Editor: Thiên vi
Quan Tố Y dẫn theo một đám người chậm rãi trở lại Tây phủ.
Tường ngăn cách hai phủ chỉ còn một đoạn là hoàn thành, rất nhiều gạch được
chất đống ở trên đất, lộn xộn. Thợ thủ công dùng vôi trắng vạch ra một
đường màu trắng, lấy đó làm cơ sở phân chia đồ vật của hai phủ. Người
hầu trong Đông phủ ban đầu còn cảm thấy phu nhân tuyệt tình, hiện tại
mới biết được nàng bày mưu nghĩ kế, liệu sự như thần như thế nào, nếu
không phân phủ, hôm nay mọi người trên dưới trong Triệu gia đều sẽ không bảo đảm được tính mạng của mình.
Chu tướng quân có ân oán với Hầu gia, nếu hắn cứng rắn nói hai nhà Triệu, Diệp hợp mưu cướp tài bảo (tiền tài châu bảo) tiền triều, bọn họ phải tìm ai để nói lí lẽ đây? Hoàng Thượng nhân từ
độ lượng, trí tuệ vô song, sao có thể buông tha cho một đám nghịch tặc
làm loạn ngay dưới mí mắt của mình?
Thoát khỏi kiếp
nạn sinh tử một phen, mọi người đều cảm thấy phía sau lưng đổ một trận
mồ hôi ẩm ướt, trên cổ có cảm giác lạnh như băng, đối với phu nhân vừa
bái phục vừa cảm kích, sau khi vượt qua đường bạch tuyến (đường vôi trắng phân chia 2 phủ) đều trưng ra gương mặt nghiêm túc, không dám lỗ mãng nữa.
Triệu Vọng Thư vui vẻ đi phía sau kế mẫu, thấy nàng đi nhanh, hắn vội đi
nhanh, thấy nàng đi chậm, hắn cũng đi chậm, một bàn tay vụng trộm túm
lấy ống tay áo của Triệu Thuần Hi, nhỏ giọng hỏi:
“Tỷ tỷ, có phải nhà chúng ta vừa rồi thiếu chút nữa rơi vào cảnh tan cửa nát nhà đúng hay không?”
Trái tim Triệu Thuần Hi hung hăng co rút đau đớn một phen, hai mắt rủ xuống
nhìn đệ đệ, thấy hắn tuy có vẻ mặt sợ hãi, nhưng đôi mắt lại đặc biệt
sáng ngời có thần, cũng không có bộ dạng giống như bị dọa mất hồn mất
vía, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Sẽ không, có mẫu thân ở đây, chúng ta sẽ không có chuyện gì.”
Trước đây, nàng từng thống hận thủ đoạn độc ác của Quan gia, hại ngoại tổ
phụ, nhưng khi biết phụ thân bị Diệp gia liên lụy chuyện lớn như vậy,
lại thấy tận mắt đại cữu mẫu lấy toàn bộ Triệu phủ chôn cùng, tư tưởng
trong một cái chớp mắt được thay đổi. Người ta thường hay nói lộ diêu
tri mã lực sự cửu kiến nhân tâm*, lại nói hoạn nạn gặp chân tình, những
lời này quả thật không sai.
(“Lộ diêu tri mã lực, sự cửu kiến nhân tâm” 路遙知馬力, 事久見人心 Đường dài mới biết sức ngựa, việc lâu ngày mới thấy lòng người.)
Ngày thường ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu quan tâm bọn họ rất nhiều? Có đồ
ăn ngon đều không quên phần bọn họ một phần, ngày lễ ngày tết còn cho
bọn họ lễ vật thật dày, phải nói là cực kỳ coi trọng bọn họ, mà ngay cả
tôn tử ruột thịt, tôn nữ cũng không bằng. Nhưng mà đại nạn vừa mới ở
trước mắt, liền không chút do dự đá bọn họ ra ngoài, còn không bằng so
với cọng rơm ngọn cỏ.
Đây là thân nhân hay là cừu nhân?
Trái lại kế mẫu, từ lúc gả lại đây, mặc dù không bao giờ nghe lời nàng một
câu, cũng không bao giờ dâng tặng nàng lễ vật quý trọng, giống như kẻ vô tình vô nghĩa, nhưng chỉ đến khi đứng giữa ranh giới ngàn cân treo sợi
tóc, nàng lại có thể nâng toàn bộ Triệu phủ lên, cứu vớt trên dưới một
trăm mạng người, bảo vệ bọn họ không chịu khi nhục, miễn khỏi việc bị
người khác chà đạp.
Cho đến lúc này, nàng ta mới cẩn
thận suy ra một đạo lý — người khác tốt với ngươi, không nhất định là
rất tốt; Người khác xấu với ngươi, không nhất định là xấu thật sự. Muốn
chân chính thấy rõ một người, còn phải dụng tâm để lĩnh hội.
Nàng ta lặng lẽ lau đi lệ quang nơi khóe mắt, nức nở nói:
“Vọng Thư, lúc trước ta nói với ngươi, người mẫu thân này không tốt cái này
không tốt cái kia, thật ra đều là nói dối. Ngươi đừng nhìn nàng làm
người nghiêm khắc, nhưng đáy lòng không xấu. Chuyện mà ngoại tổ phụ làm, nàng không liên quan, là bản thân hắn làm bậy, chuyện của phụ thân cũng không liên quan đến nàng, là bị Diệp gia làm phiền. Sau này ngươi nên
hiếu kính mẫu thân thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời nàng, đừng bướng bỉnh
nữa biết không?”
Triệu Vọng Thư lần này lại mười phần thuận theo, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói:
“Tỷ tỷ, kỳ thật ta không ngu ngốc, chính là không chịu động não thôi. Vừa
rồi ta cũng nhìn và hiểu được, nếu mẫu thân không tìm ra tàng bảo đồ
thật sự, cái người Chu tướng quân kia sẽ lấy Triệu gia chúng ta ra khai
đao phải không? Đến lúc đó cho dù chúng ta nói nhũ mẫu vụng trộm mang
theo cháu ngoại trai còn nhỏ chạy trốn, hắn cũng sẽ không tin, Hoàng
Thượng lại càng không tin, nhà chúng ta cùng với nhà ngoại tổ gia, đều
sẽ phải chịu cái tội danh mưu nghịch rơi xuống đầu, cả nhà sẽ bị tịch
thu tài sản. Ngược lại nhũ mẫu chạy trốn cùng cháu ngoại trai còn nhỏ
kia lại được an ổn, trưởng thành còn có thể giúp Diệp gia đứng lên một
lần nữa.”
Triệu Thuần Hi yên lặng nghe, từng khớp xương lại thêm một trận lạnh lẽo, âm thanh khô khan nói:
“Đúng, ngươi có thể nhìn và hiểu được là tốt rồi. Thời điểm Diệp gia gặp nạn
chúng ta ở lại chắc chắn sẽ bị kéo một phen, nhà bọn họ lại mượn chúng
ta làm bàn đạp, tiễn đưa cái Hạo ca nhi kia lên tây thiên. Cho nên nói
chúng ta không nợ Diệp gia cái gì, một chút cũng không nợ. Về sau ngươi
đừng nhắc đến việc này nữa, chờ phụ thân trở về, một nhà bốn người chúng ta cố sống cho thật tốt.”
“Vâng.” Lo lắng dưới đáy
lòng của Triệu Vọng Thư từng điểm từng điểm được tán đi, dùng ánh mắt
nóng bỏng sùng bái nhìn kế mẫu, thấp giọng nói:
“Mẫu
thân rất lợi hại, về sau ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời của nàng.
Nàng muốn ta làm gì ta sẽ làm cái ấy, không bao giờ bướng bỉnh nữa!”
“Tốt, Vọng Thư đã trưởng thành rồi.”
Triệu Thuần Hi vô cùng vui mừng, nghĩ lại ngày trước mình bị mẫu thân mê
hoặc, đã làm rất nhiều chuyện không tốt, cứ tối đến lại sinh ra hối hận.(mẫu thân này là Diệp Trắn ấy, rắn độc mà k độc ác mới lạ đấy)
Khi nói chuyện, mọi người đã đi đến nhà giữa, sau đó thấy lão phu nhân cùng Nguyễn thị từ trong đống công việc bề bộn chạy đến, gương mặt lo lắng
mười phần.
“Không có chuyện gì đi? Mau để cho ta xem xem.” Lão phu nhân kéo con dâu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một
phen, lại kéo tôn tử qua sờ soạng trái phải, sợ bọn họ va chạm với những kẻ quan sai không có mắt kia. Lần này dẫn đầu đội quan sai là Chu
Thiên, kẻ kia là kẻ thù không đội trời chung với Triệu gia, làm sao có
thể buông tha cơ hội tốt này?
“Tổ mẫu, ta không sao.”
Triệu Vọng Thư tiến lên nhào vào trong lòng lão phu nhân, đỏ mặt vụng trộm liếc mắt nhìn kế mẫu một cái, nhỏ giọng nói:
“Là nương đã cứu chúng ta.”
Nương? Quan Tố Y cảm thấy đỉnh đầu mình giống như bị sét đánh trúng, có chút
mê mang. Triệu Vọng Thư vậy mà kêu nàng là nương? Đời trước nàng đợi hắn gọi nàng một tiếng này nhưng còn chưa được cái vinh hạnh đặc biệt đấy,
đời này cuối cùng thì nàng đã làm được cái chuyện lớn gì, lại có thể hâm nóng được cái khối đá ngu ngốc này?
Lão phu nhân lại không cảm thấy ngoài ý muốn. Quan thị quả thực là vừa tài giỏi lại có
khả năng, trên dưới Triệu gia chưa bao giờ so sánh được, đừng nói một
đôi nhi nữ (nhi tử, nữ nhi) không hề có huyết thống, cho dù là từng ngọn cây từng cọng cỏ trong phủ này, nàng cũng có thể hộ một
phần tiếp một phần, tuyệt đối không để cho ngoại nhân giẫm lên. Người có nhân phẩm độ lượng như vậy, đức hạnh cao thượng như thế, mặc dù lúc đầu có va chạm rồi dẫn đến hiểu lầm, nhưng thời gian dài chắc chắn có thể
dần dần đả động lòng người, lấy được kính phục thật tình của bọn nhỏ.
Ngươi nhìn đi, đầu tiên là con trai tỉnh ngộ, sau đó lập tức đến tôn tử, lão
phu nhân lại nhìn Triệu Thuần Hi, phát hiện nàng ta cũng có vẻ mặt
ngượng ngùng, không khỏi cảm thấy vô cùng cao hứng. Tốt, như vậy quá
tốt, bởi vì cái gọi là gia hòa vạn sự hưng*, tước vị không có nhưng
người vẫn còn, chỉ cần mọi người đồng tâm đồng đức, cùng nhau trông coi, sau này tự nhiên sẽ có vô số ngày tốt lành.
(Gia hòa vạn sự hưng*: tạm hiểu là gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng thịnh)
Nguyễn thị cũng đi lên an ủi, nói thẳng mình không giúp được gì, vô cùng có lỗi vân vân.
“Đệ muội ở trong này chính là trợ giúp lớn nhất đối với chúng ta, dù sao ngươi cũng là chủ mẫu Tây phủ.”
Quan Tố Y xua tay ra dấu cho mọi người vào nhà nói chuyện, một đám lão nhân
gia, hài tử, nữ nhân mang thai, nếu nàng buông tay mặc kệ, không chừng
thật sự sẽ bị Chu Thiên giày vò đến chết. Mối hận cũ kiếp trước tạm thời không đề cập tới, nay Quan gia nổi danh nhân đức khắp Ngụy quốc, nàng
còn là phu nhân của Triệu gia, còn phải làm gương cho người khác, miễn
người khác mượn nàng đi vu oan nói xấu tổ phụ cùng phụ thân. Bọn họ nay
đã trà trộn vào triều đình, tất nhiên là không thể có một chút sai lầm
nào.
Đương nhiên nàng cũng không quên một đám nô tài
đã phải hứng chịu đủ kinh hách, lệnh quản sự mang bọn họ đi an trí, lại
ra lệnh cho người mời đại phu đến để bắt mạch chữa thương, đang phân phó với những người xung quanh, chỉ thấy Chu Thiên dẫn một đám thị vệ phẫn
nộ đi đến, tuốt bội đao, cởi mũ quan, tất cả đều cung kính bồi tội.
Nguyên tưởng rằng bọn họ tới để tra xét, trong một cái chớp mắt sắc mặt mọi
người đều trắng bệch, trốn trong phòng cẩn thận lắng nghe mới biết là
phu nhân chủ trì công đạo, không thể không cúi đầu thỏa hiệp. Thủ đoạn
của phu nhân này thật sự là quá tuyệt!
Lão phu nhân thở phào nhẹn nhõm một hơi, sau đó lại thở dài nói:
“Diệp gia làm sai hàng ngàn hàng vạn điều, cuối cùng cũng có một việc làm
đúng, chính là buộc phụ thân các ngươi phải thú mẫu thân các ngươi qua
cửa. Có nhìn thấy không, tuy nàng không có chức quan, cũng không có
quyền lực, nhưng nàng lại dùng nơi này.” Lão phu nhân chỉ chỉ huyệt thái dương của mình, sảng khoái cười cười:
“Có thể khiến
người khác nghe bài bố của nàng. Có mẫu thân các ngươi ở phía trước che
chắn, dù trời sập cũng không có chuyện gì. Các ngươi nếu có lương tâm,
ngày sau phải hiếu kính nàng thật tốt, không thể ngỗ nghịch dù chỉ là
một chút!”
Triệu Vọng Thư vội vàng đồng ý, đôi mắt
nhỏ có thần vô cùng nóng bỏng. Triệu Thuần Hi tuy hiểu chậm hơn, nhưng
khi nghĩ lại càng thêm khắc sâu. Nàng rất hâm mộ kế mẫu khi đứng dưới
nắng ánh mặt trời, có thể đường đường chính chính, ngạo nghễ bất khuất.
Nàng không cần sử dụng cái âm mưu quỷ kế gì, cứ việc nghênh ngang đi
trên đường cái rộng lớn, tất cả mọi người sẽ phải nhường đường cho nàng.
Nàng ta rất muốn giống như nàng, thắn thắn lại thong dong như vậy. Nhưng
không có người dạy nàng ta nên làm như thế nào, lại có tấm gương của mẫu thân ở phía trước, vì thế càng đi càng lệch, càng đi càng sai không hợp lẽ thường.
Nếu hiện tại sửa lại, còn kịp không? Trong lòng nàng ta khổ sở, vụng trộm xoay người xoa xoa khóe mắt đỏ bừng.
Quan Tố Y dù kiêu ngạo như thế nào cũng không thể trở ngại Chu Thiên ban
sai*, vì vậy thấy tốt thì lấy, thỉnh hắn đến thư phòng thương thảo
chuyện “dẫn xà xuất động”. Mọi người không dám quấy rầy, trấn an lẫn
nhau một lúc sau đó liền tản ra, đi dọn dẹp phủ đệ rách nát một lần nữa.
(Ban sai*: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
*****
Thánh Nguyên Đế đợi suốt một ngày mới đợi được thuộc hạ vào cung phục mệnh,
cũng không hỏi hắn án tử làm như thế nào, tàng bảo đồ tìm được chưa, há
miệng ra liền hỏi:
“Có từng phiền đến phu nhân?”
Chu Thiên đem chuyện phát sinh trong Triệu phủ nói lại một năm một mười,
không dám bỏ sót một chi tiết nhỏ, lại càng không dám thêm mắm thêm
muối. Tất cả các huân quý quý phủ đều bị Hoàng thượng chôn xuống một cái đinh, muốn hắn đáp lời chẳng qua là làm theo phép, nếu hắn quảng cáo
mình rùm beng hoặc là hơi có chút giấu diếm, kết cục Diệp Toàn Dũng hôm
nay, cũng sẽ là kết cục của hắn ngày mai.
“Lá gan của ngươi thật lớn, dám động thủ với phu nhân.”
Thánh Nguyên Đế lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, chắc chắc nói:
“Không cần trẫm ra tay, có khi nàng đã có biện pháp trị ngươi.”
“Vâng, thuộc hạ biết sai, lần tới sẽ không dám lỗ mãng nữa.”
Suy nghĩ của Chu Thiên nhanh chóng quay ngược trở lại, thầm nghĩ quả nhiên
Hoàng thượng đối với Quan phu nhân không phải bình thường, nói mấy câu
tất cả đều là cứng rắn, duy chỉ độc câu “phu nhân” kia lại phá lệ mềm
mại, giống như là ngậm kẹo ngọt, ngọt như mật vậy, so với khi hắn đứng
đắn kêu hai chữ “phu nhân” không biết nóng bỏng hơn bao nhiêu. Nói hắn
không nhớ nhung Quan phu nhân, ai dám tin?
Triệu Lục
Ly a Triệu Lục Ly, trước mắt ta không đụng được ngươi, chiêu mượn đao
giết người cũng rất dễ dàng! Trong nháy mắt, hắn lại có chủ ý, nhưng
không lập tức thay đổi hành động, mà là cường điệu giật giật cái vòng
bạc kia, hỏi:
“Bệ hạ, thuộc hạ tự xưng là thị lực bất phàm, túc trí đa mưu, ai vô tội ai có tội, liếc mắt một cái là có thể
nhận ra, nhưng hôm nay lại thật sự bại dưới tay phu nhân. Cũng không
biết cuối cùng thì nàng phát hiện như thế nào, thủ hạ đi hỏi nàng cũng
không nói, quả thực là khiến người ta phải cong tâm cong phế khó chịu.”
Hóa ra không phải ai phu nhân cũng đều nguyện ý dạy. Trong lòng Thánh
Nguyên Đế cực kỳ thoải mái, cẩn thận nhớ lại mật hàm ám vệ gửi đến, mỗi
một chi tiết đều đọc qua vài lần, chỉ điểm nói:
“Miệng người biết nói dối, thân thể lại cực kỳ thành thật. Nếu muốn thấy rõ
nội tâm của hắn, ngôn ngữ chỉ là vẻ bên ngoài, có độ tin cậy một thành,
tiếp theo là biểu tình, có độ tin cậy ba thành, cuối cùng mới là động
tác tứ chi, nhìn nhất cử nhất động của hắn có thể nắm bắt được bí mật mà hắn cố ý che giấu, lúc đó chỉ cần một cước là chuẩn. Thuật nhìn tướng
mạo con người, ngươi chỉ học được da lông, phu nhân lại là đại sư. Trẫm
chỉ có thể chỉ điểm cho ngươi đến bước này, nếu như quay đầu lại còn
không rõ, vậy thì chức Trung Lang tướng quân của ngươi không cần làm
nữa.”
Lúc hắn nói những lời lại nhẹ nhàng linh hoạt
như vậy, nhưng lại không phân biệt hình dáng của Diệp Trăn ra sao? Chỉ
có thể trách hắn trước đây quá đề cao chính mình, xem nhẹ nữ nhân; Hay
là hành động của Diệp Trăn quá hoàn mỹ sạch sẽ, sớm đem biểu tình cùng
động tác nhỏ nhất khống chế khắc sâu vào trong xương tủy.
Trong lòng biết Hoàng thượng cực kỳ coi trọng ngộ tính cùng lòng trung thành
của thuộc hạ, Chu Thiên vội vàng tỏ vẻ thụ giáo, cuối cùng uyển chuyển
nói:
“Quan phu nhân quả thật bất phàm, phối với Triệu Lục Ly ngu ngốc này quả thật là phung phí của trời. Nếu Triệu Lục Ly
chết ngược lại quá tốt, nàng có thể danh chính ngôn thuận tái giá, nếu
hắn bị đoạt mất tước vị, tiến thoái lưỡng nan, cũng không biết được ngày sau sẽ liên lụy đến phu nhân như thế nào.”