Almost Forever

Chương 3: Chương 3




Sáng hôm sau, đến lúc trả lời điện thoại và nghe tiếng anh, Claire mới nhận ra cô mong chờ được gặp lại anh đến thế nào. Trái tim cô nảy lên mừng rỡ, và đôi mắt khép lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô nghe tiếng nói sâu lắng, điềm tĩnh của anh với giọng nuốt âm quá chừng thượng lưu kiểu Anh làm tai cô như đê mê. "Chào Claire. Tôi vừa nhận ra chúng ta đã không định thời gian đến đón cô hôm nay. Lúc nào thì tiện cho cô vậy?"

"Tôi nghĩ là buổi trưa. Anh đã thấy thông tin có triển vọng nào trên báo chưa?"

"Tôi đã khoanh tròn ba hay bốn chỗ. Vậy buổi trưa gặp nhé". Chỉ âm thanh trong giọng anh không thôi cũng có thể tác động đến cô, điều đó làm cô xáo động. Cô không muốn nhớ anh khi anh vắng mặt, không muốn mong ngóng được gặp lại anh.

Họ sẽ chỉ là bạn bè, chỉ có thể là bạn bè. Đó là tất cả.

Nhưng khi mặc quần áo, một lần nữa cô lại thấy mình chú ý nhiều đến đầu tóc và trang điểm hơn thường lệ. Cô muốn nhìn thật đẹp vì anh và sự thừa nhận này gây ra nỗi đau nho nhỏ tận sâu trong ngực cô. Cô mất nhiều thời gian trước khi háo hức lượn ra trước gương, tự hỏi xem cô có đẹp như thường không, liệu nhà Halseys có chấp thuận cô không, liệu Jeff có nhìn cô với khát khao trong mắt một lần nữa không.

Nhưng tình huống này không giống lúc trước chút nào. Lúc ấy cô đã cố gắng đến tuyệt vọng giữ lại cuộc hôn nhân tan vỡ và giờ cô đơn giản sắp dành cả ngày cho một người bạn, giúp anh tìm một căn hộ. Nếu Max làm tim cô đập nhanh hơn, đó là điều cô sẽ phải lờ đi và không bao giờ, không bao giờ để anh biết được.

Tự nói với mình là một việc, nhưng làm sao để nét mặt chỉ bộc lộ sự chào đón vui vẻ khi mở cửa cho anh hoàn toàn là chuyện khác. Cô đã thấy anh trong chiếc áo khoác trắng buổi tối trang trọng và bộ comple xám cực kỳ bảo thủ và lúc đó nghĩ rằng không gì có thể làm anh nhìn đẹp hơn nữa, nhưng hoá ra trong trang phục bình thường, anh hết sức hấp dẫn. Chiếc quần kaki gọn ghẽ và hoạt bát ôm khít đôi hông hẹp và cái bụng thon. Chiếc áo sơ mi thể thao xanh lá ngả màu lục mà anh mặc có tác động gấp đôi: nó để lộ vóc dáng vạm vỡ đáng kinh ngạc của cánh tay và thân mình anh, bóng mắt màu xanh lá, sẫm đến mức biến thành màu của biển (lagoon) thiên đường nào đó. Đôi mắt ấy cười với cô và sâu bên trong cô có gì bắt đầu khuấy động.

"Tôi đã sẵn sàng", cô nói, nhấc chiếc mũ màu vàng chanh. Nó rất hợp với cái váy dạo phố kẻ sọc trắng và vàng mà Martine đã thuyết phục cô mua hơn hai năm trước, khăng khăng là mầu sắc tươi vui ấy hợp với cô. Claire phải thừa nhận là khiếu thẩm mỹ của Martine thật hoàn hảo như thường lệ. Cô không mặc cái váy này thường xuyên, vì thích những trang phục nghiêm túc đâu ra đấy hơn, nhưng buổi sáng này quá rực rỡ và ấm áp, không gì có vẻ phù hợp hơn thế.

Anh đặt tay anh lên cánh tay trần, những ngón tay thanh mảnh dịu dàng cuốn quanh khuỷu tay cô. Đó chỉ là một cử chỉ lịch sự, nhưng Claire cảm thấy làn da cô râm ran dưới cái chạm của anh. Bản năng tự bảo vệ nhắc cô phải dịch ra xa anh, nhưng đó chỉ còn là một giọng nhỏ xíu, dễ dàng bị che khuất bởi hơi ấm náo nức dâng lên đột ngột do đụng chạm nhẹ nhàng đó gây nên. Chỉ cần đi dạo bên anh cũng đủ khiến cô vui thích.

Anh mở cửa xe và khi cô ngồi vào chỗ, anh cúi xuống để vén mép váy khỏi lối đi, một cử chỉ lịch thiệp bình thường khác của anh mà làm nhịp tim cô nhiễu loạn. Tạ ơn chúa anh không có chút tình ý nào với cô. Nếu cô phản ứng với anh mạnh đến thế khi anh chỉ lịch sự, thì sẽ thế nào nếu anh cố quyến rũ cô? Với nỗi sợ hãi tuyệt vọng, cô nhận ra mình không có nổi một cơ hội kháng cự lại anh.

Có một tờ báo nằm trên chiếc ghế giữa họ, mở ra và gập lại ở trang quảng cáo các căn hộ cho thuê và vài cái đã được khoanh tròn. Max chỉ cái đầu tiên. "Căn hộ này có vẻ phù hợp. Cô có quen thuộc khu vực đó không?"

Claire nhấc tờ báo lên và liếc vào nơi anh chọn. "Anh chắc là muốn xem căn này chứ?" cô ngờ vực hỏi. "Chúng đắt khủng khiếp".

Anh liếc cô một cái thích thú và Claire ngước lên đúng lúc bắt gặp. Bỗng chốc cô đỏ bừng mặt. Nếu từng suy nghĩ về chuyện này, cô đã nhận ra anh chả có gì phải lo lắng chuyện tiền nong. Anh không hào nhoáng, nhưng những dấu hiệu chứng tỏ sự phong lưu ai cũng thấy. Anh ăn mặc tuyệt đẹp, quần áo được cắt may chứ không phải là mua sẵn. Tất cả những biểu hiện giàu sang ở đó, từ đôi giày Ý tới chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ mỏng dẹt, cũng như thể hiện rõ trong cách nói năng, ứng xử. Có lẽ anh không thật giàu, nhưng cũng phong lưu. Công ty trả khá cho công việc của anh. Cô đã biến mình trở thành ngốc nghếch bằng cách lăn tăn về chuyện anh có đủ khả năng thanh toán tiền thuê một căn hộ hay không.

"Nếu phải đi nhiều như vậy, người trả lương cho tôi phải sẵn lòng cho tôi ở trong điều kiện tiện nghi chứ", có tiếng cười trong giọng anh. "Tôi cần sự riêng tư, nhưng phải có chỗ để giải trí khi cần thiết và căn hộ phải được trang bị đầy đủ, bởi tôi từ chối việc tha cả đồ đạc tới đất nước này".

Cô chỉ hướng chung chung tới căn hộ đầu tiên mà anh đánh dấu, má cô vẫn còn ấm. Anh bắt đầu kể cho cô những chuyện vui về các cạm bẫy anh đã đương đầu khi lần đầu tiên tới Mỹ, anh tự cười giễu mình và dần dần Claire dịu đi. Cô hoảng hốt khi mắc những sai lầm xã giao, nỗi sợ đã sinh ra từ những ngày còn trong cuộc hôn nhân trước đó, khi dường như tất cả mọi người gây áp lực buộc cô phải "đáp ứng tiêu chuẩn" của vị trí cô mới giành được là vợ của Jeff Halsey. Khi là một Halseys, thậm chí chỉ vì kết hôn, cô được trông đợi là một người hoàn hảo về giao tiếp xã hội, ngay cả lỗi lầm nhỏ nhất có thể bị lan ra khủng khiếp, tới mức mà những chuẩn mực xã hội đã trở thành sự rèn luyện sức chịu đựng của Claire.

Nhưng Max không để cô rút vào trong lớp vỏ. Anh nói chuyện với cô một cách thoải mái, không để những khoảng lặng gượng gạo rơi xuống giữa họ. Anh liên tục đặt những câu hỏi nhỏ trong suốt cuộc trò chuyện, thúc ép cô trả lời và bằng cách đó đóng góp vào câu chuyện đến khi những dấu hiệu bối rối cuối cùng mất hẳn và cô cười tự nhiên trở lại. Anh nhìn cô kỹ lưỡng, phán đoán những phản ứng của cô, Anh sẽ bị nguyền rủa nếu lại để cô rút vào đằng sau hàng rào phòng thủ trống rỗng, lạnh nhạt đó. Anh phải dạy cô tin tưởng anh, thoải mái với sự bầu bạn của anh, hoặc anh chẳng bao giờ moi được chút thông tin nào từ cô hết. Việc mua lại cái công ty chết tiệt này làm anh phát cáu.

Anh muốn hoàn thành công việc để có thể tập trung vào Claire và khám phá nhiều hơn về người phụ nữ ẩn đằng sau sự phòng thủ ấy. Anh ngày càng bị cô ám ảnh và nhận thức ấy cũng làm anh bực bội, nhưng anh không dễ dàng giũ tuột đi được. Cung cách xa xôi, lạnh nhạt ấy vừa cuốn hút anh cùng lúc làm cho anh phát điên vì thất vọng. Cô có thói quen để suy nghĩ trôi tận đâu đâu, dù cặp mắt nâu sâu thẳm bộc lộ những bí mật khó dò mà cô cũng không chia sẻ với anh. Phản ứng của anh với cô làm anh lúng túng. Anh muốn yêu cô cho đến khi mọi bóng tối trong mắt cô tan biến hết, đến khi cô cháy rực vì anh, khi cô nằm ấm áp và mềm rũ dưới anh, làn da cô ẩm ướt vì nóng bỏng và sự chiếm hữu mãnh liệt của anh... và anh cũng muốn bảo vệ cô trước tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, trừ anh ra.

Cô không muốn anh trong vai trò nào, là người tình hay người bảo vệ. Cô chỉ cần anh để bầu bạn, một tình bạn mà sự thích thú không hơn một ly sữa ấm.

Địa chỉ đầu tiên mà anh đánh dấu là một khu nhà chung cư cao cấp (condominium), hướng mặt tiền nhạt nhẽo giống hệt nhau ra phố. Chúng mới xây và cao giá, nhưng chả có gì hơn là những những viên gạch xây trên đất Texas. Claire liếc nhìn Max, không thể hình dung anh lại sống ở đây. Anh xem xét căn hộ, rồi cặp lông mày quý phái nhướng lên. "Tôi nghĩ sẽ không thuê nhà naỳ", anh nói nhẹ nhàng và cho xe quay ngược trở lại.

Hài lòng một cách ngớ ngẩn là mình đã đoán đúng về anh, Claire nhặt tờ báo lên và nghiên cứu địa chỉ những căn hộ khác mà anh đã đánh dấu, cố nghĩ xem chúng ở đâu. Houston đã phát triển khá nhanh đến mức cô không chắc hai căn còn lại ở chỗ nào, nhưng cô đã nhận ra một địa chỉ. "Tôi nghĩ anh sẽ thích căn sau hơn đấy. Đó là một biệt thự cũ hơn, nhưng phòng ốc thì độc nhất vô nhị".

Lại một lần nữa, cô đúng. Nhìn Max rất hài lòng khi thấy căn nhà tuyệt đẹp với cánh cổng sắt uốn ở lối vào và cái sân lát gạch. Có chỗ đỗ xe riêng dưới tầng hầm dành cho người thuê nhà. Max dừng xe trước văn phòng và đi quanh mở cửa cho Claire. Tay anh ấm áp trên khuỷu tay cô khi giúp cô ra khỏi xe. Rồi tay anh chuyển tới eo lưng thon nhỏ của cô. Claire không còn cố dịch ra xa nữa. Cô ngày càng quen thuộc với sự đụng chạm của anh, với cách cư xử lịch sự theo phong cách châu Âu hơn.

Ngay cả trong trang phục bình thường, Max vẫn toát ra vẻ uy quyền, đòi hỏi sự chú ý của người quản lý căn hộ đó. Người đàn ông hăng hái giới thiệu cho họ về căn hộ chưa có khách thuê này, chỉ ra vẻ quyến rũ cổ điển của sàn nhà bằng gỗ sồi và trần nhà cao kiểu mái vòm. Cửa sổ rộng và cao, làm căn hộ tràn ngập ánh sáng, nhưng các phòng khá nhỏ, và Max lịch sự cảm ơn người đàn ông vì mất thời gian tiếp họ.

Khi họ lại ở trong xe, Claire thản nhiên nói: "Anh tin là sẽ được thoải mái tiện nghi phải không?"

Anh phá ra cười. "Phải, tôi là kẻ ưa thích tiện nghi. Bị bó buộc tù túng là một trong những điều tôi ghét nhất khi ở trong khách sạn. Điều đó khiến tôi trở nên hư hỏng lắm à?"

Cô nhìn anh, ánh mặt trời rực rỡ bị giữ lại trong chỏm tóc vàng óng, bao bọc mái đầu anh trong vầng hào quang vàng rực. Anh đang thoải mái cười nói, đôi mắt sống động lấp lánh, nhưng vẫn có điều gì ở anh, có lẽ là cảm giác về sự kiêu hãnh tự nhiên đã ăn sâu trong người, bởi tổ tiên quý tộc đã cho anh thừa hưởng cơ thể duyên dáng, thanh nhã và rắn chắc, một khuôn mặt như thần mặt trời vậy. Cô không nghi ngờ gì anh đã hư hỏng, có lẽ ngay từ ngày mới sinh ra, phụ nữ đã đâm bổ tới để thoả mãn những ý muốn nhỏ nhặt nhất của anh. Điều thực sự làm cô ngạc nhiên là anh có khả năng cười nhạo bản thân, cứ như là anh chấp nhận vẻ đẹp và sức cuốn hút chúng mang lại nhưng không quá coi trọng chúng.

Anh vươn tới và nắm tay cô. "Cô nghĩ gì vậy? Cô đang nhìn tôi, nhưng cô nghĩ đi đâu ấy".

"Rằng anh hư hỏng không thể tin được nhưng vẫn dễ thương bất chấp chuyện ấy".

Anh ngửa đầu ra sau cười vang. "Cô không sợ lời khen hào phóng ấy sẽ làm tôi tự kiêu à?"

"

Không", cô thanh thản nói. Một cảm giác hạnh phúc ấm áp dâng đầy trong cô, khiến ngày xuân tươi sáng này bỗng bừng lên rực rỡ. Cô đặt tay mình trên tay anh, hài lòng với sự đụng chạm ấy.

"Chỉ tôi tới căn hộ tiếp theo trong danh sách khi tôi vẫn còn khoẻ nhé".

Căn hộ thứ ba là của một nghệ sĩ cho thuê lại bởi đang nghỉ phép đi thăm quan quần đảo Hy Lạp. Căn hộ được bài trí có tính toán và tinh tế, từ những viên ngói xám đen ở lối vào tới bức tường màu đào và một chút ánh sáng đèn rọi gián tiếp phía trên đầu. Các phòng rất rộng, toàn bộ căn hộ của Claire có thể dễ dàng nằm gọn trong phòng ngủ cực lớn đó. Max lững thững đi vào phòng ngủ để kiểm tra chiếc giường và Claire biết anh hài lòng. Khiếu thẩm mỹ ở anh tinh tế nhưng không quá hiện đại. Sự xa hoa dư thừa của căn hộ này sẽ lôi cuốn anh.

"Tôi sẽ thuê nó", anh ung dung nói , cắt ngang bài thuyết trình của người quản lý. "Các giấy tờ đã sẵn sàng để ký chưa?"

Giấy tờ đã có, nhưng lại có vài vấn đề liên quan. Max bóp khẽ vai Claire, cười với cô ấm áp. "Trong lúc tôi lo chuyện này, cô có thể xem xét căn hộ và quyết định xem tôi cần mua gì thêm ngoài mấy tấm lanh không?"

"Tất nhiên rồi", cô đồng ý, nhận biết một cách giễu cợt rằng cô cũng đang làm hư anh. Lời đề nghị của anh lịch sự và hợp lý, nhưng thực tế đơn giản là anh chờ cô đồng ý làm chuyện vặt đó cho anh. Nếu cô không ở đó thì anh sẽ tự làm, nhưng cô đang ở đó, và sẵn sàng thực hiện lời anh. Max đi cùng người quản lý xuống văn phòng, và Claire đành xem xét căn hộ, ghi chú lại những thứ anh có thể cần.

Cô sửng sốt vì sự xa hoa mà anh cho là tất nhiên. Nguồn gốc của cô không mất đi được. Cô là sản phẩm giáo dục của tầng lớp thượng lưu, bản thân đã quen với sự xa xỉ nào đó. Cô cũng đã cưới một người đàn ông giàu có gần sáu năm và sống ở trung tâm của sự xa hoa. Tuy nhiên cô đã chuyển đi nơi khác mà chẳng thấy vấn đề gì trong căn hộ bốn phòng, có thể miêu tả chính xác nhất là ấm cúng. Từ chối tiền cấp dưỡng sau khi ly hôn, bởi không muốn sự liên hệ vì phụ thuộc tài chính gắn cô với Jeff, cô đã tìm một công việc và bắt đồng sống bằng tiền lương, và không chỉ một lần, cô tiếc nhớ số tiền đã cho phép cô mua bất cứ thứ gì mong muốn. Thu nhập của Max rõ ràng cao hơn nhưng thái độ của anh là sự chờ đợi đầy quý phái sự thoải mái tiện nghi của anh phải được bảo đảm.

Một lúc sau đó, anh tìm thấy cô đang đứng giữa phòng ngủ, giày đã cởi ra và đôi chân mang tất dài chìm vào tấm thảm dày màu xám nhạt. Mắt cô vẫn mở, nhưng cái nhìn xa xôi mơ mộng lại trở về, và anh hiểu rằng cô không biết đến sự hiện diện của anh. Cô đứng im không cử động, nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt cô như những suy nghĩ của cô đã trôi dạt nơi nào. Anh dừng lại ngắm cô, tự hỏi giấc mơ nào làm cô hài lòng đến vậy và liệu cô có mang cái nhìn thoả mãn như thế sau cuộc yêu đương, khi tất cả mọi thứ đều im lặng và tối đen và sức nóng điên cuồng đã qua. Cô có mang vẻ mặt ấy bởi người chồng cũ hay vì một người đàn ông nào khác? Cơn ghen bất chợt vặn xoắn trong lòng thật khó chịu và để lại vị đắng trong miệng anh.

Anh băng ngang phòng và để tay lên cánh tay cô, quyết định kéo cô khỏi mơ mộng và trở về với anh. "Tất cả công việc giấy tờ đã xong. Cô sẵn sàng đi chưa?"

Cô chớp chớp, và sự mơ màng biến mất khỏi mắt cô. "Vâng, tôi chỉ đang thưởng thức căn phòng".

Anh nhìn xuống đôi chân trần của cô. "Đặc biệt là tấm thảm này".

Cô cười. "Cả những màu sắc nữa. Tất cả mọi thứ hợp với nhau thật tinh tế".

Đó là căn phòng tuyệt vời, rộng và tràn đầy ánh sáng với tấm thảm xám mềm mại và bức tường màu hồng đào. Giường ngủ phủ một chiếc chăn màu vỏ dưa dày và trong góc phòng chiếc bình gốm to cũng màu dưa cắm một lọ ráy thơm khổng lồ. Chiếc giường cỡ đại, gối xếp cao, thật hoàn hảo đối với một người đàn ông cao lớn và quá rộng rãi cho hai người. Anh nhìn chiếc giường rồi nhìn Claire khi cô cúi xuống xỏ giày. Anh sẽ có cô trên chiếc giường này trước khi mọi chuyện kết thúc, anh tự hứa với mình.

Cô đưa cho anh danh sách ghi các thứ cần mua. Anh đọc nhanh rồi gấp lại và nhét vào ví. "Chúng ta chắc sẽ có chút việc phải làm rồi, nhưng ta còn cả buổi chiều mà. Cô muốn ăn bữa trưa muộn hay bữa tối sớm đây?"

Cô nghĩ về việc mời anh tới nhà ăn tối nhưng lưỡng lự. Trước đây cô chưa bao giờ mời một người đàn ông tới ăn tại nhà mình. Căn hộ là chốn riêng tư của cô, và cô không sẵn lòng chia sẻ nó. Nhưng cô không muốn ngày hôm nay kết thúc, và vì lý do nào đó cô không khó chịu với ý nghĩ về sự có mặt của anh trong nhà cô. "Tại sao chúgn ta không về nhà tôi nhỉ?", cô đề nghị hơi căng thẳng. "Tôi sẽ nấu bữa tối. Anh có thích gà sốt cam không?"

"Tôi thích thức ăn", anh tuyên bố, liếc cô khi họ rời căn nhà cho thuê và băn khoăn với sự không thoải mái rõ ràng như vậy. Nấu bữa tối cho anh là một thử thách đến thế cơ à? Cả lời mời và lý do đều bình thường, tuy nhiên có điều gì trong việc này làm cô lo lắng. Một người phụ nữ với kinh nghiệm xã hội như cô phải hoàn toàn thoải mái với buổi tối bình thường như vậy chứ, nhưng chẳng có gì ở Claire lại bình thường như vốn phải thế cả. Anh tự hỏi liệu có khi nào anh hiểu được điều gì đang diễn ra trong đầu cô không.

Điện thoại bắt đầu đổ chuông khi họ bước vào căn hộ của cô, và Claire xin lỗi để trả lời.

"Claire, đoán đi!" mẹ cô sôi nổi. Claire thậm chí chẳng buồn thử đoán, từ kinh nghiệm của mình cô biết rằng mẹ không dừng đủ lâu để tạo sự gián đoạn và cô đúng. Alma hấp tấp đâm bổ vào câu tiếp theo. "Michael và Celia đang chuyển tới Arizona và trên đường đi, các cháu dừng ở đây để thăm chúng ta. Chúng sẽ ở đây tối nay, và gia đình ta có bữa ăn tối ngoài trời. Bao lâu nữa con có thể đến được?"

Michael là cháu họ của Claire ở Michigan và Celia là vợ anh. Claire quý cả hai người nhưng cô đã mời Max tới ăn tối, cô không thể quẳng anh ra ngoài bây giờ được, dù Alma luôn cho rằng tất nhiên Claire sẽ bỏ tất cả mọi việc và đâm bổ đến ngay lập tức. "Mẹ à, con đang sắp nấu bữa tối..."

"Thế thì mẹ gọi vừa đúng lúc. Martine và Steve đã ở đây rồi. Mẹ cố gọi cho con sớm hơn, nhưng con không có nhà".

Claire hít một hơi sâu. Cô không muốn nói với mẹ rằng cô đang tiếp khách, bởi cô không bao giờ làm vậy nên Alma sẽ ngay lập tức gắn vào nó những ý nghĩa lớn lao hơn thực tế, tuy nhiên cô không thấy cách nào thoát khỏi chuyện này. "Con có khách. Con không thể đến..."

"Khách à? Mẹ có biết không nhỉ?"

"Không. Con mời anh ấy tới ăn tối..."

Ngay lập tức sự tò mò của người mẹ dấy lên. "Ai vậy?".

"Một người bạn," Claire nói, cố tránh câu hỏi đi xa hơn nữa, nhưng biết đó là một hành động tuyệt vọng. Cô nhìn lên và thấy Max đang toét miệng thích thú, đôi mắt ngọc lam lấp lánh. Anh ra dấu rằng anh cần nói gì đó và cô ngắt câu hỏi tiếp theo của Alma trước khi mẹ cô kịp tăng tốc. "Mẹ cầm máy một phút nhé. Con sẽ trở lại ngay". Cô che ống nói bằng một tay. "Các cháu họ tôi từ Michigan đến, và chúng sẽ ở đây qua đêm, nên Mẹ muốn tôi đến đó ăn tối ", cô giải thích.

"Và cô thì đã mời tôi ăn tối" anh kết thúc, đến gần cô và cầm điện thoại từ tay cô. "Tôi có một giải pháp tuyệt vời".

"Thưa bác Westbrook", anh nói vào điện thoại, "Cháu tên là Max Benedict. Cháu có thể đề nghị một giải pháp là tự mời mình tới bữa tối ngoài trời của bác, hy vọng đó không phải là một đòi hỏi quá đáng? Claire thích gặp các cháu, nhưng cô ấy còn cháu nữa, và cô ấy đã cư xử quá lịch sự để rút lại lời mời ăn tối, còn cháu lại quá đói để làm việc phải phép là tự rút lui"

Claire nhắm mắt, chẳng cần nghe phần còn lại của cuộc nói chuyện cũng biết là Alma hoàn toàn tan ra với âm thanh sâu lắng, mượt mà và chất giọng Anh quyến rũ. Một phần trong cô buồn cười, nhưng phần khác rơi vào hoảng sợ với suy nghĩ đưa Max tới gặp gia đình cô. Tất cả mọi người trong gia đình đều nổi trội theo cách nào đó, và cô có xu hướng chìm vào mọi thứ xung quanh, bị lu mờ bởi những con người nồng nhiệt, cởi mở hơn. Max biết khi cô im lặng. Nếu anh thấy cô với gia đình, anh sẽ nhận ra sự lặng lẽ đấy là một mô tả chính xác và bỗng chốc cô biết không thể chịu đựng được điều đó. Có gì đó trong cô sẽ chết nếu anh so sánh cô với Martine, rồi nhìn lại cô như tự hỏi gien di truyền của gia đình này có gì trục trặc vậy?

"Cảm ơn vì đã thông cảm với cháu", Max kéo dài giọng. "Cháu sẽ đưa Claire tới đó sớm". Anh gác máy và Claire mở mắt thấy anh đang nhìn cô chăm chú, như lấy làm lạ tại sao cô lại miễn cưỡng tham dự bữa ăn tối bất ngờ của gia đình. "Đừng nhìn hoảng hốt như vậy", anh khuyên, nháy mắt với cô. "Có lẽ tôi không mặc bộ quần áo đẹp nhất, nhưng tôi sẽ cư xử tốt nhất".

Vẫn còn dư âm của nỗi sợ hãi trong mắt khi cô quay đi. "Đó không phải do anh", cô thú nhận, cố làm mọi chuyện nhẹ nhàng hơn. "Gia đình tụ họp lại thường hay lấn át tôi. Tôi không thấy thoải mái khi ở giữa đám đông". Đó là một lời nói giảm đi rất nhiều, cô nghĩ, cam chịu chấp nhận những giờ phút ảm đạm phía trước. "Thứ lỗi cho tôi khi tôi thay quần áo và..."

"Không", anh nói, vươn tới nắm tay cô và buộc cô chấm dứt ngay ý nghĩ vớ vẩn đó. "Nhìn cô rất tuyệt như mọi khi. Cô không cần thay quần áo, chải tóc hay tô lại son môi đâu. Chờ đợi chỉ làm cô căng thẳng hơn thôi". Anh nhìn cô tư lự, ngạc nhiên vì thôi thúc bất chợt phải bảo vệ cô, nhưng đúng là vậy. Có gì đó ở cô làm anh muốn tới gần cô hơn nữa và giữ cô tránh khỏi mọi khắc nghiệt và tổn thương. Anh cảm thấy thắt lại trong ngực khi thừa nhận là mình không hoàn toàn trung thực với cô. Điều gì sẽ xảy ra khi cô phát hiện anh thực sự là ai? Cô sẽ hoàn toàn rút lui khỏi anh, cặp mắt nâu sẫm dịu dàng sẽ trở nên lạnh nhạt và xa xôi? Cơn ớn lạnh chạy dọc lưng anh với suy nghĩ ấy, và anh biết anh không thể để nó xảy ra. Dù thế nào đi nữa, bằng cách này hay cách khác anh phải sắp đặt việc mua lại công ty này mà không phải xa lánh Claire.

Mắt anh nheo lại sáng lấp lánh khi ngắm nhìn cô, Claire cảm thấy sự khó chịu lớn dần. Anh nhìn quá nhiều, hiểu cô quá rõ. Cô kinh hoảng khi nhận ra mình trở nên quá dễ tổn thương trước anh, và một cách bản năng, cô rút vào sau bức tường trống rỗng, lịch sự, lặng lẽ khi anh đưa cô trở lại xe, tay anh vẫn xiết lấy cô trong cái nắm tay thoải mái nếu cô để ý, nhưng cô chẳng còn quan tâm chút nào đến sự đụng chạm của anh. Đầu óc cô đã dựng ngay nên những kịch bản đau lòng khi Max phải lòng Martine ngay từ ánh nhìn và dành cả buổi tối ngắm chị cô đắm đuối với đôi mắt ngọc lam. Anh cũng đau đớn bởi Martine sẽ không đáp lại tình cảm đó. Martine yêu chồng cô sâu nặng và dường như không bao giờ biết đến ảnh hưởng có sức huỷ hoại của cô lên giới đàn ông.

Claire tự động chỉ hướng, và trong chốc lát Max đã ngoặt vào lối rẽ tới nhà bố mẹ cô. Con đường đã để đầy xe, chiếc BMW của bố và chiếc Buick nhỏ của mẹ, chiếc xe jeep Cherokee của Steve và chiếc xe tải nhẹ Ford màu xanh chất đầy đồ với tấm biển Michigan. Mark đỗ xe ngoài lề đường, dưới một cái cây. Claire nhìn không chớp mắt ngôi nhà theo phong cách Tudor rộng rãi nơi cô đã lớn lên, gần như tê liệt trong nỗi sợ hãi những gì sắp đến. Mọi người sẽ ở trong sân sau rộng rãi dưới cây dẻ khổng lồ. Thời gian này còn quá sớm trong năm để mở bể bơi, nên bọn trẻ sẽ chạy loạn xạ trên cỏ thay vì bơi lội. Người lớn sẽ ngồi trễ nải trong những chiếc ghế xếp dưới bóng cây, và bố cô thì đang trông coi thịt nướng và bánh hăm bơ gơ đang từ từ bốc khói trên vỉ nướng. Trông nó như thiên đường nơi ngoại ô, nhưng Claire co rúm lại trước thử thách đi qua bãi cỏ tới chỗ mọi người, biết rằng tất cả sẽ ngấu nghiến săm soi người đàn ông điển trai đi cạnh cô, tự hỏi tại sao anh lại đi cùng với một người bình thường như vậy trên đời này, khi anh hiển nhiên có thể có mọi đàn bà anh muốn. Chúa ơi, cô không thể làm chuyện này.

Max mở cửa xe, và Claire bước ra. Tiếng hò la, tiếng cười của lũ trẻ đang chơi đùa vọng ra từ sâu sau và anh cười toe toét. "Nghe cứ như ở nhà vậy. Lũ cháu trai và cháu gái của tôi là lũ quỷ tinh nghịch, tất cả bọn chúng đứa nào cũng vậy, nhưng có những ngày sự sáng suốt của tôi đi đâu mất và tôi nhớ sự ồn ào, náo loạn của chúng nó. Ta đi chứ?"

Tay anh ấm áp trên mu bàn tay cô , giờ cô mới nhận ra sự đụng chạm của anh, bởi anh đặt bàn tay anh giữa hai bả vai cô, và ngón tay anh áp vào làn da trần trụi, lộ ra bởi phần lưng trễ của chiếc váy sọc vàng vui tươi. Khi họ đi qua cổng và vào trong tầm nhìn của gia đình cô, mọi người đang ngồi dưới bóng cây như cô hình dung, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt đi lướt lại ngang xương sống và cảm giác đó làm tan đi nỗi sợ băng giá đã bóp chặt dạ dày cô. Cô vô vọng chống lại sự dâng tràn của hơi ấm đang quét qua người, làm núm vú cô cứng lại, làm ngực cô nóng rực và căng đầy. Sự đụng chạm nhẹ nhàng này đã hoàn toàn ném cô khỏi thăng bằng. Mọi hàng rào phòng thủ đã được dựng lên chống lại nỗi sợ hãi vì việc Max gặp gia đình cô và so sánh cô với họ, và cô hoàn toàn chưa sẵn sàng để đối phó với cách mình hưởng ứng anh bất chấp ý thức thận trọng của bản thân.

Rồi gia đình cô vây quanh họ, và Claire nghe mình tự động giới thiệu mọi người với nhau. Alma thực rạng rỡ tươi cười với Max, khuôn mặt đẹp cuả bà ngời lên nhiệt tình, và bố Claire, Harmon vừa ấm áp vừa trân trọng chào đón vị khách mới. Rồi những cái ôm và hôn khi Max chào mừng Michael và Celia, những câu cảm thán đối lập, tiếng ồn của lũ trẻ khi hai cậu con trai ầm ĩ của Marline và hai đứa con của Michael bám theo sau, nhập vào nhóm để ôm hôn Claire, người dì yêu quý của chúng. Martine, trông đẹp không thể tin nổi trong chiếc áo len trắng và chiếc quần sóoc trắng loá mắt ôm sát dáng vẻ uyển chuyển của cô và phô bày đôi chân dài tuyệt mỹ, bắt đầu cố mang lại chút trật tự cho bọn trẻ nhà cô. Celia cũng làm vậy, nhưng phải mất vài phút tới khi mọi thứ được ổn định. Qua tất cả mọi chuyện, Claire vẫn biết Max đang đứng sát cạnh cô, cười và chuyện gẫu với vẻ quyến rũ khó tin làm mọi người mê hoặc.

"Cháu biết Claire lâu chưa?" Alma hỏi, cười với Max và Claire căng ra. Lẽ ra cô phải biết là Max đã bị tra tấn suốt cả cuộc đời từ lúc sinh ra tới giờ. Đó là lỗi của cô, từ khi cô li dị Jeff, cô đã ngoan cố kháng cự lại cố gắng của gia đình thúc giục cô trở lại những hoạt động xã hội, nên việc xuất hiện cùng một người đàn ông kiểu này không phải là đặc trưng của cô. Bữa tiệc của Virginia là bữa tiệc duy nhất cô tham dự trong nhiều năm trừ những buổi tụ họp nhỏ ở gia đình, và Claire không nghi ngờ là Martine và Alma sau hết đang thảo luận về thực tế là cô cuối cùng đã nhượng bộ sự giục giã của Martine. Sự tò mò của họ về Max sẽ còn tăng cao nữa.

Mí mắt anh cụp xuống đôi mắt lấp lánh như hơi buồn ngủ. "Chưa lâu đâu ạ", anh nói giọng dịu dàng và có vẻ vui thích. Claire tự hỏi liệu cô có phải là người duy nhất nghe được sự thích thú đó không, và cô liếc nhanh mẹ. Alma vẫn mỉm cười, bà có biểu hiện hơi sửng sốt mà Claire đã nhìn thấy trên khuôn mặt của nhiều người đàn bà khác trước đây khi họ thấy Max lần đầu. Bất thần Claire nhẹ nhõm, không còn lo lắng về việc Max sẽ phải đối mặt với sự dò hỏi từ gia đình cô. Cô biết rằng anh hoàn toàn thoải mái, như là anh mong chờ được hỏi han như vậy.

"Max là người mới ở thị trấn và con đang chỉ cho anh ấy vài chỗ quanh đây" cô giải thích.

Cả Alma và Martine nhìn cô vô cùng hài lòng rồi liếc nhau như để chúc mừng vì cuối cùng họ đã làm tốt việc lôi Claire ra khỏi vỏ. Giờ đã già dặn hơn, Claire thường thấy thích thú bởi sự giao tiếp thầm lặng giữa mẹ và chị, dù khi còn là đứa trẻ điều đó đe doạ cô, khiến cô như bị gạt ra ngoài. Môi cô cong lên một nụ cười, có gì đó thật dễ chịu khi biết gia đình bạn rõ tới mức gần như có thể đọc được suy nghĩ của họ. Martine nhìn lại Claire, thấy sự thích thú của em gái và một nụ cười sáng rỡ nở ra trên khuôn mặt đáng yêu. "Em lại làm thế nữa rồi", chị cô nói và cười phá lên.

"Gì thế?" Steve hỏi, nghiêng về phía vợ anh.

"Claire lại đọc suy nghĩ của em".

"Ồ, nó luôn làm vậy mà", Alma nói lơ đãng. "Harmon, thịt đang cháy kìa".

Bố Claire bình tĩnh phun nước lên đống than củi đang cháy. "Cậu đang làm công việc gì vậy, cậu Benedict?" ông hỏi, cặp mắt như diều hâu soi vào đống than phòng chúng bùng lên lần nữa.

"Cháu làm về đầu tư và bất động sản"

"Bất động sản à? Nghề đó không ổn định đâu."

"Dự đoán bất động sản thì đúng hơn, nhưng cháu không kinh doanh ở lĩnh vực này".

"Khi chúng tôi định cư ở Arizona, tôi sẽ bắt tay vào việc học để lấy bằng về bất động sản", Celia tham gia. "Đó là một nghề hấp dẫn, và giờ khi cả hai đứa trẻ đều đi học, tôi muốn trở lại nghề đó. Tôi làm việc cho một văn phòng bất động sản ở Michigan", cô giải thích với Max. "Lúc đó, tôi cũng lên kế hoạch lấy bằng, nhưng hai đứa trẻ đã khiến tôi hoãn lại đến khi chúng cứng cáp hơn".

Martine ngả về phía trước, đôi mắt màu lơ sẫm long lanh khi soi vào Max. "Anh có con chưa, anh Benedict?" cô ngọt ngào hỏi, và Claire nhắm mắt lại, lưỡng lự giữa việc rùng mình sợ hãi và lăn ra cười. Marine không tin vào việc khéo léo tế nhị khi cần bảo vệ em gái, và giờ đây, sự bảo vệ đó biến thành một dạng đào bới mọi thông tin có thể tìm được từ Maxwell Benedict.

Max ngả mái đầu vàng óng ra sau và cười vang, âm thanh trầm sâu, ấm áp khiến Claire mở bừng mắt. "Không vợ, không con, cả trong hiện tại và quá khứ, là nỗi tuyệt vọng của mẹ tôi, mẹ nghĩ tôi là kẻ vô lại vì không cho bà những đứa cháu như anh trai và các em tôi đã làm. Và xin hãy gọi tôi là Max, nếu chị muốn".

Sau đó, mọi người đều bị anh mê hoặc. Dù cô đã thấy điều đó trước đây, Claire vẫn sửng sốt vì tài năng của anh trong việc điểm những nốt đúng. Nụ cười thoải mái và việc nhắc đến gia đình một cách trìu mến đã trấn an mọi người rằng anh hoàn toàn bình thường, không phải là kẻ lừa bịp, hay giết người, hay một tên sở khanh vô lương tâm chỉ nhăm nhe lợi dụng cô. Đôi lúc Claire nghĩ rằng gia đình chắc phải xem cô là kẻ ngu ngốc hoàn toàn, không có khả năng chăm sóc bản thân, và cô không thể nghĩ ra mình đã làm điều gì đáng bị coi như thế. Cô sống lặng lẽ, làm việc và trả các hoá đơn, cô không bao giờ gặp rắc rối, xử lý những khủng hoảng muôn màu muôn vẻ trong công việc với sự điềm tĩnh tự tin. Nhưng không điều gì dường như có ý nghĩa với gia đình cô. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Claire "cần được chăm sóc". Bố cô không thể hiện rõ như Alma và Martine, nhưng ông vẫn có thói quen hỏi cô xem có cần sự trợ giúp nào về tiền bạc hay không.

Max chạm nhẹ vào tay cô, mang suy nghĩ cô trở về những người đang cười vui và chuyện gẫu, đôi mắt ngọc lam ấm áp khi anh cười với cô. Anh không bao giờ bỏ lỡ cuộc trò chuyện xoay quanh họ. Anh nhanh chóng bỏ tay ra, nhưng sự đụng chạm nho nhỏ đó nói với cô rằng anh vẫn biết cô.

Buổi chiều đó là cả một khám phá đối với Claire. Max thân thiện và thoải mái với gia đình cô, nhưng anh không ngã gục bởi vẻ đẹp cổ điển quý giá của Martine, như những người đàn ông khác. Anh vẫn ở đó với Claire. Anh ngồi cạnh cô trong lúc họ ăn tối tại chiếc bàn ăn ngoài trời bằng gỗ đỏ, anh cùng Claire chơi với lũ trẻ hiếu động sau khi chúng ăn xong và nhanh chóng nô đùa trên cỏ với tất cả sự tự tin của một người đàn ông đã quen bị những đứa cháu trai cháu gái nghịch ngợm quây quanh. Claire nhìn anh chơi với lũ trẻ, người đàn ông đẹp đẽ, lịch lãm này dường như không quan tâm chút nào tới mái tóc vàng rối tung, hay chiếc quần bị cỏ lấm bẩn. Ánh hoàng hôn bao quanh mái tóc anh một vầng hào quang vàng rực và bắt ánh lấp lánh rực rỡ màu nước biển trong mắt anh. Nhìn anh, Claire cảm thấy trái tim cô căng lên tới mức gần như nổ tung, và tất cả chìm vào tăm tối trong khoảnh khắc .

Mình không muốn yêu anh ấy, cô nghĩ trong tuyệt vọng, nhưng quá muộn rồi. Làm sao cô có thể không yêu anh? Tiếng cười của anh khi anh lăn tròn trên cỏ, dịu dàng vật lộn với bốn cậu bé vừa khanh khách cười vừa kêu la inh ỏi, phá huỷ sự phòng thủ của cô còn nhanh hơn bất kỳ nỗ lực quyến rũ nào .

Cô vẫn choáng váng khi Max lái xe đưa cô về nhà tối đó. Gần 10 giờ đêm mọi người mới miễn cưỡng để buổi tối này kết thúc.

"Tôi thích gia đình cô", Max nói khi anh đưa cô tới cửa, kéo cô khỏi suy nghĩ.

"Họ cũng thích anh. Tôi hy vọng các câu hỏi không làm anh khó chịu".

"Không khó chịu chút nào. Tôi sẽ thất vọng nếu họ không quan tâm đến hạnh phúc của cô. Họ rất yêu cô".

Giật mình, Claire dừng lại với chùm chìa khoá trong tay. Max cầm chìa mở cửa và bật đèn lên rồi đưa cô vào trong với bàn tay đặt trên lưng cô. "Họ nghĩ tôi là một con ngốc không thể tự mình làm gì được", cô thốt lên.

"Đó không phải là điều tôi thấy", Max thì thầm, ôm đôi vai trần của cô trong bàn tay ấm áp. Tim Claire bỗng chốc đập mạnh và cô liếc xuống để che dấu phản ứng không kiểm soát được. "Nếu cô nghĩ gia đình bảo vệ mình quá mức, tôi run rẩy khi nghĩ cô sẽ phản ứng gia đình tôi đến thế nào. Toàn bộ gia đình tôi tò mò, thóc mách không thể tin được khiến đôi khi tôi đã nghĩ là KGB còn tế nhị hơn".

Cô phì cười, bởi anh có ý như vậy, và cách gương mặt cô bất chợt ngời sáng làm cơ thể anh đập rộn ràng. Anh nghiến chặt răng, kìm mình khỏi vồ lấy cô và áp hông anh sát vào những đường cong mềm mại của cô. "Chúc ngủ ngon", anh nói, cúi xuống đặt môi anh trên trán cô. "Tôi có thể gọi cho cô ngày mai chứ?"

"Gọi cho tôi lần nữa? Tất nhiên, ý tôi là vậy, nhưng tôi nghĩ anh mệt mỏi vì sự bầu bạn của tôi rồi."

"Không đâu. Tôi có thể thư giãn thoải mái cùng cô mà. Nếu cô có kế hoạch khác...?"

"Tôi chẳng có kế hoạch nào cả", cô vội vã nói, đột nhiên sợ là anh sẽ không gọi nữa.Ý nghĩ cả một ngày không được gặp anh khiến cô cảm thấy trống trải. "Rồi ăn trưa với tôi nhé. Có nhà hàng nào gần văn phòng cô không?"

"Có, chỉ qua đường là tới. Nhà hàng Riley".

"Buổi trưa, tôi sẽ gặp cô ở đó". Anh chạm vào má cô giây lát rồi ra về. Claire khoá cửa đằng sau anh, mắt cô bất ngờ ngập đầy nước và cổ họng cô nghẹn lại. Cô yêu anh, yêu một người đàn ông chỉ muốn ở cô nơi nương náu của một tình bạn không đòi hỏi như anh tự thú nhận. Cô đã làm một việc ngu ngốc biết nhường nào. Cô đã biết, từ phản ứng bất thường của mình đối với anh, rằng anh là mối nguy hiểm cho cô và cuộc đời lặng lẽ, đơn giản mà cô xây dựng. Bằng cách không đòi hỏi chút gì, anh đã lấy đi còn nhiều hơn là cô đã từng cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.