Nắng chói qua khe cửa lọt vào căn phòng nhỏ màu hồng và chiếu vào cô gái đang nằm trên giường. Chói quá! Đưa tay che đi ánh ban mai, cô gái ngồi dậy. Một tia ngạc nhiên từ từ lộ rõ trên gương mặt cô. Phòng này của ai vậy? Tại sao cô lại ở đây? Bắt cóc ư? Không thể nào! Cô nghèo lắm bắt cóc cô làm gì...
Dòng kí ức hỗn loạn tràn vào đầu cô...
Một cô bé chừng sáu tuổi bị bỏ ngoài trời mưa...
Một cô bé bị đòn vì giành đồ với chị gái...
Một cô gái sự hiện diện của cô luôn trầm lặng...
Một cô gái bị chỉ trích vì cướp người yêu của chị gái...
Phó Tịnh Nhi...
...đau thật...
-------
Khoan!
Cái tên nghe quen quen. Chời mẹ! Em nhỏ em gái của bạn nữ chánh trong cuốn tiểu thuyết “Babi là của anh!” con bạn chó đẻ của cô viết. Cô nhớ bạn nhỏ này là bởi lẽ con quễ tác giả có giới thiệu sơ qua nhân vật. Nói chớ cô chỉ mắng chửi bạn tác giả vì cái tên cẩu huyết vãi chưởng. Thế mà sau khi đi ngủ lại bị xuyên trong khi bạn nhỏ này chỉ đọc chương một thôi vì thế... giờ đây bạn ấy ngồi khóc ròng. Đệch mịa không nắm được cốt truyện sao mà né. Trong đầu cô hỗn loạn những kí ức của nguyên chủ thôi.
Người ta xuyên không do thất tình rồi bị phản bội ừ thì cô có thất tình có bị phản bội một chút...
Người ta xuyên qua oanh oanh liệt liệt làm nữ phụ gây hiệu ứng bươm bướm nhờ biết trước cốt truyện...
Người ta xuyên toàn là sát thủ rồi tiểu thư rồi tùm lum tà la.
Còn cô - Phó Tịnh Nhi xuyên qua đéo biết cốt truyện ra sao luôn bởi vì cô đọc có một chương đầu thấy máu chó quá bỏ...
Cô đéo phải những bạn tai to mặt lớn ở trên...
Thế mà!
Lão Thiên cô muốn bạo cúc lão.
Mụ tác giả cô muốn cho người cưỡng con mẹ đó.
Đù móe cô làm gì nên tội? Để rồi bùm xuyên không và đéo biết con mẹ gì cả.
Cô gái cô xuyên vào cùng tên với cô - Phó Tịnh Nhi. Cô gái này là nhị tiểu thư của Phó gia - một tiểu thư bị gia tộc ngó lơ mặc sống chết. Tuy vậy cô nàng lại được ông nội thương và giao cho 30% cổ phần tập đoàn Phó gia. Chắc rằng 30% kia sớm muộn gì cũng bị ép phải giao ra. Cha mẹ không ngó ngàng gì đến, danh xưng “tiểu thư bị bỏ rơi” rất đáng. Phó Tịnh Nhi trong cuốn truyện đó chỉ là một nhân vật được tác giả đề cập như sau:
Nữ chính Phó Tịnh Nguyên hai mươi tuổi có một cô em gái sinh đôi tên - Phó Tịnh Nhi.
Và hết. Lời đề cập đơn giản vãi chưởng. Cô không biết cốt sẽ ra sao? Nhân vật này sẽ đi về đâu. Thôi kệ! Cô cứ là nhân vật qua đường thôi - một nhân vật phụ en nờ lần. Có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
-Tịnh Nhi! Xuống ăn sáng đi em?
Là giọng nữ đầy năng lượng! Chắc hẳn cô gái đó là Phó Tịnh Nguyên - nữ chính babi trong nguyên tác. Muốn sống phải tỏ ra bình thường, không cần né tránh nam chính vì tiền bối xuyên không càng né càng dính, tốt nhất đéo né là an toàn. Bài học xuyên không đầu tiên cô rút ra được từ các tiền bối: đừng trả thù cũng như gây ấn tượng với nam chính bởi câu “ cô thật thú vị” xưa rồi, hãy cứ như cũ là ổn nhất. Cô cất giọng đáp:
-Vâng! Em xuống liền.
Dẹp qua một bên đi ăn trước đã. Lết thân tàn vào nhà vệ sinh. Chu choa hên vãi! Bạn nguyên chủ này giống cô đến sáu bảy phần. Xinh xắn cute ok tạm chấp nhận được. Ít ra phải như thế chớ lị. Cô sẽ tiêu tiền thật tốt và làm mai cho... nam chủ với nam phụ ấy nhầm với chị nữ chánh. Trước hết phải ăn đã, có thực mới vực được đạo, mọi việc từ từ tính.