Ái Tình Nữ Phụ

Chương 25: Chương 25: Dư Gia




-Sao con không chờ Tử Hàn vào?

-Anh ấy nói vào trước.

Ọe! Chời mẹ! Giả tạo quá! Thì ra từ phía sau, một gia đình năm người đi tới. Trong kia có Dư Thanh Bình hẳn là nhà bác cô rồi. Cô và hai người anh chị cô lễ phép cúi chào khi họ đến:

-Chào hai bác, hai chị họ và anh họ!

Dư Tuấn trông già dặn vô cùng và trên người ông ta thoát lên sự âm hiểm khó đoán của người lão luyện trong ngành kinh doanh. Nụ cười giả dối cực giống em gái ông ta, nếu nói Phó Bình âm hiểm một thì Dư Tuấn kia âm hiểm mười. Vẫn nụ cười giả dối luôn duy trì khi đi tới đây, ông ta ra vẻ thân thiện bảo:

-Chà gia đình em Lan về rồi à?

Phó Bình trước giờ khó lòng đọc được những nghĩ suy mà Dư Tuấn đặt trong đầu. Người như ông anh rể kia càng ít đụng đến càng tốt. Dư Uyển Lan cười cười đáp:

-Giỗ mẹ làm sao em không về được?

Vợ của Dư Tuấn vô cùng xinh đẹp và trẻ trung tuy vậy y hệt chồng móc xỏ Dư Uyển Lan:

-Ái chà! Không phải cô ba đây vài ngày trước báo không về được sao?

Phó Tịnh Khang vô cùng lễ phép đáp lại thay ba mẹ mình:

-Gia đình cháu đã sắp xếp mọi việc ở thành phố A.

Phó Tịnh Nguyên tiếp lời:

-Dù gì hôm nay cũng là giỗ bà ngoại không về sao mà được?

Dư Tuấn phì cười vỗ tay thật nhẹ:

-Cô dượng ba dạy được hai đứa con này thật giỏi mà.

Hai người kia nở nụ cười chói lòa giả bộ thân thiết lắm:

-Anh hai quá khen rồi.

Vợ Dư Tuấn nhìn Phó Tịnh Nhi bởi cô con gái vô dụng Dư Thanh Bình nhìn cô, còn cô đang hướng ra cửa chính chờ Tử Hàn. Chắc đây là cô cháu gái hư hỏng của bà ta rồi. Giọng nói dịu dàng làm cô muốn ói đâm thẳng vào tai cô:

-Cô ba à đó là đứa con bị cô đuổi sao?

Dư Uyển Lan cười đáp:

-Không hề! Chẳng qua là tụi nó muốn sống thử nên em cho phép thôi.

Ôi! Thật xạo sự mà! Muốn sống thử nên cho phép. Không ngờ Dư Uyển Lan nghĩ ra một lí do cực hay. Phần của Phó Tịnh Khang và Phó Tịnh Nguyên đứng cạnh cô âm thầm cười nhạt đồng đều vô cùng. Lí do Phó Tịnh Nhi dọn ra ngoài ai mà không rõ chớ. Dư Tuấn xua tay và bảo:

-Cô dượng ba cùng anh chị đi thắp hương cho mẹ đi nha?

-Được thôi.

-Mấy đứa ở đây lát vào sau.

Họ đi khỏi thì Tử Hàn vào thu hút sự chú ý của người chị họ đang nâng ly rượu vang đỏ. Nãy giờ hai trên ba người anh chị họ này chỉ ngồi uống rượu còn riêng Dư Thanh Bình thì bấm điện thoại, có thể cô ấy nhắn cho người trong mộng. Ba người đó ở bàn trà rượu suốt thôi, khi thấy bọn cô đi tới họ vẫn không đáp gì cả chỉ nhìn và tiếp tục việc dang dở. Hẳn họ không lạ gì chuyện lúc nãy nên cũng không xen vào. Cô ta vội hỏi:

-Em họ đó là ai?

Phó Tịnh Nguyên lấy một ly nước ngọt cười nhẹ vô cùng duyên:

-Chồng của Nhi Nhi nhà em ạ.

-Chà tiếc thế!

Haiz! Chị ta thèm ra mặt luôn. Nhìn chắc ngang hoặc lớn hơn cô một tuổi thôi mà sao chị ta son phấn tùm lum luôn. Mùi nước hoa làm ai cũng nhíu mày cả. Người anh họ đẹp trai kia cười phì vỗ nhẹ đầu của chị ta:

-Thanh Nga đừng nói thế chớ?

Phó Tịnh Khang đã lấy một ly rượu, hướng về phía người anh họ kia và cất giọng lạnh nhạt:

-Anh họ nói xem ý tứ của chị họ...

Phó Tịnh Nhi cắt ngang bằng nụ cười lịch thiệp:

-Không sao ạ! Chào chị Bình.

Dư Thanh Bình cười hì hì, tưởng cô em họ này không đến ai dè... Lúc nãy cô có rủ Nghiêm Khải Kỳ nhưng chắc là không được. Dư Thanh Nga tự bao giờ đã đặt ly rượu xuống õng ẹo quấn lấy tay anh họ đang cụng ly với Phó Tịnh Khang:

-Em chỉ đùa thôi ạ~.

-Lần sau đừng đùa như thế sẽ hiểu nhầm đó.

Thật chói mắt! Như anh em tình thâm à không loạn luân vậy. Chắc là cô đen tối quá chăng? Phó Tịnh Nguyên thì thầm với cô:

-Họ loạn luân em ạ.

-Vâng~.

Đù! Thật ư? Thảo nào khi chị ta nhìn Tử Hàn anh kia lại nhíu mày tỏa sát khí. Hẳn Dư Tuấn phải tức ói máu và bưng bít lắm. Hớ mà sao? Phó Tịnh Nguyên biết nhỉ? Chắc là Phó Tịnh Khang hoặc hai người kia nói rồi. Tử Hàn nãy giờ chỉ xỏ tay vào túi quần vô cùng bất cần đứng cạnh cô. Thật có lỗi mà! Kéo anh ấy đến đây để thấy cảnh chói mắt. Hai người kia được Dư Thanh Bình hơi gằng giọng nhắc nhở thì mới ngưng tình tứ:

-Thanh Nga, Tuấn Dương chúng ta dẫn bọn họ đi thắp hương nhé!

Lần lượt họ đặt thức uống xuống và đi trước, cô toan kéo tay Tử Hàn thì anh lắc lắc đầu bảo:

-Anh đợi!

-Vâng ạ!

Anh không muốn vào thì cô không ép. Kéo anh đến đây hẳn anh đang giận cô rồi. Nhìn cô đang tò tè nhảy đến khoát tay Dư Thanh Bình anh khẽ cười đi đến bàn trà rượu. Tử Hàn anh tới chỉ để cô gái kia không bị ăn hiếp thôi. Người ở đây có giả tạo hay không anh không quan tâm. Điều anh quan tâm ở đây là tâm trạng của bạn gái anh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.