Quân thần hai người từ trong điện đi ra, Triệu Lục Ly đã thay
đổi một bộ bào phục sạch sẽ, bước nhanh đến quỳ xuống trước mặt Quan lão gia tử và Quan phụ.
“Tiểu tế đã nhận tội đền tội,
lúc này đến Đình Úy phủ hợp tác điều tra vụ án Diệp Toàn Dũng, sẽ bị cởi bỏ tước vị, cách chức làm thứ dân, đây là tự làm tự chịu. Nhưng lại
khiến Tố Y đi theo tiểu tế bị ảnh hưởng đại nạn này, trong lòng khúm núm bất an, xấu hổ không thôi, nay tới thỉnh tội với nhạc tổ phụ, nhạc phụ
đại nhân. Tiểu tế hồ đồ, không thoả đáng, sai lầm, nói lỡ, khiến Tố Y
thương tâm khổ sở, ngày sau tất nhiên sẽ đền bù nhiều hơn, đối xử tốt
với nàng, nếu như còn giẫm lên vết xe đổ, sẽ bị thiên lôi đánh xuống
chết không yên lành!”
Quan lão gia tử và Quan phụ
liếc nhau, khoát tay nói, “Đứng lên đi. Biết sai mà sửa là được, mong
rằng ngươi nói được thì làm được. Người còn là tốt rồi, không có tước vị cũng không sao cả, chỉ hi vọng ngươi lạc đường biết quay lại, quên
chuyện đã qua, thương lấy người trước mắt.”
nhạc phụ đại nhân dạy bảo!” Triệu Lục Ly liên tiếp dập đầu ba cái, lúc này mới mắt đỏ vành mắt bước đi.
Thánh Nguyên Đế ngồi ở một bên lạnh mắt nhìn, trong lòng nói không nên lời đó là mùi vị gì. Hắn không cho rằng Triệu Lục Ly không có tước vị, người
Quan gia sẽ xem thường hắn, tiến tới yêu cầu hòa li; cũng không cho rằng dù là hắn cố tình hối cải, người Quan gia cũng không muốn cho hắn một
tia cơ hội.
Người Quan gia kiên cường, trung liệt,
nhìn như quyết tuyệt, trên thực tế sẽ để cho người ta một đường sinh cơ, đây là bọn họ nhân nghĩa. Quan gia vừa nhân ái lại không yêu tài, vàng
bạc châu ngọc, quan to lộc hậu, chẳng qua chỉ là vật làm đẹp có cũng
được mà không có cũng không sao, lấy đúng đạo lý, mất vẫn thản thiên*. Triệu Lục Ly có thể lấy được con gái nhà họ, mặc dù suy sụp đến tình
trạng này, ngày sau chỉ cần hắn nói được thì làm được, thành tâm đối
đãi, có thể đánh tan khúc mắc, tốt đẹp sống qua ngày.
[*nguyên văn: thủ chi hữu đạo, thất chi thái nhiên → ý nói là quân tử chỉ lấy của cải theo đúng đạo lý, được mà đạm nhiên, mất mà an nhiên]
Cho nên nói phu nhân là một bảo bối, ai cưới được nàng người đó biết. Con
sâu hồ đồ như Triệu Lục Ly không phải cũng bị nàng lay tỉnh đấy sao?
Không, hắn không phải là đồ ngốc, chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi. Đợi hắn ý thức được phu nhân đáng quý đến cỡ nào, dù là mối tình thắm thiết với
Diệp Trăn, cũng sẽ từ từ tỉnh dậy, chậm rãi quên đi, rồi sau đó dồn hết
toàn bộ tinh thần vào.
Thánh Nguyên Đế không chút nào hoài nghi phu nhân có cái mị lực kia, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có
thể chinh phục bất luận vị nam tử nào trên đời này.
Muốn càng nhiều, sợ hãi cùng bất an trong lòng Thánh Nguyên Đế lại càng
nặng, không khỏi giương mắt nhìn nhìn Đế sư và Thái thường. Hai người đã đứng người lên hành lễ cáo từ, cũng không toát ra ý thỉnh chỉ hòa li,
đợi bọn họ đi xa rồi, Thánh Nguyên Đế mới đỏ mắt mắng một câu “Vô liêm
sỉ”.
Ở bên trong tiếng nói vừa khàn vừa nhỏ kia tràn đầy hận ý và không cam lòng, còn có nồng đậm chán ghét mà vứt bỏ.
Bạch Phúc lại càng hoảng sợ, nghĩ mãi mà không rõ Hoàng Thượng đây là đang
tức giận ai vậy, Đế sư và Thái Thường đại nhân không trêu chọc ngài đấy
chứ?
Trên thực tế, Thánh Nguyên Đế đã hận Diệp Trăn
và Triệu Lục Ly, cũng hận chính mình, một câu vô liêm sỉ này, chửi về
mình nặng hơn. Hắn cực kì muốn chủ động đưa ra ý cho phu nhân hòa ly,
nhưng tứ hôn chính là mình, yêu cầu hoà ly cũng là mình, vậy trong lòng
Đế sư và Thái thường, sợ là sẽ coi hắn thành quân chủ không biết thương
cảm thần tử chút nào, coi chung thân hạnh phúc của con cái thần tử trở
thành trò đùa hoa mắt ù tai.
Do mình nên mình không
thể nhắc tới; hôm nay phu nhân sống tự tại, không nhắc tới không sao cả; Đế sư và Thái thường có tấm lòng bao dung, cũng sẽ không muốn nhắc tới; mà Triệu Lục Ly nhận ra điểm tốt của phu nhân sẽ càng không nói ra. Cái nhà lộn xộn kia nếu không có phu nhân trấn áp, sợ là trong một đêm sẽ
sụp đổ.
Cứ như dã thú chủ động nhảy xuống bẫy rập, đi vào lồng giam, vây chết mình ở một góc, cắt đứt đường sống. Trong đầu
Thánh Nguyên Đế rối như tơ vò, tính tình cũng có khuynh hướng sắp bạo
phát. Nhưng mà hắn ngoại trừ nhẫn nại, tựa hồ không có biện pháp khác,
nhịn đến trong lòng rớm máu cũng phải nhịn.
“Đồ khốn nạn!” Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể hung hăng chửi bới, kiềm chế trong lòng.
Bạch Phúc không biết Hoàng Thượng đang mắng ai, nhưng nhìn sắc mặt vô cùng
âm trầm của hắn, đích thị là gặp phải chuyện khó có thể giải quyết, vì
vậy cũng không dám làm vướng mắt hắn, yên lặng đi đến một góc mà đứng.
Một lát sau, không biết có phải ảo giác hay không, ông tựa hồ nghe thấy
bập bõm Hoàng Thượng nỉ non một câu, “Lúc muốn ngươi thanh tỉnh ngươi
lại hồ đồ, muốn cho ngươi hồ đồ, ngươi lại cố tình thông suốt! Chẳng lẽ
Trẫm có thù oán với hai vợ chồng các ngươi?”
——-
Từ khi Triệu Lục Ly lưng cõng cành mận gai đi vào nội cung, người Triệu
gia và gia quyến Diệp phủ đều rướn cổ lên trông mong hắn bình an trở về, nhưng mà đợi suốt cho tới trưa cũng không thấy động tĩnh gì, liền thất
vọng đi về, đang chuẩn bị ăn cơm trưa, thì bỗng nhiên nghe thấy ngoài
cửa trước truyền đến thanh âm la hét ầm ĩ, sau đó là thanh âm đùng đùng, một lát sau, một vú già dắt cuống họng hô, “Giết người rồi! Quan binh
giết người rồi!”
Quan binh? Người Diệp gia chịu đủ
tai ương lao ngục nên cực kỳ mẫn cảm với hai chữ này, vội vàng khóa chết cửa phòng trốn đi, nhưng người Triệu gia thì không có phòng bị gì, bị
một đám thị vệ đả thương không ít, tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng,
tiếng kêu sợ hãi không dứt bên tai, ở giữa còn kèm theo tiếng đồ đạc bị
đánh vỡ.
Triệu Thuần Hi che chở đệ đệ trốn vào thư
phòng, hoảng loạn mà sai bảo, “Hà Hương, ngươi đi xem cửa trước phát
sinh chuyện gì.” Gây ra động tĩnh lớn như vậy, nàng lập tức nhớ lại ngày Diệp phủ bị xét nhà tựa hồ cũng là như thế. Chẳng lẽ phụ thân không về
được? Chẳng lẽ Hầu phủ cũng bước theo gót?
Nàng nhiều lần khuyên bảo chính mình phải trấn định, chớ nghĩ nhiều, nhưng nước
mắt lại không khống chế được mà chảy tràn ra bên ngoài. Triệu Vọng Thư
cũng bị dọa tới hồn phi phách tán, ôm chặt một cánh tay của nàng, giọng
run run nói, “Tỷ tỷ, đệ sợ!”
“Chớ sợ, phụ thân rất
mau sẽ trở về, chúng ta sẽ không sao đâu.” Những lời này, chính bản thân Triệu Thuần Hi cũng không tin, huống chi người khác.
Hà Hương run sợ trong lòng mà chạy tới Tiền viện, xa xa đã nhìn thấy vài
tên thị vệ cầm trường kích chọc tấm biển viết bốn chữ “Trấn Bắc Hầu phủ” xuống, rơi vỡ thành hai nửa, lại có một người mặc quan bào màu đỏ như
máu và áo giáp màu bạc, tựa hồ phẩm cấp không thấp, đang nhe răng cười
lấy tấm biển vỡ ra giẫm thành mảnh vụn, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Nàng hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy về bẩm báo, trong lúc rối loạn nghe thấy người nọ nghiêm nghị nói, “Bắt toàn bộ người Diệp gia lại thẩm
vấn, thẩm vấn cho kĩ càng vào, không được buông tha một con cá lọt
lưới!”
Quả nhiên lại bị phu nhân nói đúng, ngay cả nữ quyến Diệp gia cũng có liên quan đến vụ án Diệp Toàn Dũng, đưa những La Sát này tới! Nàng thở hồng hộc mà chạy đến thư phòng, trần thuật chi
tiết những gì mình chứng kiến, cuối cùng còn nói nhắc nhở, “Tiểu thư,
chuyện lớn như vậy, người còn không tranh thủ thời gian đi tìm phu nhân
đi? Hôm nay chỉ có cô ta mới có thể trấn áp được cục diện hỏng bét
này.”
“Đúng đúng đúng, đi tìm mẫu thân, cô ta nhất
định có biện pháp.” Triệu Thuần Hi đang hoang mang lo sợ, đột nhiên nghe thấy hai chữ “Phu nhân”, liền giống như trong bóng tối chiếu xuống
luồng ánh sáng, làm cho cả người nàng đều sáng sủa lên. Nàng nắm đệ đệ
chạy như điên về phía tây, trốn trái lủi phải, còn trông thấy người Diệp gia từng bước từng bước bị bắt được, trói lại áp quỳ gối giữa đất
trống, quan sai mang nụ cười dâm tà trên mặt đi lục lọi toàn thân bọn
họ, giật ra cổ áo, đai lưng, thậm chí cả cái yếm, trong phòng cũng bị
lục lọi rối tung.
Đương nhiên cũng có vú già Hầu phủ
bị nhận lầm bắt sai, cũng đồng dạng bị chịu làm nhục, nhưng giải thích
như thế nào cũng không có người chịu tin, chỉ có thể buồn bã thút thít
nỉ non, không ngừng dập đầu.
Nếu như mình cũng bị
chộp đi, gặp phải tàn phá này, chẳng phải sẽ là sống không bằng chết à?
Trái tim Triệu Thuần Hi kinh hoàng, miệng lưỡi phát khô, mượn hòn non
bộ, đá lởm chởm yểm hộ và địa hình quen thuộc cuối cùng cũng đi đến nhà
giữa. Quan sai tựa hồ được phân phó, cũng không dám tới gần nơi này, xa
xa trông thấy Kim Tử và Minh Lan ở dưới hành lang thì lách qua, ngay cả
hô tiếng quát cũng nhỏ đi không ít.
Triệu Thuần Hi thừa dịp bọn họ quay người vội vàng từ phía sau hòn non bộ lao tới, tóc tai bù xù, bộ dáng chật vật.
“Ơ, kẻ điên ở đâu chạy tới đây vậy?” Kim Tử giơ tay ngăn nàng lại, nói giễu.
“Kim Tử tỷ tỷ, cầu ngươi đi vào bẩm báo một tiếng, nói trong phủ gặp đại
nạn, cầu mẫu thân cứu mạng!” Triệu Thuần Hi rơi nước mắt liên tục, biểu
lộ sợ hãi, đúng là bị chịu kinh hãi không nhỏ, thấy Kim Tử thờ ơ, lại
nói, “Những quan binh kia gặp người là bắt, gặp người là đánh, còn kéo
nữ quyến ra ngoài soát người, quần áo đều cởi…”
Nàng
còn chưa dứt lời, cửa phòng liền được mở ra, Quan Tố Y chậm rãi đi tới,
vừa dùng khăn chà lau vết mực trên đầu ngón tay, vừa trầm giọng nói, “Đi thôi, đi qua xem. Chỗ Lão phu nhân và đệ muội có bị quấy rầy không?”
“Hồi phu nhân, không bị quấy rầy. Nô tỳ đã nói rõ với đám quan sai rồi,
người Diệp gia chỉ ở đầu đông, chỗ tây viện chúng ta không có ai cả.”
Kim Tử cúi thấp người hồi bẩm.
Chỉ dặn dò một tiếng
đã không tra xét? Quan Tố Y như có điều suy nghĩ mà liếc nàng một cái,
tiếp tục đi tới địa phương vang ầm ầm, lại sai mấy nha hoàn bà tử đi
ngăn Lão phu nhân và Nguyễn thị lại, miễn cho bọn họ bị dọa chấn kinh.
Minh Lan có chút sợ hãi, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Tiểu thư, phía trước rất
loạn, người đừng đi vẫn hơn, miễn cho bị kể nào không có mắt xông tới.
Người Diệp gia làm nhục người như vậy, người còn quan tâm tới bọn họ làm gì vậy?”
Quan Tố Y lạnh nhạt nói, “Nhất mã quy nhất mã*. Mối hận cũ giữa ta và Diệp gia tạm thời gác lại không đề cập tới, những quan binh kia đối đãi như vậy với con gái yếu ớt chính là bất nghĩa. Ta lần này đi không phải vì thi ơn, không phải vì báo đáp, chỉ vì tôn
nghiêm của những cô gái kia và tránh cho người vô tội cũng bị liên quan
đến.”
[*nhất mã quy nhất mã: ý nói nợ gì trả nấy]
Minh Lan nghĩ một lát, xấu hổ cúi đầu. Kim Tử cũng cúi đầu thật sâu, đáy mắt thỉnh thoảng thoáng hiện chữ sùng bái, kính ngưỡng, thán phục, vân vân. Cho đến hiện tại, nàng mới hiểu được vì sao chủ tử thần hồn điên đảo
với phu nhân, muốn ngừng mà không được. Tư tưởng, tầm mắt, tấm lòng của
nàng còn khoáng đạt hơn cả nam tử. Nhìn bề ngoài nàng nhu nhược, bên
trong lại kiên cường vô cùng, còn có một trái tim không nhiễm trần tục.
Mọi chuyện nàng làm, đều làm rất tốt năm chữ “Không thẹn với lương tâm”.
Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư nhắm mắt theo đuôi sau lưng nàng, nhìn bóng
lưng của nàng không cao lớn cũng không cường tráng, không hiểu sao lại
cảm thấy an tâm vô cùng. Thì ra đây chính là hàm nghĩa chữ “Mẫu thân”,
lúc phạm sai lầm có người nắn thẳng; lúc mê mang có người chỉ dẫn; lúc
bất lực có người dựa vào. Tuy rằng nàng không giúp bọn họ bao nhiêu,
nhưng có thể một mình nâng cái nhà này lên, đối với Hầu phủ đã là hết
lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Một lát sau, một đoàn
người vào Tiền viện, gặp một vị võ tướng toàn thân lệ khí đang nghiêng
tựa ở bên trong một chiếc giường êm, hai chân đặt trên lưng một gã thiếu niên Diệp gia quỳ sát đầy đất, thái độ rất càn rỡ. Còn có một gã Tiểu
Hoàng Môn cầm hịch văn hát niệm, ý là Diệp Toàn Dũng năm đó vụng trộm
giúp đỡ dư nghiệt tiền triều, cứu một gã hoàng tử đưa đi cho Tiết tặc,
dùng để trao đổi bảo tàng hoàng thất tiền triều. Ngày nay tàng bảo đồ
kia ở trong tay người Diệp gia, chỉ cần bọn họ giao ra đây là được miễn tội chết, không giao sẽ tru di cửu tộc. Còn có Trấn Bắc Hầu giúp đỡ tạo nghiệt, giết hại dân chúng, đã lấy lại tước vị cách chức làm thứ dân,
đang bị giam giữ trong thiên lao chờ thẩm vấn.
Triệu
Thuần Hi chăm chú nghe xong, không khỏi trước mắt tối sầm, trong lòng
điên cuồng hò hét —— ngoại tổ phụ, quả nhiên ngài bị sự tham lam của
chính mình hại chết đấy, ngay cả hoàng tử tiền triều cũng dám đụng vào!
Ngài gây tội của ngài, vì sao còn muốn kéo cha ta xuống nước? Diệp gia
rơi vào kết cục hôm nay, thật đúng là không oan uổng một chút nào!