Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 20: Chương 20: Meo meo thùng cơm không có việc làm




Nguyên nhân không trở về căn cứ là do có liên tục các cuộc họp phải mở.

Tư Hoài Tây hơi dựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh biển phóng ra xa xa, bên tai nghe đủ loại người đứng lên nói trong cuộc họp, ngón tay nhẹ vuốt lòng bàn tay, đầu lưỡi uốn éo.

Nghiện thuốc lá nhưng không chạm vào, ngược lại càng muốn vuốt mèo hơn.

Thở dài.

—— Không biết meo meo có ở nhà chờ không.

—— Có phải chờ đến mất kiên nhẫn không, nghĩ đến meo meo sẽ tức giận xù lông, mắt mèo hổ phách vàng ẩm ướt trợn tròn, có hơi muốn xem, lại sợ meo meo càng tức giận...

Vừa vặn đến lượt người ngồi đối diện Tư Hoài Tây đứng dậy nói.

Đối diện với tầm mắt lạnh như băng của chỉ huy Tư, người đứng dậy đột nhiên rùng mình, nói chuyện luôn nơm nớp lo sợ.

Không biết vì sao chỉ huy Tư trước giờ không chú ý đến mình lại ngẩng đầu nhìn mình, khi đôi mắt xanh biển sắc bén không nhúc nhích nhìn gã, làm gã sợ tới mức cảm thấy mình như một con thú nhỏ bất lực sắp bị một kẻ săn mồi mạnh mẽ cắn xé bất cứ lúc nào.

Lại không biết rằng Tư Hoài Tây đang xem đám mây trôi qua cửa sổ sau lưng gã.

Một đám mây xám xịt trôi trên bầu trời.

Hai đường viền nhòn nhọn toát ra, mơ hồ tạo thành hình con mèo lười nhác cuộn mình.

Tư Hoài Tây hơi chút thất thần, tay chống cằm, con ngươi xanh biển mát lạnh chậm rãi đuổi theo đám mây meo meo, khiến màu sắc vốn dĩ tối tăm nhiễm một mạt sáng xanh trong suốt.

Đột nhiên có một con chim thây ma bay qua, đánh tan mây meo meo!

Đôi mắt xanh biển lóe lên tia giận dữ.

Tư Hoài Tây híp mắt lại, khí thế sắc bén khiến người đối diện sợ run còn lợi hại hơn, trong lòng thấp thỏm lo âu nghĩ vừa nãy mình nói sai cái gì chọc giận chỉ huy Tư.

Nhưng may là đến khi người nọ thấp thỏm nói xong ngồi xuống, chỉ huy Tư cũng chưa tìm gã gây rối, xem ra là gã nghĩ quá nhiều...

Tức giận trong mắt Tư Hoài Tây đến mau đi cũng mau.

Nhìn thấy tư thái bay lượn mượt mà của con chim kia rất rõ ràng là chim hoang dã tự nhiên.

Thông thường tư thế bay của chim thây ma sau khi đột biến dị dạng cứng đờ, vốn dĩ sau khi chết, xác chim sẽ thối rữa, có khi chỉ còn một bên cánh nhưng sau khi nhiễm virus thây ma cơ bắp phát triển bất thường, chống đỡ chim thây ma có thể tiếp tục bay theo bản năng.

Nếu vừa rồi là chim thây ma bay qua, e rằng Tư Hoài Tây liền đi ra ngoài săn chim.

Giống loài hoang dã tự nhiên may mắn còn tồn tại trong mạt thế không nhiều lắm, virus thây ma lan truyền đến các góc thế giới, rất nhiều rừng rậm trở thành địa bàn của thây ma động vật, các loài động vật nguyên thủy đã chết gần hết, hơn nữa thây ma không thể sinh sản hậu đại, ngày càng nhiều giống loài tuyệt chủng.

Nhưng còn người còn không lo được chính mình, nào có rảnh phân tâm đi vào vệ những loài động vật lâm nguy đó.

Không gian còn thừa cho con người và động vật khác còn may mắn tồn tại không nhiều lắm, thậm chí đại hương còn trở thành nơi sinh sôi nảy nở lớn nhất của virus thây ma, vạn hạnh trong bất hạnh, cá thây ma không thể vi phạm giới hạn sinh lý của chúng, không cách nào đi lên trên bờ.

Bằng không toàn bộ các loài cá thây ma từ biển lên bờ, e rằng loài người không cần vùng vẫy, trực tiếp tuyệt chủng cùng các sinh vật khác.

Tư Hoài Tây nhìn nhìn con chim hoang còn đang bay, vẫn luôn bay vào tầng mây xám xịt dày đặc và rồi biến mất.

Không biết kế hoạch tìm kiếm Trái Đất mới ở căn cứ thủ đô như thế nào, đến hiện tại đã vài năm rồi mà vẫn không có một chút tin tức...

Tình hình trên Trái Đất ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, ngay cả Tư Hoài Tây cũng không dám đảm bảo loài người còn bao nhiêu thời gian, nói vậy bên kia cũng đã nhận ra không ổn.

Nếu Trái Đất không thích hợp để con người tồn tại, vậy phải tìm một hành tinh mới thích hợp cho con người sinh tồn.

Do đó, mấy năm trước căn cứ thủ đô không màng tất cả, tiêu hao vô số tinh lực tài nguyên cả nước, phóng tên lửa ra ngoài vũ trụ, những phi hành gia này mang theo hy vọng của cả nhân loại đi tìm 'Trái Đất mới'.

Nhưng vào ngày phóng tên, căn cứ thủ đô dẫn đến hàng trăm triệu sóng thây ma xưa nay chưa từng có, nếu không phải căn cứ Thủ Đô là căn cứ lớn nhất nước Hoa, tập hợp hàng trăm ngàn dị năng giả mạnh mẽ, hơn nữa có Ứng Huy Bân, dị năng giả cấp mười một duy nhất tọa trấn thì thiếu chút nữa đã bị công phá phòng tuyến.

Cuối cùng tên lửa được phóng thành công.

Thấy thế đã cản không được, sóng thây ma như nhận được mệnh lệnh gì thối lui.

Nhưng đánh thắng chiến tranh gian nan này, lại không có ai vui vẻ, bởi vì tổn thất thật sự quá thảm thống, sóng thây ma thình lình xảy đến khiến vô số người táng thân, trong lòng mọi người bịt kín khói mù, mà kế hoạch Trái Đất mới cũng chỉ là một hy vọng mỏng manh, đến bây giờ vẫn không có chút tiến triển.

Lúc trước hắn còn rất trẻ, cũng không ở căn cứ thủ đô, còn đang săn giết thây ma hệ tinh thần thích hợp để nâng cấp bậc dị năng tinh thần lực, biết được tin tên lửa phóng thành công trên radio còn rất vui mừng.

Chỉ là sau đó thông qua con đường nào đó biết được tình trạng bất thường xảy ra ở căn cứ thủ đô liền không vui sướng như vậy nữa...

Tư Hoài Tây chắp tay trước ngực đặt trên bàn, ngón tay căng thẳng bất giác đỏ lên, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.

Người trên bàn hội nghị nhiều hơn hôm qua không ít.

Gần đây lại đến phiên thu thập vật tư quý hiếm, có một số vật tư phải đến căn cứ lớn xa xôi mua, trên đường không tránh khỏi gặp thây ma nguy hiểm, ngoại trừ người ra ngoài, còn phải phái người thủ ở trong căn cứ, điều động nhân sự càng phức hơn.

Thủ lĩnh Tào sắp xếp điều động nhân viên từ các bộ phạm khác nhau, sau đó người phụ trách các bộ phận bàn bạc cử ra bao nhiêu người.

Đại bộ phận dị năng giả cấp thấp và cấp trung được bố trí thực hiện nhiệm vụ cách căn cứ Lô Thành không xa, bộ phận xa một chút thì có dị năng giả cấp cao dẫn đi, chỉ cần đi theo lộ tuyến quy định trên bản đồ, độ nguy hiểm cũng không lớn.

Mỗi năm Tư Hoài Tây đã đi qua đại bộ phận tuyến đường một lần, bản đồ lộ tuyến cũng sẽ được sửa đổi cho phù hợp, nơi thây ma tụ tập cũng đánh dấu cho đội ngũ dị năng giả tránh đi, nhóm thây ma đơn lẻ lang thang ngoài hoang dã không làm khó được đội ngũ dị năng giả, đội trưởng dẫn đầu mỗi đội đều là dị năng giả cấp cao, có đôi khi thủ lĩnh Tào và Tư Hoài Tây cũng sẽ thay phiên đi theo.

Mấy năm nay cũng chưa gặp nguy hiểm quá lớn nào, danh tiếng của căn cứ Lô Thành trong quần thể dị năng giả xem như xuất sắc, sẽ không buộc dị năng giả đi tìm chết.

Hầu hết các đợt bao vây tiêu diệt thây ma đều là dị năng giả cấp cao dẫn đầu còn dị năng cấp trung cấp thấp cùng nhau quần ẩu, xong việc chia tinh hạch thây ma đều dựa vào giá trị cống hiến đổi thành tích phân, tích đủ tích phân có thể đổi trong kho hàng căn cứ Lô Thành lấy tinh hạch thích hợp.

Nếu đổi thành căn cứ khác, trước đưa một đợt người thường thu hút sự chú ý của thây ma, lại phái dị năng giả cấp trung cấp thấp đi lên, ngược lại thủ lĩnh dị năng giả cấp cao lợi hại nhất ngồi xổm phía sau, nói là chỉ huy đại cục thực chất chính là xem tình hình thích hợp không để chạy.

Vất vả lắm mới giết chết thây ma, lấy được tinh hạch lại phải cống cho thủ lĩnh cao tầng trước, để lại cho dị năng giả hạ tầng một chút cơm thừa canh cặn, người thường thảm hại hơn giữ được mạng sống đã là không tồi.

Đãi ngộ của căn cứ Lô Thành tốt, mặc dù mỗi năm dị năng giả đều phải tham gia một hai lầm nhiệm vụ ngoài căn cứ, gặp được thây ma có khả năng sẽ có nguy hiểm nhưng ở mạt thế nào có nơi nào thật sự an toàn.

Nhiệm vụ làm liền một hai tháng, phần thưởng của căn cứ Lô Thành phong phú dị thường, thời gian một năm còn lại nằm ườn trong cẳn cứ không làm việc cũng được, không giống một vài căn cứ thiếu nhân lực, dị năng giả cũng phải vác cuốc đi làm ruộng, bằng không không có lượng thực ăn.

Không biết làm sao mà lương thực trong căn cứ Lô Thành vô cùng sung túc, rất nhiều căn cứ không đủ cho người nhà mình ăn, căn cứ Lô Thành có thể lấy lương thực đi đổi vật tư với căn cứ khác, đổi được tinh hạch lại bỏ vào kho hàng, dị năng giả dùng tích phân đổi còn có ưu đãi.

Tiếp tục như vậy, căn cứ Lô Thành không ngừng hấp dẫn dị năng giả, dị năng giả cấp cao ngày càng nhiều, dị năng giả trong căn cứ Lô Thành lên tới cấp cao cũng không ít.

“Chỉ huy Tư, lần này tôi mang đội ngũ đi qua cánh đồng bông vải kia, cậu muốn đi theo không?”

Người nói là đội trưởng Lý, đừng nhìn hôm qua gã cãi nhau với Tư Hoài Tây chuyện viện nghiên cứu, nhưng bình tĩnh lại gã cũng không muốn đắc tội Tư Hoài Tây, tính làm dịu quan hệ, chủ động nói chuyện.

Vòng đội trưởng dị năng giả trong căn cứ đều biết, không hiểu sao chỉ huy Tư thích đến cánh đồng bông vải kia.

Bông vải này lại không ở trong căn cứ, nằm trong sơn cốc phong cảnh tuyệt đẹp không bị hoàn cảnh ác liệt của mạt thế phá hư, nhưng mà khoảng cách hơi xa, căn cứ ít khi cử người đi chăm sóc bông vải, thường chỉ rải lên một đợt hạt giống, năm sau ghé xem bông kết thành thế nào.

Đội ngũ dị năng giả tiện đường ghé đến thường xuyên ngắt lấy bông, chỉ huy Tư sẽ chọn tham gia đội ngũ dị năng giả này, hệ số an toàn tăng lên đáng kể, cho nên tuyến đường đi qua cánh đồng bông vải này còn bị tranh suất.

Tư Hoài Tây: “Không được, lần này tôi có việc khác phải hoàn thành.”

Không đi xem bông, muốn ở lại căn cứ xem meo meo.

Đội trưởng Lý có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói nữa, cũng không phải lần nào chỉ huy Tư cũng đi, gã chỉ muốn thử chút mà thôi.

Hội nghị tiếp tục thương thảo cụ thể.

“Có muốn phái một đội khác đến căn cứ Hải Tân lấy muối không.”

“Không phải muối căn cứ trữ đủ dùng cho mấy năm sao?”

“Căn cứ Lô Thành chúng ta là thành phố phía nam gần biển, kiếm muối tiện hơn nhiều, nhưng năm trước căn cứ thiên hướng phía bắc thiếu muối, chúng ta dùng lương thực đổi vật tư thì bọn họ không cần, nếu thay bằng muối chiếm ít không gian hơn lương thực thì vận chuyển đến bên kia có thể kiếm được nhiều vật tư hơn...”

“Không đủ dầu mỏ, căn cứ Đại Khánh bên kia không thiếu lương thực, cũng muốn đổi tinh hạch, nếu dùng muối đổi có lẽ có thể tiết kiệm một chút tinh hạch...”

“Được, địa điểm lần này Trịnh đội tới gần căn cứ Hải Tân, hay cậu phụ trách đi đường vòng một chút?”

“Không được đâu, thủ lĩnh Tào, xe tôi đến đó cũng đã quá tải, nào còn chỗ trốn nhét muối muối gì đó, nếu thực sự đi phải chia theo từng nhóm.”

Tào Lôi Bành đành phải đổi sang đội khác, thời gian còn lại phải chia thời gian dùng xe cho từng đội ngũ, như vậy tiếp tục cãi cọ xử lý các loại chuyện lặt vặt, cả buổi hội nghị cũng là cho ông đầu váng hoa mắt.

Người ngoài nhìn căn cứ Lô Thành phát triển tốt, mà chỉ khi lên làm vị trí thủ lĩnh mới biết chỗ nào cũng thiếu, dị năng giả phía dưới mỗi người một tính, có đôi khi không quản được, chỉ có thể khuyên.

Nghĩ đến đây liền đau đầu, chỉ huy Tư vốn nên ngồi vị trí này của ông vừa nãy chỉ nói một hai câu liền im lặng rất lâu, nhìn kỹ ánh mắt còn chưa đặt vào hội nghị, chỉ lo phiêu cùng mây ngoài phòng!

Tào Lôi Bành cay cú nhìn Tư Hoài Tây bên kia như đi vào cõi thần tiên, mở miệng nói: “Không biết chỉ huy Tư có ý kiến gì không?”

Tư Hoài Tây thập phần nể mặt kéo tầm mắt về trả lời: “Không có ý kiến, thủ lĩnh Tào sắp xếp là được.”

Tào Lôi Bành hành quân lặng lẽ, chuyển đề tài nói: “Vậy lần này chỉ huy Tư cần đi theo đội lớn không?”

Tư Hoài Tây Tây trầm tư một hồi: “Không xác định.”

Tào Lôi Bành: “Vậy lần này để cậu ở lại căn cứ?”

Trong mắt Tư Hoài Tây lóe lên ý tứ sâu xa, cự tuyệt nói: “Tôi không thể mãi ở lại căn cứ được.”

Tào Lôi Bành hiểu rõ, đến ông cũng lâu lắm rồi không gặp được tinh hạch thây ma hệ lôi thích hợp, đổi thành tinh thần lực của Tư Hoài Tây lại càng thêm hiếm có khó tìm.

Nói thế tinh hạch thây ma xung quanh đây đều không đạt đến trình độ Tư Hoài Tây cần, hắn không thể không đi đến nơi xa hơn tìm, nơi đội vận chuyển đi qua đều quen cửa quen nẻo, gần như mỗi năm đều đi vài lần, cơ hội tìm được càng ít.

Tào Lôi Bành: “Được, lần này tôi sẽ ở lại căn cứ, đội trưởng Chương sẽ là tổng phụ trách đội vận chuyển lần này...”

Đến lượt các giáo sư viện nghiên cứu phát biểu, thứ họ muốn cũng không nhiều lắm, bảo người của đội vận chuyển mang về một ít cao su, hóa chất, một ít khoáng vật vân vân.

Mấy giáo sư già còn cẩn thận dè đặt đề ra cao su dùng làm lốp xe, không phải tùy tiện mở miệng xin vật tư, tất cả đều là đồ vật rất có tác dụng cho căn cứ.

Không biết có phải do hôm qua chỉ huy Tư nói giúp viện nghiên cứu hay không, mấy đội trưởng dị năng giả nghe xong thương lượng một chút, bày tỏ nếu nhìn thấy sẽ giúp viện nghiên cứu mang về.

Kết quả này khiến các giáo sư của viện nghiên cứu rất vui mừng, ít nhất thái độ của những đội trưởng dị năng này khá hơn hôm qua rất nhiều.

Nghĩ đến đây, vài vị giáo sư dùng ánh mắt cảm kích nhìn Tư Hoài Tây.

Tư Hoài Tây nhớ tới Bùi Chiêu Chu muốn một phòng thí nghiệm, liền xin các vị giáo sư của viện nghiên cứu một gian.

Các vị giáo sư già không nói hai lời liền đồng ý, giáo sư Nghiêm còn đề nghị nhường phòng thí nghiệm của mình, Tư Hoài Tây không muốn mà thay vào đó yêu cầu một phòng thí nghiệm tương đối trống, nghĩ rằng Bùi Chiêu Chu có lẽ sẽ không dùng được đồ vật của bọn giáo sư Nghiêm, cũng xin một đống vật chứa thực nghiệm mới.

Thủ lĩnh Tào thắc mắc Tư Hoài Tây đột nhiên xin cái phòng thí nghiệm làm gì nhưng Tư Hoài Tây chỉ hàm hồ cho qua, nói rằng cho một người quen xử lý vài thứ.

Cụ thể là không nói để cho Bùi Chiêu Chu nghiên cứu máy phát điện kiểu mới.

Rốt cuộc nhiều giáo sư tụ tập cũng không thể chế tạo máy phát điện, Bùi Chiêu Chu nhìn trẻ như vậy, khó tránh khỏi có người không tin tưởng nên mới dứt khoát giấu đi.

Nếu Bùi Chiêu Chu không tạo được máy phát điện cũng không sao, Tư Hoài Tây lại tìm một máy phát điện cũ còn có thể sử dụng về là được.

Hội nghị đi đến kết thúc.

Đến lượt Trần Ôn từ bộ phận hậu cần phát biểu.

Trần Ôn: “Việc điều tra sự cố rắn thây ma ở cửa sông căn cứ vào khoảng mười một giờ ngày hôm qua đã xong, kẽ hở ở hàng rào cửa sông cũng đã tìm dị năng giả hệ kim sửa chữa xong, thi thể vài vị dân cư căn cứ bất hạnh chết đi cũng đã xử lý tốt, tuyệt sẽ không phát sinh lần thứ hai...”

Hầu hết người có mặt ở đây đều không quá để ý, cảm thấy rắn thây ma xâm nhập chỉ là một tai nạn hy hữu, hơn nữa chỉ có mấy người thường thiệt mạng.

Đối với một căn cứ cỡ trung hơn ba trăm ngàn dân cư mà nói thì không tính là gì, mỗi ngày đều có người chết vì các loại lý do khác nhau, cùng lắm thì bồi thường một ít tích phân cho người nhà dân cư đã chết.

Có người thuận miệng đề nghị có nên tăng số người thủ ở cửa sông, dị năng giả là không thể, vậy phái mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh xem.

Nhưng nhanh chóng bị phủ quyết, lãng phí lương thực, cùng lắm là để cho người đi tuần tra ghé cửa sông đó xem.

Mức độ mưa đen ăn mòn này không phổ biến, chỉ là song sắt dưới sông dùng lâu lắm mới có thể hỏng, để phòng ngừa thây ma và thú thây ma xâm nhập, lối vào cửa sông được thu hẹp nhất có thể, hơn nữa song sắt dày đặc, cũng đủ an toàn.

Cũng không phải thây ma thú thây ma cỡ lớn nào tiến vào mà là một con rắn thây ma, lấy thân hình của nó mới có thể chui vào.

Không có bất kỳ kẻ nào để ý rằng có điều gì đó không ổn, sự cố rắn thây ma chỉ là một hồi ngoài ý muốn, rất nhanh sẽ bị lãng quên.

Nụ cười của Trần Ôn dần kéo lên, ánh mắt âm lãnh xẹt qua một đạo trào phúng.

“Trần Ôn, báo cáo khám nghiệm tử thi hôm qua tôi yêu cầu thì sao?”

Đột nhiên có người làm rối đánh vỡ kế hoạch giấu giếm của Trần Ôn.

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, quả nhiên lại là hắn!

Trong mắt Trần Ôn ánh lên ánh đỏ hung ác nham hiểm, ngoài mặt vẫn văn nhã cười đáp lại: “Chỉ huy Tư, tôi đã phái người đi khám nghiệm thi thể người chết, cũng không có phát sinh dị thường, thi thể còn lại đã được người quen mang đi.”

Tư Hoài Tây nhíu mày lại: “Có báo cáo khám nghiệm tử thi cụ thể của người chết không?”

Trần Ôn đưa một bản báo cáo viết tay cho Tư Hoài Tây, may mắn y đã sớm chuẩn bị để tránh bị người khó giải quyết nhất căn cứ này tìm ra manh mối.

Tươi cười của Trần Ôn mang theo lạnh lẽo: “Chỉ huy Tư, báo cáo khám nghiệm tử thi của người chết đều ở chỗ này, cậu còn muốn hỏi gì không?”

Tư Hoài Tây lật xem tài liệu, nhìn qua không có gì không ổn.

Thi thể duy nhất không có đặc điểm thối rữa tổn thương kia là một dị năng của căn cứ, nguyên nhân tử vong là do uống rượu vô tình ngã xuống sông chết đuối, cũng có nhân chứng xác nhận dị năng giả kia mất tích một thời gian từ đêm qua, thời gian ăn khớp.

Tư Hoài Tây ngước mắt nhìn Trần Ôn, nhắc nhở nói: “Hiện tại thi thể bị rắn thây ma cắn thoạt nhìn đã chết, nhưng có thể phát sinh biến dị lần hai sau khi chết, không thể tùy tiện mai táng trên mặt đất, phải tiến hành thiêu hủy, nói với người nhà người đã khuất một tiếng.”

Trần Ôn vội vàng gật đầu: “Vâng, chỉ huy Tư, ngay sau khi hội nghị kết thúc tôi sẽ lập tức phái người đi xử lý.”

Tư Hoài Tây bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt khẽ nhúc nhích nói: “Chờ đã, nếu là dị năng giả của căn cứ Lô Thành, để tôi đi trấn an người nhà người chết, tôi sẽ tham dự hiện trường hỏa táng.”

Trong lòng Trần Ôn đột nhiên kinh hoảng, sợ bị Tư Hoài Tây phát hiện cái gì kỳ lạ, đành phải làm bộ bình tĩnh nói: “Được, tôi sẽ thu xếp.”

Đáng chết!

- ------------------------------------

“Tới rồi.”

Trương Lỗ chỉ vào lối vào không xa phía trước.

Trước cổng dựng bảng khu giao dịch, không ngừng có người ra vào.

Trương Lỗ hơi đắc ý nói: “Như thế nào, xung quanh đây thì khu giao dịch của căn cứ Lô Thành chúng ta cũng coi như không tồi, không ít người từ căn cứ lớn chuyên môn đến chỗ chúng ta chuyển tiếp vật tư, hơn nữa căn cứ lớn người nhiều, vật tư phân phát cho người thường sẽ giảm đi, có khi còn không tốt bằng dân cư căn cứ Lô Thành chúng ta.”

Khu giao dịch chính là một mảnh đất trống trụi lủi, đơn sơ đến không có tân trang bất cứ thứ gì, hai bên đường có người rao hàng, hàng hóa thì đặt bừa bãi trên mặt đất.

Có một số dân cư gieo trồng một số rau dưa củ quả trong gian nhà nhỏ, ăn không hết sẽ đưa đến khu giao dịch bán.

Bùi Chiêu Chu nhìn khu giao dịch tuy rằng đơn sơ nhưng quản lý có trật tự, xem như không tồi trong mạt thế.

Trí não Ngân Hồ: 【Chủ nhân, Ngân Hồ nhìn thấy một quả táo bán tám tích phân, năng lượng chứa trong quả táo tương đối ít, người nơi này đều ăn đồ ăn không lấy được năng lượng, mỗi ngày đều phải tận lực duy trì một ngày ba bữa cơm, với nhu cầu năng lượng vượt mức bình thường hàng ngày của Alpha cấp S như chủ nhân... Theo như tính toán...】

【Mỗi ngày chủ nhân cần ăn ít nhất năm mươi quả táo, khoảng bốn trăm tích phân, đổi thành món chính thông dụng ở đây, bánh hoa màu ba tích phân cũng cần ăn ba mươi lăm cái bánh mới có thể duy trì quá trình chuyển hóa cơ bản cho Alpha cấp S, nói cách khác chủ nhân cậu nên kiếm tiền, nếu không thì đến cơm cũng không ăn được!】

Bùi Chiêu Chu: “...”

Đột nhiên cảm thấy bản thân biến thành thùng cơm.

* Thùng cơm: chỉ người ăn nhiều.

Khu vực giao thương ở nơi giao nhau giữa khu phía nam và khu phía đông của căn cứ Lô Thành là nơi náo nhiệt nhất căn cứ, vừa đi vào không bao lâu liền có vài tên nhân viên căn cứ dựng bảng tuyển dụng công nhân số lượng lớn, rất nhiều người tập trung tranh suất.

“Tuyển ba trăm thợ mỏ, khu vực phía nam của căn cứ Lô Thành cần rất nhiều cát xây dựng, đi đào núi cát đá cách căn cứ hai cây, khuân vác về căn cứ, dọc theo đường có dị năng giả đại nhân bảo vệ lương ngày ba mươi tích phân.”

“Tuyển năm trăm công nhân xây dựng, nội dung công việc là chuyển gạch, trộn xi măng, tu sửa tường thành căn cứ, lương ngày hai mươi lăm tích phân, đốc công xây dựng có tay nghề cao lương ngày có thể lên đến ba mươi tích phân.”

* Đốc công: kẻ thay mặt chủ xí nghiệp trông nom công việc của thợ thuyền.

“Rèn nông dân sản xuất giỏi, khu phía đông căn cứ Lô Thành thiếu năm mươi người, lương ngày hai mươi tích phân. Nếu bằng lòng khai khẩn đất hoang ở cánh đồng thí nghiệm mới bên ngoài căn cứ, không giới hạn số người, lương ngày hai mươi tám tích phân, cũng có dị năng giả đại nhân bảo vệ!”

“Vườn cây đã chín, lâm thời cần ba mươi người hái trái lành nghề, lương ngày mười sáu tích phân, nếu biết chế biến và bảo quản thịt quả, tùy tình hình có thể tăng thêm hai mươi tích phân...”

“Nông trường đang tuyển dụng, chăn nuôi gà, vịt, ngỗng, heo, lương ngày mười tám tích phân, nếu biết phục vụ gà dị năng phun lửa thì lương ngày gấp đôi, ba mươi sáu tích phân!”

“...”

Thời điểm bắt đầu căn cứ Lô Thành là một căn cứ nhỏ, không ngờ rằng nó có thể chứa nhiều người đến vậy, sau khi liên tục mở rộng, tường thành căn cứ không ngừng xây dựng rồi lại phá bỏ, cuối cùng diện tích tường thành căn cứ tăng lên gấp đôi.

Nhưng về sau dân số tăng lên nhiều, nhu cầu trồng trọt không đủ, khi còn định khuếch trương, do không đủ số lượng dị năng giả trông coi căn cứ Lô Thành thành thử khó có thể chu đáo mọi mặt, phòng tuyến xuất hiện lỗ hổng.

Xuất hiện vài sự cố thây ma thú thây ma xâm nhập và gây thương tích cho dân cư căn cứ, xong việc chờ đến khi dị năng giả đuổi tới đã xảy ra sự cố lây lan virus thây ma, bất đắc dĩ giết chết mấy chục người mới có thể tiêu diệt thây ma thú thây ma xâm nhập.

Sau đó thủ lĩnh Tào và Tư Hoài Tây cùng các vị lãnh đạo khác của căn cứ Lô Thành bàn bạc, số lượng dị năng giả trong căn cứ còn quá ít, diện tích căn cứ bọn họ quá lớn, dân cư dày đặc.

Một khi lặp lại tai nạn thây ma lẻn vào, hậu quả không dám tưởng tượng, do đó tạm hoãn việc xây dựng căn cứ thêm.

Nhưng tạm hoãn việc xây dựng căn cứ, theo căn cứ Lô Thành ngày càng nổi tiếng, không ngừng có người dũng mãnh đổ về, một số căn cứ nhỏ không trụ được còn muốn sát nhập vào trong căn cứ, dần dần đất đai trong căn cứ Lô Thành không đủ để nuôi nhiều dân như vậy, lương thực hơn ba trăm ngàn dân cư tiêu thụ một ngày cũng là con số khổng lồ.

Kết quả là căn cứ không ngừng mở rộng, lúc nào cũng phải tìm nơi trồng lương thực.

Nước Hoa trước mạt thế là một quốc gia gieo trồng lớn, thây ma ăn người không ăn lương thực, đồng ruộng hoang phế luôn có thể dư lại một ít cây nông nghiệp.

Dưới đất có thể chôn đậu phộng và khoai lang, số ít động vật hoang dã nhỏ không bị nhiễm virus thây ma cũng dựa vào những đồ ăn còn lại trên đồng ruộng gian nan sinh sản sinh tồn.

Đội vận chuyển của căn cứ ngẫu nhiên đi ngang qua cũng thấy mấy đồng ruộng này đó, trên xe nếu còn không gian sẽ gọi người đào một ít về căn cứ.

Trước đây Tư Hoài Tây cũng gặp được.

Thuốc hắn hút chính là từ cây thuốc lá của một vùng bình nguyên hoang vắng, hơn nữa hắn còn nhìn thấy một sơn cốc hẻo lánh.

Có thể là do địa hình đặc thù, phiến sơn cốc kia chưa bao giờ xối qua mưa đen hay là tuyết xám, hoàn cảnh tốt như chốn thần tiên, cây lá xanh tươi, nước suối trong lành róc rách, đàn bướm bay lượn giữa đồng hoa không biết tên.

Khiến Tư Hoài Tây dừng bước chân, ghi tạc nó sâu trong lòng.

Sau đó trở lại căn cứ liền biến phiến sơn cốc kia làm phân khu căn cứ.

Hoa cỏ vốn có trong sơn cốc không dời đi nhiều, khai khẩn một mảnh đất mới, gieo trồng bông, hiện tại trở thành nơi mỗi năm căn cứ Lô Thành tất phải đi hái bông.

Thỉnh thoảng Tư Hoài Tây cũng tiện đường ghé qua đó ngắm bướm.

Ngoại trừ khu vực trồng bông ở xa căn cứ Lô Thành, còn lại đều lấy căn cứ Lô Thành làm trung tâm, thành lập loại hình căn cứ vệ tinh, xây dựng các phân khu gần đó, tỷ như đất gieo trồng mới khai hoang để giải tỏa áp lực thiếu đất trong căn cứ, các loại cây nông nghiệp gieo trồng nói chung đều là lương thực chính, cũng có cây ăn quả và dược liệu.

Bởi vì mạt thế đến, nhà máy sản xuất dược phẩm đã sớm ngừng hoạt động, thuốc dự trữ được nhiều thì một ngày nào đó cũng sẽ dùng hết, chưa kể sẽ hết hạn sử dụng.

Các loại thiên tai thường xuyên xảy ra trong mạt thế, con người không dễ gì sống sót, hơi bệnh nhẹ đã là tai nạn đả kích lớn lao.

Cơ thể dị năng giả sau khi trải qua biến dị cường tráng còn đỡ, rất hiếm khi có tình trạng mắc bệnh.

Nhưng đối với người thường mà nói thì không dễ dàng như vậy, xối một trận mưa phát sốt, không cẩn nhận bị thương nhiễm trùng, mấy thứ này với thời đại hòa bình trước mạt thế là bệnh nhẹ đi phòng khám là chữa khỏi, đổi thành hoàn cảnh mạt thế gian khổ tàn khốc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể cướp đi sinh mạng của con người.

Đến hai năm trước Tư Hoài Tây tiếp quản một phần công việc của căn cứ Lô Thành mới ý thức được tình trạng thiếu thuốc men nghiêm trọng đến mức nào.

Thuốc trong căn cứ trước nay luôn khan hiếm, dược vật có thể có ngày càng ít, một viên thuốc hạ đốt có thể đổi được tinh hạch cấp trung, giá cả thuốc thang vốn đã cao ngất ngưởng vẫn không ngừng leo thang.

Căn cứ luôn có người sinh bệnh phát sốt, trẻ con dễ dàng bị ốm cũng không ít, có một số còn là con của dị năng giả, nhu cầu của những người này kinh động cao tầng căn cứ.

Tư Hoài Tây liền ý thức bắt đầu tìm kiếm vùng núi rừng thích hợp gieo trồng dược liệu, không ít bác sĩ và lão trung y đều chủ động xin đi chăm sóc, hai năm qua việc gieo trồng dược liệu có hiệu quả không tồi, giảm bớt áp lực về nhu cầu thuốc trong căn cứ.

Trong khoảng thời gian này, Tư Hoài Tây cũng tình cờ phát hiện một gốc thực vật biến dị có tinh hạch tinh thần lực hiếm có, sau khi hấp thu tinh thần lực tăng lên một cấp nhỏ.

Không giống với động vật và con người dễ dàng nhiễm virus thây ma, thực vật không có máu thịt có xác suất bị nhiễm virus thây ma rất thấp.

Bằng không thực vật nơi nơi đều bị nhiễm virus thây ma, sinh vật may mắn sống sót trên Trái Đất đã tuyệt chủng từ lâu, do đó thực vật thây ma và thực vật biến dị rất hiếm khi được tìm thấy, nhưng mỗi lần tìm thấy chúng đều là một thảm họa lớn.

Bởi vì sau khi đột biến kích thước thực vật sẽ trở nên cực kỳ khổng lồ, phạm vi công kích của rễ cây xa hơn nhiều so với thây ma thú thây ma thông thường, khó có thể chạy thoát càng khủng bố đáng sợ hơn. Gặp được thực vật biến dị ở hoang dã mạt thế, cơ hội chạy trốn cực nhỏ, cơ bản đều trở thành phân bón dinh dưỡng cho thực vật biến dị.

Thực vật biến dị thức tỉnh tinh thần lực càng là hiếm trong hiếm, hơn nữa tinh thần lực còn khó giải quyết hơn dị năng thông thường, thường thì thây ma, thú thây ma, thực vật biến dị có tinh thần lực đều sẽ thức tỉnh trí tuệ nhất định, còn có thể điều khiển đồng loại dị năng cùng đẳng cấp.

Khi Tư Hoài Tây chạm trán với cây thực vật biến dị, thực vật biến dị xảo trá đã sớm giăng bẫy, khống chế toàn bộ thực vật trên núi tấn công, đất rung núi chuyển.

Dây leo khổng lồ che kín trời, tựa như một địa ngục xanh lục.

Thực vật biến dị hóa thành kẻ săn mồi muốn cắn nuốt con mồi sa lưới, không ngừng khống chế thực vật đầy núi trói chặt tứ chi Tư Hoài Tây, giống như xé xác da thịt con mồi như trước đây.

Nhưng cuối cùng thực vật biến dị vẫn chết, bởi vì sau khi nó chết, cơ thể khổng lồ biến thành chất dinh dưỡng cho núi rừng, phì nhiêu hơn nhiều so với rừng núi bình thường, cuối cùng quyết định trồng dược liệu ở đây.

Chỉ là cái hố rộng lớn còn sót lại sau cái chết của loài thực vật biến dị, bên trong tập rạp xương sọ người, có không ít của trẻ con, khiến mọi người có mặt đều lặng người xót xa.

Mạt thế chính là lạnh băng tàn khốc như vậy, quen với loại tàn nhẫn này không đồng nghĩa là chết lặng, mà là luôn nỗ lực vì người còn sống...

Phân khu gieo trồng cũng không thể cách căn cứ Lô Thành quá xa được, để tránh phát sinh trường hợp khẩn cấp, dị năng giả canh giữ ở căn cứ Lô Thành không kịp trở tay, cho nên phân khu đều được sắp xếp bố trí tốt, trong quá trình kiến tạo để tránh cho đất trồng mới không đủ độ phì, còn phái dị năng giả hệ thổ đi nơi khác khuân vác đất phì nhiêu về.

Nói chung đi bộ từ căn cứ chính sẽ không vượt hơn nửa tiếng, phân khu gần nhất đi hơn mười phút làm đến, với tốc độ của dị năng giả có thể vài phút là đến.

Chờ đến mùa, căn cứ Lô Thành lại phái người đi thu hoạch, ngoài ý muốn lại hấp dẫn một ít thú dị năng biến dị.

Dị năng giả hệ thổ nào đó đi theo đội lớn còn thuần phục được hai con chó dị năng, để chó dị năng trông coi đồng ruộng, rất nhiều lần kịp thời phát hiện thú gặm nhấm như chuột dị năng ăn vụng, đều bị chó dị năng bắt thành cơm.

Không chỉ vậy, khu vực cây ăn quả còn lén chui vào một con gà mái dị năng hỏa mang theo một đám gà con phun lửa, hung mãnh thật sự, bị phát hiện còn thiêu trụi quần mấy nhân viên công tác, cây ăn quả cũng hỏng hai cây.

Nhưng sự xuất hiện của con gà dị năng này đã khiến trang trại căn cứ nuôi như kho báu.

Bởi vì gà dị năng hệ hỏa này cách mấy ngày liền đẻ một ổ trứng, dị năng giả cấp trung cấp thấp đặc biệt là hệ hỏa ăn trứng gà xong dị năng đều được cải thiện một khoảng nhỏ, có thể so với việc hấp thu tinh hạch lại không cần nguy hiểm ra ngoài đánh thây ma thì còn gì tuyệt hơn!

Lập tức dị năng giả trong căn cứ Lô Thành đều háo hức trông mong con gà dị năng này đẻ trứng, giá trứng gà hỏa dị năng càng là nước lên thì thuyền lên, xác suất ấp ra gà con thức tỉnh dị năng hệ hỏa còn không thấp, tích lũy dần cũng xem như một lực lượng chiến đấu không nhỏ.

Địa vị của gà mái dị năng tạch tạch tạch lên cao, không chỉ có chuồng gà độc lập ưu việt nhất trong trại, còn được giáo sư nuôi dưỡng chuyên môn phụ trách.

Nhưng mà trong chuồng đều là một đám gà con phun lửa, gà mái dị năng cầm đầu phun ra một ngọn lửa có thể thiêu rụi thây ma thành đốm sáng.

Mỗi tháng chuồng gà bị cháy vài lần là chuyện bình thường, cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng vật liệu chống cháy, ngày đêm tìm người trông coi để ngừa chuồng gà cháy.

Đã từng có ăn trộm ăn cắp muốn vào chuồng gà trộm trứng, cũng không thiếu dị năng giả to gan nhưng đều bị gà mái dị năng tính lóng như kem phát hiện, nhẹ thì bị cào vỡ đầu chảy máu, nặng thì quần bị thiêu thành cái động, bỏng phải tìm bác sĩ trị liệu, có thể nói dị năng giả thực lực hơi yếu xíu thì không nhất định có thể đánh thắng gà mái dị năng.

Nhưng đại đa số người đều lựa chọn ở lại căn cứ làm việc, sợ hãi thây ma ngoài căn cứ không dám ra ngoài, ngay cả khi có dị năng giả bảo vệ cũng tình nguyện kiếm ít tích phân một chút, chỉ cần co đầu rụt cổ trong căn cứ Lô Thành an toàn.

Trương Lỗ mang Bùi Chiêu Chu đi nhìn một vòng, phần lớn đều là ngành nghề bình thường như làm ruộng, đào quặng, chăn nuôi, nhưng với một người thường như Bùi Chiêu Chu mà nói đã là không tồi, nếu Bùi Chiêu Chu là dị năng giả, thù lao đương nhiên cao, như hộ tống vận chuyển vật tư căn cứ, đi ra ngoài một lần về mấy tháng không cần làm việc, công việc độ nguy hiểm cao cũng có.

Trương Lỗ hỏi: “Anh có coi trọng công việc nào không?”

Bùi Chiêu Chu khó xử nhíu mày, cũng không phải ghét bỏ mấy ngành nghề bình thường này mà là những công việc này đó một ngày kiếm nhiều nhất ba mươi tích phân.

Theo thuật toán của trí não Ngân Hồ, anh sợ mình sẽ trở thành Alpha cấp S đói chết đầu tiên tại mạt thế, bởi vì chút tích phân này không đủ ăn!

Trương Lỗ ngay thẳng nói: “Nếu anh muốn tìm việc cũng nên thuận tiện tìm chỗ ở, mà này, có vẻ như chỉ huy Tư có việc tìm anh, không quan trọng sao?”

Bùi Chiêu Chu: “...”

Đả kích gấp đôi, không chỉ ăn không nổi cơm còn ở không nổi phòng.

Trong nháy mắt uể oải như meo meo bị bắt đi làm công, kiếm không đủ thức ăn cho mèo lại còn có khả năng lang thang đầu đường, xám xịt trở về da mặt dày ăn cơm trắng...

Như mọi người đều biết, sẽ có người nào đó tức giận vì meo meo vậy mà không chịu ở nhà ăn cơm trắng, kén ăn!

* Ăn cơm trắng ở trên là ăn quỵt không trả tiền.

Bùi Chiêu Chu thở dài trong lòng, đôi mắt hổ phách vàng ảm đạm dần, lý không ngay khí không mạnh, từ một đại lão tay cầm lượng lớn hành tinh tài nguyên lưu lạc thành làm công không ăn nổi cơm, nói chuyện cũng yếu đi vài phần: “Không cần tìm phòng, tôi ở chỗ của Tư Hoài Tây.”

* Lý không ngay khí không mạnh: lý do không chính đáng thì khí thế không cách nào lớn mạnh.

Đầu tiên Trương Lỗ im lặng, đột nhiên lúc kinh lúc rống hét lên: “Anh ở tại nhà chỉ huy Tư?!!!”

Bùi Chiêu Chu nghi hoặc: “Ừ, làm sao vậy?”

Làm sao vậy?!!

Trời má, đó vẫn là chỉ huy Tư lạnh nhạt xa cách con người ngàn dặm trong ấn tượng của cậu sao?!!

Trong lúc nhất thời Trương Lỗ cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, nếu không sao cậu mãi chẳng hiểu mấy chữ kia.

Trương Lỗ vốn tưởng rằng chỉ huy Tư có tin tưởng với người này mới cho Bùi Chiêu Chu vào cửa, không nghĩ tới này đâu chỉ là tin tưởng đâu!!!

Trước kia chỉ huy Tư là dị năng giả mạnh mẽ trẻ tuổi nhất căn cứ Lô Thành, hơn nữa chỉ huy Tư trông, nói thế nào ta... Đúng, trêu hoa nghẹo nguyệt!

Có rất nhiều phàn viên phụ thế muốn nương nhờ chỉ huy Tư, ai lại không biết con người có thể tồn tại trong mạt thế đều dựa vào dị năng giả, trải qua ba mươi năm, tầm quan trọng của dị năng giả đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.

* Phàn viên phụ thế: leo lên và dựa vào người có quyền thế.

Để ôm đùi dị năng giả, có người khúm núm nịnh bợ làm người ta cảm thấy xót xa cho bản chất con người.

Ngay cả một dị năng giả bề ngoài bình thường như Trương Lỗ cũng có người thường xuyên muốn tìm cậu che chở, bu giống ruồi nhặng vậy, nói cái gì là nguyện làm nô lệ xem cậu là chủ nhân.

Nhưng Trương Lỗ không có hứng thú với mấy cái này, chưa kể có nhiều người là ký sinh trùng lười biếng vô năng, chỉ muốn ôm đùi hút máu, cậu không muốn vô duyên vô cớ nuôi thêm một người.

Tuy rằng mọi người đều không rõ ràng lắm thực lực của chỉ huy Tư đã đạt đến trình độ nào, nhưng chắc chắn là dị năng giả cấp cao, đến thủ lĩnh Tào cũng không nhất định đánh thắng được chỉ huy Tư.

E rằng cũng bởi chuyện này, chỉ huy Tư bị những người đó chọc phiền nên mới đóng cửa không tiếp khách, đến cả thủ lĩnh Tào có việc tìm chỉ huy Tư cũng là đứng bàn bạc ngoài cửa chưa bao giờ đi vào.

Lại liên hệ đến tối hôm qua, một dịp hiếm hoi chỉ huy Tư chủ động đến phòng quan sát...

Trương Lỗ đột nhiên suy nghĩ thông suốt.

Có nơi nào giống thị sát công việc, này rõ ràng là tới tìm đối tượng yêu đương!

Hơn nữa đối tượng còn là nam!

Không ngờ được luôn, chỉ huy Tư thế mà gạt toàn bộ người trong căn cứ bí mật yêu đương, nếu giờ cậu nhìn rõ mọi chuyện chưa ai phát hiện, vậy cậu có nên nói cho mọi người không?

Trương Lỗ véo véo đùi mình, lại nhìn nhìn dáng vẻ cao gầy tuấn lãng của Bùi Chiêu Chu.

Rõ ràng là đàn ông mười trên mười, có thể tưởng tượng cảnh chỉ huy Tư đứng bên người anh ta, lại xứng đôi ngoài ý muốn.

Trương Lỗ thầm nghĩ hay là thôi, nếu như nói ra, ngược lại làm hỏng chuyện tốt của chỉ huy Tư thì làm sao bây giờ?

Nhưng nếu không nói, tự mình giữ bí mật, trong lòng lại như có con kiến bò vào cổ họng, nghẹn muốn chết!

Trương Lỗ quyết định quan sát thêm.

“Thằng nhóc đen đen đằng kia, muốn xin làm thợ mỏ không? Ông thấy mày rất hợp đó, mỗi ngày ba mươi tích phân.” Có cụ ông ngồi trên băng ghế nhỏ hét về phía Trương Lỗ.

Trương Lỗ lấy lại tinh thần, nghi ngờ chỉ vào chính mình: “Tôi á?”

Mắt cụ ông không được tốt, chỉ có thể phân màu da, thoạt nhìn Trương Lỗ đen như vậy, khẳng định là tìm việc, còn cậu trai dáng cao da trắng khí thế bất phàm bên cạnh nom như dị năng giả đại nhân.

Trạng thái của cụ ông rất tốt kêu: “Đúng, là mày đấy! Nhìn mày đúng là ứng cử viên tốt nhất cho công việc này, nếu mày tới tìm việc vừa vặn chỗ ông thiếu người đào quặng, cho cậu một bao cơm thế nào, phúc lợi rất tốt!”

Nhất thời Trương Lỗ dở khóc dở cười, vẫn là Bùi Chiêu Chu giải vây cho cậu.

Bùi Chiêu Chu: “Cậu ta thật sự là dị năng giả đến đây để tìm việc với tôi, thực tế tôi mới là người cần công việc kia.”

Trong mắt cụ ông vẫn có chút không tin.

“Ha ha ha ha —— Trương Lỗ, mày đen đến độ cụ ông cũng không tin mày là dị năng giả, từ xa chỉ có thể thấy gương mặt đen của mày!”

Cùng với tiếng động cơ nổ vang, âm thanh người nói vừa tiện vừa quen.

Làm sắc mặt Trương Lỗ đã đen lại đen.

Kỳ thật ngũ quan Trương Lỗ xem như thanh tú, chẳng qua phía nam nắng gắt, hơn nữa Trương Lỗ không để bụng mấy cái này, sau khi bị phơi tróc da vài lần liền không trắng trẻo lại được, ngược lại như ngựa đứt cương đen xuống vực sâu.

Trong đám đông cậu đen đến dễ thấy, phải đen hơn người xung quanh mấy độ.

Trương Lỗ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Phi!”

“Anh đây, sao vậy quỷ mặt đen”

Chu Phi đeo kính râm lái xe máy đến, đang muốn tháo kính râm trêu Trương Lỗ mặt đen dễ dàng tức giận kia.

Ngày thường Chu Phi chủ yếu phụ trách theo dõi xem có người khả nghi vào công căn cứ không, còn Trương Lỗ phụ trách xem người tiến vào có bị nhiễm virus thây ma không, cái khác không nói chứ nơi làm việc đặc biệt gần.

Khi Chu Phi sờ cá nhàm chán sẽ thích tìm Trương Lỗ nói chuyện phiếm.

Ai bảo Hồ đội tính tình nghiêm túc không thích nói chuyện, Chu Phi thì khác, tính cách hoạt bát sinh động hơn nhiều, canh cổng căn cứ có đôi khi rất nhàm chán, bèn chạy đến phòng quan sát tìm Trương Lỗ.

Ban đầu Trương Lỗ còn cao hứng, cậu không có bạn thân gì trong căn cứ, lại không biết nên ăn nói trò chuyện thế nào nên không có ai tìm cậu tán ngẫu.

Chu Phi có thể đưa ra đáp án.

Trương Lỗ căn bản không phát hiện bản thân nói chuyện thẳng thắn đến làm người ta tổn thương, thường xuyên chọc người ta tức đến cạn lời bỏ chạy, cố tình Trương Lỗ mặt đen còn ngây thơ không biết gì.

Nhưng Chu Phi không ngại, cậu ta nói chuyện với Trương Lỗ cũng tự mang theo một cổ ti tiện tìm đường chết.

Trái lại thường xuyên đem Trương Lỗ tức giận dậm chân, mặt đen lại càng đen.

Trương Lỗ cảnh giác như lâm đại địch khi Chu Phi tiến lại.

Kết quả Chu Phi tháo kính râm ra.

Ánh mắt đầu tiên nhìn được Trương Lỗ tức giận đến đen mặt, vừa định chê cười cậu.

Không ngờ tới người đứng bên cạnh Trương Lỗ vậy mà lại là đại lão thâm tàng bất lộ hôm qua đè Hồ đội xuống đất đánh!

Lập tức sợ tới mức trượt chân, suýt chút nữa lảo đảo ngã khỏi đầu máy.

======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.