Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Ngày hôm sau.
Phòng quan sát không có cửa sổ cũng đón nhận ánh sáng, ánh sáng ấm áp xuyên qua khe cửa truyền dựa vào vách tường bên chân giường.
Bùi Chiêu Chu tỉnh táo mở mắt nhìn những tia sáng trên đất trong phòng quan sát trống không, đôi mắt hổ phách vàng cũng phản chiếu ánh vàng rờ rỡ.
Con ngươi hổ phách vàng thường xuyên khẽ nhúc nhích, đuổi theo đường ánh sáng bên khe cửa theo thời gian, suy nghĩ phòng quan sát yên tĩnh đình trệ.
—— Thây ma sao.
—— Ngay cả Tư Hoài Tây cũng có khả năng biến thành thây ma sao?
Đáy mắt Bùi Chiêu Chu một mảnh vắng lặng cố chấp.
—— Hắn sẽ không chết, dẫu có trở thành thây ma, hắn cũng sẽ không chết.
Thời gian ở trong phòng quan sát nhanh chóng trôi qua.
May mắn không có sự cố biến dị thây ma nào nữa, nguồn nước ô nhiễm do người bên ngoài mang vào căn cứ đã được dọn sạch sẽ, không ai dám động vào thứ nước có thể biến người ta thành thây ma.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.
Người tới là nhân viên phòng quan sát của căn cứ Trương Lỗ, cậu vào phòng tò mò nhìn Bùi Chiêu Chu mấy lần, mới nói: “Qua thời gian quan sát không xảy ra khác thường, anh có thể đi ra ngoài, nhưng mà sáng sớm chỉ huy Tư có tới tìm, bảo tôi chuyển lời cho anh, căn cứ lâm thời có việc muốn cậu ấy đi làm, bảo tôi dẫn anh đến nhà chỉ huy Tư trước.”
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu khôi phục chút tức giận: “Ừm, cảm ơn cậu đã truyền lời.”
Tối qua Tư Hoài Tây nhận thấy Bùi Chiêu Chu bài xích mình không rõ nguyên do, tựa hồ không muốn tiếp xúc với hắn, hơn nữa đã quá muộn, hắn chỉ muốn lâm thời đến xem Bùi Chiêu Chu thế nào, không tính chiếm cái giường nhỏ duy nhất trong phòng quan sát, vì vậy chủ động đề nghị rời khỏi.
Lúc đi trời vẫn còn tối.
Bởi vì tầng mây ở mạt thế luôn xám xịt ảm đạm, thậm chí không có mấy ngôi sao.
Trước khi đi, Tư Hoài Tây nhìn Bùi Chiêu Chu vài lần.
Kết quả meo meo vô lượng tâm một câu níu kéo cũng không nói, cuối cùng một mình phẫn nộ, bất lực, bực mình đi.
Sắc trời đen như mực, đường đi cũng đen, do điện lực của căn cứ cung ứng không đủ, đèn đường chẳng có cái nào.
May là cơ thể Tư Hoài Tây đã sớm khác với người thường, không ngại bước đi trong đêm đen, chỉ là bóng dáng lúc đi đặc biệt hiu quạnh cô đơn.
Ra khỏi phòng quan sát nhốt mình hai mươi bốn giờ.
Bùi Chiêu Chu đi lãnh thẻ thân phận cho người lần đầu tiên đi vào căn cứ Lô Thành.
Nhân viên căn cứ đưa cho Bùi Chiêu Chu một mẫu đơn để điền vào.
Nhân viên phụ trách đăng ký cho Bùi Chiêu Chu là một phụ nữ trung niên, quần áo trên người tuy không thể nào mới nhưng trông sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với những người xanh xao vàng vọt xếp hàng ngoài căn cứ.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy người mới đến căn cứ là một cậu chàng cao lớn anh tuấn, lập tức lên tinh thần, cười nói: “Nhóc con, cậu đến từ đâu? Mà cậu đến từ đâu cũng được, dù sao tới căn cứ Lô Thành chúng tôi là tới đúng rồi. Cậu là dị năng giả sao? Cho dù không phải dị năng giả, căn cứ vẫn có rất nhiều việc cho người thường làm lắm, chỉ cần cần mẫn xíu là có thể chắc bụng, nói chung tốt hơn mấy căn cứ ngoài kia...”
Bùi Chiêu Chu hơi sững sờ, anh còn chưa kịp mở miệng nói một câu, người phụ nữ trung niên đã quen thuộc tự hỏi tự đáp gần mười câu, sửng sốt nữa là chẳng cho anh lấy cơ hội trả lời.
Bùi Chiêu Chu yên lặng điền vào đơn: “Xin chào, tôi đã điền xong, xin hỏi tiếp theo nên làm gì?”
Người phụ nữ trung niên thu lại mẫu đơn, nhìn lướt qua mẫu đơn xác định không điền sai liền tiếp tục nhiệt tình nói: “Vào căn cứ cần phải trả một khoản phí nhất định, tiếc là cậu không phải dị năng giả, không có tinh hạch cũng phải nộp một chút vật tư, yên tâm đi, căn cứ Lô Thành không phải căn cứ lòng dạ hiểm độc, giao nửa cân lương thực là được, có tinh hạch cũng có thể, dư ra sẽ được đổi thành tích phân, cậu có thể dùng tích phân đổi vật tư trong căn cứ.”
Hệ thống tiền tệ ban đầu trước mạt thế đã tan vỡ, tiền giấy thành giấy vụn, đầu hết mọi người đều dùng vật đổi vật, còn tinh hạch thây ma có thể giúp dị năng giả thăng cấp được xem là kiểu tiền mới, bất kể đến căn cứ nào cũng có thể sử dụng như tiền thông dụng.
Nhưng người thường ở căn cứ Lô Thành cũng không cần tinh hạch cho nhu cầu hàng ngày, thông thường vật tư sang quý mới có thể dùng tinh hạch đổi, như là dị năng giả dùng tới tương đối nhiều.
Vì vậy căn cứ Lô Thành thiết lập hệ thống tích phân, thường thì ba tích phân có thể đổi một cái bánh hoa màu, hai tích phân có thể đổi ba trăm mililit nước, nói chung hai phần bánh hoa màu và ba trăm mililit nước là đủ thức ăn và nước uống cần thiết cho cơ thể con người trong một ngày.
* Bánh hoa màu là loại bánh crepe nướng trong mấy vid ẩm thực đường phố Trung ấy.
Căn cứ Lô Thành có rất nhiều cơ hội cho người thường làm việc tích điểm, một ngày kiếm được mười tích phân không khó.
Nhưng đối với Bùi Chiêu Chu cái gì cũng không có lại thập phần khó khăn, ngay cả khi số tiền trong tài khoản của anh ở tinh tế có thể mua được hàng chục hành tinh tài nguyên, nhưng hiện tại đến phí vào căn cứ Lô Thành anh cũng không có.
Bùi Chiêu Chu khó xử nói: “Nếu không có lương thực lẫn tinh hạch thì sao?”
Người phụ nữ trung niên nghi ngờ liếc nhìn Bùi Chiêu Chu, trông đâu phải người khốn quẫn đến một chút thức ăn cũng không có: “Nếu cậu có vật tư khác cũng có thể đổi.”
Trên người Bùi Chiêu Chu đều là đồ vật mang từ tinh tế, cho dù thế nào cũng không dễ lấy ra.
Đang lúc khó xử không biết làm sao thì một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chị Giang, đây là người chỉ huy Tư mang tới, có quan hệ rất tốt với chỉ huy Tư.”
Người phụ nữ trung niên cũng chính là chị Giang kinh ngạc nói: “Nếu là người chỉ huy Tư mang đến, lẽ ra phải nói sớm chứ, phí vào cửa chị Giang đây miễn cho cậu, nhà chị có trồng một ít cà chua tươi, cậu quen biết chỉ huy Tư thì cầm đưa cho nhóc đó, xem như cảm ơn chỉ huy Tư vì đã chăm sóc đứa em trai không bớt lo nhà chị lâu như vậy.”
Em trai của chị Giang trung niên này cũng là dị năng giả thực lực bất phàm trong căn cứ Lô Thành, đồng thời cũng là đội trưởng một đội dị năng giả, bằng không chị Giang cũng không thể làm công việc văn chức đơn giản như phụ trách đăng ký trong căn cứ mà chỉ có người nhà của thành viên đơn vị liên quan mới có thể làm. Truyện Truyện Teen
Bùi Chiêu Chu mơ hồ được miễn phí vào cửa, suýt nữa bị người phụ nữ trung niên vừa gặp nhét cho túi cà chua, tất cả cũng vì xem mặt mũi Tư Hoài Tây.
Tuy nhiên, Bùi Chiêu Chu vẫn uyển chuyển từ chối sự nhiệt tình của người phụ nữ trung niên.
Bùi Chiêu Chu: “Trồng các loại rau quả này cũng không dễ dàng, chị vẫn nên tự mình giao cho chỉ huy Tư đi, tôi lén lút nhận không tốt lắm.”
Chị Giang hơi bất mãn nói: “Nếu chỉ huy Tư thật sự nhận thì tốt rồi, chỉ huy Tư là người bận rộn, căn bản rất ít khi xuất hiện trong căn cứ, mà có cũng không nhận... Nếu không cậu nhận đi, coi như là của cậu, thấy chỉ huy Tư thì cho nhóc đó ăn là được.”
Bùi Chiêu Chu lắc đầu từ chối, tiếp đó quay sang nhìn người nói giúp mình.
Không ngờ lại là nhân viên phòng quan sát Trương Lỗ, người vừa chuyển lời của Tư Hoài Tây cho anh.
Bùi Chiêu Chu lễ phép nói: “Cảm ơn cậu đã nói giúp tôi.”
Trương Lỗ chỉ tò mò tiện đường ghé lại nhìn, không ngờ người do chỉ huy Tư mang đến gặp chút rắc rối, cười ha ha nói: “Thật ra cũng không có gì, chuyện cỏn con ấy mà.”
Thật vất vả mới giải quyết vấn đề phí vào cửa, Bùi Chiêu Chu bắt đầu lo lắng nên làm sao để kiếm tích phân, bây giờ anh là kẻ nghèo, thậm chí tiền cơm ngày đầu cũng không trả nổi.
Loại trải nghiệm này là lần đầu tiên.
Trong mắt Bùi Chiêu Chu lóe lên vẻ bất lực.
Anh không muốn cái gì cũng dựa vào Tư Hoài Tây, trái lại, anh hy vọng ngày nào đó Tư Hoài Tây có thể dựa vào anh.
Là thiếu tướng đệ nhất Đế Quốc lăn lê bò lết từ khu ổ chuột lên, Bùi Chiêu Chu thuở thiếu niên đã có lòng tự trọng lớn đến mức không muốn nhận trợ cấp của Đế Quốc cho cô nhi, tự mình sửa chữa máy móc vứt đi xem thành hàng second-hand mà bán, kiếm tinh tế tệ nuôi sống chính mình, thậm chí bù đủ học phí cho trường quân đội Đế Quốc.
So sánh với hiện tại, anh thật sự sống không ra gì, ăn không trả tiền lương thực cho Tư Hoài Tây, xem ra kế tiếp còn phải ăn nhờ ở đậu nhà Tư Hoài Tây một khoảng thời gian.
Thân là một Alpha cấp S tay chân cường kiện, Bùi Chiêu Chu không khỏi cảm thấy xấu hổ về bản thân, mặt đỏ bừng.
Trong lòng Bùi Chiêu Chu có chút ý tưởng, nhưng vẫn hỏi chị Giang chỗ nào có cơ hội kiếm tích phân.
Chị Giang tốt tính trả lời, căn cứ Lô Thành có cái chợ, rất nhiều người sẽ trao đổi vật tư ở đó, cũng thường xuyên có người phụ trách căn cứ tuyển công nhân tạm thời.
Đất gieo trồng, đột kiến trúc, vận chuyển, dệt may vân vân của căn cứ Lô Thành đều cần một lượng lớn người thường làm, về cơ bản các loại nghề đều có, căn cứ Lô Thành có thể tự cung tự cấp, dân số hơn ba trăm ngàn nghiễm nhiên như một quốc gia loại nhỏ.
Dị năng giả hệ thủy cung cấp nguồn nước cho căn cứ, dị năng giả hệ mộc giục sinh cây nông nghiệp, nhờ đó mà cây trồng sinh trưởng nhanh trong thời gian ngắn, vốn một cây nông nghiệp mất một quý mới trưởng thành có thể giảm một nửa thời gian, cặp dị năng giả hệ thổ và hệ kim hợp tác xây dựng nền móng tường thành cao lớn, dị năng giả hệ sức mạnh, hệ hỏa, hệ lôi vân vân tính công kích mạnh thường ra ngoài làm nhiệm vụ.
* Khúc xây dựng nền móng là chém. Gốc là thổ kiến phòng kiến (土建房建) tạm dịch là xây dựng dân dụng và xây dựng nhà ở.
Dù là người thường hay dị năng giả đều có nhiệm vụ của mình, căn cứ Lô Thành cùng ngày càng thịnh vượng phát triển, không ngừng mở rộng khai khẩn đất đai.
Nghe thấy Bùi Chiêu Chu muốn đi địa phương kia tìm công việc, Trương Lỗ có hơi ngạc nhiên, lại tốt bụng nói: “Hay là tôi dẫn anh đi, anh vừa đến căn cứ đoán chừng còn chưa biết đường, hôm nay chỉ huy Tư có việc vội đi, chắc không quản anh được nhiều vậy, vừa hay công việc của tôi ở phòng quan sát kết thúc, thuận tiện đưa anh đến đó.”
Bùi Chiêu Chu nghĩ nghĩ vẫn tiếp nhận ý tốt của Trương Lỗ: “Cảm ơn, vậy làm phiền cậu.”
Trương Lỗ xua tay nói không khách khí.
Khi đi được nửa đường.
Trương Lỗ rốt cuộc không kìm được sự tò mò, nói: “Ờm... Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ có hơi tò mò muốn biết làm sao anh quen chỉ huy Tư, đây là lần đầu tiên tôi thấy chỉ huy Tư bình thường không quan tâm nhiều đến người khác lại chủ động tiếp cận một người như vậy.”
Trương Lỗ làm việc một đêm và đánh chết một thây ma vừa đột biến từ người thường, lập tức đề cao cảnh giác thức trắng đêm, chỉ sợ lại xuất hiện thây ma, thẳng đến hừng đông chờ một dị năng giả đến thay ca, Trương Lỗ cuối cùng cũng có thể tan tầm, không ngờ đột nhiên nhìn thấy chỉ huy Tư tới.
Lúc ấy Trương Lỗ bị dọa sợ, tưởng chỉ huy Tư lại tới kiểm tra công tác, lập tức đoan chính đứng nghiêm, liên tục tự hỏi công việc gần đây có xuất hiện sai lầm gì không.
May mà chỉ huy Tư chỉ muốn cậu truyền lời, nói trắng ra cũng chẳng có gì, chỉ là truyền lời, vừa vặn tối qua chỉ huy Tư cũng đến phòng quan sát xem người đàn ông mới tới kia, có thể là bạn bên ngoài của chỉ huy Tư.
Nhưng không ngờ lời chỉ huy Tư truyền đạt lại như trực tiếp mời người bạn này đến nhà hắn, này có khả năng không đơn giản là bạn bè bình thường như vậy!
Gương mặt ngăm đen thành thật của Trương Lỗ lập tức dấy tinh thần tám chuyện rạo rực, lúc truyền lời cho Bùi Chiêu Chu còn lưu ý vài lần, nhìn thấy bộ dạng thành thục lạnh lùng của Bùi Chiêu Chu không thua kém gì chỉ huy Tư, dáng vẻ rất là xứng đôi với chỉ huy Tư.
Không ngờ được chỉ huy Tư cậu cho rằng mặt lạnh vô tình chú định mãi mãi cô đơn thế mà thật sự có để ý đến người nào!
Nếu tin tức này truyền ra, có khi sẽ oanh động toàn bộ căn cứ Lô Thành!
Không giỡn chứ chỉ huy Tư được biết đến là người khó tiếp cận nhất căn cứ Lô Thành.
Dẫu có là đến để cảm kích báo ân hay là coi trọng chỉ huy Tư đến theo đuổi, toàn bộ đều bị tính cách lãnh khốc vô tình của chỉ huy Tư bức lui.
Hơn nữa chỉ huy Tư vốn dĩ chính là một dị năng giả mạnh mẽ khác thường, ngoại trừ có đôi khi căn cứ Lô Thành có nhiệm vụ đoàn đội vận chuyển lượng lớn vật tư ra ngoài, mỗi năm đều cần có chỉ huy Tư dẫn dắt đi qua rất nhiều khu hoang dã nguy hiểm, thời gian còn lại chỉ huy Tư thường xuyên một mình liên tục làm nhiệm vụ nguy hiểm bên ngoài căn cứ Lô Thành, hiếm khi thấy hắn trong căn cứ.
Dần dà người ở căn cứ Lô Thành đều biết tính tình chỉ huy Tư, sẽ không dễ dàng quấy rầy chọc giận hắn.
Thường thì có việc cấp cần chỉ huy Tư trợ giúp mới có thể tìm hắn, song, chỉ huy Tư nhìn như làm người lạnh nhạt thật ra vẫn rất dễ nói chuyện.
—— Quen biết Tư Hoài Tây như thế nào?
Gương mặt dữ tợn ác ý của kẻ thù, tiếng nổ điếc tai, ngọn lửa tràn vào tròng mắt, ngọn lửa thiêu đốt da thịt, ý thức biến mất...
Sau đó mở mắt liền nhìn thấy bầu trời xám xịt, sau đó nữa bị bị một mảnh không trung xanh biển trong xanh chiếm hết tầm mắt.
Hỏi tôi quen biết như thế nào?
Giống như tôi đã chết, rồi được cậu ấy cứu...
Tính cả trái tim u uất rồi bừng bừng sức sống, may mắn chết đi sống lại.
Hai mắt Bùi Chiêu Chu ngời, cười cười nói: “Được cậu ấy cứu.”
======
Tác giả có lời muốn nói: Đăng trước đã, sau lại rối rắm chưa sửa xong, đau đầu quá, tuần này cập nhật thêm hai vạn, không muốn bị cấm đâu! (╯ ‵ □ ′) ╯