có bao nhiêu tình cảm? Anh có năng lực khiến tôi sinh ra tình cảm với anh không ?
Anh có thể hay không , sẽ đối tốt với tôi như lời anh nói ?
Đối với anh, tạm thời mỏi mắt mong chờ.