Khóe miệng Chu Phi co giật, không rảnh lo trêu quỷ mặt đen, đi muốn xe máy, cười lấy lòng với Bùi Chiêu Chu nói: “Đại ca, sao anh lại ở đây?”
Trong lòng thầm nhủ, không phải quỷ mặt đen này tìm được đại lão ôm đùi đi.
Chu Phi có chút chột dạ, không thể không hãi.
Không sợ hôm qua Hồ đội bị đại lão đè xuống đất đánh, sáng nay khi tham gia hội nghị mặt mũi đều bầm dập, vài người quen đến hỏi Hồ đội bị ai đánh, Hồ đội không biết xấu hổ nói mình tự ngã.
Cười ẻ, đều là lão du điều, là bị té hay bị đúm còn không biết hả?
Nhìn mặt Hồ đội kìa, ổng phải té ngay vào tảng đá to bằng nắm đấm mới có thể sưng lên thế kia.
Nên nhớ dị năng giả da dày thịt béo, theo Chu Phi thì da Hồ đội càng dày hơn, có thể đánh Hồ đội thành như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Chu Phi tự nhận da mình mỏng, không chịu nổi một quyền.
Trương Lỗ nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ hỏi: “Chu Phi, mày gọi tao á hả?”
Không ngờ có một ngày thằng đỗn Chu Phi này còn giống người như vậy, lễ phép gọi cậu một tiếng đại ca, nếu thật sự nhận cậu làm đại ca, chỉ cần cậu ta chịu xin lỗi cậu chuyện quỷ mặt đen, cậu làm đại ca cũng không phải không thể đại lượng, tha thứ cho mấy lời tiện vãi trước kia của Chu Phi.
Chu Phi lạnh lùng liếc một cái: “Không phải gọi mày, quỷ mặt đen.”
Lướt qua Trương Lỗ đi đến trước mặt Bùi Chiêu Chu.
Chu Phi vươn tay, láu cá nhiệt tình nói: “Đại ca, lại gặp nhau, gặp nhau chính là có duyên, lần trước ở cổng căn cứ còn chưa biết tên anh, xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào?”
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu có chút vi diệu, không quá thích ứng với thái độ quá mức nhiệt tình tùy tiện của Chu Phi, nhưng lần trước Chu Phi giúp anh vào căn cứ sớm, cũng coi như giúp anh không ít, nhìn cũng không giống người xấu.
“Bùi Chiêu Chu.”
Nắm lấy bàn tay Chu Phi đưa ra, nắm vài giây liền buông.
Chu Phi cười đến nheo mắt: “Thì ra là Bùi ca à, vừa hay trước đó tôi có nói dẫn anh đi làm quen với môi trường trong căn cứ, khu giao dịch bên này tôi rất quen, nếu anh muốn mua thứ gì tôi có thể tìm cách giúp anh.”
Một bên Bùi Chiêu Chu chưa kịp lên tiếng, Trương Lỗ đã nổi giận đùng đùng: “Không cần, Bùi ca là tao dẫn tới, Chu Phi mày lăn xa ra!”
Chu Phi nể mặt Bùi ca, không so đo với quỷ mặt đen kiếm chuyện.
Nhưng Trương Lỗ nhìn thấy con phân khối lớn của Chu Phi, nghi ngờ chất vấn hỏi: “Xe này mày lấy đâu ra, không phải mày trộm được đi.”
Chu Phi: “Trộm cái éo, chắc quỷ mặt đen mày ghen tị thôi, tao có đường nhân mạch riêng của mình.”
Chu Phi vỗ vỗ con xe bên người, giống thằng nhóc lớn xác đạt được đồ chơi lớn vui mừng không thôi, nhướng mày nhìn Bùi Chiêu Chu nói: “Bùi ca, nếu anh muốn tôi có thể cho anh mượn đi một lúc, nhưng mà đến lúc đó phải trả lại cho một người bạn khác của tôi.”
Thân xe màu xám bạc, trang trí các loại phụ kiện dây xích kim loại khác nhau, âm thanh mô tơ khởi động chấn đến mặt đất rung chuyển, đầu máy kiểu cyberpunk ánh kim loại thoạt nhìn rất hút mắt, người đi ngang qua đều không ngừng quay đầu nhìn, nhưng một cái đèn pha bị hỏng, mà cũng không vấn đề, có thể lái là được.
Trương Lỗ cười nhạo: “Tóm lại xe này cũng không phải của mày, mày chỉ mượn bạn bè lái đi, đắc ý mẹ gì.”
Chu Phi cũng không tức giận, khóe miệng giật giật, hèn hạ nói: “Quỷ mặt đen không có bạn, không trách mày, ai bảo mày mặt đen.”
“Chu Phi, mày mày!” Trương Lỗ giận đến mức suýt chút nữa đánh nhau với Chu Phi, cùng là dị năng giả cậu lại sợ quá cơ.
Chu Phi nhìn Trương Lỗ sắp thật sự cộc, cũng không dám trêu chọc, lửa còn muốn lớn hơn dị năng giả hệ hỏa như cậu ta.
Năng lực dập lửa của Chu Phi rất mạnh, lập tức lôi kéo bả vai Trương Lỗ nói: “Gấp cái gì, tuy rằng thường này tao thích chọc đau mày, chê mày mặt đen, nhưng vẫn xem mày là bạn, chờ Bùi ca dùng xong, tao lại để mày thử tay thế nào.”
Trương Lỗ vừa tức vừa giận, nhìn đến con xe cyberpunk kiểu hoang dã của Chu Phi, là sự cám dỗ đàn ông không thể cưỡng lại, lập tức lửa giận giảm xuống.
Trương Lỗ chu chu môi: “Được rồi, nếu Chu Phi mày nuốt lời, xem tao có chỉnh mày không, mỗi ngày rạng sáng chạy đến nhà mày ném đá gọi mày dậy!”
Không giống Trương Lỗ mỗi lần làm nhiệm vụ luôn đến đúng giờ hoặc là người đến trước tiên, Chu Phi luôn là sát giờ, thậm chí buổi tối trễ hơn vài ba phút mới đến, thời gian vừa vặn đạp ngay ranh giới giữa tức và không.
Có đôi khi Trương Lỗ còn thấy bi ai thay đội trưởng Hồ, gặp được tên vừa tiện vừa lười như vậy!
Sắc mặt Chu Phi đổi đổi, đáp ứng nói: “Oke oke oke, không nuốt lời... Nhân tiện, Bùi ca muốn lái thử không?”
“Hay là thôi đi.” Bùi Chiêu Chu uyển chuyển từ chối.
Đối với người thường điều khiển cơ giáp thậm chí tàu sân bay vũ trụ như anh mà nói, cái này chỉ là món đồ chơi nhỏ, huống khi con xe này của Chu Phi trang trí quá phô trương, anh cũng không có hứng thú gì.
Chu Phi: “Được rồi, nếu Bùi ca không hứng thú thì thôi, nhưng mà Bùi ca với Trương Lỗ đến khu giao dịch làm gì?”
Bùi Chiêu Chu thẳng thắn thành thật nói: “Tìm một công việc có thể kiếm tích phân, tôi lần đầu đến căn cứ Lô Thành, cũng chưa chuẩn bị cái gì.”
Chu Phi kinh ngạc: “Hả? Với thân thủ của Bùi ca đi đến đâu chả được, chưa kể anh còn biết chỉ huy Tư, để cậu ta tiện tay nhét anh vào một đội vận chuyển không phải là được rồi sao, nếu anh không muốn ra ngoài căn cứ, công việc cho dị năng giả ở lại căn cứ cũng đâu thiếu.”
Bùi Chiêu Chu: “Có nguyên nhân rất phức tạp, tôi cũng không định làm lâu.”
Anh đã hứa làm máy phát điện kiểu mới cho Tư Hoài Tây nói là máy phát điện thật ra cũng không đơn giản đến vậy, đặt ở thời đại tinh tế cũng là thiết bị máy móc cao cấp tinh vi, điều kiện hiện tại không đủ, anh cũng muốn tận lực đạt đến trình độ tinh tế kiếp trước.
Ở tinh tế gọi là 'người máy sinh học mini', loại người máy này có thể phân hủy và giải phóng năng lượng như tế bào sinh vật, còn không cần tiêu tốn năng lượng sinh trưởng và phân bố bài tiết vô dụng như sinh vật thật.
Hiệu suất năng lượng của một máy phát điện lạc hậu đạt tới 30% đã không tồi, với sự lão hóa của máy móc bên trong, hiệu suất năng lượng sẽ giải càng thấp, mà người máy sinh vật có thể giải phóng toàn bộ vật chất năng lượng chứa trong cơ thể, bao gồm quá trình đốt cháy năng lượng, năng lượng giữa các phân tử, năng lượng giải phóng liên kết hóa học, vân vân, hiệu suất năng lượng có thể gấp mười sáu đến ba mươi lần máy phát điện lạc hậu.
Nếu chỉ để có thêm càng nhiều năng lượng, Bùi Chiêu Chu cũng sẽ không chế tạo 'người máy sinh học mini' công nghệ cao như vậy.
Công nghệ cao đồng nghĩa với việc phải tinh tế rắc rối phức tạp, anh có rất nhiều cách để cải tiến máy móc lạc hậu ở thế giới này, không buộc phải là người máy.
Vốn dĩ Bùi Chiêu Chu nghĩ nếu điều kiện thật sự không đạt được, lui một bước sử dụng phương pháp khác cũng được, nhưng vì Tư Hoài Tây nói tinh thần lực của mình có thể đạt đến trình độ vi mô, anh có chút tự tin rằng mình có thể làm được.
Đặc điểm quan trọng nhất của 'người máy sinh học mini' chính là sinh học, sinh học có nghĩa là có thể phân giải đồ ăn để lấy năng lượng tổng hợp thành các chất khác nhau để duy trì sự phát triển sinh học.
Tương tự như vậy, 'người máy sinh học mini' có thể phân giải được năng lượng và các nguyên tố nguyên liệu khác, đồng thời tổng hợp thành các chất khác nhau.
Ở mức độ nào đó có thể nói nó như đấng sáng tạo.
Phần lõi 'người máy sinh học mini' là một con chip đặc biệt, giống như DNA của con người, là bộ não chỉ đạo cơ thể tổng hợp bất kỳ chất nào.
Ví dụ khi Bùi Chiêu Chu đưa mệnh lệnh vào, yêu cầu tổng hợp sao su tự nhiên và vân vân các chất tương tự.
'Người máy sinh vật mini sẽ mã hóa lại, điều chỉnh kết cấu cần thiết, cuồn cuộn không ngừng sản xuất cao su tự nhiên, tương đương với dây chuyền công nghiệp mới liên tục sản xuất các chất cần thiết cho Bùi Chiêu Chu.
Chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện của 'người máy sinh vật mini', nguyên liệu sung túc, có thể tổng hợp cao su tự nhiên, tổng hợp thực phẩm, protein, sắt thép, thuốc, plastic, dây dẫn...
Tuy rằng mặt hiệu suất khẳng định không bằng dây chuyền chuyên sản xuất cao su quy mô lớn, điều kiện môi trường 'người máy sinh học mini' yêu cầu rất khắc nghiệt, cũng không thỏa mãn được một vài yêu cầu cực nóng, siêu axit, nhiệt độ cực thấp mới có thể chế tác nguyên liệu vật chất.
Nhưng ở mạt thế, môi trường cái gì cũng thiếu này là thích hợp nhất, có loại 'người máy sinh học mini' này Bùi Chiêu Chu mới có thể tiến hành nghiên cứu bước tiếp theo.
Anh không quên ý tưởng ban đầu, kiến tạo một phi thuyền vũ trụ và đưa Tư Hoài Tây ra khỏi hành tinh đầy rẫy virus thây ma này.
Đi đến thế giới vĩ độ cao này, anh chỉ quan tâm Tư Hoài Tây đã cứu mình.
Tư Hoài Tây là người tốt ngoài lạnh trong nóng, nếu bị yêu cầu từ bỏ mọi người hắn nhất định sẽ không bằng lòng, có vài người Tư Hoài Tây muốn đưa thì đưa theo, chỉ cần không quá tải.
Bùi Chiêu Chu cũng không để tâm đến tính mạng người khác, kiếp trước sau khi bị phản bội liên tục anh đã sớm lạnh lòng.
Bùi Chiêu Chu không tự đại đến mức cảm thấy cái gì mình cũng giải quyết được, virus thây ma là loại virus chưa từng được ghi nhận trong quang não, ở tinh tế công nghệ y khoa phát triển cũng không phải không thể chữa khỏi một chứng rối loạn pheromone sao.
Vũ trụ này rất sâu, rất nhiều bí ẩn và cả những tồn tại chưa được biết đến.
... Ý thức thế giới.
Đôi mắt hổ phách vàng của Bùi Chiêu Chu lóe lên vẻ u ám.
Mấy ngày nay không hiểu sao kỳ mẫn cảm đến sớm, trước kia chưa bao giờ phát sinh loại tình huống này, khiến Bùi Chiêu Chu nhớ lại thời kỳ tủi nhục khi pheromone trong cơ thể rối loạn mất kiểm soát lúc nào không hay.
Làm Bùi Chiêu Chu vốn cho rằng bệnh rối loạn pheromone có chuyển biến tốt nặng trĩu lòng.
Trí não Ngân Hồ vẫn luôn theo dõi nghiêm ngặt nồng độ pheromone trong cơ thể anh, chỉ sợ mười ngày tới anh chính thức tiến vào kỳ mẫn cảm của Alpha, pheromone tăng vọt tan vỡ sẽ hoàn toàn xác nhận chẩn đoán mà bác sĩ ở kiếp trước đã nói với anh...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Chiêu Chu trở nên lo lắng thêm vài phần.
Bên này Chu Phi cũng đang suy nghĩ xem Bùi Chiêu Chu thích hợp với công việc gì và còn có thể làm ngắn hạn.
Chu Phi hỏi: “Bùi ca, anh tương đối muốn làm loại công việc gì, làm ngắn hạn cụ thể là có thể làm bao lâu? Còn có yêu cầu nào khác không?”
Bùi Chiêu Chu nghĩ nghĩ, đáp: “Loại việc nào tôi cũng có thể làm, qua hôm sau tôi không nhất thiết phải làm, yêu cầu là lương cao thời gian ngắn.”
Chu Phi vốn đang nghiêm túc nhớ một chút, nghe đến khúc sau muốn hộc máu.
... Nếu không phải đánh không lại người trước mặt.
Đây là người đang tìm việc sao? Đây rõ ràng là công việc muốn tìm đại gia mà!
Công tác làm ít tiền nhiều như vậy cậu ta cũng muốn, yêu cầu nhiều vậy thà rằng đi cướp còn nhanh hơn!
Chu Phi cười khổ nói: “Tìm công việc như vậy có chút khó khăn, không thì hạ thấp yêu cầu xuống một chút...”
Bùi Chiêu Chu nghĩ thầm nếu không tìm được thì thôi đi, dứt khoát quay lại chờ Tư Hoài Tây trở về, việc tiếp theo anh cần làm quan trọng hơn, không biết Tư Hoài Tây có phòng thí nghiệm anh cần chưa.
Bùi Chiêu Chu cũng không làm khó Chu Phi, nói trước không tìm.
Chu Phi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, Trương Lỗ đã chạm chạm cánh tay cậu ta, quát: “Xe mày bốc khói đen tự nhiên hay là sau đó mới hỏng...”
Trái tim Chu Phi lộp bộp nhảy dựng, xoay người nhìn con phân khối lớn đi mượn, khói đen bốc ra từ lỗ thoát khí phía sau xe, còn bốc mùi khét lẹt.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện do bản thân quên rút chìa khóa, động cơ vẫn luôn nổ nhưng không chạy, nóng đến mức bốc khói đen!
Chu Phi bị dọa hét lớn: “Đm! Mẹ nó, làm hỏng xe của Trương Cao Thừa thể nào gã cũng đòi giết tao!”
Chu Phi hoảng sợ lập tức chạy tới tắt máy nhưng vô dụng, mở máy lần nữa là có thể nghe tiếng động cơ rầu rĩ vang, lốp xe lại không hề nhúc nhích.
Xe máy vốn là hàng cũ, linh kiện trong xe lão hóa đến mức có thể vứt thành rác bất cứ lúc nào, hơn nữa đốt như vậy, linh kiện bên trong đều chảy hết, thậm chí lốp xe cũng không vận chuyển được.
Trương Lỗ cảm thấy Trương Cao Thừa trong miệng Chu Phi rất quen thuộc, bỗng nhiên nhớ đến Trương Cao Thừa không phải ai khác, mà là cầm đầu đội ngũ dị năng giả rải rác khắp căn cứ.
Căn cứ Lô Thành hấp dẫn không ít dị năng giả, nhưng không phải tất cả dị năng giả đều muốn làm việc cho căn cứ Lô Thành, có một số dị năng giả ngang ngược không kiềm chế được, có thể nói bản chất họ không phải là người tốt lành gì, đổi lại thành pháp luật trước mạt thế đều phải phán trọng hình.
Nhưng bây giờ là mạt thế, giết người cũng không phạm pháp.
Đối mặt với những tên dị năng giả côn đồ không nghe lời như vậy, căn cứ Lô Thành cũng không muốn cưỡng ép nhận bọn họ, chỉ xem bọn họ là những kẻ có sức chiến đấu cao hơn người thường, chỉ cần tuân thủ quy định của căn cứ không gây chuyện thì sẽ không làm gì họ.
Nhóm dị năng giả rải rác này cũng sợ dị năng giả đứng đầu căn cứ Lô Thành, sẽ không gây ra rắc rối lớn, nhưng gây chuyện thị phi thì không tránh được.
Giống như căn cứ Lô Thành cấm dùng lương thực ủ rượu, Trương Cao Thừa cầm đầu nhóm dị năng giả lén ủ rượu, cả ngày tìm hoan mua vui uể oải không phấn chấn, say rượu tìm gái, có đoạn thời gian lũ phế nhân này còn si mê hút một loại nấm độc có thể gây ảo giác cho não, làm cho căn cứ chướng khí mù mịt.
Trương Lỗ không có hứng thú với đám dị năng giả như giòi bọ kia, chỉ có chút đáng tiếc con xe soái khí như vậy cháy hỏng.
Nhìn thấy Chu Phi giả làm bộ dạng hoảng loại như vậy.
Trương Lỗ không cho là đúng bĩu môi: “Cùng lắm thì đem tới chỗ viện nghiên cứu sửa, một dị năng giả hệ hỏa cấp sáu như mày còn sợ gì đám kia?”
Huống chi còn có căn cứ chống lưng, cậu mới không tin Chu Phi thực sự sợ.
Chu Phi phiền không phải cái này, mà là gã là nguyệt quang tộc, theo chủ nghĩa hưởng lạc có rượu sáng nay say, gần đây gã còn mua một đống CD mới, cậu ta liền chen một miệng, mấy cái CD của ngôi sao ca nhạc trứ danh gã cất chứa không ít.
* Nguyệt quang tộc (月光族)/moonlight clan là một nhóm lớn những người tiêu hết tiền lương của họ trước khi kết thúc mỗi tháng.
Xe bị đốt thành như vậy sợ là linh kiện bên trong phải thay từ đầu đến cuối một lần.
Chu Phi vẻ mặt đau khổ nói với Trương Lỗ: “Hay là mày cho tao mượn mấy viên tinh hạch cấp trung đi, nếu có tinh hạch cấp cao cũng được.”
Trương Lỗ hừ lạnh hai tiếng: “Đòi tiền không có, gọi đại ca tao còn suy xét một chút.”
Chu Phi khuất nhục nói: “... Đại ca.”
Trương Lỗ lớn tiếng vang dội nói: “Không cho mượn!”
Chu Phi: “...!!!”
Một chân đá qua.
Trương Lỗ linh hoạt tránh đi, trào phúng cười to.
Bây giờ đến lượt Chu Phi đen mặt.
Xem đến khi bọn họ muốn nháo đến mất mặt.
Bùi Chiêu Chu đứng giữa hai người đỡ trán, cảm giác như trở lại hồi còn làm quan quân xử lý bọn lính cấp dưới nháo loạn mâu thuẫn, một lời không hợp là có thể đánh nhau.
Bùi Chiêu Chu: “Được rồi, tôi giúp cậu sửa xe.”
Chu Phi ngừng đá vào chân Trương Lỗ, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”
“Ừ.”
Đến cả mẫu hạm vũ trụ Bùi Chiêu Chu cũng từng sửa, huống chi chỉ là một con xe hai bánh cấu tạo đơn giản.
Chỉ thấy Bùi Chiêu Chu móc ra nguyên bộ công cụ sửa chữa từ đồ phòng hộ xám đen chìm.
Khi đi tập kích nhị hoàng tử anh đã luôn điều khiển cơ giáp Ngân Hồ cấp S, thân là người điều khiển cơ giáp anh còn kiêm luôn công việc của duy tu viên.
Đã từng vì chuyện cơ giáp bị người động tay chân xảy ra chuyện, anh càng thêm không muốn duy tu viên không rõ danh tính chạm vào cơ giáp của mình, vì vậy liên quan đến cơ giáp đều do chính tay anh sửa.
Công cụ sửa chữa lớn được để trên cơ giáp, đồ phòng hộ tùy thân mang theo một bộ dụng cụ sửa chữa nhỏ
Vốn dĩ anh định có đi không có về, đồng quy vu tận với kẻ thù.
Không ngờ tới còn sống, thù thì báo không được, dụng cụ sửa chữa nhỏ mang đến cũng có thể giúp sửa cái xe.
Bùi Chiêu Chu cười cười.
Dễ dàng tháo rời vỏ đầu máy, tìm được nơi xảy ra vấn đề, là một thanh kim loại chống đỡ đốt đứt, hàn lại là được.
Bùi Chiêu Chu không mang theo mỏ hàn, nhưng cũng không làm khó được anh.
Điều chỉnh van của súng năng lượng một chút, chỉnh thành nhiệt độ cao thích hợp để hàn, dùng súng năng lượng thành hàn, sửa xong xe rồi.
Chu Phi và Trương Lỗ ở một bên xem đến liên tục bảo lạ.
Trương Lỗ rất là tò mò với khẩu súng kia, hỏi: “Đây là súng gì?”
Bùi Chiêu Chu: “Súng năng lượng.”
Trương Lỗ: “Có thể cho tôi thử không?”
Bùi Chiêu Chu vốn định từ chối, nhưng lại nhớ đến Trương Lỗ dẫn mình đến khu giao dịch, cũng coi như giúp đỡ anh, liền đưa cho cậu, nhắc nhở nói: “Đừng nhằm vào người.”
Trương Lỗ đương nhiên không nhắm vào người, nhưng cậu học tư thế nổ súng rút cầu chì của nhân vật chính trong phim, đồng thời điều chỉnh van của súng năng lượng đến cực đại.
“Tít tít ——!!!”
Một chùm sáng xanh tím bằng nắm tay bắn thủng mặt đất, lập tức một hố to cháy đen có đường kính nửa thước xuất hiện.
Trương Lỗ và Chu Phi: “.........”
“Fuck!” “Fuck!”
Giáo sư viện nghiên cứu đi ngang: “Fuck!”