Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 12: Chương 12: -- PHIỀN QUÁ, MUỐN VUỐT MEO MEO




Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Ban đêm.

Hội nghị căn cứ.

“Tháng này căn cứ lại thu thêm hơn một nghìn người, cứ tiếp tục như vậy căn cứ sẽ không đủ chỗ ở...”

“Dầu diesel dự trữ còn dư chỉ đủ cho sáu tháng, lượng than đá cũng không đủ, thuốc hạ sốt, thuốc cầm máu, băng vải tồn kho yêu cầu được bổ sung...”

* Dầu diesel, còn gọi là dầu gasoil, là một loại nhiên liệu lỏng, được sử dụng chủ yếu cho động cơ diesel (đường bộ, đường sắt, đường thủy) và một phần được sử dụng cho các tuabin khí trong công nghiệp phát điện, xây dựng...

“Một máy phát điện trong căn cứ hỏng rồi, căn cứ mất 20% nguồn điện, nguồn điện căn cứ cung cấp thấp đến nỗi phải liên tục giảm bớt, hiện tại đã đình chỉ cung cấp điện ban đêm cho khu dân cư tập trung trong căn cứ... Người bảo trì máy phát điện bảo ổ trục linh kiện quan trọng của máy phát điện qua vài thập niên đã hết tuổi sử dụng, xưởng sản xuất máy phát điện đã sớm đóng cửa, trong khoảng thời gian ngắn không biết đi đâu tìm vật thay thế...”

“Sự xâm nhập gần đây của rắn thây ma khiến dân cư trong căn cứ hoảng sợ, đáy sông còn phát hiện thi thể, khu dân cư ban đêm thiếu ánh đèn, có người lợi dụng trời tối làm việc, đã xảy ra nhiều vụ cứu bóc ác liệt, người dân sôi nổi phẫn nộ bức thiết muốn biết khi nào có điện trở lại...”

“Đội chấp pháp đã bắt được vài nhân viên phạm tội, nhưng vấn đề này không giải quyết thì vẫn không thay đổi được gì...”

Tào Lôi Bành là thủ lĩnh một căn cứ nhưng không được uy phong như bên ngoài thấy, mỗi ngày đều phải buồn rầu xử lý các loại sự vụ của căn cứ, rắc rối liên tiếp không ngừng khiến ông u sầu đầy mặt, đỉnh đầu trắng thêm vài sợi tóc bạc: “Thiếu một máy phát điện, rất nhiều thiết bị trong căn cứ không thể vận hành được, viện nghiên cứu có biện pháp giải quyết khác không?”

Viện nghiên cứu được nhắc đến, mấy giáo sư tham dự hội nghị nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ nhụt chí bất lực.

Trước mạt thế, quốc gia phát triển mạnh khoa học kĩ thuật, mấy giáo sư bọn họ đều là những nhà khoa học được kính trọng trong nhiều lĩnh vực, các trường đại học cung cấp lượng lớn tài chính cho bọn họ làm nghiên cứu và giảng dạy sinh viên, không ngờ tới sau mạt thế tình hình thay đổi rất nhiều, địa vị của các nhà khoa học lần nữa giảm xuống.

Mới đầu mấy giáo sư bọn họ còn được bảo vệ, ở tại viện nghiên cứu của căn cứ an toàn làm nghiên cứu, dựa vào nhà khoa học bọn họ để tìm biện pháp đối phó thây ma.

Nhưng không ngờ một năm trôi qua, hai năm cũng đã trôi qua, đã gần ba mươi năm, những thây ma đáng chết đó không chỉ không thiếu, lại còn ngày càng trở nên mạnh mẽ khủng bố.

Thây ma tiến hóa đến cấp cao mạnh đến mức thay đổi địa hình núi sông, từng có thây ma hệ thổ cấp cao nâng lên một ngọn núi cao tám mươi mét từ hư không, điều khiển ngọn núi nghiền nát ngàn vạn người cùng lúc.

Thây ma hệ kim càng hoàn toàn hủy hoại niềm tin của con người vào vũ khí công nghệ.

Mới đầu thây ma xuất hiện cũng không gây được sự chú ý, thây ma cấp thấp đến người thường cầm súng cũng có thể giải quyết, nhưng dần dà mọi chuyện mất không chế, một lượng lớn thây ma xuất hiện, thậm chí còn có thây ma xuất hiện dị năng.

Khiến lãnh đạo các quốc gia ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề chính là thây ma có năng lực chống lại vũ khí của con người, viên đạn do con người bắn ra bị thây ma hệ kim điều khiển, bắn ngược lại làm thương con người, kết quả tổn thất nặng nề, đến tên lửa do các chuyên gia nghiên cứu phát minh cũng bất lực trước thây ma.

Chỉ cần là vũ khí, về cơ bản đều có chứa kim loại, nhất thời khoa học kĩ thuật của con người bại đến rối tinh rối mù.

Từng có quốc gia nhỏ tuyệt vọng dùng bom nguyên tử đồng quy vu tận với thây ma, không ngờ rằng một thây ma hệ thủy cao cấp theo bản năng phát hiện bom nguyên tử ẩn chứa nguy hiểm, điều khiển nước biển bao trùm vụ nổ nguyên tử, năng lượng dao động mạnh mẽ ẩn chứa bên trong thổi quét dòng nước mãnh liệt bao trùm quốc gia này, cuối cùng loài người yếu ớt chết đi, quốc gia đó diệt vong, mà thây ma vẫn còn đó.

Các lãnh đạo quốc gia thông qua vệ tinh giám sát nhìn thấy sự tàn phá tự sát quốc gia nhỏ này đều sôi nổi trầm mặc.

Vũ khí hạt nhân tượng trưng cho lực sát thương mạnh nhất của con người đã tuyên bố thất bại, liệu công nghệ của con người còn có biện pháp giải quyết khủng hoảng mạt thế này sao?

Kết quả loài người đặt hy vọng cuối cùng lên người dị năng giả, chỉ có dị năng giả mới có thể chống lại thây ma, còn khoa học kĩ thuật tượng trưng cho văn minh nhân loại phát triển tạm thời lùi một bước.

Trước giải quyết vấn đề sinh tồn, sau tìm kiếm phát triển nhân loại.

Vài vị giáo sư ở viện nghiên cứu đã sớm ý thức được giá trị của bọn họ chẳng còn thừa mấy, một đám giáo sư già với kinh nghiệm nghiên cứu khoa học kĩ thuật vài thập niên bọn họ lại trở thành sửa ô tô, thay dây điện đổi bóng đèn, dẫu vậy họ vẫn nơm nớp lo sợ làm việc để mà cuối cùng vẫn bị đuổi khỏi căn cứ.

Rất nhiều căn cứ mười mấy năm trước đã liên tục hủy bỏ viện nghiên cứu, cho rằng lãng phí nhiều lương thực như vậy nuôi kẻ vô dụng, còn không bằng đổi địa điểm viện nghiên cứu thành đất trồng cây, mấy giáo sư bọn họ có tuổi thể lực không tốt, kém xa người trẻ tuổi, không có căn cứ này nguyện ý tiếp thu.

Ngay lúc bọn họ sắp tuyệt vọng, một thanh niên từ bên ngoài vào căn cứ nói căn cứ Lô Thành có viện nghiên cứu, có thể tiếp nhận bọn họ, mấy lão già bọn họ vô cùng cảm kích, cuối cùng cũng đã vượt qua rồi.

Thời điểm còn chưa biết thân phận người thanh niên này, mấy giáo sư già bọn họ còn từng dạy hắn một số kiến thức liên quan, người thanh niên chưa từng tiếp xúc qua những tri thức đó lại học rất nhanh, làm một giáo sư thập phần thưởng thức còn muốn thu hắn làm học trò, nhưng người thanh niên do dự từ chối một phen.

Hắn nói: Thời gian không đủ, khoa học kĩ thuật hiện giờ trừ khi có một bước tiến lớn, nếu không ngay khi thây ma tiến hóa siêu việt con người, đó cũng là thời khắc nhân loại diệt vong, thời gian để khoa học kĩ thuật phát triển quá dài, hắn không chờ được lâu như vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn con đường làm dị năng giả này.

Trong lòng các giáo sư vô cùng tiếc hận, nhưng họ lý giải và tôn trọng lựa chọn của hắn.

Mãi sau này họ mới biết người thanh niên đó là một dị năng giả mạnh mẽ, cũng chính là chỉ huy Tư hiện tại của căn cứ được người sùng bái kính sợ.

Bọn họ rất biết ơn sự quan tâm của chỉ huy Tư, kiệt lực muốn làm gì đó để giúp căn cứ phát triển, nhưng vẫn luôn có không ít người cảm thấy nuôi bọn họ phí lương thực, không cần thiết làm nghiên cứu gì đó, muốn hủy bỏ viện nghiên cứu, giảm bớt kinh phí của bọn họ.

Giáo sư Nghiêm phụ trách phần máy móc sắc mặt tội lỗi bất lực nói: “Người trong viện nghiên cứu cũng đã cố gắng thử qua, nhưng chúng tôi không hữu bản thiết kế để biết biện pháp giải quyết, lại bó tay bất lực... Thật sự là không bột đố gột nên hồ, trong đầu có nhiều kiến thức máy móc đến đâu đi chăng nữa mà dây chuyền sản xuất công nghiệp theo không kịp cũng vô dụng.”

* Không hữu (空有) là trống không và tồn tại, hiện hữu và không hiện hữu. Có thể hiểu đoạn trên là có bản vẽ, có ý tưởng nhưng không có cách để thực hiện ra (chắc vậy).

** Không bột đố gột nên hồ: thiếu những điều kiện tất yếu, đến cả những người có năng lực cũng khó có thể hoàn thành (>< có bột mới gột nên hồ).

Vẻ mặt giáo sư Nghiêm bi thảm u sầu, thở dài nói: “Đinh ốc căn cứ hiện tại dùng đều dựa vào công nhân chế tác, tốn thời gian độ bền không tốt, yêu cầu về độ chính xác của ổ trục máy phát điện cỡ lớn là rất cao, căn cứ thiếu gia công CNC quy mô lớn, nói trắng ra dù không thiếu máy móc thì lấy điều kiện của căn cứ cũng không cách nào vận chuyển... Trước mạt thế ổ trục máy phát điện cỡ lớn cũng là được nhập khẩu từ nước ngoài, căn cứ muốn tìm ổ trục tương ứng với máy phát điện còn không bằng đi ra ngoài tìm vật tư, tìm một máy phát điện mới còn dễ hơn.”

* Gia công CNC – điều khiển số bằng máy tính (CNC) là quá trình sản xuất sử dụng phần mềm được lập trình sẵn để điều khiển chuyển động của các công cụ và máy móc của nhà máy. Trong gia công cơ khí chính xác, các công cụ tự động được lập trình để cắt hiệu quả các chi tiết kim loại tạo thành kích thước mong muốn của chúng.

Tào Lôi Bành vô cùng bất mãn, tức giận đập bàn nói: “Căn cứ cung cấp nhiều tài nguyên cho viện nghiên cứu như vậy, tại sao một cái máy phát điện cũng không sửa được?! Nếu cứ tiếp tục như vậy, kinh phí của viện nghiên cứu cắt một nửa! Dù sao cũng không cần nhiều người đến vậy, giữ lại vài người sửa ô tô đèn đường là được!”

Lời nói gần như khinh miệt tùy ý làm đám giáo sư Nghiêm thở dài chết lặng trong lòng.

Bọn họ quá quen với kiểu xử lý này, đổi góc độ lạc quan xem, không cần viện nghiên cứu, trực tiếp làm công nhân sửa ô tô đèn đường cũng không khác hiện tại mấy.

Thủ lĩnh Tào nói thẳng như vậy, không chỉ là lời trong lòng của ông mà càng là suy nghĩ của hầu hết người trong căn cứ, bọn họ đã sớm muốn giảm bớt chi phí cho viện nghiên cứu, để càng nhiều sức lao động đi khai hoang trồng trọt lương thực, ra ngoài tìm kiếm vật tư, giết thây ma.

Chỉ là tiếc cho những người trẻ tuổi thông tuệ đó trong viện nghiên cứu, tiếc một thân kiến thức của bọn giáo sư này không thể truyền lại.

Sự hỗn loạn của mạt thế đã hủy hoại rất nhiều cuốn sách quý giá của nền văn minh nhân loại trong một sớm, thế hệ mới sinh ra sau mạt thế không được giáo dục, bôn ba sinh tồn đều thất học, bọn họ lo lắng rằng ngay cả khi loài người chiến thắng thây ma, văn minh nhân loại sẽ xuất hiện phay đứt gãy, muốn đền bù trở về phải trả giá sức lực gấp trăm ngàn lần.

* Phay đứt gãy: ở đây có thể hiểu là không sao đuổi kịp khi trước.

Mấy vị giáo sư già trong viện nghiên cứu ủ rũ cụp đuôi, không có phản bác lời thủ lĩnh Tào nói, im lặng mà bất lực.

Những người khác trên bàn hội nghị tiếp tục thương thảo chủ đề khác, cũng không một ai tỏ vẻ quan tâm hay phản đối.

Tư Hoài Tây cong tay ấn nhẹ giữ hàng mày, đôi mắt xanh biển lóe lên tia tối nghĩa, giọng điệu lãnh đạm nói: “Cách căn cứ bảy mươi lăm kilomet có một thành phố máy tính bỏ hoang, từng là một trung tâm buôn bán sản phẩm điện tử lớn có máy phát điện thương mại, tôi sẽ đi lấy, máy phát điện không được dùng lâu như vậy không nhất định có thể dùng nhưng phần lớn linh kiện có thể còn nguyên, đến khi đó phiền các giáo sư của viện nghiên cứu xem một chút.”

* Thành phố máy tính/điện não thành (电脑城)/computer city: thị trường tập hợp nhiều thương hiệu hay máy tính lắp ráp.

Vài vị giáo của viện nghiên cứu sôi nổi gật đầu, tích cực nói: “Yên tâm, chỉ huy Tư, mấy tấm thân già này nhất định sẽ tận lực sửa chữa!”

Tào Lôi Bành nhăn mày lại, bất mãn nhìn những người trong viện nghiên cứu, lại thầm thở dài một hơi, lo lắng nhìn Tư Hoài Tây bên cạnh đã quen xử lý cục diện rối rắm của viện nghiên cứu.

Khi trước vốn là xem mặt mũi Tư Hoài Tây giữ lại, nhưng viện nghiên cứu thực sự là gánh nặng cho căn cứ, căn cứ Lô Thành tuy tốt hơn căn cứ khác, có thể miễn cưỡng duy trì ấm no nhưng vẫn thiếu rất nhiều vật tư, căn bản không thể cung cấp cho viện nghiên cứu, rất nhiều kinh phí thực chất đều do Tư Hoài Tây lén cấp.

Tào Lôi Bành vẫn luôn phản đối việc Tư Hoài Tây nuôi mấy người này, lần này ông định nhân cơ hội này làm người ác thay cho Tư Hoài Tây.

Ông xem Tư Hoài Tây là đứa em cần chăm sóc, hậu bối có thể gửi gắm niềm tin.

Lúc trước ông không biết đúng sai tin thủ lĩnh trước, suýt chút hại Tư Hoài Tây nên cảm thấy áy náy cùng cực, may mắn Tư Hoài Tây che giấu thực lực, ngoài dự kiến của mọi người giải quyết cựu thủ lĩnh và con trai có ý đồ gây rối của gã, khi đó Tào Lôi Bành mơ hồ cảm nhận được thiên phú không gì sánh được của Tư Hoài Tây.

So sánh với Tào Lôi Bành đã bốn mươi bảy tuổi, sắp tới năm mươi, từ hồi thanh niên đã thấy thây ma bùng nổ trong thời đại hòa bình, một đường trải qua vô số trắc trở sinh tử, hơn nữa ông là dị năng giả hệ lôi hiếm có, nhìn khắp thế giới, dị năng giả hệ lôi cấp tám đã được xem là cường giả không yếu rồi.

Dị năng giả đến cấp cao muốn nâng cấp khó khăn gấp bội, mấy năm cũng khó tăng lên một cấp, từ cấp bảy đến cấp tám, trong khoảng thời gian đó ông hấp thu mười mấy viên tinh thạch hệ lôi cấp cao và phải mất năm năm rưỡi mới lên cấp tám.

Hai năm trước, khi đó Tư Hoài Tây mới nhiêu đâu, chắc vừa thành niên không bao lâu, mới đầu mười chín, cho nên làm Tào Lôi Bành khó có thể tin, thực lực Tư Hoài Tây để lộ ra mơ hồ vượt qua ông, ông thậm chí còn dâng lên một tia sợ hãi từ nội tâm với Tư Hoài Tây bị chọc giận phóng thích thực lực.

Sau khi cựu thủ lĩnh chết, vốn dĩ vị trí thủ lĩnh căn cứ là hắn làm, nhưng Tư Hoài Tây nói muốn chuyên tâm nghiên cứu thăng cấp dị năng.

Tào Lôi Bành quản lý tốt căn cứ Lô Thành để làm hậu thuẫn cho Tư Hoài Tây, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ căng da đầu làm tân thủ lĩnh căn cứ Lô Thành, nhưng vẫn luôn thuyết phục Tư Hoài Tây làm chỉ huy căn cứ.

Nhưng Tư Hoài Tây hao phí quá nhiều tinh lực vô ích cho viện nghiên cứu, với thiên phú của mình, hắn không nên lãng phí ở địa phương lạc hậu này.

Trong mắt tiền bối như Tào Lôi Bành xem, đứa trẻ Tư Hoài Tây sinh sau mạt thế này luôn ôm khát khao ngây thơ nào đó với nền công nghệ thời bình, đúng là công nghệ mang lại rất nhiều tiện ích, ở mạt thế, các sản phẩm công nghiệp - kỹ thuật như máy truyền tin và ô tô vẫn là vật dụng cần thiết cho căn cứ.

Nhưng đây chỉ là công cụ phụ trợ, mạt thế quan trọng nhất vẫn là dị năng giả.

Đến Tào Lôi Bành cũng không thể ngăn được thời đại nước lũ mạt thế cuồn cuộn, phi cơ đại pháo trước mặt thây ma trở thành đống sắt vụn.

Chim thây ma dễ như trở bàn tay phá hủy lớp vỏ phi cơ mỏng manh, nếu thực thực cưỡi phi cơ bay xuyên trời cao mạt thế, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục máy vỡ người vong mà thôi.

Bầu trời và đại dương của mạt thế đã trở thành cấm địa của con người.

Loài người chỉ có thể cuộn mình trong căn cứ nhỏ bé, chiếm cứ một phần trăm lãnh thổ thuộc về loài người kéo dài hơi tàn.

Dân chúng tầng dưới chót mạt thế cũng không rõ thế giới còn dư lại bao nhiêu người sống, bọn họ cũng không quan tâm, có thể sống một ngày tính một ngày.

Bởi vì giá trị hiện thực quá mức tàn nhẫn tuyệt vọng, người phía trên dứt khoát giấu nhẹm đi, chỉ có số rất ít dị năng giả biết.

Dân số ban đầu trước mạt thế hơn tám tỷ người.

Qua ba mươi năm mạt thế, chỉ còn hơn một trăm triệu người.

Con người chết đi thật sự chết còn tốt, nếu còn lại tám tỷ thây ma, con số này làm người ta cảm thấy bất lực tuyệt vọng trong sâu thẳm linh hồn.

Điều này đồng nghĩa với một người có thể phải đối đầu với tám thây ma, hơn nữa thây ma còn đang không ngừng tiến hóa, bởi vì số lượng thây ma khổng lồ, xác suất xuất hiện thây ma dị năng còn lớn hơn.

Điều này cũng là sau khi trở thành thủ lĩnh căn cứ Tào Lôi Bành mới biết được, sau khi biết ông liên tục mất ngủ mấy đêm liền, khuôn mặt tiều tụy đến hốc hác, cào tróc da đầu cũng không nghĩ ra cách phá vỡ cục diện.

Trong lòng ông áp lực quá nhiều, đi báo cho Tư Hoài Tây, nhưng không ngờ Tư Hoài Tây bình tĩnh hơn ông nhiều, như thể đã biết sự thật này từ sớm.

Hắn nói: “Biết từ nửa năm trước.”

Tào Lôi Bành có chút cứng họng, hỏi Tư Hoài Tây: “Vậy sao cậu còn có thể bình tĩnh như vậy?”

Tào Lôi Bành mơ hồ còn nhớ gương mặt non trẻ tính trẻ con của Tư Hoài Tây lúc trước, đôi mắt xanh biển sáng ngời mang theo tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, không hề thành thục ổn trong như bây giờ.

Tư Hoài Tây cười nói với ông: “Dù biết hay không, chúng ta đều sẽ giết thây ma, nếu không sẽ bị thây ma giết, chỉ cần chúng ta giết sạch con thây ma cuối cùng thì chúng ta có thể kết thúc mạt thế, hơn nữa tôi cũng chưa từng gặp qua thây ma tôi không giết được...”

Nghe câu nói cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, nếu đổi là thanh niên khác chỉ cảm thấy tự đại đến nực cười, nhưng đổi thành Tư Hoài Tây, không hiểu sao Tào Lôi Bành tin tưởng.

Tư Hoài Tây tiếp tục nói: “Tôi cũng chưa bao giờ bình tĩnh được, tôi tinh tường biết con người vẫn còn chút hy vọng cuối cùng.”

Bỗng nhiên đôi mắt xanh biển thâm trầm xẹt qua một đạo dã tâm sắc bén, như hùng sư hung mãnh cường tráng trên thảo nguyên chuẩn bị vồ mồi, thu lại nanh vuốt rắn chắc nấp trong bụi cỏ chờ thời cơ đến liền ra đòn.

Lúc ấy khiến trong lòng Tào Lôi Bành nhen nhóm hy vọng, cảm thấy vô cùng mong chờ với tương lai người thanh niên này.

Trở lại phòng họp.

Với đề xuất đi đến thành phố máy tính cách hơn bảy mươi kilomet để lấy máy phát điện của Tư Hoài Tây, Tào Lôi Bành tỏ vẻ không tán thành.

Không nói đến việc ông có lòng tin vào thực lực của Tư Hoài Tây, nhưng vấn đề này không nên để hắn giải quyết, viện nghiên cứu đã gây ra đủ phiền phức rồi.

Mặt khác, xuất phát từ sự an toàn của thành viên căn cứ, thành phố máy tính kia qua ba mươi năm cũng không có ai đi vào cướp vật tư, khẳng định không phải không có người tham lam vật tư bên trong mà là tất cả người qua đó đều có đi không có về, thành phố máy tính này không đơn giản như vậy.

Tào Lôi Bành quyết định làm mặt đen, từ chối nói: “Không được, vị trí thành phố máy tính kia tôi cũng không biết, nhiều năm như vậy còn không dọn dẹp thây ma, khó thể đảm bảo bên trong không có thây ma cao cấp xuất hiện, tóm lại với tư cách làm thủ lĩnh căn cứ, tôi cho rằng chuyện này rủi ro quá lớn không đáng mạo hiểm!”

* Mặt đen (có thể là blackface): nói chung là không tốt, vậy đi.

Nói xong Tào Lôi Bành còn sợ Tư Hoài Tây phản đối, vẻ mặt nghiêm túc dị thường nhìn hắn, bầu không khí trở nên nghiêm trọng bất thường.

Trong lúc nhất thời cấp cao trong hội nghị hai mặt nhìn nhau, bị bầu không khí nghiêm trọng này dọa không dám nói lời nào, còn tưởng thủ lĩnh Tào và chỉ huy Tư nháo ra mâu thuẫn.

Tư Hoài Tây khẽ cau mày, ngón tay uốn lượn chống đỉnh cằn, rũ mắt trầm tư, ngữ điệu bình đạm nói: “Giáo sư Nghiêm, ông có thể cho biết bốn máy phát điện còn lại trong căn cứ có thể sử dụng trong bao lâu không?”

Thủ lĩnh Tào lặng lẽ nhíu mày.

Giáo sư Nghiêm nhận ra không khí căng thẳng giữa hai lãnh đạo cao nhất căn cứ Lô Thành, lại nghĩ đến những cái máy của căn cứ cũ đến báo hỏng, song ngẫm đến việc cung cấp cho nhu cầu hằng ngày của căn cứ, nếu vẫn cậy mạnh sửa sửa chữa chữa chính là làm hại máy móc.

Giáo sư Nghiêm rũ mi chán nản nói: “Có hai máy đã dùng hơn hai mươi năm, một máy cũng đã dùng mười sáu năm, chỉ có một náy tương đối mới, là năm năm trước đội tìm kiếm vật tư ra ngoài căn cứ tìm được, lúc đấy linh kiện bên trong máy phát điện rỉ sét chạy không được, viện nghiên cứu chúng tôi mất ba tháng mới sửa xong, cuối cùng mới dùng được.”

Nói xong giáo sư Nghiêm bất đắc dĩ nói: “Thủ lĩnh Tào, không phải chúng tôi không muốn sửa mà là máy phát điện chúng tôi đã sửa rồi lại sửa, lúc trước ổ trục dùng quá tuổi thọ bị gãy cũng do chính chúng tôi nung nước thép kết dính lại vết đứt gãy, sau đó mài thủ công lại mới miễn cưỡng làm máy phát điện hoạt động trở lại.”

“Tuy nhiên thao tác thủ công không cách nào tinh chuẩn như máy móc, vì thế chấn động khi máy phát điện vận hành sẽ ảnh hưởng đến các linh kiện, lần này ổ trục trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh, cho dù viện nghiên cứu chúng tôi hàn lại lần nữa, vật liệu kim loại bên trong đã sớm biến dạng vỡ nứt, ổ trục duy trì hoạt động không bao lâu liền nứt toát ra rồi...”

Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh lùng sắc bén, tiếp tục hỏi: “Giáo sư Hồ, căn cứ Lô Thành còn lại bao nhiêu xe?”

Trước mạt thế giáo sư Hồ làm thiết kế công nghiệp ô tô, sau khi vào căn cứ Lô Thành tất nhiên quản lý ô tô, ngày thường sửa chữa bảo dưỡng đều do giáo sư Hồ tự tay làm, người yêu quý xe nhất căn cứ cũng chính là ông, nếu có người tùy ý đụng vào xe trong căn cứ thì dù là dị năng giả, giáo sư Hồ đều sẽ tức giận chửi ầm trời đất, khiếu nại lên lãnh đạo.

Về câu hỏi của Tư Hoài Tây, giáo sư Hồ nghĩ cũng không nghĩ, buột miệng thốt ra: “Hai mươi sáu chiếc, hai xe tải lớn, sáu xe tải cỡ trung, ba xe van, mười một ô tô tư nhân, còn có bốn xe ba bánh, chỉ huy Tư đừng lo, lão Hồ này đối xử với mấy con xe này còn tốt hơn cả con ruột, ngày thường rảnh không có việc làm liền lau chúng nó đến phát sáng!”

Tư Hoài Tây nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn trầm trọng như cũ: “Sự cống hiến của giáo sư Hồ cho căn cứ rõ như ban ngày, tôi cũng xem trong mắt, giáo sư Hồ bảo dưỡng mấy chiếc xe rất khá, nhưng tôi muốn hỏi, còn bao nhiêu chiếc có thể sử dụng?”

Giáo sư Hồ đột nhiên sửng sốt, ấp úng một hồi, ầm ầm nhụt chí cong lưng, áy náy nói: “Lão Hồ này thật xin lỗi, hai mươi sáu chiếc này kỳ thật chỉ có chín chiếc hoàn hảo, trong đó chỉ còn lại hai chiếc có thể lái ra ngoài, còn lại đều cất trong kho, có lỗi hoặc ít hoặc nhiều, có thể miễn cưỡng lái được nhưng không an toàn, tôi đều không cho người trong căn cứ lấy ra.”

Tư Hoài Tây hiểu rõ.

Nhưng hội nghị lại bị lời nói này của giáo sư Hồ làm cho sóng to gió lớn.

Xe tải mới là phương tiện căn cứ cần nhất, kích thước lớn vận chuyển hàng hóa nhiều, gặp một ít thây ma cấp thấp thậm chí có thể đạp ga trực tiếp nghiền qua, tiểu đội dị năng giả lựa chọn xin đi hàng đầu là loại xe này, nhưng dường như giáo sư Hồ rất quý giá loại xe này, bình thường quản rất nghiêm, trừ phi là nhiệm vụ vận chuyển quy mô lớn của căn cứ, bằng không đều không để tiểu đội dị năng giả lái loại xe này.

Hiện tại nói không cho bọn họ lái loại xe này là vì giáo sư hồ không bảo quản tốt mới để căn cứ không có xe dùng?

Chương Vinh, đội trưởng một đội dị năng giả ra ngoài tìm kiếm vật tư bỗng nhiên đứng lên, chỉ thẳng mũi giáo sư Hồ giận dữ mắng: “Lão Hồ! Ông đây là có chuyện gì? Xe cũng sửa không tốt, căn cứ nuôi ông quả là lãng phí lương thực! Nhọc tôi khi trước còn giúp ông nói tốt vài lời để những thành viên khác trong tiểu đội dị năng giả không tính toán chi li từng tí với ông!”

Mấy đội trưởng đội ngũ dị năng giả khác cùng ngồi trên bàn hội nghị cũng sôi nổi bày tỏ chỉ trích giáo sư Hồ thất trách.

“Sao lại thế này? Dứt khoát đóng viện nghiên cứu luôn đi, dù sao cũng chưa dùng cái gì!”

“Đến cái xe còn không sửa được, mệt ông đây liều sống liều chết giết thây ma, cuối cùng còn phải nuôi mấy lão già vô dụng như ông!”

“Thủ lĩnh Tào, anh định xử trí lão Hồ thế nào?”

Tiếng mắng mỏ khiến tình cảm quần chúng dâng trào, giáo sư Hồ nằm ở trung tâm dư luận gục đầu xuống, bả vai run rẩy, ngón tay nắm chặt quần đen tro, nhìn không ra sắc mặt.

Trần Ôn ngồi ở một góc khóe môi mang ý cười, nhìn cảnh tượng con người trong căn cứ may mắn sống sót này ác ý bộc lộ nhân tính xấu xí, một tia hứng thú lóe lên trong con ngươi đen nhánh.

Ánh mắt Tư Hoài Tây trở nên lạnh lẽo, giữa rừng âm thanh lên án nghiêng về một phía, đột ngột xen vào nói: “Tôi nói cái này cũng không phải muốn lên án công khai ai. Trên thực tế tôi còn muốn cảm ơn giáo sư Nghiêm và giáo sư Hồ, nếu không phải bọn họ kiệt lực giữ gìn thiết bị của căn cứ, e rằng căn cứ đã ngừng hoạt động từ lâu, trở về tình trạng cổ đại nguyên thủy không điện không xe.”

Giáo sư Hồ là ông lão quật cường, khi bị những người trong hội nghị mắng to vũ nhục không có khóc, ngược lại khi Tư Hoài Tây nói chuyện thay ông, nước mắt liền trào ra.

Gạt đi nước mắt, giọng nói giáo sư Hồ khàn khàn nói: “Chỉ huy Tư, cảm ơn cậu giúp mấy lão già này nhiều như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, nếu bọn họ đều cảm thấy tôi vô dụng, quản không tốt xe trong căn cứ, tôi cũng dứt khoát không liên lụy mọi người, lão Hồ này không lợi hại như dị năng giả, chỉ biết sửa hư xe, tôi rời khỏi căn cứ là được, dù sao tôi cũng sống đủ rồi.”

Những người vừa rồi còn mở miệng mắng chửi, nghe thấy giáo sư Hồ thật sự tình nguyện rời khỏi căn cứ, cũng mặc kệ những chuyện này, sắc mặt nhìn nhau trở nên phức tạp.

Vốn nên ăn mừng vì ít người ăn cơm trắng nhưng kỹ thuật sửa xe của giáo sư Hồ là tốt nhất căn cứ, nghĩ đến việc ông ta đi rồi ai sửa xe, lại bắt đầu cảm thấy hơi hối hận, cảm thấy ông lão quật cường này thật không hiểu chuyện.

* Ăn cơm trắng: chỉ người vô dụng, ăn không ngồi rồi.

Tư Hoài Tây trầm giọng nói: “Giáo sư Hồ không cần đi, ngược lại tôi có một số việc muốn nói với các đội trưởng dị năng giả.”

Đội trưởng Lý tính tình nóng nảy lập tức hỏi ngược lại: “Nói cái gì?! Chỉ huy Tư, cậu muốn nói giúp mấy lão già vô dụng này đi!”

Giáo sư Hồ nhìn chỉ huy Tư vẫn luôn chiếu cố mấy lão già bọn họ, bởi vì hắn nói giúp mấy lão già này mà bị người khác trong căn cứ mắng, tức giận đến trừng mắt nói: “Không cần nói giúp tôi, cùng lắm thì chết, dù sao tôi cũng chịu đủ rồi, mỗi ngày để sửa chữa mấy chiếc xe chạy đến hỏng kia, nơi nơi tìm vật liệu thay thế, sống như con chó thì thà rằng dứt khoát luôn đi!”

Tư Hoài Tây lấy ra mấy đơn bảo dưỡng, chia ra đưa cho vài vị đội trưởng dị năng giả, bình tĩnh nói: “Tôi đã xem hầu hết đơn bảo dưỡng xe của xác tiểu đội dị năng giả, Lý đội xin sử dụng xe, mỗi lần làm nhiệm vụ, trên cơ bản xe đều hư hỏng ở một mức độ nhất định, đèn pha hỏng hai lần, lốp xe thủng ba lần, bình xăng rò rỉ một lần, còn có một lần đầu xe đâm biến dạng làm một xe tải cỡ trung hoàn toàn hỏng.”

“Những tiểu đội còn lại, Trịnh đội từng vứt bỏ xe của căn cứ, đội trưởng Chương Vinh còn ổn, chỉ là hỏng lốp tương đối nhiều...”

Lý đội tức giận nói: “Thì tính sao? Chỉ huy Tư, tuy rằng tôi tôn trọng cậu, nhưng dị năng giả chúng ta ở bên ngoài liều sống liều chết đánh thây ma như nhau, chẳng qua là hỏng mấy chiếc xe, tìm người sửa lại là được, chẳng lẽ cậu còn muốn lấy vấn đề nhỏ như vậy tính sổ với tôi?!”

Đội trưởng dị năng giả khác bĩu môi không cho là đúng, có đôi khi bọn họ để tránh xuống xe giết thây ma nguy hiểm, trực tiếp thô bạo lái xe đâm tới, chiếc xe hư hao là chuyện bình thường, dù sao nhiệm vụ hoàn thành, vật tư cũng được chuyển về.

Ánh mắt Tư Hoài Tây sắc bén: “Nếu tôi muốn tìm anh tính sổ thì đã đem giấy tờ chiếc xe bị bỏ và nhiều linh kiện như vậy ném lên đầu anh! Anh biết một chiếc xe vận tải còn quý hơn một chuyến vật tư anh chuyển về lúc trước không?! Để dọn dẹp đống lộn xộn anh gây ra, tôi thậm chí còn chạy đến căn cứ ở phía bắc, dùng tinh thạch cấp sáu đổi một chiếc xe và những bộ phận linh tinh khác cần cho sửa xe, lãng phí biết bao công sức của tôi!”

Lý đội cả kinh, là tinh thạch cấp sáu đấy, đổi thành thức ăn có thể nuôi sống hơn ba trăm ngàn người trong căn cứ một tháng, chậm rãi phun ra câu chửi má nó: “Chỉ huy Tư, không phải cậu bị lừa đi, không phải chỉ là xe thôi sao? Ra ngoài nhặt là được.”

Tư Hoài Tây chau mày nói: “Vậy anh đi tìm cho tôi!”

Lý đội muốn cứng cổ, hét bảo tìm cho chỉ huy Tư xem, nhưng bản thân anh ta cũng rõ, cái lon tốt một chút ở hoang dã cũng bị nhặt đi rồi, càng nói chi là một con xe hoàn chỉnh, cũng không biết đã bao lâu anh ta chưa thấy qua.

Lý đội chu chu môi, soạt cái quay đầu không nói chuyện.

Tư Hoài Tây mới lạnh mặt, tiếp tục nói: “Kể từ ngày mạt thế bắt đầu, cho dù là ngành công nghiệp nước Hoa hay nước ngoài đều ngừng sản xuất, tất cả các sản phẩm công nghiệp như xe cộ và máy phát điện đều được sản xuất từ ba mươi năm trước, qua nhiều năm như vậy có thể sử dụng được đã không còn bao nhiêu... Chờ đến ngày toàn bộ đều hỏng, không có điện cung cấp, thây ma tập kích căn cứ vào ban đêm thì chúng ta lấy cái gì chiếu sáng? Không có xe, chúng ta chỉ có thể đi bộ đến căn cứ khác nhau trao đổi vật tư, nhưng làm sao chúng ta có thể mang nhiều vật tư như vậy về?”

“Không có vật tư chúng ta lại làm sao nuôi sống nhiều dân cư trong căn cứ như vậy? Không có dân cư làm sao căn cứ chúng ta có thể gieo trồng lương thực, mọi người có thể cho rằng bản thân là một dị năng giả, đi đến căn cứ nào cũng có người thu nhận mọi người, nhưng nếu căn cứ không có người thường, chỉ dựa vào bộ phận nhỏ dị năng giả có thể gánh các các loại công việc rườm rà cần thiết cho hoạt động của căn cứ không?!”

“Các người chỉ nhìn thấy viện nghiên cứu một năm tốn bao nhiêu lương thực của căn cứ lại không nhìn thấy viện nghiên cứu tiết kiệm bao nhiêu lương thực cho căn cứ, nếu không phải vài vị giáo sư già của viện nghiên cứu đồng tâm hiệp lực duy trì hoạt động của căn cứ, mọi người còn có thể sống những ngày ăn no chắc bụng đèn đuốc sáng trưng trong mạt thế sao? Có không ít căn cứ bị lũ thây ma xâm lấn hủy diệt trong đêm đâu...”

“Tôi giữ lại viện nghiên cứu cũng không phải muốn bao che bất kỳ ai, chỉ muốn mò mẫm tương lai cho căn cứ.”

Những lời nói sâu cay của Tư Hoài Tây khiến nhiều người phải lặng người suy ngẫm.

Nhưng vẫn có một bộ phận dọ năng gì tự giữ thân phận cao cao tại thượng, kiêu căng không cho là đúng.

Đối với những dị năng giả này mà nói, không có sự khác biệt giữa người của viện nghiên cứu biết chút kỹ năng này và những người thường tầng dưới chót giãy giụa làm việc cống hiến cho căn cứ, bọn họ đều miệt thị như nhau, trong lòng chỉ cảm thấy những người này có thể sống sót toàn dựa vào sự bảo vệ của dị năng giả bọn họ, tất nhiên phải trả giá cho họ mà không phàn nàn gì.

Đổi sang những căn cứ vô tổ chức khác, trực tiếp coi người thường như nô lệ, không chết đói là được, đâu như căn cứ Lô Thành còn cung phụng những người thường đó, để bọn họ no bụng.

Tư Hoài Tây xem trong mắt, nội tâm một mảnh đạm nhiên.

Chỉ là đối mặt với các loại tranh cãi công việc căn cứ tiếp theo, thỉnh thoảng Tư Hoài Tây sẽ bực bội mà mím môi, đáy mắt hiện lên một tia mỏi mệt chán ghét.

Bắt đầu nhớ tới meo meo mắt vàng vừa nhặt về, đáng yêu hơn nhiều so với công tác căn cứ nhàm chán này nhiều.

Nhớ lại mắt hổ phách vàng sáng ngời trong trẻo, sạch sẽ như không có nhiều tạp niệm nhân tính, khi con ngươi phản chiếu ảnh hắn, giống như xem hắn thành cả thế giới.

Đặc biệt anh còn nhát gan kiều khí như vậy, nhìn qua như rất cần hắn...

Tư Hoài Tây cắn răng, đôi mắt xanh biển càng sâu.

—— Phiền quá, muốn vuốt meo meo.

======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.