Hố lớn cháy đen bốc khói trắng.
Trương Lỗ cầm súng năng lượng hơi ngẩn ra, tay kịch liệt run, bị dọa đến đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hầu kết Trương Lỗ lăn một cái, nuốt nước bọt: “Có phải thị lực của tôi không tốt lắm không, từ khi nào súng lại có uy lực như vậy?”
Chu Phi lau mồ hôi trên trán, nhìn khẩu súng năng lượng uy lực đủ mạnh bắn xuyên qua ngực mình, nghĩ lại mà sợ, không khỏi sờ soạng ngực nhìn thấy không có việc gì mới an tâm.
Vừa nãy khi Trương Lỗ lấy súng còn quơ quơ về phía cậu ta, muốn hù dọa cậu ta vài cái.
Cậu ta tưởng đó là súng hàn, chẳng hề để ý cười cười, Trương Lỗ thấy không thú vị mới bĩu môi chĩa súng xuống đất.
Nếu vừa rồi khẩu súng này nhắm vào mình, ngay cả dị năng giả cấp sáu như cậu ta cũng ngăn không được đâu!
Chu Phi: “Không chỉ mày, tao cũng chưa từng thấy súng nào như vậy, nếu có súng này tao lại sợ thây ma quá cơ, ít nhất thây ma cấp trung trở xuống sẽ bị giết trong giây lát!”
Ánh mắt Chu Phi nhìn súng năng lượng trong tay Trương Lỗ dần dần nhiệt liệt.
Dị năng giả nào lại không muốn một vũ khí tiện dụng đâu, đặc biệt là vũ khí tấn công viễn trình, không cần lại gần cũng bắn chết thây ma.
Nhưng bất đắc dĩ là loại đồ vật súng ống này, nếu nói rất khó lấy thì không hẳn, cậu ta biết đường để lấy được, thay vào đó thứ sang quý là đạn!
Một viên tinh hạch cấp hai đại khái có thể đổi ba mươi viên đạn có thuốc súng, đây đã là giá ưu đãi của căn cứ Lô Thành.
Dị năng giả có súng đều sẽ mua một ít phòng thân, rốt cuộc dùng xong dị năng cũng không thể tay trần đánh thây ma.
Nhưng sau khi chết làn da thây ma trở nên cứng ngắc, da dày thịt béo phải nhắm năm sáu viên đạn vào một chỗ, chính xác mà nói thì là với tay súng thiện xạ, bằng không thì khó mà bắn thủng tầng da chết kia, mà khu vực sọ não trí mạng lại càng thêm cứng rắn.
Một chuyến mà không tốn hơn mười hai mươi viên đạn có khi không giết được một con thây ma.
Do đó các loại đạn nói chung được sử dụng để kiềm chế khả năng di chuyển của thây ma, cuối cùng tiết kiệm số đạn, bổ đao giết thây ma.
Điều này vẫn căn cứ vào tình huống thây ma có thể bị bắn trúng bằng súng, nếu gặp phải thây ma thực lực mạnh mẽ, đạn cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của thây ma, cuối cùng vẫn phải dựa vào dị năng mà gian nan đánh tiếp.
Nếu xui xẻo hơn, gặp phải thây ma dị năng hệ kim, dám rút súng ra thì đồng đội của bạn sẽ nổ đầu bạn trước!
Viên đạn kim loại bay ra trong phút chốc bị thây ma khống chế, bắn ngược làm thương tổn đồng đội.
Nói đi nói lại chính là một phen nước mắt cay đắng đó, có đôi khi ra ngoài giết thây ma, không chỉ phải đối mặt với thây ma mà còn phải đề phòng các loại tình trạng đồng đội heo, quả nhiên ở lại căn cứ gác cửa sờ cá là công việc tốt nhất!
Chu Phi thèm thuồng nhìn súng năng lượng mấy cái, kìm không được xúc động hỏi: “Bùi ca, anh có bán khẩu súng này không?”
Ai ngờ Trương Lỗ bên cạnh cũng muốn, còn muốn lớn tiếng hơn cậu ta, kích động sáng ngời hai mắt, hét với Bùi Chiêu Chu: “Bùi ca, anh ra giá đi, chỉ cần tôi có tất cả đều cho anh! Xin anh ——!!!”
“Đợi đã ——!!!”
Không biết từ đâu chui ra lão già lôi thôi, mắt mạo kim quang với súng năng lượng hô: “Nếu muốn bán, tôi ra giá tinh hạch cấp sáu!!!”
* Mắt mạo kim quang: đề cập đến hiện tượng sau khi chịu va chạm vào đó, người bị va chạm như có ngôi sao trước mắt.
Nhìn thấy có người muốn cướp đồ với họ, Chu Phi và Trương Lỗ hiếm khi đứng chung chiến tuyến: “Ông là ai?! Bùi ca, muốn bán thì bán cho chính tôi đi, tôi cũng ra tinh hạch cấp sáu!”
Tay muốn thu lại súng năng lượng của Bùi Chiêu Chu khựng lại một chút.
Trong đầu bắt đầu đổi một viên tinh hạch cấp sáu đại khái có thể đổi được bao nhiêu tích phân, có thể mua bao nhiêu quả táo.
Anh không biết nhiều về hệ thống trao đổi tiền tệ ở thế giới vĩ độ cao này, anh chỉ biết tinh hạch cấp một ở căn cứ Lô Thành có thể đổi lấy hai trăm tích phân, nói thế nào thì tinh hạch cấp sáu cũng phải quý hơn tinh hạch cấp một đi...
Ông lão tựa hồ nhìn ra Bùi Chiêu Chu động tâm, thừa thắng xông lên: “Hẳn cậu mới đến căn cứ Lô Thành chúng ta đi, nếu cậu bán khẩu súng này cho tôi nghiên cứu, lão Hồ này hứa với cậu, miễn là máy móc hỏng xe hỏng của cậu đều có thể đến viện nghiên cứu căn cứ Lô Thành tìm tôi, nếu cậu muốn vũ khí phòng thân, tôi có thể bán nửa giá đạn cho! Miễn phí bao sửa bao đổi!”
Chu Phi cũng nhìn ra lão già lôi thôi này là giáo sư Hồ của viện nghiên cứu nổi tiếng quật cường khó chơi, trên người nhìn dơ như vậy là vì thường xuyên bò gầm sửa xe, kẽ ngón tay đều là dầu máy.
Giáo sư Hồ xem như là tôn xưng, bình thường mấy dị năng giả đó luôn khó chịu gọi ông là lão già Hồ, ai bảo lão già Hồ này cứng đầu đến mắng cả đội trưởng dị năng giả cấp cao.
Có một lần khi đội trưởng dị năng giả trả xe, lão già Hồ phát hiện đĩa xe có vết nứt lớn, lão già Hồ tức đến độ chỉ thẳng mũi đội trưởng dị năng giả máng, suýt chút nữa chọc giận đội trưởng dị năng giả, nếu cơ thể già nua đó của lão già Hồ ăn một quyền, đoán chừng sẽ ngã chổng vó đi đời nhà ma, sau đó thủ lĩnh Tào vẫn đi ra hòa giải.
Ở một mức độ nào đó, Chu Phi ngưỡng mộ lão già Hồ này.
Nghe bảo lão già Hồ là một ông già neo đơn, con cái bị thây ma cắn chết, vợ sống chịu đựng ở mạt thế nhiều năm với ông, cuối cùng không chịu nổi nhiễm bệnh chết, sau vì một lý do nào đó được chỉ huy Tư mang về, ở lại căn cứ cũng nhiều năm, người sáng suốt đều nhìn ra lão già Hồ rất quý trọng căn cứ cho mình chỗ dung thân này, tận tâm tận lực giữ gìn địa phương kính yêu này.
Chưa kể lão già Hồ này rất thạo sửa xe, mấy chiếc xe phế liệu ban đầu để trong kho căn cứ đều được lão già Hồ sửa lại xong, nhưng mà việc nâng niu chiếc xe như con cái mình làm người tới mượn xe phiền không chịu nổi, sơ sẩy hư chút là bị lão già Hồ đổi theo mắng té tát.
Ánh mắt lão Hồ nóng rực nhìn súng năng lượng, trong mắt tràn đầy hưng phấn: “Thế nào? Nếu cậu còn có yêu cầu khác, lão Hồ này có thể làm được sẽ tận lực thỏa mãn cậu!”
Đây chính là loại vũ khí mới chưa từng thấy, không có đạn kim loại đồng nghĩa với việc sẽ không bị hạn chế bởi thây ma hệ kim, hơn nữa cái hố đen lớn trên mặt đất là minh chứng cho uy lực không hề tầm thường của khẩu súng này.
Nếu sử dụng trên người thây ma, khẳng định có thể tiêu diệt lũ thây ma đáng chết đó tè ra quần!
Lão Hồ vốn định đi dạo quanh khu giao dịch một chút, phân vân không biết có tìm được vật liệu sửa xe thích hợp hay kim loại quý giá nào đó không, không ngờ lại đạt được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cảm động mừng như điên không chỉ vì phát hiện súng năng lượng đặc thù mà còn vì sau lưng thế mà có con người có thể nghiên cứu phát minh loại súng năng lượng này!
Ở nơi mà lão Hồ không nhìn thấy, hóa ra công nghệ của con người cũng phát triển đến mức này, lúc này diệt sạch thây ma, chiếm lại lãnh thổ của loài người cũng gần thêm một bước!
Trương Lỗ nhún nhún vai, nhìn dáng vẻ ông không giống diễn, ánh mắt trông mong nhìn súng năng lượng, lại than ngắn thời dài.
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu hơi trầm xuống, lâm vào tự hỏi.
Có một việc làm anh nghi hoặc.
Súng năng lượng anh tự mình cải tạo tốt hơn nhiều so với súng năng lượng trên thị trường tinh tế, nhưng vẫn không thể làm thương một cọng lông tơ của Tư Hoài Tây.
Đều này khiến khi trước anh rất sốc, sinh ảo tưởng về thế giới vĩ độ cao này, công nghệ tuy lạc hậu nhưng thực lực bản thân con người mạnh không tưởng.
Bản thân Bùi Chiêu Chu là Alpha cấp S, gen đạt đến cực hạn con người tinh tế, hơn nữa anh đã học nhiều kỹ năng chiến đấu khác nhau, trên cơ bản không ai ở tinh tế có thể đánh thắng anh, nhưng khi anh đến thế giới vĩ độ cao này, tùy tiện một người đàn ông cũng có thể đánh bại anh.
Đang lúc Bùi Chiêu Chu cho rằng không phải đai bộ phận người thì hẳn cũng sẽ có không ít người thực lực mạnh đến phi nhân loại như Tư Hoài Tây.
Sau đó anh dễ dàng hạ gục một dị năng giả, ba người trước mặt ánh mắt trông mong khát khao muốn mua khẩu súng năng lượng không làm tổn thương một cọng lông của Tư Hoài Tây này.
Khiến Bùi Chiêu Chu không khỏi dâng lên tò mò về thực lực của Tư Hoài Tây.
Dẫu sao độ khó chế tạo súng năng lượng cũng không quá cao, lúc trước để trí não Ngân Hồ phân tích thành phần thổ nhưỡng trong đất của thế giới vĩ độ cao này, đổi thành vật liệu bình thường của thế giới này cũng có thể.
Chỉ là khẩu súng năng lượng này khi chiến đấu tiêu hao rất nhiều năng lượng, dư lại 30% năng lượng, vừa rồi lại bị Trương Lỗ vô tình mở van năng lượng đến cực đại, một kích bắn ra liền mất đi 6% năng lượng, khuyết thiếu công cụ bổ sung năng lượng thích hợp, dùng một khoảng thời gian nữa sẽ mất đi hiệu lực.
Cấu tạo của súng năng lượng với Bùi Chiêu Chu thì đơn giản, nhưng đối với người ở thời đại khoa học kĩ thuật lạc hậu này thì hoàn toàn khác, chiều sâu công nghệ quá lớn, uy lực mà súng năng lượng có thể tạo thành càng lớn liền càng dễ xảy ra tai nạn bi kịch.
Bùi Chiêu Chu nói một cách chắc chắn: “Tôi không thể đáp ứng được.”
Lão Hồ nghĩ Bùi Chiêu Chu không muốn tiết lộ kỹ thuật làm súng năng lượng, tiếc hận rất nhiều lại không nhịn được vùng vẫy một chút, đôi mắt già nua vẩn đục mang theo chút khẩn cầu: “Vậy không mua súng của cậu nữa, để tôi nghiên cứu một khoảng thời gian lại trả cho cậu, lấy danh dự của lão Hồ này đảm bảo với cậu, đồng ý cho cậu tinh hạch cấp sáu và những điều kiện khác không đổi... Vậy khẩu súng kia cho mượn đến khi nào, còn nên trả lại thế nào, tôi chút muốn nghiên cứu cho dị năng giả của căn cứ thêm một loại vũ khí tiêu diệt thây ma...”
Trương Lỗ nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của lão Hồ, có ý muốn khuyên, nhưng cậu cũng mới quen biết Bùi Chiêu Chu không lâu, không có tự tin thuyết phục anh bán đi vũ khí lợi hại như vậy, đổi lại làm cậu, cậu cũng không bán.
Trương Lỗ thở dài trong lòng, thật cẩn thận hỏi: “Bùi ca, nếu anh có con đường khác để mua khẩu súng này, tôi cũng sẽ trả tinh hạch cấp sáu cho anh, nếu không đủ tôi tìm người trong căn cứ đổi tinh hạch cấp bảy, lão Hồ với chỉ huy Tư cũng coi như quen biết, giúp mọi người không ít...”
Chu Phi cũng ho nhẹ hai tiếng, cậu ta tinh tường để ý được Bùi Chiêu Chu cũng không để ý nhiều vậy, ít nhất không để ý bằng bọn họ, nếu không cũng không vì vừa rồi Trương Lỗ tò mò liền tùy ý cho mượn súng năng lượng.
Chu Phi mơ hồ hỏi: “Bùi ca, anh có vấn đề gì băn khoăn, chúng tôi đều có thể tận lực tìm người giúp anh giải quyết.”
Ngụ ý có thể là cho rằng Bùi Chiêu Chu dùng con đường phi pháp nào đó lấy được súng năng lượng, nếu sau lưng đắc tội người nào, có thể yêu cầu bọn họ hỗ trợ giải quyết vấn đề, hoặc là giải quyết người ra vấn đề.
Chu Phi lang bạt trong mạt thế lâu như vậy, cũng đâu phải tay chưa nhiễm máu, tính cách nhạy bén giảo hoạt là thật, chỉ là bị hai người đồng hành nhiệt tình bên cạnh tiêm nhiễm một chút, khó thấy hảo tâm đi theo một lần.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu quét qua gương mặt chân thành nhiệt tình của lão Hồ, đến Chu Phi cũng chỉ nhiệt tình ngoài mặt, cùng với Trương Lỗ không quen không biết lão Hồ nói chuyện thay.
Không khỏi gợi lên mỉm cười.
Lòng người ở mạt thế dường như còn ấm áp hơn.
Không hiểu sao Bùi Chiêu Chu hơi nhớ Tư Hoài Tây, đôi mắt hổ phách vàng vụt qua tia sáng ấm áp, nhấp môi khẽ cười nói: “Được, tôi đồng ý.”
“Tuyệt vời! Cảm ơn Bùi ca!” Trương Lỗ hoan hô một tiếng.
Lão Hồ cũng nói lời cảm tạ theo, ánh mắt trông mong nhìn súng năng lượng vội vàng hỏi: “Vậy hiện tại tôi có thể mang về viện nghiên cứu, tìm mấy ông bạn già cùng nhau nghiên cứu được không?”
Bùi Chiêu Chu: “Chà, súng năng lượng dù sao cũng là loại súng nguy hiểm, tôi phải ở đó xem.”
Trong lòng lão Hồ đầy ắp súng năng lượng sắp sửa nghiên cứu, đến nỗi căn bản không hề để ý yêu cầu của Bùi Chiêu Chu, vội vàng đáp: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!”
Bùi Chiêu Chu: “Còn nữa, hy vọng không nghiên cứu quá muộn, tôi phải về nhà.”
Lão Hồ làm ra vẻ không thành vấn đề gì: “Yên tâm! Yên tâm!”
Nói xong lão Hồ liền mang Bùi Chiêu Chu đến viện nghiên cứu.
Vừa hay Bùi Chiêu Chu cũng tò mò trình độ viện nghiên cứu của thế giới vĩ độ cao này, phòng thí nghiệm anh tự tạo ở tinh tế thì không thể dùng, tiếc một đống thiết bị vật liệu cơ giáp tân tiến siêu cao của anh.
- ------------------------------------
Bận rộn đến tận khuya.
Tư Hoài Tây vừa về đến căn cứ liền có một số lượng lớn công việc chờ hắn giải quyết.
Không ngừng làm việc từ sau hội nghị buổi sáng kết thúc, cho dù là sắp xếp vận chuyển kế tiếp, hay là dị năng giả căn cứ gặp vấn đề khi tu luyện đều tìm hắn...
Tên thủ lĩnh Tào kia còn có vẻ rất hả hê khi người gặp họa, nói ông chia sẻ công việc của Tư Hoài Tây lâu như vậy, nên đến lượt ông nghỉ ngơi.
Thẳng đến mười giờ khuya.
Tư Hoài Tây mới có thể thoát thân khỏi đống công việc.
Đi dưới ánh đèn tối tăm.
Tư Hoài Tây nện bước dồn dập đi về nhà, đôi mắt xanh biển thâm thúy nôn nóng, mày nhíu càng chặt, sắc mặt lạnh như băng sương.
Cả người nóng lòng về nhà.
Đầy lòng đều là nhớ nhung meo meo trong nhà.
Không biết tình trạng của meo meo thế nào, liệu có tìm được đường không, hẳn là đã an toàn về nhà đi, có phải meo meo chờ lâu lắm rồi không...
Tuy rằng Tư Hoài Tây đã đưa chìa khóa cho Bùi Chiêu Chu trước, cũng đã giải thích một số chuyện, Bùi Chiêu Chu cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện, sao mà không làm được mấy chuyện nhỏ này.
Nhưng một khắc chưa thấy được meo meo, sắc mặt Tư Hoài Tây vẫn lãnh túc căng thẳng.
Bất tri bất giác đánh cược tình cảm, thu mình như núi lửa dưới biển sâu, lại mãnh liệt bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thẳng đến.
Tư Hoài Tây ngừng trước một căn nhà, cửa sổ không sáng đèn.
Con ngươi xanh biển nháy mắt rụt lại.
Ngay sau đó Tư Hoài Tây mở cửa ra.
Trong nhà im lìm như cũ, sàn nhà tích tụ một lớp bụi tro do lâu không có người sống, không có bất kỳ dấu vết ra vào nào.
Không có người, không có meo meo.
Đôi mắt Tư Hoài Tây đột nhiên trầm xuống.
—— Meo meo không về nhà.
======
Tác giả có lời muốn nói: Meo meo không về nhà, Tây Tây muốn giận. Σ (っ ° Д °;) っ