Edit: Hắc Phượng Hoàng
Khi Quan lão gia tử rửa mặt sạch sẽ, thay đổi bào phục đi ra, thấy con trai đang trò chuyện rất vui vẻ với Hoàng Thượng. Ông ngồi xuống nghe một
lát, đôi mắt càng ngày càng sáng, ý muốn đề điểm vài câu, lại nghe ở
ngoài điện truyền vào một tiếng nói sắc nhọn, “Khởi bẩm Hoàng Thượng,
Trấn Bắc Hầu đang quỳ gối trước cửa Tuyên Đức chịu đòn nhận tội, thỉnh
Hoàng Thượng cho ý kiến?”
Chịu đòn nhận tội? Coi như
hắn còn không ngu xuẩn đến trình độ không có thuốc chữa. Quan phụ nhướng mày, biểu lộ cười như có như không. Quan lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thánh Nguyên Đế đang có hứng thú nói chuyện chính sự, đâu có tâm tư để ý tới Triệu Lục Ly,
nhưng mà nhạc phụ và nhạc tổ phụ chân chính của người ta đều ở chỗ này,
hắn không thể không nể chút mặt mũi được, đành phải phất tay nói, “Tuyên hắn vào cung.”
Triệu Lục Ly rất nhanh được dẫn vào
Vị Ương Cung, trên người chỉ mặc một bộ áo mỏng trắng thuần, sau lưng
cột một bó bụi gai, gai sắc nhọn đâm rách da, máu tươi chảy ra nhỏ giọt, nhìn qua rất chật vật. Hắn hiển nhiên không ngờ tới Quan phụ và Quan
lão gia tử cũng ở chỗ này, da mặt tái nhợt không khỏi đỏ lên, lập tức
cúi đầu thật sâu, xấu hổ khi đối mặt với hai vị.
“Tội thần tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Đế sư đại nhân, tham kiến Thái
thường khanh đại nhân.” Hắn nửa quỳ hành lễ, tiếng nói khàn giọng.
Quan lão gia tử và Quan phụ hơi khẽ gật đầu, trên mặt không có oán giận,
cũng không khiển trách, càng chưa nói tới thất vọng. Mối hôn sự này bọn
họ vốn không tình nguyện kết, hôm nay rơi đến nước này cũng nằm trong dự liệu, chỉ cần Y Y của bọn họ không bị thiệt thòi là được.
“Đứng lên đi.” Thánh Nguyên Đế vừa quan sát biểu lộ của Đế sư và Thái thường, vừa gõ mặt bàn hỏi, “Nghe nói ngươi muốn thỉnh tội tự thú?”
“Đúng vậy. Tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề, tội ác tích quá nhiều rồi, đặc biệt đến nội cung tự trần thuật, lấy toàn bộ trung nghĩa, để chuộc
tội cho mình.” Hắn nhìn Đế sư và Thái thường mặt không biểu tình, nói
giọng khàn khàn, “Tội thần cả gan, thỉnh Hoàng Thượng mượn một bước nói
chuyện.”
Thánh Nguyên Đế suy nghĩ một chút, khoát tay nói, “Theo trẫm vào đi. Thỉnh cầu Đế sư và Thái thường ngồi tạm một
lát, trẫm đi một chút sẽ trở lại.”
Triệu Lục Ly mặt đỏ bừng lên nói, “Trần Quang thất lễ.”
Quân thần hai người trước sau đi vào nội điện, một người ngồi vào mặt ghế
chỗ của mình, một người quỳ phù phù một tiếng trên mặt đất, gian nan
nói, “Hoàng Thượng, Diệp Toàn Dũng phạm mọi việc, ngài có gì muốn hỏi
chi bằng cứ hỏi ra, tội thần biết điều gì sẽ nói, tuyệt đối không nói
bừa.”
Thánh Nguyên Đế cũng không có gì muốn hỏi đấy,
có thể cạy mở miệng hắn đã cạy mở rồi, những che giấu tra xét được đã nắm giữ rồi, chỉ có một điểm thôi, ân cứu giá năm đó là làm sao tới
được, Diệp Toàn Dũng tình nguyện chết cũng không chịu khai ra, trực tiếp cắn nát túi độc tự vẫn. Như vậy càng khiến cho chuyện năm đó có ẩn chứa gì đó bên trong, nếu như có thể tìm được căn cứ chính xác thiết thực, tất nhiên hắn sẽ khiến Diệp Trăn trả giá thật nhiều.
Hắn là một trong những người bị Diệp gia che giấu, nhưng Triệu Lục Ly biết
được chỉ sợ càng ít hơn, có thể hỏi được gì từ trong miệng hắn đây? Về
phần chuyện hắn giúp đỡ Diệp Toàn Dũng ngăn chặn những nạn nhân ở Cát
gia trang kia, đã có nhân chứng vật chứng đầy đủ rồi, nếu như sáng hôm
nay hắn không đến chịu đòn nhận tội, buổi chiều cấm vệ quân sẽ đi tới
Hầu phủ bắt người.
“Trẫm và ngươi không có lời nào để nói.” Thánh Nguyên Đế nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu.
Triệu Lục Ly cười khổ, “Thật không ngờ chúng ta sẽ đi đến một bước này. Nhớ
năm đó ta và ngươi ở trên thảo nguyên mênh mông lễ bái ông trời, kết làm huynh đệ khác họ, cùng chinh chiến sa trường, giúp nhau phó thác tánh
mạng, ngươi từng cứu ta trong vạn trong quân địch, ta đã từng suốt đêm
bôn tập tiến đến cứu ngươi, ban đêm ngồi đối diện trước đống lửa, cùng
hát ‘Anh không quần áo hay sao? Thì đây chiếc áo chung nhau bận mà*’. Ta cho rằng dù trời đất này có thay đổi, thì phần tình huynh đệ này sẽ
không thay đổi, nhưng lại không ngờ trước khi ngươi chém giết ra cơ
nghiệp muôn đời, ngươi ở hậu phương giả chết lừa dối địch, tập kích bất
ngờ Yên kinh, nhưng ngay cả thê tử của ta cũng tập kích đi cùng lúc.”
[*Trích 1 câu trong bài thơ Vô Y của Khổng Tử. Nguyên văn: ‘Khởi viết vô y dữ tử đồng bào’; Dịch nghĩa: Há rằng anh không có áo quần? Thì cùng anh mặc chung áo bông gòn vậy!, Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát – Nguồn:thivien.net]
Hắn càng nhớ lại chuyện cũ, tâm tình Thánh Nguyên Đế càng không xong, đột
nhiên đập vỡ cái lan can ghế, trách mắng, “Đã đủ rồi, trẫm biết rõ
ngươi đang sử dụng khổ nhục kế. Triệu Lục Ly ngươi đúng là vẫn còn tiếc
mệnh, không nỡ chết!”
Mưu kế bị nhìn thấu, Triệu Lục
Ly chỉ có cười khổ, “Vâng, tội thần hoàn toàn chính xác đang dùng khổ
nhục kế. Trên đời này có ai không sợ chết? Huống chi ta trên có già dưới có trẻ, hôm nay còn có người làm bạn cả đời muốn đền bù, càng không thể bỏ qua bọn họ. Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Năm đó ta cùng hai vị
Vương, chư hầu khắp nơi, triền đấu với Tiết Minh Thụy ở phía trước, mạo
hiểm cửu tử nhất sinh nguy hiểm mới chế trụ mấy đường đại quân, nếu
không làm sao ngươi có thể thuận lợi đánh vào Yên kinh, bắt tiểu Hoàng
đế làm tù binh, giáng thiên tử xuống làm chư hầu? Mà Diệp gia đối đãi
với ngươi cũng không tệ, không tiếc quyên ra toàn bộ gia sản giúp ngươi
chinh phạt, binh khí, chiến mã, lương thảo của ngươi, cái nào mà không
phải bọn họ cung cấp? Cho dù xem ở chút ít vật tư ấy, ngươi cũng không
thể làm chuyện tuyệt tình như thế!”
Thánh Nguyên Đế
thiếu chút nữa không khống chế nổi bạo ngược muốn giết người ở trong
lòng. Triệu Lục Ly cái gì cũng không biết, lại dám chạy đến trước mặt
hắn lên án? Chẳng lẽ ánh mắt của Hoắc Thánh Triết hắn kém như vậy sao,
ngay cả loại nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm như Diệp Trăn này cũng có thể
vừa ý hả? Chẳng lẽ phẩm hạnh của Hoắc Thánh Triết hắn ti tiện như vậy
sao, ngay cả thê tử của huynh đệ cũng có thể cưỡng chiếm hả?
Nếu không phải Diệp Trăn từng đã cứu hắn một mạng, khi đi ngang qua Triệu
gia trang nghỉ ngơi và hồi phục, hôm sau nhổ trại sau lại thấy Triệu lão Hầu gia nhét một người sống sờ sờ vào trong bọc hành lý của mình, chắc
chắn hắn không nói hai lời sẽ ném Diệp Trăn vào núi hoang cho tự sinh tự diệt rồi. Hắn thật sự không hiểu cách nghĩ của nữ tử người Hán, cái gì
gọi là mất trinh tiết không sống nổi? Hắn căn bản một ngón tay của nàng
còn không chạm tới, cứ như vậy trở thành quỷ đói cướp đoạt sắc, tiểu
nhân bội bạc vô sỉ.
Mà hắn không thể bỏ mặc Diệp Trăn được, mà còn phải cung cấp sành ăn, để báo đáp ân cứu mạng lúc trước,
để lưu lại một tia tình nghĩa huynh đệ cuối cùng. Kết quả thế nào? Cái này con mẹ nó đúng là một hồi âm mưu, bày kế rõ đầu rõ đuôi!
Thử hỏi oan khuất và bất bình của hắn nên kêu ai đây? Phẫn nộ và không cam
lòng của hắn nên thổ lộ như thế nào? Huống chi Diệp Trăn lại còn liên
hợp Triệu Lục Ly cướp đi hoàng hậu vốn nên thuộc về hắn! Đến cùng là ai
cướp đi thê tử của ai? Là ai mắc nợ ai?
Thánh Nguyên
Đế yên lặng nhớ lại trước kia, cũng không cảm thấy mình có chỗ nào đáng
xấu hổ, ngược lại trong lồng ngực lại tuôn ra chua xót cùng đau khổ vô
cùng. Cứ như vậy hắn và phu nhân lỡ mất dịp tốt, cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng nhận hết khổ nhục ở nơi hắn không chạm đến được, mà hai vợ chồng
này lại tốt, một kẻ lừa gạt lợi dụng hắn nhiều năm, một người giày xéo
Minh Châu trong lòng của hắn, hôm nay nói hối cải liền muốn hối cải, nói đền bù liền muốn đền bù, nói không bỏ qua thì không bỏ qua, hắn dựa vào cái gì? Hắn có tư cách gì?
Có chứ, tại sao không có? Cái tư cách này không phải là ngươi cho đấy sao? Biết rõ Diệp Trăn đâm
một tay còn ban phát thánh chỉ tứ hôn, chắp tay nhường đi bảo vật tốt
nhất, trân quý nhất, vốn nên thuộc về mình. Chuyện này chẳng những Diệp
Trăn làm được xinh đẹp, Hoắc Thánh Triết ngươi cũng xứng đáng lưu lạc
đến tận đây!
Thánh Nguyên Đế tức giận công tâm, lại
vịn cái trán trầm thấp cười rộ lên, một lát sau, trong tiếng cười lại
trộn lẫn vài tia vỡ vụn cùng tinh thần sa sút, phảng phất như đang khóc. Nhưng rất nhanh hắn lại cười, mặt không biểu tình mà nhìn về phía Triệu Lục Ly, trầm giọng mở miệng, “Ngươi đã muốn nhắc lại chuyện năm đó, như vậy trẫm liền tính toán rõ ràng với ngươi. Hoàn toàn chính xác là ngươi đã kiềm chế các đường đại quân, cho trẫm có được đầy đủ thời gian để
tập kích bất ngờ Yên kinh, nhưng ngươi đã quên Hàn Thành thất thủ như
thế nào hay sao? Quên hơn mười vạn tướng sĩ và dân chúng tử vong như thế nào hay sao? Hoàng tỷ của Trẫm bị vạn tiễn xuyên tim, thiếu chút nữa đã chết như thế nào? Ngươi cho rằng những chiến công hiển hách của ngươi
kia là có thể đổi được tất cả hay sao? Đúng là trẫm có chỗ không thỏa
đáng, nhưng mà trẫm chưa bao giờ thẹn với trăm họ, thẹn với đồng bào,
thẹn với thương thiên đại địa!”
Triệu Lục Ly rõ ràng
càng lúc càng uốn cong lưng trước từng chữ từng câu của hắn nói ra, xấu
hổ không chịu nổi mà cúi đầu. Hàn Thành thất thủ là đau nhức vĩnh viễn
trong lòng của hắn. Hắn vốn không phải là loại người nhu nhược vì tư
tình nhi nữ mà không gượng dậy nổi, nhưng sau khi Hàn Thành bị tàn sát
hết hắn liền biết rõ, đời này mình đều không đứng lên nổi.
Vì quên đi cái tội nghiệt ngập trời kia, hắn chỉ có thể hồ đồ sống qua
ngày, chỉ có thể chuyển dời toàn bộ tâm thần đến trên người “Vợ đã
chết”, phảng phất như trong đầu hắn, cho rằng mình là người bị hại, sau
đó thanh thản ổn định ngủ ngon giấc. Nhưng trên thực tế, hắn chưa bao
giờ có một ngày ngủ ngon, chưa bao giờ có một ngày quên được thảm trạng
máu chảy thành sông kia.
Vì vậy hắn không ngừng phóng túng chính mình, lại tạo ra rất nhiều tội nghiệt. Người thật sự không
thể phạm sai lầm, bởi vì một bước sai thường thường ý nghĩa từng bước
sai, rồi sau đó cuối cùng đến ngập đầu.
Hắn suy sụp cúi đầu, nước mắt yên lặng tuôn ra khỏi hốc mắt.
Thánh Nguyên Đế lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục nói, “Nói về Diệp
gia. Nếu không có trẫm bảo hộ, ông ta có thể mang theo rất nhiều vật
tư đi trong chiến hỏa sao? Có thể đại phát quốc nạn mà không bị thế
lực khắp nơi tru diệt sao? Tất cả tài phú thậm chí cả thân gia tánh
mạng của ông ta, đều là trẫm ban cho đấy, trẫm thu hồi nó thì có gì
không thể? Ngươi đừng nói cho trẫm Diệp gia là người vô tội đấy.”
Diệp gia cũng có chút tội, cho nên Triệu Lục Ly không phản bác được. Cầm cảm tình nói chuyện hiển nhiên không thể đả động được Hoàng Thượng chút
nào, hắn đã hết sức, liền mặc cho số phận thôi.
Nghĩ như vậy, Triệu Lục Ly nhắm hai mắt lại, trùng trùng điệp điệp dập đầu ba cái.
Nhìn đỉnh đầu đen kịt, tấm lưng gầy gò của hắn, bên tai Thánh Nguyên Đế tựa hồ lại vang lên bài hát kia —— ‘Anh không quần áo hay sao? Thì đây chiếc áo chung nhau bận mà. Dấy binh thiên tử truyền ra. Cây mâu, cây giáo chúng ta lo cùng*…’ Chung quy từng là đồng bào, từng chung hoạn nạn, mà thôi, mà thôi…
[*bài thơ Vô Y 1 của Khổng Tử – Bản dịch của Tạ Quang Phát, nguồn: thivien.net]
“Trẫm vốn có thể trị ngươi tội chết, nhưng xem ở tình cảm năm đó liền khoan
thứ một lần, ngươi hãy cởi mũ miện và triều phục, tự đi Đình Úy phủ trần thuật tội trạng, hợp tác phá án, đợi chuyện này giải quyết xong, sẽ
đoạt tước vị cách chức làm thứ dân. Ngươi có phục không?”
“Tội thần tâm phục khẩu phục! Tạ Hoàng Thượng khai ân.” Triệu Lục Ly liên tục dập đầu.
Oán khí trong lòng Thánh Nguyên Đế chưa tiêu, vốn định nói thẳng ra chuyện
năm đó, nói toạc ra mình hoài nghi Diệp Trăn, nhưng ngẫm nghĩ một lúc
lại không đề cập tới nữa. Nếu Triệu Lục Ly thất vọng hoàn toàn về Diệp
Trăn, vậy hắn một ngày nào đó sẽ nhìn thấy phu nhân tốt đẹp, sẽ càng hãm sâu. Không, hiện tại hắn cũng đã ý thức được phu nhân bất phàm, đã sinh ra hối hận rồi.
Tuy Triệu gia đã chia làm hai phủ
Đông, Tây, nhưng chỉ cách một bức tường thôi, khoảng cách giữa hắn và
phu nhân vô luận như thế nào đều gần so với chính mình, mà hai người bọn họ còn là vợ chồng danh chính ngôn thuận, năm rộng tháng dài, nói không chừng phu nhân xem ở hắn thành ý mười phần, biểu hiện tốt mà có thể tha thứ hắn, một lần nữa trở lại Đông phủ sống.
Đến lúc
đó, mình ngay cả cười cũng không cười nổi. Thánh Nguyên Đế bắt đầu ảo
não, rất muốn thu hồi lời mở đầu, áp Triệu Lục Ly đi thiên lao nhốt cả
đời.
Triệu Lục Ly thấy lạnh ngắt phần gáy, hồi lâu
không nghe thấy hai chữ “Bình thân”, không khỏi ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Hoàng Thượng đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí chăm chú nhìn
chính mình, cứ như mình và hắn có thù không đợi trời chung, những lời
hỏi thăm Diệp Tiệp dư định nói lập tức nuốt xuống, không dám mở miệng
nữa.