Ái Tình Nữ Phụ

Chương 13: Chương 13: Phó Gia Linh (2)




-Chị có khả năng đó?

Đừng thấy cô vô dụng mà muốn cướp bất kỳ thứ gì của cô. Dù gương mặt không tỏ ra gì tức giận nhưng trong tâm can cô đang muốn chặt chết Phó Gia Linh. Cô ta xua tay cười:

- Chị đùa thôi. Tử Hàn không phải mẫu chị thích. Nghe nói em mới chỉnh Phó Tịnh Nguyên?

Cô thở dài, ôi mịa lại chuyện này. Chuyện tốt của mình làm bay không đến nơi thì chuyện xấu đã bay xa và bay mãi. Mệt não quá!

-Em chỉ tâm tình song sinh thôi.

-Tâm tình với em làm cho Phó Tịnh Nguyên thay đổi vô cùng. Nếu em mà như thế này trước đây hẳn sẽ tốt biết bao?

-Thế ạ? Em không muốn người ta gọi mình là thay đổi vì bị đuổi khỏi nhà. Mà thôi chị của em thay đổi ra sao?

-Em ấy á? Chị chỉ nghe mẹ chị bảo thế thôi, chớ dạo này chị không về Phó gia. À chú út bảo với ba chị em làm chú ấy xém chết vì tăng huyết áp.

-Ồ thế ạ?

Phó Bình quả thật muốn cô mang danh đứa con bất hiếu đây mà. Kể lễ khi có điều kiện, ông ta như mấy bà bán rau ngoài chợ vậy. Thù vặt và ghim dai, trai tráng gì truyện này nhìn đi nhìn lại chỉ có Tử Hàn nhà cô là tốt nhất.

-Em cần chị báo cho nội không?

-Không cần đâu. Làm việc của chị đi, để ông an tâm du lịch.

-À vài hôm nữa nhà chị tổ chức tiệc chào mừng anh trai chị về, chị sẽ cho người đến đón.

-Em không đi nhé!

-Không được! Em nể mặt chị đi mà.

Phó Gia Linh nhíu mày nắm tay cô lắc lắc. Haiz vô cùng khác luôn ấy. Cô thực không quen, rút tay lại thôi. Hỏi việc chính rồi tính tiếp. Cô quay lại chủ đề chính muốn hướng tới:

-Chị lí do gì khiến chị thay đổi?

Phó Gia Linh đưa mắt ra cửa sổ gần đó và khe khẽ bảo:

-Con người khi tiếp xúc với ranh giới sự sống và cái chết sẽ nhận ra nhiều điều. Chị nhận ra trước đây mình sai quá nhiều nên sửa sai thôi.

-Chị không xuyên hay sống lại chớ?

Gương mặt của Phó Gia Linh không hề thay đổi sắc thái. Nét ngạc nhiên cũng không hiện ra. Vậy là không phải xuyên.

-Ý em là người khác nhập vào chị à? Không phải đâu à còn việc sống lại gì gì đó hẳn là em đã đọc nhiều tiểu thuyết rồi nên vậy nhỉ? Chị không xuyên cũng như sống lại nhé! Chị đã hại chết một đứa bé nên thấy hối hận muốn chuộc lỗi. Thôi, chị có việc đi trước em nhớ chuẩn bị thứ bảy này chị tới nhà Tử Hàn đón em.

Chưa kịp trả lời, chiếc xe lăn đã ra tới cửa rồi. Phó Gia Linh có lẽ đã thay đổi, cô ta đã nói không xuyên cũng như trùng sinh. Lúc nãy nhìn ánh mắt kia cô tin Phó Gia Linh nói thật, ít ra giao 35% cổ phần cho Phó Gia Linh hoặc Phó Tịnh Khang sẽ tốt hơn giao cho Phó Bình hoặc Phó Tịnh Nguyên. Vì cô ta dù trước đây ham chơi đi nhưng Phó Gia Linh là một người tài giỏi hơn hẳn Phó Tịnh Nguyên - giao cho nữ chính có ngày Phó thị rơi vào Cảnh thị không chừng. Còn anh hai cô thì đương nhiên đáng tin rồi. Chắc cô phải suy nghĩ thêm. Mà không rõ anh trai của Phó Gia Linh có đẹp trai không? Khoan... cô sẽ làm mai anh đó cho Tống Mỹ Thụ. Ôi Phó Tịnh Nhi cô vô cùng thông minh mà lị. Những sinh viên ngồi gần cô, khe khẽ bưng đồ đi chỗ khác. Hứ chỉ là cười âm hiểm thôi mà.

Ở một nơi khác.

-Hắt xì! Quái lạ hôm nay trời nắng mà đâu có mưa mà mình bị cảm?

Người thanh niên ngồi bên cạnh trêu chọc người vừa hắt xì:

-Cậu nên xem lại cậu ăn ở ra đi. Mình cũng về nước như cậu đâu có hắt xì... tất cả là do ăn ở.

Người kia xoa xoa cánh mũi và quát lại:

-Tôi ăn ở cực kì tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.