Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Chu Phi bước ra hòa giải, phủi phủi bả vai Hồ Lịch Bách nói với anh ta: “Đúng rồi! Hồ đội, sao anh lại tùy tiện tấn công người ta? Đây không phải sẽ làm người anh em này lạnh tâm với căn cứ chúng ta sao?!”
“...” Hồ Lịch Bách tỏ vẻ đau tim, cảm thấy mất mặt không muốn nói chuyện, may mắn làn da ngăm đen không nhìn ra mặt đỏ.
Mất mặt trước mặt ai không mất, cố tình lại đi ném mặt trước mặt thằng nhóc Chu Phi này, lại còn do bản thân gây chuyện trước, gây chuyện thì thôi đi, còn đánh không lại người ta!!!
Hồ Lịch Bách cũng không phải loại người keo kiệt, vết bầm trên người vẫn còn đau, người trước mặt này ra tay có chừng mực, anh ta không bị thương nặng gì, một dị năng giả hệ sức mạnh cấp bảy như anh ta nghỉ ngơi một chút liền khôi phục lại.
Hồ Lịch Bách giải thích một cách kỳ cục: “Ờ thì, với tư cách là đội trưởng một chi đội dị năng giả, xuất phát từ vấn đề an toàn của căn cứ, tôi mới đến đây điều tra cậu một chút, không có gì thì căn cứ chúng tôi không nhắm vào cậu.”
Chu Phi cũng theo sau quay đầu mặt cười đến thân thiết nhiệt tình nói với Bùi Chiêu Chu: “Thật ngại quá, Hồ đại ca của tôi có chút bốc đồng, nhưng chắc anh cũng nhìn ra, ảnh không có hạ tử thủ, chỉ là muốn thử thân thủ của của anh chút... Xem ra người anh em này thân thủ bất phàm, đều là người muốn vào căn cứ như nhau, tôi cũng mới đến căn cứ cách đây không lâu, có khả năng cao trong tương lai chúng ta sẽ là đồng nghiệp!”
Nói xong, Chu Phi còn thập phần thân thiện đưa tay ra, cong mi mắt to cười đến sáng lạn, nhưng dưới tầm mắt lãnh đạm cảnh giác của Bùi Chiêu Chu, xấu hổ thu tay về, trong lòng cười khổ.
Trong lòng thầm cắn răng rủa, cậu ta chỉ là một người làm công mới đến căn cứ không lâu, Hồ đội rảnh quá đi kiếm chuyện à?! Cố tình đắc tội soái ca lạnh nhạt thực lực bất phàm trước mặt!
Có thể sống sót trong mạt thế, cho dù là người thường cũng không thể coi khinh, huống hồ nhìn dung mạo quần áo sạch sẽ của vị soái ca lạnh nhạt này đi, dường như chẳng chịu tra tấn gì từng thây ma khắp vùng hoang dã ngoài kia, khẳng định không phải người tìm ngược tốt gì.
Người mới gặp này còn chả có chút dao động dị năng nào này, liền đánh dị năng giả hệ sức mạnh cấp bảy như Hồ đội đến quỳ rạp trên mặt đất, trong thời gian ngắn dùng tốc độ cực nhanh đáp trả mỗi cú đánh của Hồ đội, soái ca lạnh nhạt này đã đánh tới năm sáu cú.
Đánh tới Hồ đội cũng thành đầu heo, nếu đổi lại thành khuôn mặt đẹp trai của cậu ta bị đánh hỏng thì làm sao bây giờ?!
Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến toàn thân Chu Phi run lên, cậu ta chỉ là một dị năng giả hệ hỏa cấp sáu nho nhỏ, ném cầu lửa qua, người này đã có thể đánh tới trước mặt cậu ta, không thể chọc không thể chọc!
Nghĩ như vậy, nụ cười của Chu Phi càng trở nên nịnh nọt, co được dãn được nói: “Rất xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của Hồ đội, tôi đưa anh đi đăng ký vào căn cứ trước ha, dù sao với thân thủ của anh thì cũng sẽ được căn cứ đặc biệt mời chào, sớm muộn gì cũng là thành viên chính thức, đều là người một nhà cả!”
Bùi Chiêu Chu nhìn dị năng giả của căn cứ đột nhiên trở chân thành nhiệt tình, trong lòng thấy có hơi kỳ lạ.
Anh vừa đánh đồng bạn của cậu ta một trận, còn tưởng rằng sẽ bị trả thù, anh không sợ bị trả thù, chỉ lo sẽ gây rắc rối cho Tư Hoài Tây.
Nếu đối phương đã biểu đạt thiện ý, Bùi Chiêu Chu cũng không phải không biết điều, anh vẫn còn một số việc muốn hỏi đối phương.
Anh không biết tình huống của Tư Hoài Tây sau tường thành, cảm xúc vẫn luôn lo âu bất an áp lực, trước mặt có hai vị dị năng giả của căn cứ rất có khả năng biết tin tức của Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu hơi hạ mày, nhịn không được hỏi: “Được, cảm ơn hai người, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi, vừa rồi có người tôi biết trực tiếp lướt qua tường thành đi vào căn cứ, nghe nói có rắn thây ma xuất hiện, tôi muốn biết hiện tại cậu ấy thế nào?”
Chu Phi cười khúc khích: “Giỡn gì vậy? Bọn tôi luôn đứng canh ngoài cổng căn cứ, nào nó ai có thể lướt qua bọn tôi vượt vào tường thành... Chờ chút, anh nói người kia tên gì?”
Bùi Chiêu Chu trả lời: “Cậu ấy tên Tư Hoài Tây, là dị năng giả của căn cứ này.”
Con ngươi Chu Phi đột nhiên chấn động, chợt nhớ tới tên của chỉ huy Tư hình như là cái này, quay đầu hỏi Hồ Lịch Bách: “Chỉ huy Tư trở về khi nào? Sao tôi không có ấn tượng gì vậy. Hồ đội anh nhớ không?”
Mấy ngày nay đều là cậu ta với Hồ đội canh giữ ở cổng căn cứ, chỉ huy Tư là loại người một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ở ngoài căn cứ hết ba trăm ngày, trừ phi có mệnh lệnh trọng đại từ căn cứ mới trở về.
Mặc dù chỉ huy Tư ít khi ở lại căn cứ, làm người độc lai độc vãng nhìn như lạnh nhạt nhưng có không ít người thường và dị năng giả được chỉ huy Tư cứu, rất nhiều người vì báo ân của chỉ huy Tư mới đến căn cứ Lô Thành, hơn nữa toàn dựa vào chỉ huy Tư mới có thể có được một số vật tư khan hiếm từ phương bắc xa xôi cực kỳ quan trọng với căn cứ Lô Thành.
Người trong căn cứ đều rất tôn kính khao khát chỉ huy Tư, thậm chí không ít dị năng giả và người đẹp ngưỡng mộ muốn theo đuổi hắn, mấy năm trước chỉ huy Tư đã là dị năng giả cấp cao trẻ tuổi nhất, nổi danh khắp mạt thế, đến cả căn cứ lớn nhất thủ đô phía bắc cũng từng mời chỉ huy Tư gia nhập.
Hơn nữa chỉ huy Tư lớn lên soái khí tuấn lãng đến đàn ông cũng rung động, trông còn đẹp hơn mấy ngôi sao lớn trước mạt thế.
Tự lúc nào những người theo đuổi đó vì để tình cờ gặp chỉ huy Tư mà giẫm mảnh đất trước cửa nhà chỉ huy Tư đến không còn ngọn cỏ, Chu Phi lớn gan nghi ngờ chỉ huy Tư bị những người theo đuổi đó phiền nên trốn ở ngoài căn cứ, trong đó mấy người đàn ông ái mộ chỉ huy Tư, không kém phụ nữ một chút nào.
Sống sót trong mạt thế đã trở nên khó khăn, giới hạn đạo đức trước kia bị đè ép trước mặt thây ma, dưới áp lực cuộc sống thật lớn, ngay cả cùng giới cũng kéo lên giường phát tiết, mấy cậu trai xinh đẹp trắng nõn trở thành đồ chơi của kẻ mạnh cũng không phải chuyện hiếm lạ ở mạt thế, thậm chí ở vì nam giới chơi xong sẽ không mang thai, càng được hoan nghênh truy phủng.
Chu Phi từng làm qua một cậu trai xinh đẹp yếu đuối, sau khi thử qua liền thấy nhàm chán, không giống nam cũng chẳng giống nữ, bộ dạng yếu đuối khiếp đảm lập tức làm người ta giảm một nửa hứng thú.
Quả nhiên đàn ông thì nên như chỉ huy Tư, nếu đổi thành chỉ huy Tư, cậu ta không ngại làm người phía dưới kia đâu.
Chu Phi không tiết tháo liếm liếm môi.
Nhưng mà cậu ta chỉ nghĩ thôi chứ không có ý định tìm đường chết, chỉ huy Tư chính là một ngọn núi cao lãnh nhìn thôi đã sợ, cặp mắt xanh trong sáng lạnh lẽo kia như nhìn thấu nhân tâm, tính cách độc lập cách xa người ngàn dặm, không ai có thể chân chính đến gần hắn.
Chu Phi cảm thấy kỳ quái.
Lấy năng lực của chỉ huy Tư vì sao không đi lên cao hơn mà vẫn ở lại căn cứ nhỏ này, không đúng, hiện tại được xem là căn cứ cỡ trung, mấy năm nay dân cư căn cứ Lô Thành phát triển rất mau, đã đạt tới tiêu chuẩn căn cứ cỡ trung.
Hồ Lịch Bách trừ bỏ tai nạn nhỏ vừa rồi vẫn luôn thành thật phụ trách công tác chức trách, anh ta không chút ấn tượng khi nào chỉ huy Tư đã về, xác minh nói: “Ghi chép vào thành không có chỉ huy Tư, hẳn là cậu ta vừa về tới.”
Chu Phi đột nhiên dùng ánh mắt tò mò nhìn Bùi Chiêu Chu: “Nói như vậy, anh thật sự quen biết chỉ huy Tư?”
Bùi Chiêu Chu mơ hồ đoán ra Tư Hoài Tây chính là chỉ huy Tư trong miệng bọn họ, giọng điệu của dị năng giả trong căn cứ có vẻ rất tôn trọng Tư Hoài Tây, xem ra địa vị của Tư Hoài Tây trong căn cứ không thấp, chí ít sẽ không bị bắt nạt, điểm này làm Bùi Chiêu Chu cảm thấy an lòng một chút.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu trong trẻo, thành khẩn gật đầu: “Ừ, cậu ấy đã cứu tôi.”
Chu Phi cười cười, không nói gì.
Thảy đại một cục gạch rơi xuống trong căn cứ đều có thể rơi trúng một người từng được chỉ huy Tư cứu, nói ra có hơi ngoa nhưng đến cả Chu Phi cũng nhận được ân tình của chỉ huy Tư.
Nhiều lời vô ích, đều là người được chỉ huy Tư cứu.
Chu Phi nhiều thêm tình chiến hữu không thể giải thích, nhìn đến người bên ngoài quan tâm chỉ huy Tư như vậy, cậu ta trước nay không đàng hoàng được cũng chân tình thật cảm an ủi nói: “Yên tâm, chỉ huy Tư không có việc gì, loại rắn thây ma nhỏ kia không làm hại cậu ta, chỉ là hôm qua mưa đen làm vỡ lưới sắt dưới đáy sông tạo điều kiện cho rắn thây ma xâm nhập.”
Bùi Chiêu Chu hơi cong khóe môi, đôi mắt hổ phách vàng chứa đầy niềm vui trong sáng thuần khiết, ngũ quan lạnh lùng dường như nhu hòa rất nhiều, bởi vì khí chất cứng cỏi từng làm tướng sĩ Đế Quốc bảo vệ quốc gia và nhân dân liền khiến dân chúng cảm thấy tin tưởng không lý do.
Chu Phi đột nhiên muốn kết giao với người này, nhiệt tình nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn anh đến chỗ Tiểu Lệ đăng ký, nếu không phải còn thời gian quan sát một ngày, tôi liền trực tiếp dẫn anh đi làm quen môi trường trong căn cứ chút... Hồ đội, tôi đưa người đi trước á.”
Hồ Lịch Bách khuôn mặt bầm dập thâm tím, 'ừ' một tiếng, tận trung với cương vị công tác đức canh ở công căn cứ, thật ra là mất mặt không muốn tới gần, vừa hay có thằng nhóc Chu Phi này, dứt khoát vứt cái phiền toái này cho cậu ta.
Chu Phi mặc kệ ông chú trung niên khó tính này, nhiệt tình hiếu khách chỉ dẫn Bùi Chiêu Chu mới tới, miệng còn bla bla nói: “Anh mới tới, chưa cống hiến gì cho căn cứ, nhất định phòng ở không tốt lắm, nếu anh mang đủ tinh thạch, tôi có thể tìm người đổi giúp anh...”
Tinh thạch, tiền tệ thông dụng ở mạt thế.
Đổi thành khi ở tinh tế, số dư tài khoản của anh nhiều số không đến nỗi anh còn chưa từng đếm, anh đứng tên vô số tài sản, không phải không có hành tinh tài nguyên, tiền với anh mà nói không quan trọng, nhưng không ngờ anh cũng có một ngày ngượng ngùng vì số tiền trong túi.
Bùi Chiêu Chu hơi buồn rầu nói: “Tôi... không có lấy một viên tinh thạch.”
Chu Phi hơi sững sờ, cười nói: “Không thành vấn đề, nếu thật sự không được có thể tới ký túc xá mới được phân của tôi ở hai ngày, dù sao cũng là đàn ông... Nhớ lúc trước tôi ở tạm ký túc xá căn cứ cấp một ngày, hơn chục người chen chúc một chỗ thành miếng đậu hủ lớn, còn có thằng nửa đêm sờ đùi tôi, sợ tới mức tội đập một cái, hôm sau chạy sang chỗ hậu cần căn cứ xin đổi chỗ ở.”
Bùi Chiêu Chu nhớ đến chìa khóa Tư Hoài Tây đưa cho anh, lắc đầu nói: “Không cần, cảm ơn, tôi đã có chỗ để đi.”
Chu Phi khó hiểu: “Ồ, ở đâu? Đến khi đó tôi ghé qua chơi.”
Bùi Chiêu Chu ngập ngừng vài giây nói: “Ghé qua nhớ báo để tôi nói với chủ nhà một tiếng, bởi vì là cậu ấy cho phép tôi tạm thời sống ở đó.”
Chu Phi hiếu kỳ hỏi: “Không phải anh từ bên ngoài tới sao? Anh còn biết ai trong căn cứ? Ai dở, tôi viết không?”
Bùi Chiêu Chu gật đầu: “Tư Hoài Tây dẫn tôi đến, trước khi đi cậu ấy còn đưa chìa khóa cho tôi, bảo tôi ở tạm.”
Đột nhiên hai mắt Chu Phi giật nảy trợn to: “Tư Hoài Tây trong miệng anh là chỉ chỉ huy Tư??!”
Bùi Chiêu Chu: “Nếu không sai thì cậu ấy hẳn là chỉ huy Tư trong miệng cậu.”
Chu Phi hít hà một hơi, đầy mặt khiếp sợ nói: “Anh chắc chắn không gặp một người trùng tên trùng họ hả? Từ lúc nào chỉ huy Tư cho phép người khác vào nhà cậu ta, lại còn đưa chìa khóa cho anh, bây giờ là tôi nằm mơ hay là anh nằm mơ?!!”
Bùi Chiêu Chu khẽ nhíu mày, lấy chìa khóa ra nhìn số nhà K-108, sau đó nhìn thoáng qua Chu Phi, hỏi: “Là nhà số K-108 đúng không.”
Chu Phi nhìn nhìn con số phía trên, mất mấy chục giây xem ngang xem dọc, đột nhiên bừng tỉnh. Má ơi! Đây thật sự là nơi ở của chỉ huy Tư!
Chỉ huy Tư đổi tính hồi nào, còn cho một người lạ bên ngoài vào nhà mình nữa?!!
Phải biết rằng lúc trước có mấy người theo đuổi muốn xông đến nhà chỉ huy Tư, kết quả còn chưa bước vào cửa đã bị chỉ huy Tư không chút lưu tình đánh đuổi, thế nên sau này chỉ huy Tư cố ý dùng tinh thần lực tạo một lá chắn ngăn kẻ bên ngoài xâm nhập, quả nhiên bẫy rập chỉ huy Tư bí mật để lại bắt được mấy kẻ không rõ danh tính.
Hiện tại toàn bộ người trong căn cứ đều biết có một khu vực cấm, chính là căn K-108 của chỉ huy Tư, không dễ dàng tiếp cận, đến cả thủ lĩnh Tào cũng không dám tự ý xông vào mà chưa được chỉ huy Tư cho phép.
Không ngờ tới chỉ huy Tư thế mà lại giao chìa khóa quan trọng vào tay một người ngoài.
Chu Phi nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Bùi Chiêu Chu có chỗ gì đặc biệt, ngoại trừ đẹp trai hơn cậu ta xíu xịu, rao cáo tuấn mỹ.
Đột nhiên trong lòng chua xót, chẳng lẽ chỉ huy Tư là nhan khống?
Hàng ngũ xếp hàng phía trước có ông cụ phát sinh tranh chấp với người nhà, Tống Tiểu Lệ, nhân viên phụ trách ghi chép ra vào ở cửa căn cứ thúc giục nói: “Rốt cuộc có bán sách không, người phía sau còn chờ.”
Con trai cả của ông lập tức trở nên nóng nảy, hằn học hét vào mặt ông cụ: “Lão bất tử nhà ông! Đến lúc nào rồi còn ôm cuốn sách vô dụng, hiện tại qua ba mươi năm người đó sớm chết rồi, còn không bằng bán cuốn sách này đi, kiếm chút tiền nuôi no hai đứa cháu lớn của ông, ít ra căn cứ này còn nhận!”
* Lão bất tử: hình dung người tuổi già mà vô dụng, dùng để xúc phạm.
Trông ông cụ đã ngoài bảy mươi, trong mạt thế rất hiếm thấy được người nào sống lâu như vậy, nếu không phải trước mạt thế ông là giáo sư thực vật học trong một trường đại học nông nghiệp, nhờ vào tri thức gieo trồng dạy căn cứ trồng không ít cây lương thực, được cung cấp nuôi dưỡng trong căn cứ, còn nuôi sống cả nhà con trai cả lòng lang dạ sói.
Giờ đây vì già rồi căn cứ không muốn nuôi một kẻ vô dụng như ông, cuộc sống lập tức bị tiết chế.
Vốn định dựa vào tinh thạch nhiều năm dành dụm miễn cưỡng an hưởng cuộc sống tuổi già, không ngờ tới con trai cả ghét bỏ chất lượng cuộc sống đột nhiên giảm sút, buộc ông cụ cũng bảy mốt tuổi như ông ra ngoài làm cu li lao động, nhìn ông già yếu, kiếm không được bao nhiêu tinh thạch, lại muốn mượn thân phận từng là giáo sư thực vật học của ông để bán ông cho căn cứ khác kiếm chác.
Ông Nhậm đau lòng khó nhịn, cũng chỉ có thể may mắn vì căn cứ Lô Thành là căn cứ có thanh danh tương đối tốt, sẽ không quá khắc nghiệt với người ngoài như ông, lại sợ bị cả nhà con trai cả ép buộc nữa, sớm muộn gì ông cũng sống sờ sờ mệt chết.
Cả nhà con trai lớn bị chính ông nuôi phế, ngay từ đầu đã không muốn làm công việc, toàn dựa vào ông cụ như ông nuôi, nếu không phải nể tình hai đứa cháu, còn có di chúc của vợ trước lúc chết, muốn ông chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, mà con trai nhỏ tham gia quân ngũ mạt thế không mấy năm liền hy sinh, chỉ còn một nhà con trai lớn, cũng là người thân cuối cùng của ông, ông vẫn luôn không thể nhẫn tâm, không ngờ lại nuôi được lũ sói mắt trắng.
* Sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Bây giờ đến cuốn sách bạn tốt dặn dò ông bảo quản cũng không giữ được.
Hai đứa cháu ầm ĩ bên tai, làn da trắng nõn trên người tương đối hiếm thấy ở mạt thế, mà cả gia đình con trai cả và con dâu đều có làn da thế này, tuy rằng ở hoàn cảnh mạt thế béo lên không nổi nhưng cũng tuyệt đối không phải loại người gầy như que củi vật lộn giữa ấm no và cái chết, nhìn qua liền thấy đã sống không tồi.
Ngược lại ông Nhậm vẫn còn mặc quần áo mười mấy năm trước, đường chỉ đều bung ra, mũi khâu thô ráp xiêu xiêu vẹo vẹo giống tự mình sửa chữa.
Đứa cháu lớn còn hét lên chói tai: “Con muốn ăn bánh bao! Bánh bao! Con đã chán ăn bánh ngũ cốc khô cằn rồi, lão bất tử mau bán sách đi, không thì con bảo ba vứt bỏ ông!”
Người xung quanh ném ra ánh mắt khinh thường, cho dù mạt thế sinh tồn khó khăn nhưng trần trụi phơi bày bản chất ghê tởm của con người vẫn làm người ta chán ghét theo bản năng.
Con dâu cả cảm nhận được sự phản cảm của người xung quanh, che miệng con trai, lớn giọng nói: “Sao chúng tôi không nuôi ông nội được, mọi người xem chúng tôi đều hiếu thuận, đã nuôi ổng đến hơn bảo mươi tuổi, nuôi một ông già ở mạt thế là chuyện khó biết bao...”
Người xung quanh thu lại ánh mắt, không ít người âm thầm gật đầu, có thể nuôi một ông già vô dụng ở mạt thế đã được coi là hiếu thuận vô cùng, có thể sống thì yêu cầu khác cũng không nhiều như vậy.
Con dâu cả bĩu môi cười trộm, đi theo chồng trừng mắt nhìn ông Nhậm, chỉ chờ lão bất tử này bán những cuốn sách vô dụng đó, kiếm một khoản nhỏ cũng có thể tiêu xài trong căn cứ mới.
Ông Nhậm lau lau nước mắt, giao cuốn sách bạn tốt trước khi mất tích dặn dò giao lại cho ông cho nhân viên công tác căn cứ Tống Tiểu Lệ, khàn khàn nói: “Đây là tài liệu ghi chép nghiên cứu bạn tốt của tôi để lại lúc còn sống, ông ấy từng là một giáo sư sinh vật học tài hoa hơn người, đi theo đội thám hiểm Nam Cực đến Nam Cực để nghiên cứu thiên thạch băng sơn gần như lớn nhất trôi vào Nam Cực, sửa sang kết quả nghiên cứu lại thành sách rồi gửi cho tôi, muốn tôi giúp đỡ việc xuất bản, tiếc là chưa kịp thì mạt thế đã đến, ông ấy cũng không biết tung tích, tôi chỉ đành giữ lại di vật của ông ấy đến giờ.”
“Khủng hoảng mạt thế virus thây ma bắt nguồn từ tảng thiên thạch rơi xuống núi tuyết ở Nam Cực, quyển sách này tên là 《Nghiên cứu về thiên thạch băng sơn ở Nam Cực —— Vật chất mới cho sự tiến hóa của loài người》, tác giả là Trần Ôn Phong.”
Tống Tiểu Lệ nhận lấy quyền sách, nhìn tiêu đề cuốn sách, nhớ tới chỉ huy Tư từng nhờ cô tìm sách liên quan đến virus thây ma, cũng để lại một khoản tinh thạch lớn, sách của ông cụ này vừa hay là thứ chỉ huy Tư muốn.
Nhìn thấy vẻ mật luyến tiếc hoài niệm của ông cụ, hơn nữa quyển sách này được bảo quản rất khá sau hai mươi mấy năm, nói vậy ông cụ cũng vô cùng yêu quý sách.
Tống Tiểu Lệ ra quyết định, đề cập đến việc đưa cho ông cụ một viên tinh thạch cấp ba, đây cũng đủ để ông cụ cơm ái vô lo suốt một năm, thậm chí có thể mua một ít thuốc.
Mà khi Tống Tiểu Lệ giao tinh thạch cho ông lão thì lại bị con trai cả của ông một tay đoạt lấy, nhìn thấy một cuốn sách nát vậy mà bán được tinh thạch cấp ba, cả nhà con trai cả đều vui mừng khôn xiết.
Tống Tiểu Lệ nhíu nhíu mà, quay đầu nhìn ông Nhậm chậm chạp không chịu đi, hỏi: “Cho hỏi ông còn có việc gì sao?”
Ông Nhậm lắc lắc đầu, ánh mắt mệt mỏi nhìn cả nhà con trai cả cầm tinh thạch đi xa.
Vốn dĩ ông nghĩ kiếm được tinh thạch liền chuộc lại sách của bạn tốt, không ngờ người của căn cứ Lô Thành lại hào phóng đến vậy, trả bằng một viên tinh thạch cấp ba, một ông cụ tuổi già sức yếu hơn bảy mươi như ông mệt sống mệt chết cũng không kiếm được một viên tinh thạch cấp ba, không thể lấy về sách của bạn tốt...
Ông Nhậm thở dài, cảm khái đây đều là số mệnh ——
Giống như bạn tốt Trần Ôn Phong lúc trước, tuổi trẻ sung sức chạy tới Nam Cực nghiên cứu khoa học, những tưởng sẽ phát hiện vật chất mới cho sự tiến hóa của loài người, không ngờ lại thành những người đầu tiên tiếp xúc với virus thây ma, sống chết khó nói.
Trong căn cứ.
Sau khi xử lý xong rắn thây ma, người bị thương đã được đưa đi chữa trị.
Tư Hoài Tây lại đi đi dừng dừng, đi đến một góc rẽ xa xôi bẩn thỉu bên bờ sông.
Do trận mưa đen mấy ngày trước làm nước sông dâng lên, mặt nước cũng nhiễm một màu xám đen kỳ dị, vết bẩn kèm theo một mùi hôi thối.
Đôi mắt xanh biển lạnh lẽo của Tư Hoài Tây sắc bén nhìn chằm chằm mặt nước nhìn như yên tĩnh, ngồi xổm xuống vươn tay muốn chạm vào mặt nước, lại bị một người quấy rầy.
Đáy mắt Trần Ôn một mảnh âm u, ngoài mặt tươi cười văn nhã hiền lành nói: “Chỉ huy Tư, chuyện còn lại giao cho tôi phụ trách, thủ lĩnh Tào tìm cậu.”
Tư Hoài Tây gật đầu, nhìn Trần Ôn, người phụ trách bộ hậu cần trong căn cứ gương mặt cười đến hòa ái.
Y là một dị năng giả hệ sức thủy cấp bảy, đến căn cứ cách đây mấy năm, tính cách hiền lành, đối đãi mọi người thân thiện khoan dung, là dị năng giả hệ thủy còn thường xuyên sử dụng dị năng, lấy nước miễn phí đưa cho những người thường không có nước dùng trong căn cứ.
Phải biết rằng nước là tài nguyên quý giá ở mạt thế, một số nước sông nước giếng có khả năng có virus thây ma, người thường uống vào có thể bị nhiễm virus thây ma, vì vậy nước uống an toàn nhất chính là nước từ dị năng giả hệ thủy lấy ra.
Người thường trong căn cứ Lô Thành vô cùng cảm kích vị dị năng giả hệ thủy tốt bụng này, thanh danh của Trần Ôn trong căn cứ cực tốt, sau đó được thủ lĩnh Tào xem trọng, cho y phụ trách bộ hậu cần căn cứ, quản lý rất nhiều vật tư trong căn cứ Lô Thành, là chức vị vô cùng trọng yếu, mà người trước mắt cũng là một người đáng tin cậy.
Tư Hoài Tây đứng dậy, dặn dò nói: “Đáy sông có mấy thi thể, đi kiểm tra xem trong căn cứ có ai mất tích.”
Trong mắt Trần Ôn lộ ra kinh ngạc: “Chẳng lẽ rắn thây ma còn hại chết người?”
Tư Hoài Tây thâm trầm nói: “Không xác định được, tôi dùng tinh thần lực tra xét qua, thi thể kia không có dấu vết gặm nhấm, nhưng mấy ngày trước một lượng lớn mưa đen chảy vào con sông này, axit bên trong ăn mòn miệng vết thương của thi thể khiến tôi không phân biệt được là rắn thây ma cắn hay là thây ma lẻn vào cắn... Cho dù là tình huống nào cũng yêu cầu lập tức cảnh giác, nhanh chóng sửa chữa lưới sắt dưới sông, đừng để thây ma khác lại lên vào căn cứ!”
Trần Ôn nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, tôi sẽ phái người đi xử lý ngay.”
Đợi một hồi Tư Hoài Tây còn chưa đi, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt sông, như là bối rối chuyện gì đó.
Nụ cười của Trần Ôn trở nên cứng đờ, thúc giục nói: “Xin hỏi chỉ huy Tư còn có mệnh lệnh gì sao?”
Thời gian không còn sớm, Tư Hoài Tây đã lâu không trở về căn cứ, thủ lĩnh Tào hẳn có chuyện quan trọng muốn tìm hắn, đành phải nhăn chặt mày nói: “Đáy sông có một cái xác rất lạ, thi thể khác đều bị ăn mòn đến biến dạng, chỉ có cái xác đó được bảo quản tốt...”
Đáy mắt Trần Ôn lóe lên tia lạnh lẽo, ngẩng đầu vẻ mặt lại trở nên kinh nghi vô tội, sau đó cẩn thận từng chút suy đoán nói: “Có thể là dị năng giả ngoài ý muốn chết, với thể chất của dị năng giả thì nước sông pha loãng mưa đen không thể ăn mòn được cơ thể.”
Tư Hoài Tây nhíu mày: “Trên thi thể rõ ràng không có miệng vết thương, nguyên nhân chết không rõ, không phải rắn thây ma giết chết, mà là vô tình rơi xuống sông...”
Trần Ôn cố ý dẫn dắt đề tài: “Chẳng lẽ là báo thù?”
Tư Hoài Tây cắn môi dưới, chỉ là hắn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, suy nghĩ cặn kẽ lại cũng không giải thích gì tốt hơn: “Bộ trưởng Trần, phiền anh tìm ra người mất tích này, điều tra nguyên nhân chết của hắn, xong việc thì giao một bản báo cáo cho tôi.”
Trần Ôn: “Được.”
Chờ Tư Hoài Tây đi lâu rồi.
Sắc mặt Trần Ôn đột nhiên thay đổi, ánh mắt âm lãnh mắng xuống đáy sông: “Ngu xuẩn! Nếu như bị hắn phát hiện, mày liền khiến tao thật sự tìm chết.”
Đáp lại y chỉ có mặt nước yên tĩnh.
Nước sông chảy chậm mang đến cảm giác bình thản quỷ dị, ngay sau đó không lâu, máu loãng trồi lên mặt nước trồi cũng được dòng nước cọ rửa không còn một mảnh, không để lại dấu vết.
======
Lời editor: Cứ bị nhầm Trần Ôn = Trần Ôn Phong á.