Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
“Mọi chuyện chính là như vậy, trong căn cứ Lô Thành ẩn náu thây ma cao cấp, không chỉ mỗi căn cứ Lô Thành mà cả những căn cứ nơi khác cũng có. Thây ma trong tối chúng ta ngoài sáng, vả lại không ai biết được có bao nhiêu thây ma cải trang thành con người, thế nên tôi mới mang theo Tề Đinh bỏ trốn đi, nào ngờ...”
Vưu Tiểu Lâm kể hết thảy những gì cô biết với vẻ mặt lo lắng sốt ruột, vừa rồi cô chỉ mãi lo dẫn dắt khỏi truy sát của nữ thây ma, cũng không rõ Tề Đinh hiện tại thế nào.
Đồng tử Bùi Chiêu Chu căng chặt, tầm mắt nhìn Tư Hoài Tây một bên.
Hắn đã hao tốn vô số tinh lực vì mọi người trong căn cứ Lô Thành, không ngờ rằng lại có thây ma ẩn trong đám đông mà hắn bảo vệ, chuyện này với hắn là đả kích lớn cỡ nào...
Bùi Chiêu Chu nhăn mày, hỏi Vưu Tiểu Lâm: “Vậy có biện pháp nào để phân biệt giữa con người và thây ma không?”
Vưu Tiểu Lâm lắc lắc đầu, mặt mang chua xót nói: “Nếu thật sự có loại biện pháp đó, tôi và Tề Đinh cũng không phải trốn tránh khắp nơi, trừ phi lũ thây ma đó chủ động lộ diện, nếu không nhìn từ ngoài không khác gì con người.”
Vưu Tiểu Lâm tiếp tục nói: “Tôi cũng chỉ vô tình nghe lén mới biết được sự tồn tại của loại thây ma này, trong quần thể thây ma có một đầu não chỉ huy bọn họ làm như vậy...”
Sắc mặt Tư Hoài Tây âm trầm dày đặc, đôi mắt thâm trầm ngưng trọng đến đáng sợ.
Trước kia có chút suy đoán mơ hồ không dám nghĩ sâu thêm, nào ngờ lại được xác nhận.
Mỗi khi tổ chức hành động bao vây tiễu trừ zombie quy mô lớn đều bị lộ ra, lại không sao tìm được nội tặc.
Không nghĩ tới căn bản không có nội tặc, mà rõ ràng là thây ma thật sự.
Một cơn ớn lạnh thấm sâu vào xương tủy khiến tâm tình Tư Hoài Tây trầm trọng.
Rốt cuộc căn cứ có bao nhiêu thây ma trốn, và trong số đó có bao nhiêu là đồng bạn hắn từng tin tưởng.
Từng gương mặt quen thuộc lướt qua trước mắt, những cuộc đối thoại ở chung trong quá khứ đều lộ ra đủ loại kỳ quái khó tin.
Niềm tin vốn được thành lập khi trước trước nay nguy ngập nguy cơ, như thể mỗi người đều thành thây ma.
Nếu tin tức thây ma nấp trong căn cứ bị truyền ra ngoài, toàn căn cứ sẽ lâm vào khủng hoảng mà không cần chờ thây ma đột kích đánh tới.
Tư Hoài Tây im lặng tối tăm đứng tại chỗ, chỉ có bàn tay nắm chặt run rẩy yếu ớt.
Đột nhiên có bàn tay ấm áp áp lên tay hắn, làm Tư Hoài Tây vùng vẫy thoát ra khỏi những suy nghĩ đau đớn phẫn nộ.
Con ngươi hổ phách vàng của Bùi Chiêu Chu lộ ra tín nhiệm vững vàng, chân thành tha thiết mà thản nhiên nhìn hắn, như thể tia sáng chiếu vào làn khói mù, xua tan nội tâm bất an sầu lo.
Bùi Chiêu Chu nói: “Thây ma không ngụy trang được thành người thường không có tinh hạch, tôi không phải thây ma, chỉ là một người thường không có dị năng, cậu có thể tin tưởng tôi mà không cần đề phòng, tôi có thể giúp cậu tìm ra những thây ma đó!”
Con ngươi Tư Hoài Tây thoáng chốc sững sờ, dọc theo bàn tay Bùi Chiêu Chu không hiểu sao truyền đến một luồng nhiệt nóng tới trái tim hắn, khiến trái tim kích động kịch liệt, phá vỡ hàn băng khói mù nơi nội tâm hắn.
Dần dần, ánh mắt Tư Hoài Tây khôi phục vẻ bình tĩnh ngày xưa, đôi mắt xanh biển nhìn Bùi Chiêu Chu chảy xuôi một tia sáng nhu hòa thâm trầm bí ẩn.
—— Ây da, cuối cùng lại được meo meo nhà mình an ủi.
Đến cả meo meo còn bình tĩnh hơn hắn, thật là mất mặt...
Chuyện tới bây giờ liền càng không thể tự loạn bước chân, lý do thây ma làm như vậy là để con người tự không tin tưởng nghi ngờ lẫn nhau, khiến cho con người đấu đá nội loạn, đạt được âm mưu của thây ma bọn chúng.
Trong mắt Tư Hoài Tây lóe lên tia kiên định lạnh lẽo, hắn tuyệt đối sẽ không để thây ma đạt được ý muốn.
- ------------------------------------
Ngục giam.
Nữ thây ma bị đám người Tư Hoài Tây mang đến một gian phòng khảo vấn kín.
Trong mật thất chỉ có bốn người, Tư Hoài Tây, Bùi Chiêu Chu, Vưu Tiểu Lâm và thủ lĩnh Tào.
Bởi vì chuyện thây ma □□ quá quan trọng nên không thể để lộ ra ngoài, trong nhóm dị năng giả, Tư Hoài Tây chỉ có thể tin tưởng mỗi Vưu Tiểu Lâm vạch trần bí mật của thây ma và thủ lĩnh Tào trong nhà có vợ con vẫn luôn ở chung.
Hai trong số ba thây ma Vưu Tiểu Lâm biết đến đã chết và chỉ còn mỗi nữ thây ma này, ẩn trong căn cứ còn có rất nhiều thây ma khác chưa được biết đến, manh mối duy nhất chính là nữ thây ma này, càng hy vọng có thể tìm ra độc thủ đằng sau chỉ huy các thây ma.
“Tao sẽ không nói lời nào, loài người chúng mày hết hy vọng đi!”
Từ Mạn Dịch hung hăng lại căm tức trừng mắt nhìn con người trước mắt, ngoài mặt cứng họng to mồm nhưng ruột gan sớm đã run như cầy sấy.
Ả chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bản thân là một thây ma cấp mười cao cấp, thế mà bị chỉ huy Tư nổi danh căn cứ bắt một cách trực diện, thậm chí bị chộp đến đây không có cơ hội trở tay, thảo nào boss vẫn luôn kiêng kỵ dị năng giả hệ tinh thần này không dám ra tay.
Hiện giờ ả bị trói không thể động đậy, càng miễn bàn chạy trốn trước mặt Tư Hoài Tây, có thể nói nếu boss và thây ma khác không tới cứu ả, một mình thây ma như ả không thể thoát.
Thủ lĩnh Tào lộ vẻ tàn nhẫn, dùng toàn lực lôi dị năng đánh một roi lên người Từ Mạn Dịch, tức khắc Từ Mạn Dịch kêu rên một tiếng, vùng da bỏng chưa lành toát ra miệng vết thương cháy xém như sấm sét đánh qua.
Thủ lĩnh Tào vẫn không dừng tay như cũ, một bên dùng roi sét quất thẳng vào thây ma đáng chết trước mặt, một bên ánh mắt giận phát lạnh tra hỏi: “Thây ma có thứ gọi là nghĩa khí từ bao giờ, nếu mày còn không nói sẽ bị đánh tới chết!”
Trong lòng Từ Mạn Dịch cảm thấy bất bình, đuôi mắt cảnh giác Tư Hoài Tây lạnh nhạt bên cạnh, lại lộ ra nụ cười trào phúng với kẻ hèn dị năng giả hệ lôi cấp tám như thủ lĩnh Tào, nói.
“Mày thậm chí còn không đánh chết tao được, chút vòng cung sét nhỏ này chỉ làm tao bị thương một chốc, lát sau sẽ lành, ngược lại làm thây ma tao khuyên bọn mày sớm ngay đầu hàng, chỉ với một dị năng giả cấp mười mà cho rằng có thể đánh thắng thây ma bọn tao sao? Thây ma cấp mười trong quần thể bọn tao có thể tương đối ít nhưng số lượng thây ma gấp tám mươi lần con người, số lượng thây ma cấp mười thậm chí cấp mười một cũng có thể gấp tám mươi lần con người!”
Thủ lĩnh Tào lộ vẻ kinh ngạc, ông có phần không hiểu nữ thây ma này đang nói cái gì, căn cứ bọn họ khi nào có thêm dị năng giả cấp mười?
Khi ông bị Tư Hoài Tây kêu tới chỉ biết hắn rằng có chuyện cơ mật muốn nói, biết tin có thây ma giả dạng thành dị năng giả hoặc người thường lẻn vào căn cứ, lúc ấy thủ lĩnh Tào còn không dám tin.
Nhưng khi nhìn thấy nữ thây ma có thể nói, thủ lĩnh Tào không thể không tin.
Nghĩ đến thật sự có thây ma nấp bên người bọn họ, phải biết rằng vợ con ông đều ở trong căn cứ, vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao!
Thủ lĩnh Tào vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn có một tia nghĩ mà kinh.
Sau khi thương lượng với Tư Hoài Tây ra cùng một quyết định, phong tỏa tin tức về thây ma này, đi vào mật thất của ngục giam khảo vấn thây ma khoác da người ăn thịt người này!
Đối mặt với nữ thây ma mạnh miệng, thủ lĩnh Tào hận không thể lập tức giết ả, roi sét đánh ra căn bản không lưu lại đường sống.
Nhưng không thể phủ nhận rằng nữ thây ma nói không sai, roi sét của thủ lĩnh Tào đích xác không xử lý được gì ả, dùng toàn lực cũng chỉ làm ả bị thương một chút da lông, căn bản không có khả năng giết chết ả.
Người duy nhất tại hiện trường có thể giết ả chỉ có chỉ huy Tư thâm tàng bất lộ.
Từ Mạn Dịch gợi lên tươi cười, nốt ruồi trên khóe miệng cũng nhếch lên méo mó, âm lãnh nhìn Tư Hoài Tây bên kia vẫn lạnh nhạt nhìn, nói: “Đúng không, chỉ huy Tư, ai có thể ngờ được một căn cứ Lô Thành nho nhỏ lại cất giấu dị năng giả ít nhất cấp mười, và e rằng thực lực của chỉ huy Tư còn hơn thế nữa, bằng không sao lại có thể dễ dàng chế ngự một thây ma hệ kim loại cấp mười như tôi.”
Thủ lĩnh Tào âm thầm kinh hãi, nhìn Tư Hoài Tây bên cạnh mặt không đổi sắc, kích động hỏi: “Cậu, cậu là dị năng giả cấp mười?!!!”
“Ừ.” Tư Hoài Tây gật đầu, đến tình trạng này rồi cũng không có gì phải giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.
Thủ lĩnh Tào và Vưu Tiểu Lâm có mặt đều đặc biệt kích động, dị năng giả cấp mười cực mạnh là không thể nghi ngờ, không ngờ rằng trong căn cứ thế mà lại có dị năng giả cấp mười!
Trong nháy mắt, tâm lý sợ hãi thây ma yên ổn trở lại.
Vưu Tiểu Lâm lập tức gan hơn, mắt đen lộ ra sát ý, lấy dao găm đỉnh cằm Từ Mạn Dịch, mắng.
“Giờ đây không còn là lúc cô lộng quyền, giết nhiều người như vậy cô cũng nên đền mạng! Giết một người tôi chém cô ngàn nhát, nếu muốn chết thống khoái, không bị thiên đao vạn quả mà chết thì nhanh nói đi!”
Trong mắt Từ Mạn Dịch vẫn mang theo miệt thị ngạo mạn, điều này khiến Vưu Tiểu Lâm bực bội trong lòng.
Ra tay cũng rất tàn nhẫn, mũi đao cắm trong cổ Từ Mạn Dịch, nhưng sau khi xuyên qua một lớp da lại kẹt cứng ngắc trong lớp thịt cứng như thiết của thây ma, không thể động đậy.
Vưu Tiểu Lâm kinh ngạc lại giận dữ.
Từ Mạn Dịch cười nhạo nói: “Biết cái gì gọi là thây ma cấp cao không? Đột phá đến cấp độ này của tôi, đã sớm siêu việt với đám sinh vật cấp thấp các người rồi, cho dù tùy tiện tùy ý nhóc cầm dao găm ám sát chị thì cũng chẳng thể đâm ra một giọt máu. Nếu không phải trước đó trúng bẫy của mày, mày thật sự cho rằng một kẻ hèn dị năng giả cấp tám có thể làm bị thương tao à!”
Từ Mạn Dịch như là không biết sợ nhìn phía Tư Hoài Tây, híp mắt cười nói: “Chỉ huy Tư, ngay cả khi cậu đối phó được một thây ma, cậu có thể đối phó được toàn bộ thây ma cấp mười cấp mười một sao? Với thực lực của chỉ huy Tư hà tất gì phải bảo vệ lũ loài người nhỏ yếu vô năng kia chứ, chuyển hóa thành thây ma bất lão bất tử có gì không tốt!”
Tiếp theo, Từ Mạn Dịch còn tuôn ra một tin tức kinh người.
“Trong quần thể bọn ta, chủ động quy phục vua thây ma, tồn tại từ dị năng giả biến thành thây ma cũng không ít, chỉ cần chỉ huy Tư cậu đồng ý, tôi có thể tự mình tiến cử cậu!”
Từ Mạn Dịch mặt mang mỉm cười nhìn về phía Tư Hoài Tây, ý đồ xúi giục hắn trở thành một thây ma.
Lời ả nói thế nhưng không sai, đích thật có một bộ phận dị năng giả chủ động biến thành thây ma, chẳng qua xác suất khôi phục thần trí sau khi biến thành thây ma là cực thấp, thậm chí trong quá trình biến đổi, tinh thạch không chịu nổi vỡ tan mà chết cũng không ít.
Nếu gạt được Tư Hoài Tây đầu nhập doanh trận thây ma là chuyện tốt trăm lợi vô hại, trừ bỏ Tư Hoài Tây ra thì trong căn cứ Lô Thành không một dị năng giả nào là đối thủ của bọn họ.
Chỉ là... Thứ mà vua thây ma muốn chính là tinh hạch tinh thần lực trong đầu Tư Hoài Tây, dẫu cuối cùng Tư Hoài Tây quyết định thế nào, cũng không tránh được cái chết.
“Cô nói bậy! Chỉ huy Tư quyết định không thể nào trở thành thây ma!”
Vưu Tiểu Lâm nói là vậy, ánh mắt khủng hoảng lại chậm rãi nhìn về phía Tư Hoài Tây.
Nhưng nếu ngay cả chỉ huy Tư cũng biến thành thây ma, thế liền thật sự vô vọng...
Sau lời châm ngòi ly gián của Từ Mạn Dịch, bầu không khí tức khắc khẩn trương quỷ dị đến lạ.
Bùi Chiêu Chu cười nhẹ, chỉ cảm thấy phương thức khiêu khích của nữ thây ma này thật sự rất nhàm chán buồn cười, sợ chuyện còn chưa lớn nhìn Tư Hoài Tây hỏi: “Nếu cậu thành thây ma cậu sẽ ăn tôi sao?”
Tư Hoài Tây xoa mi tâm, đôi mắt xanh biển mang vẻ bất lực, lại không tức giận, nói: “Tôi không có hứng thú ăn thịt người.”
Một lời nhận xét không đàng hoàng này khiến Vưu Tiểu Lâm và thủ lĩnh Tào yên tâm một cách khó hiểu.
Thủ lĩnh tào cười to nhằm giải tỏa không khí, nói: “Đúng vậy, Sao mà Tư lão đệ lại chạy đi làm thây ma gì đó, làm thây ma tốt lành gì, nhiều sơn hào hải vị đâu ăn được, vợ con cũng không nốt, cuộc sống không còn gì thú vị, làm thây ma như vậy quá thất bại rồi!”
Mắt thấy xúi giục không được còn bị chế giễu, Từ Mạn Dịch thầm cắn chặt răng.
Tư Hoài Tây không có tâm tư đi tranh biện với thây ma, tinh thần lực nặng như Thái Sơn gắt gao trấn áp thây ma, lạnh lùng nói thẳng.
“Khôn hồn giao ra danh sách đồng loại thây ma thì có thể cho cô sống thêm một thời gian, không thì chết ngay lập tức.”
Tư Hoài Tây lạnh lùng nhìn Từ Mạn Dịch đau nhức lăn lộn dưới mặt đất dưới sự áp bách của tinh thần lực, ý tứ trong lời nói lạnh nhạt mà chân thật đáng tin.
Dưới sự áp chế của tinh thần lực mạnh mẽ không thể chống đỡ, cái gọi là thân thể cứng như thiết của thây ma phát ra tiếng xương cốt đè ép lộp cộp.
Đồng tử của Từ Mạn Dịch run rẩy, cảm giác thân thể mình sắp bị tinh thần lực đè bẹp, hoảng loạn hô: “Chờ, chờ đã —— Chỉ huy Tư, chúng ta có thể tiếp tục trao đổi điều kiện, a a a đau ——————”
Không đợi Từ Mạn Dịch nói xong, trong đầu đột nhiên đau nhói kịch liệt, như thể tinh hạch quan trọng nhất của thây ma bị vô số kim nhọn đâm chọc.
Từ Mạn Dịch đau đớn bất kham đập đầu xuống đất, tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang dội như là muốn đập nát trán cũng phải giảm bớt cơn đau dữ dội trong đầu.
Cuối cùng Từ Mạn Dịch không chịu nổi, vô cùng sợ hãi tinh hạch cứ thế này sẽ bị tinh thần lực của Tư Hoài Tây dập nát.
Trước khi trở thành thây ma ả chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường trong một trung tâm mua sắm, không lâu sau khi mạt thế đến, một cô gái suy nhược như ả căn bản không thoát khỏi vòng vây thây ma xung quanh thành thị, trốn trong nhà vệ sinh trung tâm mua sắm cùng đồng nghiệp nữ mấy ngày, thật sự khi rất đói rồi mới dám ra ngoài kiếm ăn, ấy lại gặp thây ma.
Khi chạy trốn để thây ma không đuổi theo mình, Từ Mạn Dịch ác độc ích kỷ đẩy ngã đồng nghiệp nữ, để cô ta bị thây ma ăn thịt, kéo dài thời gian chạy trốn cho ả, nhưng không ngờ con đồng nghiệp ngu dốt kia ngã lăn ra còn ôm chặt chân ả, kết quả cả hai đều chết khi thây ma kéo đến.
Nhớ lại kinh nghiệm chết thảm từng trải, Từ Mạn Dịch không cam lòng được!
Khó khăn lắm mới có thêm một mạng, cho dù là ăn người, làm thây ma, bán đứng thây ma khác, ả cũng muốn sống tiếp!
Huống chi thây ma làm gì có thứ gọi là tình cảm đồng bạn, chẳng qua là vì lệnh vua thây ma hùng mạnh nên không thể không nghe theo, tạm thời để những thây ma mất hết nhân tính bọn họ tụ họp lại với nhau, đổi lại thành thây ma khác, chúng cũng sẽ bán đứng ả!
Từ Mạn Dịch lòng không gánh nặng, lập tức xin tha, nói: “Tôi sai rồi! Đừng giết tôi, không có tinh hạch sẽ chẳng còn gì, tôi nói cho cậu danh sách thây ma khác, chỗ tôi có rất nhiều, trong tiểu đội dị năng giả có Vi Gia Mộ, Tôn Kinh... Giả dạng thành người thường có Triệu Hắc, Thẩm Cật, chúng đều là thây ma ————”
Bùi Chiêu Chu bên cạnh bình tĩnh ghi chép lại tất cả các tên từ trong miệng Từ Mạn Dịch.
Số lượng thây ma ẩn giấu Từ Mạn Dịch nói ra quá nhiều, không khỏi khiến người ta cảm thấy ả bán đứng đồng đội mình quá nhanh.
So với sự bình tĩnh của Bùi Chiêu Chu, sắc mặt thủ lĩnh Tào thay đổi rất đáng kể.
Bùi Chiêu Chu mới tới căn cứ Lô Thành không lâu chưa quen biết được ai, hiểu biết rất ít về những người có tên trong danh sách.
Còn thủ lĩnh Tào thì khác, đã ở căn cứ Lô Thành lâu như vậy, ông đã tiếp xúc qua với rất nhiều người trên danh sách, có vài dị năng giả còn được ông đích thân chiêu mộ đến căn cứ, ngày thường ở chung cũng cảm tình thâm hậu.
Bây giờ nói với ông tất cả những người này đều là thây ma?
Đầu óc thủ lĩnh Tào ầm ầm vang, nỉ non nói: “Sao lại như vậy? Thằng nhãi Vi Gia Mộ vậy mà là thây ma, lúc trước tôi còn thấy nó lẻ loi một mình, tôi còn tổ chức một buổi hoạt động hẹn hò trong căn cứ, giới thiệu cho nó một con bé tính tình tốt...”
Vưu Tiểu Lâm nghe thấy cũng cười: “Đưa người cho thây ma, thủ lĩnh Tào ngày cũng quá là lợi hại, cũng không biết cô gái kia còn sống không.”
Thủ lĩnh Tào ngượng ngùng nói: “May là cô nhóc kia còn sống, nếu không tôi liền cảm thấy tội lỗi, từ lần bị tôi lừa đi hoạt động hẹn hò kia, dù gọi thế nào thây ma Vi Gia Mộ kia cũng không chịu đi...”
Vưu Tiểu Lâm hết chỗ nói.
Lừa thây ma tham gia hoạt động hẹn hò chẳng khác nào đưa mỹ thực đến tận cửa nhà gã!
May mắn thây ma không dám động thủ trước công chúng, hơn nữa đối tượng thân cận với gã đột nhiên mất tích, thể nào cũng tra đến trên đầu thây ma, nếu không thì cô gái kia cũng không sống tiếp được.
Từ Mạn Dịch đau đến nhe răng trợn mắt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tư Hoài Tây hô: “Tôi đã mật báo tên nhiều thây ma như vậy, cậu cũng nên buông tha cho tôi!”
Tư Hoài Tây lạnh nhạt nói: “Còn một cái nữa, vua thây ma đứng phía sau chỉ huy các người là ai?”
Từ Mạn Dịch lập tức cứng người, đồng tử run rẩy bần bật, nếu phản bội thây ma khác ả còn có thể không chút gánh nặng, nhưng kia lại là boss, vua thây ma thực lực khủng bố!
Những thủ đoạn quỷ dị đến thây ma cũng sởn tóc gáy của ngài khiến Từ Mạn Dịch sợ tận tâm can, không dám mạo phạm một đồng một cắc nào, nếu mà đắc tội boss thế thì còn thảm hơn chết, ả không muốn bị coi như vật thí nghiệm không thấy ngày đêm.
Chỉ là nếu ả không nói, Tư Hoài Tây tuyệt không bỏ qua tính mạng ả.
Từ Mạn Dịch cúi đầu, thân hình run rẩy phun ra một cái tên: “Phùng Kỳ Văn, gã, gã chính là boss sau màn sai sử thây ma bọn này.”
Bùi Chiêu Chu theo bản năng nhíu mày, làm thiếu tướng Đế Quốc anh từng học qua thẩm vấn điều tra, nhạy bén phát hiện biểu cảm của Từ Mạn Dịch biến hóa một cách vi diệu.
Ả đang nói dối, boss chân chính sau màn không phải người đó!
Ngay khi Bùi Chiêu Chu lo lắng Tư Hoài Tây sẽ bị thây ma âm hiểm giảo hoạt này lừa gạt, Tư Hoài Tây cho anh một cái nhìn trấn an, khiến Bùi Chiêu Chu bình tĩnh ngay lập tức.
Tư Hoài Tây đi đến bên cạnh nữ thây ma, ánh mắt hiểu rõ hết thảy như có thể xuyên qua thây ma run rẩy, trầm giọng nói: “Không phải hắn, là người khác.”
Từ Mạn Dịch không thể ngăn cản được sự run rẩy trong mỗi câu nói, bị chọc thủng vẫn không cam lòng nói: “Chính là hắn, sao các người không chịu tin tôi, nói được tôi đều đã nói, có thể thả tôi được rồi đấy!”
Tư Hoài Tây thờ ơ với lời giảo biện của Từ Mạn Dịch.
Nhưng phải để nhóm người Bùi Chiêu Chu rời mật thất của ngục giam trước, hắn có phương pháp thẩm vấn đặc thù có thể cạy miệng thây ma, biết được đến tột cùng là ai đứng đằng sau chỉ thị hết thảy.
Cửa đóng lại.
Ánh mắt Tư Hoài Tây trở nên lạnh lẽo vô tình, tinh thần lực xâm nhập vào não của Từ Mạn Dịch, cắt đứt dây thần kinh phản ứng của thây ma này và khiến ả lâm vào hôn mê.
Từng hình ảnh trong ký ức của thây ma truyền tới Tư Hoài Tây thông qua tinh thần lực, mọi bí mật sẽ được hé lộ.
Chậm rãi đi đến nơi sâu thẳm nhất của ký ức...
Khuôn mặt đến cả thây ma cũng sợ hãi sẽ hiện lên.
Dường như nhận thấy nguy hiểm, Từ Mạn Dịch đang hôn mê ra sức vùng vẫy co giật, hai mắt trắng dã.
Nhưng đều không có tác dụng...
Tư Hoài Tây sắp sửa nhìn đến khuôn mặt đó...
Đột nhiên!
Tư Hoài Tây cảm giác như tinh thần lực bị thứ gì đó chặn lại, kích phát một cơ chế nào đó trong não Từ Mạn Dịch, tinh hạch thây ma trong đầu bỗng nhiên bành trướng nóng lên!
Chết tiệt!
Có thây ma hệ tinh thần hạ khóa trong đầu Từ Mạn Dịch trước, một khi bắt gặp ký ức về khuôn mặt đó, nó liền dẫn phát tinh hạch tự bạo.
Trong mắt Tư Hoài Tây lóe lên tia tàn nhẫn, nhanh chóng phản ứng lại, kịp thời tránh ra.
Bùm!!!
Một tiếng vang lớn, tinh hạch tự bạo!
Chỉ còn lại thây ma không đầu.