-Phó nhị tiểu thư! Cô không mời chúng tôi à?
-Nhà này của Hàn tôi không biết. Tùy anh ấy.
Nụ cười trên môi Quách Ngọc Đình cứng đờ hẳn. Cô học hỏi từ Tử Hàn cách nói sốc não kia kha khá nhiều. Tử Hàn khá khó chịu, vốn dĩ anh không muốn mời hai người kia vào nhưng không thể đuổi hai người kia:
-Mời!
Cảnh Thiên Minh quả thật bị Tống Giai Thần nhập à! Không biết sống chết vỗ vỗ vai Tử Hàn đã thế còn cười như đúng rồi vậy. Phó Tịnh Nhi đi trước vào nhà lấy nước. Quách Ngọc Đình ngồi ở nhà trên và dịu dàng hỏi:
-Hai người đang ăn?
-Thế mới không cho vào.
Hình như hôm nay Tử Hàn bị Cảnh Thiên Minh chọc giận như hôm ở trung tâm thương mại. Đó là khi Tống Giai Thần chọc giận Cảnh Thiên Minh. Anh ta kéo tay Quách Ngọc Đình xuống bếp tự nhiên như ở nhà mình:
-Đình Đình xuống ăn thôi.
-Nhưng...
-Tử Hàn sẽ không trách đâu.
Phó Tịnh Nhi đem nước lên thì thấy họ đi xuống bếp. Còn Tử Hàn, anh đang đen sì mặt. Cô cười cười đi tới bảo:
-Đi thôi anh.
-Ừ!
Phòng ăn nho nhỏ hai cặp nam nữ trông như là hạnh phúc ngồi ăn cùng nhau. Quách Ngọc Đình nhìn Phó Tịnh Nhi tập trung ăn uống nhẹ giọng:
-Phó nhị tiểu thư! Thay mặt Thiên Hương xin lỗi cô.
-Sao lại xin lỗi tôi?
Cô ngước lên và nhìn nữ phụ. Lữ Thiên Hương làm gì cô mà nữ phụ xin lỗi. Thật tình! Vốn là cô không muốn xen vào cốt truyện ai dè... chắc là do thằng cha nam phụ tiểu mĩ thụ kia rồi. Hơ đệch bà! Cô rủa tên nam phụ kia bị cưỡng hiếp. Ở nơi nào đó có một bạn bị hắt xì liên tục. Bạn ấy xoa xoa mũi sợ mình bị ốm. Ăn xong, Cảnh Thiên Minh nghiêm túc nói:
-Cho tôi và Đình Đình ở tạm một đêm.
-Không!
-Thôi mà! Tôi chưa muốn về nhà!
-Cút về Cảnh gia!
Cảnh Thiên Minh bơ tẹc Tử Hàn đang vô cùng giận dữ kia và hướng về phía cô cùng chất giọng trầm trầm:
-Tôi tên Cảnh Thiên Minh. Cô là Phó Tịnh Nhi hở?
-Vâng!
Cô đáp gọn và cắm cúi ăn tiếp làm cho Cảnh Thiên Minh cười trừ. Cô gái này về gương mặt thì giống Phó Tịnh Nguyên nhưng tính cách thì lại khác. Hơi khó gần và còn sự bí ẩn nhất là lúc bị Phó Bình đánh, cô chỉ cười khe khẽ thôi. Lẽ ra anh đã điều tra rõ vụ việc và trừng phạt Lữ Thiên Hương một cách thích đáng. Dám gây chuyện với vợ anh ta chỉ có chết.
Còn Quách Ngọc Đình chống cằm suy nghĩ. Muốn đánh bại Phó Tịnh Nguyên ắt là cô ta nên lợi dụng Phó Tịnh Nhi. Hôm nay cô ta thấy được sự bất hòa của Phó gia và Phó Tịnh Nhi. Đó là thời cơ của cô ta. Thấy Quách Ngọc Đình nhìn cô chầm chầm, hẳn là muốn tính kế gì đây? Muốn dành đồ ăn với cô ư? Mơ tưởng... Quách Ngọc Đình giật mình khi thấy ánh mắt sắc bén của Phó Tịnh Nhi. Hẳn là cô ta đang sợ cô biết được kế hoạch lợi dụng của cô ta. Mãi đến nửa đêm, mới đuổi được hai người kia về. Mệt vãi ra! Đi tiệc gặp biến cố chưa đủ hay sao? Về nhà còn gặp nam nữ phụ ám nữa. Aaaa cuộc sống bình yên của cô đang chấm hết ư? Tử Hàn xoa đầu cô nhẹ giọng nói:
-Lên ngủ đi mai còn đi học.
-Vâng anh ngủ ngon!
Cô đi lên phòng sau khi phụ anh dọn dẹp. Chắc chắn cô đã lên phòng, Tử Hàn mới gọi cho Cảnh Thiên Minh:
-Lần sau đừng dẫn cô ta đến đây nữa!
Đầu dây kia có tiếng đáp lại:
-Tôi biết rồi! Xin lỗi cậu.
-Để tôi thấy được cô ta tới đây lần hai thì tôi chắc chắn sẽ phá banh kế hoạch của cậu.
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ khi Tử Hàn tắt máy. Gia thế bí ẩn và khả năng của Tử Hàn khiến cho Cảnh Thiên Minh hơi e ngại. Muốn nó thành công phải nhờ Tử Hàn. Đúng thế! Lợi dụng vụ việc đó để nhờ Tử Hàn là kế hoạch anh ta đã thực hiện. Tia cười lạnh nhạt khiến cho tài xế của anh ta rùng mình.