Editor: Thiên vi
Chu Thiên ước lượng chiếc vòng tay bằng bạc, nhận ra sức nặng không đúng, vì vậy lập tức dùng dao găm cẩn thận mở ra tầng ngoài, quả nhiên phát
hiện bên trong có ánh sáng, một tấm da dê được cuốn thành cuộn nhỏ một
đầu nhét vào bên trong, sau khi rút ra, mở ra đó là một tấm tàng bảo đồ. So sánh hai tấm bản đồ với nhau, bộ phận trùng hợp cao tới tám~ chín
mười phần, chỉ chỗ mục đích được đổi một chút nhưng vẫn còn kém, cách xa vạn dặm.
Một tấm là thật, một tấm là giả, trong thời gian ngắn Chu Thiên khó có thể phân biệt được, nhưng nhìn vào biểu hiện tuyệt vọng đến cực điểm của Tống thị và suy đoán theo lẽ thường, tấm
sau hiển nhiên có độ tin cậy cao hơn. Hắn chỉ nhìn ra được Tống thị lo
nghĩ chột dạ, chắc chắn có vấn đề lớn, nhưng làm sao cũng không làm rõ
được, vị Quan phu nhân này đến cùng làm sao có thể biết nàng ta giấu bản vẽ ở bên trong chiếc vòng tay bằng bạc này. Chẳng lẽ nàng ta biết thuật đọc tâm hay sao?
Nghĩ như vậy, Chu Thiên thở dài nói:
“Đa tạ phu nhân ra tay giúp đỡ, nhưng phu nhân làm sao có thể biết được, mong phu nhân vui lòng chỉ giáo.”
Quan Tố Y thích lên mặt dạy đời, nhưng đối với loại người ý chí hung ác như
lang sói, vô tình tàn nhẫn giống như Chu Thiên này, thì nàng lại cực kỳ
phản cảm, cho nên lạnh lùng trả lời một câu:
“Không thể trả lời”.
Chu Thiên bị nàng làm cho tức giận tới lệch cả mũi, nhưng lại sợ Hoàng mệnh không dám lỗ mãng, hai mắt xoay chuyển nảy ra một ý hay, lành lạnh cười nói:
“Phu nhân không muốn cho ta biết cũng được,
nhưng Triệu phủ này hãy để Bổn tướng quân mượn dùng một lát, dùng triệt
tiêu tội Triệu gia, khâm mệnh thu nhận tội phạm quan trọng. Nếu Phu nhân không đồng ý, Bổn tướng quân sẽ đi vào cung xin ý chỉ rồi lại đến.”
Lúc nói lời này trong lòng hắn đã thấy bồn chồn, nếu đổi thành người khác,
Hoàng Thượng nhất định sẽ không để ý tới cảm xúc của chủ nhà, nếu đối
phương không nguyện ý chắc chắc người sẽ an bài một cái tội danh “ý đồ
mưu phản”, kéo cả nhà ra ngoài, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Nhưng Quan phu nhân này không phải là người thường, nàng chính là hòn ngọc
quý trên tay của Đế Sư và Thái Thường, lại có tướng mạo thoát tục và tài năng tuyệt đỉnh, Hoàng Thượng thân là một người nam nhân, làm sao có
chuyện không bị mê mẩn, nếu không cũng sẽ không gọi một mình hắn lại,
tha thiết dặn dò còn mệnh lệnh cưỡng chế hắn một phen như vậy, rõ ràng
là đã đặt nàng lên trên đầu quả tim mà.
Mái hiên bên này, Quan Tố Y cũng biết đây là chuyện trọng đại, suy nghĩ một chút liền quyết đoán:
“Tướng quân muốn buông dây dài câu con cá lớn sao? Đã có liên quan tới Tiết
tặc, Triệu gia ta cũng không dám cản trở, các ngươi muốn âm thầm sắp
xếp bố trí binh lực cũng được, bổn phu nhân chỉ có một yêu cầu, không
được tổn thương bất cứ một người nào trong quý phủ của ta, kể cả nô
tài.”
Mấy vị vú già bị quan binh làm nhục một phen
lấy các vật như áo choàng, vải vóc quấn vào người, lủi ở sau lưng Minh
Lan thút thít nỉ non, sau khi nghe được lời ấy đều dùng ánh mắt vừa sợ
hãi vừa cảm kích nhìn phu nhân. Trong các nàng có không ít người từng
giúp đỡ đại tiểu thư, đại thiếu gia đối phó với phu nhân, còn có mấy kẻ từng âm thần ngáng chân phu nhân, lúc này đều hận thời gian không thể
quay trở lại, lúc đó phải hung hăng tát mình một trận thật mạnh. Phu
nhân là người tốt, người tốt nhất trong những người tốt.
Chu Thiên lạnh nhạt nói:
“Bổn tướng quân làm việc còn chưa tới phiên một phụ nhân như ngươi khoa tay
múa chân. Những người này cản trở điều tra, Bổn tướng quân không chém
chết bọn họ tại chỗ đã xem như cho phu nhân thể diện rồi, mong rằng phu
nhân đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. Mặc dù ngươi còn giữ lại được Nhất phẩm cáo mệnh, nhưng Trấn Bắc Hầu phủ này đã không còn là
Trấn Bắc Hầu phủ nữa, nếu Bổn tướng quân mất hứng một cái, trong một cái chớp mắt có thể diệt toàn bộ quý phủ của các ngươi đấy!”
Con mắt của hắn đỏ ngầu, sát khí dày đặc, tay đè ở chuôi đao, có thể thấy được hắn có chút vụng về.
Cửa lớn bằng gỗ lim bị hắn đạp nát cong cong vẹo vẹo được khép lại, một
hàng thị vệ cầm kiếm ngăn chặn ở dưới bậc thang ngoài cửa, không để
người không có phận sự tới gần. Người có gan lớn đi cà nhắc tới muốn xem thế nào, mặc dù cái gì cũng không nhìn thấy, lại hào hứng bừng bừng
nghị luận nói:
“Hừm, lại khám xét một nhà nữa! Ta sớm đã nói khám xét Diệp gia, Triệu gia khẳng định chạy không thoát, ngươi
xem cái này chẳng phải ứng nghiệm rồi sao?”
“Trấn Bắc Hầu năm đó có bao nhiêu uy phong, hôm nay nói suy sụp liền suy sụp. Hắn cũng là kẻ hồ đồ, biết rõ trên dưới Diệp gia đều không sạch sẽ, còn dám thu nhận nữ nhân nhà hắn, bị liên lụy quả thật đáng đời.”
“Ngươi nói nội quyến hai nhà này phải sống như thế nào đây? Cửa phủ bị niêm
phong, các nàng đã không có nhà để về rồi, cái người liên quan kia cũng được mời đến làm chứng ở bên trong đấy, không thể nói trước được có bị
kéo ra chợ bán làm nô tài hay không, nếu thảm hơn còn có thể cách chức
làm quan kỹ đưa đến quân doanh. Ngươi nhìn xem, dẫn đầu đội người nọ là
người có hiệu danh la sát danh xưng là Chu Thiên Chu tướng quân đấy,
kiếp nạn này thật sự là chạy không thoát rồi.”
“Ra
vậy, Chu tướng quân vừa ra tay, chắc chắn máu chảy thành sông! Triệu gia này thảm rồi…! Chỉ tiếc Quan phu nhân, một nữ trung hào kiệt, lại bị
bắt phải mệt mỏi đến tận đây! Nếu như ta là nàng, giờ phút này đã vội
vàng trở về nhà mẹ đẻ, cầu gia gia nói với nãi nãi yêu cầu cùng cách,
miễn phải đi theo Triệu gia chịu tội.”
“Ngươi cái tên trứng thối này, cũng dám lấy mình so sánh với Quan phu nhân kiên cường
bất khuất, cũng không biết bẽ mặt, đồ không có gia giáo!”
Cũng không biết ai chửi một câu, rước lấy rất nhiều tiếng cười nhạo.
Chu Thiên suy đoán trong đám người chắc chắn có thám tử Tiết tặc phái tới, vì vậy lệnh cho thuộc hạ thay đổi y phục hàng ngày, lặng lẽ trà trộn
vào trong đó quan sát.
Ngoài cửa lớn tin đồn đã
truyền khắp đi nơi, ở trong tường lớn, trên dưới Triệu phủ nghe những
lời này đầy cả tai, trong lòng không khỏi cảm thấy chạy trời không khỏi nắng, có mấy nha hoàn năm tuổi không khống chế được bắt đầu nhỏ giọng
khóc thút thít…, lại sợ bị quan sai chú ý, không thể không dùng hay tay
bịt mồm. Nhưng chỉ một lúc, bầu trời ở trên dinh thự đã bị bao phủ bởi
mây đen vần vũ, không khí tuyệt vọng làm cho người ta phải hít thở không thông.
Chu Thiên dương dương đắc ý liếc mắt lườm Quan phu nhân, lập tức ngồi lên giường êm, lạnh nhạt nói:
“Hôm nay Bổn tướng quân muốn tiếp cái phủ đệ này, thỉnh cầu phu nhân trở về
phòng mình yên ổn đợi đi, đứng tùy ý đi loạn. Nếu phu nhân không nghe
khuyên bảo của ta, cũng đừng trách đao kiếm của Bổn tướng quân không có
mắt.”
Bọn thị vệ rất hợp tình hình rút bội đao
ra,”roẹt roẹt roẹt” âm thanh của đao kiếm rút ra khỏi vỏ như muốn chọc
thủng màng nhĩ của mọi người.
Nếu như đổi lại là nữ
nhân nhát gan, lúc này nói không chừng cũng đã bị dọa ngất, cho dù lá
gan có lớn hơn nữa, chắc chắn cũng sẽ bị sát khí nồng đậm chấn trụ, biến thành kẻ sợ Đông sợ Tây. Nhưng Quan Tố Y hết lần này tới lần khác lại
có một lực lượng dẻo dai không bao giờ chịu thua, người khác muốn đánh
nàng, dù đánh gãy hai chân nàng, cho dù phải quỳ nàng cũng phải đi về
phía trước, tuyệt sẽ không thỏa hiệp hay nhượng bộ.
Kiếp trước, nếu không vì tiền đồ của nữ tử trong tộc, nếu không vì thiếu
chút nữa đã liên lụy đến người nhà, nàng sẽ không tự cắt đứt đường sống
của mình. Nếu như cái chết của mình có thể làm cho Quan gia sạch sẽ thêm một ít, sống khá giả hơn một phần, nàng có gì phải sợ? Ngay cả chết
nàng còn không sợ, làm sao có thể sợ mấy cái đao thương kiếm ảnh này?
Nhớ lại chuyện cũ, nàng nở nụ cười lành lạnh, một tay hơi giương lên về phía của Kim Tử:
“Lấy tấm biển vừa được làm tốt ngày trước mang ra đây, hôm nay đúng là ngày tốt lành, chúng ta liền khai phủ.”
Kim Tử ôm hài nhi trả lại cho cái người nhũ mẫu sắc mặt trắng bệch kia, lại hung hăng liếc mắt lườm Chu Thiên, lúc này mới đi xuống lấy đồ đạc.
Quan Tố Y chậm rãi vén váy dài, lạnh nhạt nói:
“Đã quên nói cho tướng quân biết, ngày hôm trước Triệu gia vừa quyết định
phân phủ, phủ này ở phía Đông, ngươi có thể chiếm lấy để bài binh bố
trận, nhưng phủ phía Tây của ta nếu ngươi muốn tiến lên trước một bước,
lại còn đả thương người vô cớ, cũng đừng trách bổn phu nhân tố cáo ngươi tội phạm thượng, lạm dụng chức quyền.”
“Phân phủ? Phân phủ cái gì?”
Chu Thiên cảm thấy không ổn, đang muốn truy vấn chỉ thấy Kim Tử đưa đến một tấm biển được làm từ hắc đế màu lam (tạm thời câu này ta chưa tìm ra nghĩa nhé mọi người thông cảm ta đang tra nghĩa), đặt hết lên trên chiếc bàn dài, sau đó cực kỳ cung kính dâng lên một cây bút lông sói cùng với một chén nước sơn màu vàng.
Quan Tố Y một tay cầm bút, một tay vén tay áo, để chiếc bút nhuộm một vòng
nước sơn màu vàng đậm đặc viết xuống năm chữ to “Chinh Bắc Phủ Tướng
Quân”, thoáng hong khô, ra lệnh cưỡng chế nói:
“Hai
gia đinh kia đến đây, đem tấm biển này treo lên cửa Tây. Chu đại tướng
quân, quý phủ này của người ta ngài cứ lấy, Đông phủ giao cho ngài xử
trí, thỉnh ngài tùy ý.” Dứt lời váy dài tung bay, váy dài quét đất, đã
đi ra thật xa.
Người trong Đông phủ rất thông minh,
minh bạch phu nhân đây là đang bảo vệ bọn họ, vội vàng nhắm mắt đuổi sát theo sau, chẳng qua chỉ một lúc đã có một đám người tụ tập với quy mô
lớn, từ bên này nhìn lại tất cả đều là đầu người đông nghịt, tràng diện
có thể coi là cực kỳ đồ sộ. Đợi tới lúc Chu Thiên hoàn hồn, tất cả sân
nhỏ trong Đông phủ đã sớm không còn ai, duy chỉ còn lại gia quyến Diệp
phủ, nô tài còn đang bị giữ lại ở trên mặt đất, trong mắt là tuyệt vọng.
“Mẹ kiếp! Lại quên mất cái tên Triệu Cẩn Du kia!”
Chu Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách đối phó với
Quan phu nhân. Nếu như Triệu phủ này còn treo lên danh tiếng của Trấn
Bắc Hầu, sau khi Triệu Lục Ly bị đoạt đi tước vị, nói theo lẽ thường hắn có thể đem nơi này phá bỏ thành nát bét, người bên ngoài cũng không nắm được dù chỉ một lỗ hổng. Đợi Triệu Cẩn Du được tin phái người tới cứu,
từ đầu tới cuối chỉ trong thời gian mấy tháng hắn cũng đã giết chết tất
cả người trong Triệu gia.
Nhưng Quan phu nhân lại có
thể nhanh chóng suy nghĩ đến tình trạng lúc này, ngay cả bảng hiệu
“Chinh Bắc Phủ Tướng Quân” cũng đã tạo tốt, đem nó treo lên cửa lớn Tây
phủ, ai dám động đến Triệu gia dù chỉ một chút? Triệu Cẩn Du chính là
đại tướng canh giữ ở biên quan, công trạng lớn lao, tuy bị huynh trưởng
liên lụy, không thể không cúi đầu làm việc, nhưng hắn cũng không phải
người dễ sống chung. Lúc hắn ở trong quân cũng biết vài phần nội tình,
muốn chèn ép một Trung Lang tướng quả thật rất dễ dàng.
Chu Thiên bóp nát chén trà, chật vật nói:
“Lưu lại mấy tên oắt con cùng với nhũ mẫu, đám người còn lại nhốt hết vào thiên lao!”
Một gã phó tướng nhỏ giọng chỉ điểm:
“Tướng quân, nếu Đông phủ không người, ngài phải diễn trò cho những kẻ nghịch
tặc kia xem như thế nào? Việc này còn cần Quan phu nhân toàn lực phối
hợp mới tốt.”
Chu Thiên dùng đôi mắt đỏ như máu trừng hắn, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Tốt, tốt, hay cho một Quan phu nhân
giỏi bày mưu nghĩ kế! Nàng biết rõ tính toán của mình, cũng biết vở kịch này nếu không phối hợp với nàng chắc chắn sẽ không diễn xong được, nàng lại đi được một bước dứt khoát như vậy, còn mang theo tất cả nô tài của mình đi, chỉ chừa lại một phủ không người cho hắn. Trong miệng nàng cái gì cũng không nói, lúc ra tay lại nghiêm túc cực kỳ, đây chính là buộc
hắn phải đi bồi tội đây mà!
Có thể khiến Hoàng Thượng đặt ở đầu quả tim luôn mãi nhớ thương, rồi lại cầu mà không được, quả
nhiên không giống bình thường. Mà thôi, ngay cả Hoàng Thượng cũng không
làm gì được nàng, chính mình muốn tính toán cái gì? Nghĩ như vậy, Chu
Thiên cuối cùng cũng tâm bình khí hòa, giương giọng hạ lệnh cưỡng chế
nói:
“Mới đánh người, lột xiêm y, đều đã xong? Đi
theo Bổn tướng quân đến dập đầu bồi tội với phu nhân, nếu phu nhân không muốn tha cho các ngươi, trở về tự lĩnh 50 quân côn!”
Hắn quản lý thuộc hạ cực nghiêm, mọi người không dám ngỗ nghịch, nhao nhao
đứng ra xin lỗi, tiếp theo đó là xám xịt đi về phía Tây phủ dập đầu nhận tội.
Bên ngoài phủ, trên đường cái vây quanh rất
nhiều người đứng xem náo nhiệt, tuy bị thị vệ dùng kiếm đẩy ra thật xa,
nhưng cũng không rời đi, chỉ vào tấm bảng hiệu đã mất thở dài:
“Đây đã là tấm biển thứ hai bị đạp nát ở Yên kinh rồi. Một người giữ chức
quan to như vậy, trong một thời gian ngắn gặp biến cố lớn, thế sự thật
đúng vô thường.”
“Nghe nói Diệp gia cùng Triệu gia
mỹ nhân thừa thãi, nếu nữ quyến Nhị phủ đều bị phán tội, bị kéo ra chợ
bán, nhất định ta phải mua hai người mang về làm thiếp! Các ngươi ngẫm
lại xem, vốn các nàng hầu hạ đều là quan lại quyền quý, mùi vị tất nhiên sẽ diệu thú (tuyệt diệu, thú vị) vô cùng!” Không biết kẻ nào dâm đãng cười nói liên tục, lập tức có một tràng âm thanh vỗ tay phụ họa.
Ở bên này vẫn đang còn nói hăng say, Tây phủ liền mở cửa, vài gia đinh
cẩn thận từng li từng tí mang một tấm biển ra, chống cái thang lên, chậm rãi treo lên xà nhà trước cửa. Mọi người tập trung nhìn vào, không khỏi sợ hãi, chỉ thấy trên bề mặt dùng nước sơn vàng viết năm chữ to ——
Chinh Bắc Phủ Tướng Quân, bút pháp móc câu đanh thép, khí thế hào hùng
cuồn cuộn, mọi người xem thế là quá đủ.
“Chinh Bắc
Tướng Quân? Nhị gia của Triệu phủ? Ôi mẹ ơi, thiếu chút nữa quên mất vị sát thần này rồi. Đi thôi, đi nhanh lên! Triệu gia dù có suy sụp thế
nào cũng không phải nơi mà chúng ta có thể gây sự!”
Chỉ trong chốc lát, trước cửa phủ đã trống trơn, ngay cả thị vệ bao vây
trấn thủ cũng lộ ra thần sắc kính sợ, bất tri bất giác bỏ kiếm xuống,
tắt khí thế.