Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 42: Chương 42: Nhược điểm




Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Trần Ôn đột ngột dừng một nhịp, tia sáng đỏ lóe lên sâu trong con ngươi làm người ta sợ hãi, ngũ quan ôn hòa trong nháy mắt dữ tợn tối tăm, mu bàn tay căng thẳng lộ gân xanh.

Tại kho vật tư căn cứ.

Đội ngũ tới tới lui lui rất đông, từ sớm đến tối cũng không vơi bớt, đều là người dùng tích phân căn cứ đổi lấy nhu yếu phẩm hằng ngày.

Trong hàng ngũ có bà cụ đến mua nước, cũng vừa đến lượt bà, cầm một chai nước khoáng lớn chờ lấy nước, nhưng không biết vì sao dị năng giả đại nhân trước mặt đột nhiên bất động.

Thường thì dị năng giả đại nhân hệ thủy này tính tình rất tốt, nói chuyện với người thường cũng không tự đại, lúc mua nước cũng sẽ đưa nhiều chút, bà cụ này thường xuyên canh thời gian dị năng giả đại nhân này đến để mua nước nhằm chiếm chút lợi.

Nhưng hôm nay sắc mặt dị năng giả đại nhân này khó coi bất thường, điều này làm cho bà cụ có phần sợ hãi, thật cẩn thận nói: “Dị, dị năng giả đại nhân, cho hỏi có thể đến lượt tôi chưa?”

Trong lòng Trần Ôn càng thêm phiền muộn.

Có người kích phát hạt giống tinh thần lực của y.

Tưởng tượng rằng ai đó có thể đã biết được ngoại hình của mình từ trong đầu Từ Mạn Dịch, tâm tình cáu kỉnh ác liệt cùng cực, gần như không kìm được lộ biểu cảm hung ác khiến người ta sợ hãi, muốn trực tiếp giết chết bà già ồn ào trước mặt này.

Hạt giống tinh thần lực nhằm phòng ngừa đồng loại thây ma và dị năng giả có cùng hệ tinh thần tìm thấy tin tức về y từ cấp dưới của y rồi tìm y trả thù.

Để nâng cao cấp bậc, có thể nói Trần Ôn không chiết thủ đoạn, dị năng giả và thây ma bị y hại có thể chất đầy một kho hàng, Trần Ôn không hy vọng bị người khác chú ý đến hành tung của mình nên đã sử dụng không ít tinh lực để che giấu tung tích.

Chẳng qua Trần Ôn người này nói dễ nghe thì là cẩn thận, khó nghe thì y cũng ích kỷ tham sống sợ chết như Từ Mạn Dịch, bị chẩn ung thư não rồi biến thành thây ma, khó khăn lắm mới gây dựng cuộc sống mới, làm sao y có thể bỏ được mạng sống quý giá này.

Đối với những kẻ gọi là cấp dưới, y cũng chỉ sử dụng chúng làm công cụ để giúp y tìm kiếm thêm càng nhiều vật thí nghiệm và dị năng hệ tinh thần, về phần sống chết của chúng, một chút y cũng không thèm để ý.

Hạt giống tinh thần lực vô tình làm ra trong thí nghiệm cũng được y đưa vào não của thuộc hạ thây ma, tên là hạt giống tinh thần lực, thực chất chúng là bom dị năng dạng khác. Hạt giống tinh thần lực ngưng tụ ra có thể tích hợp vào bất kỳ tinh hạch nào, kích phát dưới điều kiện y đã định. Năng lượng tràn ngập bên trong hạt giống tinh thần lực sẽ nhanh chóng phản ứng và bành trướng, tinh hạch không thể chứa được nguồn năng lượng khổng lồ như thế sẽ dẫn đến tự bạo.

Để chế tạo mỗi hạt giống tinh thần lực cũng không dễ dàng như vậy, Trần Ôn chỉ gieo vào những thuộc hạ tiếp xúc trực tiếp với mình, hơn nữa kiếm một cái cớ thần không biết quỷ không hay mà gieo. Ngay cả những thây ma cấp mười đó cũng không phát hiện được, đây là chỗ đáng sợ của dị năng hệ tinh thần.

Trần Ôn cuồng nhiệt với loại năng lực này của tinh thần lực, càng nghiên cứu liền càng thêm mê muội không tưởng, mặt khác lại đặc biệt sợ hãi cảnh giác với đồng loại thây ma và dị năng giả hệ tinh thần.

Bao gồm Tư Hoài Tây.

Thây ma cấp dưới hai năm trước tiến đến căn cứ Lô Thành đã chết khiến Trần Ôn cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc đó thuộc hạ thây ma của y mới đột phá đến cấp mười, ấn theo một căn cứ nho nhỏ dân cư cũng không khổng lồ như hiện giờ, làm sao có thể giết gã được?

Trần Ôn phái thây ma đi điều tra, phát hiện ra là một dị năng giả hệ tinh thần trẻ tuổi làm.

Dị năng giả kia thật sự là quá trẻ, thân hình trẻ đẹp tràn đầy sức sống đó khiến Trần Ôn cảm nhận được loạt cảm giác trước nay chưa từng có... Ghen ghét đến phát cuồng!

Làm thây ma đã lâu, nhưng hoàn toàn không có thú vui thời làm người, mọi giác quan đều trở nên tê liệt máu lạnh.

Là thật sự máu lạnh.

Ngay cả cơ quan sinh dục cũng lạnh.

Trần Ôn đã không quan hệ tình dục suốt ba mươi năm nay.

Mỗi khi nhìn thấy những gã đàn ông trẻ tuổi không kiêng nể đánh mất tinh lực thanh xuân của mình, Trần Ôn làm một thây ma đánh mất thú vui loài người ghen tị đến mức chỉ muốn xé xác chúng ra!

Chưa kể đó là nam dị năng giả trẻ tuổi hệ tinh thần ở cấp độ đó!

Trần Ôn ngày càng nóng lòng muốn có được Tư Hoài Tây... Ngo ngoe rục rịch vì tinh hạch tinh thần lực xinh đẹp trong cái đầu non trẻ kia. Linh tính mách bảo y rằng tinh hạch tinh thần lực của Tư Hoài Tây sẽ hấp dẫn hơn bất cứ một viên nào y từng ăn, chỉ cần nuốt chửng nó, cấp bậc dị năng của y có thể đi lên tới cấp độ dài.

Đó là dị năng giả có thiên phú trước nay chưa từng có, tinh hạch trong đầu hắn cũng là dụ hoặc hi hữu chưa từng có trước đó.

Trần Ôn tự nhận mình hơn Tư Hoài Tây một cấp, từng đầy cõi lòng tin tưởng mà trực tiếp tập kích Tư Hoài Tây, thậm chí không mang nhiều thuộc hạ.

Nhưng y chẳng thể nghĩ đến khi y đang thả lỏng cảnh giác vì cho rằng có thể giết chết Tư Hoài Tây, Tư Hoài Tây đã phản kích đánh tinh hạch tinh thần lực của y nứt ra.

Đổi thành bất cứ dị năng giả cấp mười nào cũng không thể đánh bại được vua thây ma cấp mười một như y, thế mà chuyện không tưởng đó lại bị Tư Hoài Tây làm được...

Nếu không phải cuối cùng y để đám thuộc hạ thây ma tự bạo ngăn cản sự truy sát của Tư Hoài Tây, e rằng có trốn y cũng không thoát.

Mãi đến sau đó Trần Ôn vẫn cứ trốn trong một căn cứ bí ẩn mình tự tạo để sống tiếp, sợ vết thương nặng của mình sẽ khiến các thây ma khác làm phản, căn bản không dám nói cho bất cứ thuộc hạ thây ma nào.

Để chữa trị vết nứt của tinh hạch, Trần Ôn cắn nuốt rất nhiều tinh hạch tinh thần lực, nhưng năng lượng tinh hạch hấp thu vào vẫn không đủ nhiều để lấp đầy độ vỡ nứt rò rỉ.

Nếu như tinh hạch hoàn toàn vỡ nát thì ngay cả thây ma có sức sống cực kỳ ngoan cường sớm muộn cũng sẽ chết.

Trần Ôn bị dồn vào đường cùng đành phải cắn nuốt tinh hạch thuộc tính khác, nhưng cách y cắn nuốt khác với người khác.

Thây ma, dị năng giả, tinh hạch, ba loại sự vật có mối quan hệ thiên ti vạn lũ với nhau, tinh hạch có thể tồn tại giữa thây ma và dị năng giả, ở một mức độ nào đó thì thây ma và dị năng giả có quan hệ không thể tách rời.

* Thiên ti vạn lũ: hình dung mối quan hệ chặt chẽ mà phức tạp.

Sau thời gian dài nghiên cứu những thứ này, Trần Ôn đưa ra một quyết định.

Y tự làm phẫu thuật não của mình, nhồi một viên tinh hạch hệ thủy, tinh hạch hệ thổ, tinh hạch hệ kim vào trong đầu, ba viên tinh hạch này có thể đạt đến quan hệ cân bằng vi diệu với tinh hạch tinh thần lực bị vỡ.

Nhờ họa được phúc, thực lực của y tăng gấp mấy lần so với tinh hạch vỡ trước đó, trở thành vua thây ma duy nhất có được bốn loại dị năng!

Sau khi trở nên mạnh hơn, Trần Ôn lại càng thêm khát vọng tinh hạch tinh thần lực trong đầu Tư Hoài Tây.

Chẳng qua nỗi sợ hãi trước cái chết khi tinh hạch tan nát vẫn còn khắc sâu trong lòng Trần Ôn, suýt chút nữa bị giết chết một lần, y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cải trang thành con người trốn trong căn cứ giám thị Tư Hoài Tây, ý đồ tìm kiếm nhược điểm của hắn, đợi đến lúc thời cơ chín muồi liền hành động.

Đáng chết chính là chưa kịp chín muồi hoàn toàn, dường như y lại có nguy cơ bị bại lộ!

“Kiểm tra —— Kiểm tra —— Căn cứ bắt đầu tiến hành kiểm tra dân cư khả nghi định kỳ, mọi người vui lòng dừng lại và đừng di chuyển lung tung, phối hợp kiểm tra với nhân viên công tác trong căn cứ!!”

Một đám dị năng giả của bộ hậu cần đột nhiên chạy ra nói muốn điều tra nhân sự căn cứ, dẫn đầu chính là thủ lĩnh Tào và Vưu Tiểu Lâm, bọn họ âm thầm quan sát đến gương mặt thây ma lẫn trong đám đông.

Để không gây ra rối loạn khủng hoảng, bọn họ dùng danh nghĩa đến để thực hiện kiểm tra dân cư theo lệ thường, trên thực tế bọn họ đã điều tra bắt giữa một đám trong danh sách thây ma Từ Mạn Dịch khai trước khi chết.

Trần Ôn rũ xuống đôi mắt đỏ chứa đầy sát ý làm người ta sợ hãi, chỉ cần đám người thủ lĩnh Tào và Vưu Tiểu Lâm tới gần một bước, y sẽ lập tức bạo loạn giết bọn họ.

“Vi Gia Mộ ở đâu?” Thủ lĩnh Tào nghiêm mặt hô.

Vi Gia Mộ bị điểm tên còn mờ mịt không biết thân phận thây ma nằm vùng của mình bị phát hiện, gã như thường lệ bày ra gương mặt với thủ lĩnh Tào.

“Thủ lĩnh Tào tìm tôi có việc gì sao?”

Thủ lĩnh Tào cẩn thận nhìn chăm chú diện mạo thanh tú của Vi Gia Mộ, nhìn qua trẻ măng như sinh viên mới tốt nghiệp, hoàn toàn không thấy được bộ dạng thây ma xấu xí dữ tợn.

Mà Vi Gia Mộ quả thật là sinh viên vừa tốt nghiệp, chẳng qua thời gian bị dừng lại ba mươi năm, cái năm tốt nghiệp ấy gã bị nhiễm thành thây ma, những ngày tháng sau này vẻ ngoài gã đều bảo trì lại ở tuổi hai mươi, khi ăn luôn mấy cô bị vẻ ngoài của gã mê hoặc cũng luôn nở nụ cười tiểu bạch kiểm vô hại.

Thủ lĩnh Tào trầm ngâm, lãnh đạm nói: “À, có một số việc nhờ cậu một chút, phiền cậu đi theo tôi một chuyến.”

Tươi cười của Vi Gia Mộ không đổi, nhưng sâu trong con ngươi lại lạnh đi rất nhiều.

Tuy rằng giữa thây ma không có thứ gọi là giao tình nhưng dưới cùng một trướng của vua thây ma luôn có chút liên hệ, bên chỗ Từ Mạn Dịch phát sinh dị động, nháo đến một trận hỏa hoạn trong căn cứ, lúc đó gã đã cảm thấy hỏa hoạn này không bình thường...

Vi Gia Mộ âm thầm hỏi thăm mọi chuyện mới biết rằng Từ Mạn Dịch và mấy tên ngu còn lại thế mà bị một nữ dị năng giả dùng quỷ kế thôi bay nhà ở, hai tên thây ma ngu kia tất nhiên chết, còn Từ Mạn Dịch hiện giờ không rõ tung tích, tồi tệ hơn là làm dấy lên nghi ngờ của thủ lĩnh căn cứ!

Giờ đây thủ lĩnh căn cứ đặc biệt tìm gã, nguyên nhân đằng sau không có Từ Mạn Dịch mới là lạ.

Tầm mắt Vi Gia Mộ yên lặng liếc nhìn qua Trần Ôn bên cạnh, như thể đang chờ y tuyên bố mệnh lệnh, chẳng qua chờ mấy giây vẫn không nhận được phản ứng lý tưởng của boss.

Vi Gia Mộ quay đầu nhìn thủ lĩnh Tào tới tìm chết, sắc mặt chợt âm lãnh, cười nhạo uy hiếp nói: “Nếu tôi không đi thì sao?”

Không chờ thủ lĩnh Tào tức giận, Vưu Tiểu Lâm đã giành nói trước: “Nếu anh không đi chính là tìm chết!”

Vi Gia Mộ không thể chờ lệnh của boss vua thây ma được, gã phải lập tức giết chết con người nhỏ yếu ngu xuẩn này!

Mắt Vi Gia Mộ đỏ lên, theo lửa giận gã bốc lên, phong lưu cũng dần lạnh nhạt, cười khẩy nói: “Vậy phải xem ai tìm chết trước... Ặc ặc khụ!”

Một luồng uy áp không thể cưỡng lại đột ngột đến khiến thân thể Vi Gia Mộ cứng đờ, không khí vô hình trói chặt cổ họng gã làm gã như con vịt bị bóp cổ không thể rên ra tiếng nào.

Gã là thây ma không cần hít thở vẫn có thể sống, nhưng cái loại đến cả thân thể dị năng hệ phong cũng sợ hãi đến đình trệ này, như thể bị mất quyền điều khiển cơ thể, đối mặt với vị thần không thể phản kháng!

Dị năng giả... hệ tinh thần!

Ngoại trừ dị năng giả hệ tinh thần loại khống chế, những người khác không có khả năng làm được điều đó!

Vi Gia Mộ không cam lòng ý đồ cởi bỏ trói cuộc của tinh thần lực, nhưng vô dụng!

Vưu Tiểu Lâm nhàn nhạt nhìn gương mặt không dám tin của thây ma khi vùng vẫy, trong lòng vui sướng vì báo được thù và càng thêm bội phục thủ đoạn của chỉ huy Tư.

Chỉ cần chỉ huy Tư ra tay, lũ thây ma đó không giải được, cũng không có khả năng thoát khỏi truy bắt.

Vi Gia Mộ kém cỏi van xin, chỉ có thể dùng ánh mắt ẩn ý cầu cứu sự giúp đỡ của Trần Ôn trong đám đông, môi hé mở như đang kêu thứ gì đó.

Chẳng qua đến khi gã bị mang đi cũng không được Trần Ôn nhìn một cái.

“Mang đi đi.”

Vưu Tiểu Lâm thuần thục gọi người đưa thây ma đi, trận chiến đáng lẽ gây ra hỗn loạn trong căn cứ đã được giải quyết dễ dàng như thế đó.

Tới chưa được vài phút, người trong căn cứ còn chưa kịp phản ứng với những gì xảy ra thì có vẻ như dị năng giả đại nhân sắp rời đi lần nữa.

Bà cụ mua nước có phần choáng váng đầu óc, cũng không quản được nhiều vậy.

Đối với bình dân sinh hoạt ở tầng chót căn cứ, bà chỉ quan tâm hôm nay có thể lấy được bao nhiêu nước uống, dù cho tiền bà đem chỉ đủ mua ba trăm mililit nước đi chăng nữa thì bà cũng mang theo một bình nước khoáng lớn một lít.

Bà cụ da mặt dày lấy lòng nói: “Dị năng giả đại nhân, cậu có thể thương xót cho một bà già lẻ loi hiu quạnh này thêm ít nước được không?”

Dị năng giả đại nhân cúi đầu trước mặt bả vai chợt run rẩy, bật ra tiếng cười nhẹ nhõm, không hiểu sao làm bà sởn tóc gáy.

Khi Trần Ôn ngẩng đầu lên lần nữa không còn sắc mặt hung ác đáng sợ, khuôn mặt ôn hòa tươi cười tựa như tắm mình trong gió xuân, tâm tình rất tốt.

Y hoàn toàn không quan tâm thuộc hạ thây ma bị kéo đi ban nãy cầu cứu mình, ngược lại ích kỷ đê tiện cảm thấy may mắn vì người bị kéo đi không phải mình, điều này đồng nghĩa với việc Tư Hoài Tây không phát hiện thân phận của y.

“À, được rồi, vậy cho bà thêm nhiều một chút.”

Trần Ôn rất là hiền lành nói, sự hưng phấn với máu thịt con người trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Trong lòng bàn tay tái nhợt xuất hiện một dòng nước lạnh lẽo, rót vào trong chai rỗng.

Thời gian trôi qua cùng tiếng nước yên tĩnh, ngón tay không chút huyết sắc hơi hơi căng thẳng cuộn lại, càng lúc càng ảm đạm nhợt nhạt, theo đầu óc dần thanh tỉnh, nụ cười đắc ý càn rỡ cũng trở nên lạnh lẽo thấu xương.

Trần Ôn hồi phục tinh thần, sắc mặt lạnh đi.

Chậm rãi nhận ra, trải qua hai năm, y vốn tưởng thực lực của mình đã tiến bộ rất nhanh, nhưng so với người kia...

Chậm.

Không thể nào, không nên vậy, mới chỉ hai năm thôi!

Làm sao có thể, năng lượng tinh thần lực khổng lồ tràn ra từ Tư Hoài Tây vừa nãy cho y loại cảm giác hắn sắp đột phá dị năng giả cấp mười một!

Hai năm trước, hắn chỉ vừa đột phá cấp mười nhỉ...

Trần Ôn rơi vào dòng suy nghĩ âm u, miệng bình đã sớm tràn đầy nước.

“Cái, cái đó, dị năng giả đại nhân, cảm ơn cậu, tôi đi trước...”

Không biết vì sao mà bà cụ cảm thấy sợ hãi trước dị năng giả đại nhân tính cách nhìn qua thân thiện này, đặc biệt là nụ cười có lúc u ám vừa rồi rất rùng rợn kinh dị, nói tiếng cảm ơn xong liền hấp tấp ôm chai nước lớn đầy rời đi.

Bước đi khi rời khỏi giống như chạy trốn, không chút giống bộ dạng cậy già lên mặt xin thêm nước ban nãy.

Trần Ôn cũng không thèm để ý đến việc một con kiến chạy đi, vẫn suy tư cách đối phó với Tư Hoài Tây.

—— Rốt cuộc thì nhược điểm của hắn gì?

- ------------------------------------

Mãi đến khi.

Ba ngày sau, hành động điều tra thây ma sắp kết thúc.

Trần Ôn bắt gặp một cảnh tượng thú vị.

Hai người dừng lại trước cửa nhà Tư Hoài Tây nói chuyện hồi lâu.

Dễ thấy nhất trong hai người chính là chỉ huy Tư đại danh đỉnh đỉnh trong căn cứ và người còn lại là người bình thường bên ngoài được chỉ huy Tư mang đến viện nghiên cứu, hình như tên là Bùi Chiêu Chu.

Người đàn ông tên Bùi Chiêu Chu trông qua chẳng có gì đặc biệt, cũng không biết tại sao anh ta được phép tạm trú trong nhà chỉ huy Tư.

Nếu chỉ huy Tư là người dễ tới gần đến vậy, Trần Ôn cũng không phải cảm thấy khó giải quyết đến thế.

Y từng phái biết bao thuộc hạ lẻn vào nhà Tư Hoài Tây để ám sát nhưng tất cả đều thất bại, có người còn không vào được cửa.

Một lát sau.

Hai người tách ra.

Tư Hoài Tây nhìn theo bóng lưng người kia rời đi, trong mắt sáng quắc lộ ra yêu thương nồng đậm, nhưng người tên Bùi Chiêu Chu từ đầu đến cuối trì độn không phát hiện.

—— Tìm ra nhược điểm rồi.

Trần Ôn âm thầm cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.