Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 52: Chương 52: Phiên ngoại 1




n cứ Lô Thành khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa.

Tư Hoài Tây đột phá tới cấp mười một, thanh lý thây ma bên phía nam này, căn cứ Lô Thành sau trùng kiến trở thành căn cứ lớn nhất quốc nội.

Thất bại của vua thây ma Trần Ôn dẫn đến âm mưu của thây ma bại lộ, căn cứ phía bắc do căn cứ thủ đô đứng đầu triển khai việc điều tra nghiêm túc, ngay cả khi thây ma phản công khiến bọn họ tổn thương gân cốt cũng phải quyết tâm quét sạch thành viên thân phận dị thường.

Tư Hoài Tây cũng được mời đến đối phó thây ma, còn mang theo vũ khí mới được Bùi Chiêu Chu nghiên cứu phát minh.

Bùi Chiêu Chu thành lập viện nghiên cứu khoa học mới nhất, căn cứ Lô Thành cũng long trời lở đất dưới ảnh hưởng của anh.

Người thường có gan cầm súng năng lượng đi đối phó thây ma, môi trường sống của dị năng giả cũng chuyển biến tốt đẹp, với sự hợp tác của dị năng giả và người thường, thây ma trong vòng nghìn dặn quanh căn cứ Lô Thành cơ bản đã bị xóa sổ. Máy lọc nước công nghệ cao kiểu mới giúp ngăn cách các nguồn nước tự nhiên như sông suối vân vân không bị virus thây ma ô nhiễm.

Có cha mẹ cho phép con mình ra ngoài căn cứ chơi đùa, mở lại trường học, Tư Hoài Tây quyên góp rất nhiều sách mà hắn bảo quản hoàn chỉnh cho trường học dùng để dạy học và cả thư viện mới xây của căn cứ Lô Thành. Căn cứ Lô Thành bắt đầu tính toán xây dựng đường xá tạo đoàn tàu cùng với các căn cứ địa phương khác.

Nền văn minh nhân loại đình trệ ba mươi năm được mở ra lần nữa.

Từ nửa năm trước.

Nằm ở căn cứ thủ đô, thây ma tập trung toàn bộ lực lượng tiến hành phản kích cuối cùng với loài người, ba vua thây ma cấp mười một bị Tư Hoài Tây một lần giết chết, kể từ đó thế lực thây ma tán loạn, loài người bắt đầu dọn dẹp thây ma còn sót lại trên trái đất.

Điểm dừng này cũng hoàn toàn xác lập địa vị của Tư Hoài Tây là người mạnh nhất mạt thế.

Chẳng qua gần đây người mạnh nhất mạt thế này đang lo lắng một chuyện.

Sức ăn của Bùi Chiêu Chu tăng vọt.

Tư Hoài Tây hơi chống đôi tay lên bàn, đôi mắt xanh biển lộ vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi mà nhìn Bùi Chiêu Chu ăn hai mươi mấy bánh bao nhật nhịt bò to bằng nắm tay, ba cân sủi cảo thịt heo dị năng, cả một nồi cháo gà nấm hương, hai quả hột vịt muối cùng năm quả trứng luộc, ngay cả đồ ăn kèm cũng đã ăn một đĩa lớn.

Ban nãy còn ngại ăn không no đã nhờ Tư Hoài Tây nấu mấy cân mì sợi.

Khi Bùi Chiêu Chu buông chén xuống, tâm can Tư Hoài Tây lập tức nhảy loạn, có chút lo lắng rằng Bùi Chiêu Chu lại muốn ăn nữa.

Mặc dù hắn đã biết anh là một Alpha từ thế giới khác tới, sức ăn tương đối kinh người.

Nhưng gần đây lượng thức ăn của Bùi Chiêu Chu đã tăng lên gấp đôi, cứ tiếp tục như vậy ăn nữa, Tư Hoài Tây sợ rằng bụng anh sẽ vỡ tung.

Tư Hoài Tây đã có loại lo lắng này, gần đây sờ sờ bụng Bùi Chiêu Chu, cơ bụng săn chắc ban đầu trở nên mượt hơn chút, cảm giác sờ vào mềm mại tinh tế thực thích.

Trong một kỳ mẫn cảm, Tư Hoài Tây bên cạnh vượt qua nó với Bùi Chiêu Chu, khụ khụ...

Cố ý để Bùi Chiêu Chu mang phụ kiện tóc tai mèo, mở to mắt mèo hổ phách vàng nhu nhuận xinh đẹp, vuốt bụng meo meo động dục mềm như bông, Tư Hoài Tây hung hăng sờ Bùi meo meo ngày thường kiêu ngạo sai sử hắn tới lui, vùi đầu điên cuồng hút mèo, lòng tràn đầy hy vọng kỳ mẫn cảm lần này có thể kéo dài liền mấy ngày.

Bởi vì quá hưng phấn, Bùi meo meo trong kỳ mẫn cảm đặc biệt dễ dỗ dành, vừa dỗ vừa gọi meo meo lúc hôn cũng không phải vấn đề gì to tát.

Chờ đến kỳ mẫn cảm của Bùi Chiêu Chu qua đi, anh mới ý thức được đã xảy ra biết bao chuyện cảm thấy thẹn trong kỳ mẫn cảm, thẹn quá hóa giận khóa chặt tai mèo trang trí, vài ngày phớt lờ Tư Hoài Tây, ánh mắt nhìn hắn vi diệu tựa như nhìn một kẻ biến thái.

Tư Hoài Tây đỏ mặt chột dạ, lại chờ mong kỳ mẫn cảm kế tiếp.

E hèm... Nhất định lần này hắn sẽ kiềm chế một chút.

Lại nói tiếp, hình như sắp tới rồi.

Tư Hoài Tây đếm đếm ngày trong lòng, chờ kỳ mẫn cảm tiếp theo là có thể tận tình vuốt Bùi meo meo, nhớ rõ thời gian còn muốn hơn Bùi Chiêu Chu.

Trong lòng miên man bất định mà nghĩ đến tai mèo đen thuần, da cam và trắng tinh cất giấu trong kho hàng, thực ra thì còn cả nguyên bộ đuôi mèo.

Nhưng Tư Hoài Tây không dám lấy ra, sợ sẽ bị Bùi meo meo sau kỳ mẫn cảm tức giận đem thiêu, cho nên lần này hắn nhất định giấu kỹ.

May mắn thay, Bùi Chiêu Chu buông chén rồi không ăn tiếp.

Tư Hoài Tây âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi.

Bùi Chiêu Chu không đến phòng thí nghiệm sau bữa sáng như mọi khi mà chau mày, véo véo cái bụng gần đây trở nên mềm mại.

Buồn bực rầu rĩ hỏi Tư Hoài Tây.

“Có phải gần đây anh ăn quá nhiều nên béo phì không, anh có nên bắt đầu tập thể hình không.”

Cuộc sống sau hôn nhân quá dễ chịu.

Bùi Chiêu Chu vẫn luôn được Tư Hoài Tây cho ăn các loại món ngon. Sau khi lũ thây ma bị giết gần hết, từ khi được Tư Hoài Tây trị khỏi chứng rối loạn pheromone, anh không còn cảm giác khủng hoảng nữa, cuộc sống được Tư Hoài Tây sủng trở nên nhàn hạ hạnh phúc.

Nhắc mới nhớ, đã có đoạn thời gian Bùi Chiêu Chu không có rèn luyện thể năng cường độ cao, chỉ tập một số hoạt động thể chất cơ sở như chạy bộ, kỹ xảo chiến đấu tinh tế vân vân để duy trì thể lực Alpha nên có.

Không giống thời gian ở Đế Quốc tinh tế, cường độ rèn luyện thân thể cực cao, mỗi ngày đều phải thực hiện hàng trăm chương trình rèn luyện thể chất.

Bùi Chiêu Chu bắt đầu lo lắng, nhéo nhéo cái bụng ngày càng ngấn mỡ, tự hỏi liệu bản thân thân là một Alpha cấp S có đang sa đọa không.

Tư Hoài Tây im lặng thu thập chén đũa, với mong muốn sống mãnh liệt tính toán lảng tránh vấn đề của Bùi Chiêu Chu bằng việc nhà rửa chén.

Mặc dù meo meo chỉ béo ở bụng, các nơi khác không có thay đổi gì, Tư Hoài Tây còn cảm thấy Bùi meo meo lên cân còn đáng yêu hơn, cái bụng mềm mụp trắng nõn khiến hắn yêu thích không buông được.

Nhưng hắn cảm thấy nếu hắn đem lời nói thật lòng nói ra,khẳng định sẽ chọn giận Bùi meo meo vất vả lắm mới dỗ được.

Sau khi hết hôn.

Tư Hoài Tây thập phần hiểu rõ thế nào là một người đàn ông có gia đình khôn ngoan, cho nên hắn quyết định ngậm mồm không nói.

Bùi Chiêu Chu nheo mắt, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Sao em không nói gì, câu hỏi của anh làm khó dễ em ư?”

Tư Hoài Tây theo bản năng nín thở, ho nhẹ hai tiếng đáp: “Không có.”

“Thật sao?” Bùi Chiêu Chu híp mắt tỏ ý nghi ngờ, vuốt cái bụng hơi nhấp nhô, kiên quyết định không đến phòng thí nghiệm trước mà là đi tập thể hình.

Một tháng qua đi.

Bùi Chiêu Chu mệt tâm phát hiện.

Tập thể hình căn bản cũng vô dụng, tương phản, bụng anh càng ngày càng tròn trịa, lượng cơm ăn cũng càng lúc lớn.

Kết quả là Bùi Chiêu Chu lại tập thêm một số bài tập bụng.

Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy có thứ gì chuyển động hai cái trong bụng.

Ban đầu Bùi Chiêu Chu không cảm thấy gì, có thể là do rối loạn nhu động ruột nên vẫn tiếp tục bài tập.

Chỉ là rất nhanh.

Trán Bùi Chiêu Chu lấm tấm mồ hôi, môi hơi tái, ôm bụng cảm thấy có hơi buồn nôn nhưng thế nào cũng phun không ra.

Trọng bụng dường như thật sự có thứ gì lại động hai cái.

Bùi Chiêu Chu sử dụng thiết bị sóng siêu âm chính mình chế tạo để kiểm tra toàn thân một lần.

Nhìn một khối bóng ma mơ hồ trên ảnh chụp.

Bùi Chiêu Chu cau mày thật sâu, hỏi trí não Ngân Hồ chứa đựng vô số tri thức công nghệ cao tinh tế.

“Ngân Hồ, là thời gian sinh bệnh của tôi quá dài nên xuất hiện khối u ư?”

Trí não Ngân Hồ sau khi phân tích lật tìm tư liệu liên quan, lập tức biết ảnh chụp siêu âm cho ra cái gì, phát ra âm hiệu chúc mừng khi phóng pháo hoa, âm thanh hệ thống vui sướng chúc mừng.

【Chủ nhân, chúc mừng cậu mang thai!!! Ngân Hồ sắp đón tiểu chủ nhân!!!】

Bùi Chiêu Chu hung hăng trầm mặc một hồi, hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề không, bằng không sao lại nghe được tin Ngân Hồ nói anh mang thai.

Một Alpha không thể sinh dục như anh sao có thể mang thai?!!!

Biểu hiện của Bùi Chiêu Chu lãnh đạm: “… Hệ thống của Ngân Hồ nên được cập nhật, Alpha sao có thể mang thai.”

Trí não Ngân Hồ giải thích nói: 【Chủ nhân, lịch sử y học tinh tế có tồn tại trường hợp Alpha mang thai. Trước khi phân hóa, mỗi người đều có khoang sinh sản không phát dục thành thục, chỉ là phân hóa thành Omega sẽ dần dần mở rộng, phân hóa thành Alpha khoang sinh sản sẽ héo rút...】

Bùi Chiêu Chu mở to đôi mắt hổ phách vàng, trong lòng phức tạp không dám tin mà vuốt bụng.

Sau khi mắc phải chứng rối loạn pheromone, anh đã được bác sĩ chẩn bệnh mất đi công năng sinh dục, mà kết hôn với Tư Hoài Tây rồi càng không nghĩ tới muốn một đứa con.

Đây là một sinh mệnh nhỏ bé vô tình đi vào.

Bùi Chiêu Chu có chút trở tay không kịp, nhiu nhíu mắt, lâm vào im lặng tự hỏi dài lâu.

Anh quyết định giữ lại sinh mệnh ngoài ý muốn này.

Nhưng...

Mặt Bùi Chiêu Chu lộ vẻ khó xử, không biết nên báo cho một người cha khác của sinh linh này thế nào.

Thời gian trôi đến ban đêm.

Trong phòng sách.

Tư Hoài Tây xử lý văn kiện công việc gần đây trong căn cứ Lô Thành.

Đôi mắt xanh biển lướt qua từng chữ một trên văn kiện, ánh mắt sắc bén rõ ràng, môi mỏng ngậm thuốc, trầm ổn nhanh nhẹn sửa chữa chỗ không hợp lý trên văn kiện.

Lúc này Bùi Chiêu Chu đến, đưa ảnh chụp kiểm tra siêu âm cho Tư Hoài Tây, rối rắm cả ngày dứt khoát nhắm chặt hai mắt trực tiếp nói với Tư Hoài Tây.

“Anh mang thai.”

Tư Hoài Tây khó hiểu nhận lấy ảnh chụp, không hiểu sao chuyện gì xảy ra liền nghe được Bùi Chiêu Chu nói tin anh mang thai, lập tức sợ tới mức thuốc cũng rớt.

Có chút khiếp sợ, mờ mịt, lại vui sướng chờ mong phát ra từ đáy lòng.

Tư Hoài Tây nuốt lăn hầu kết một chút, trái tim thùng thình nhảy lên, cẩn thận hỏi Bùi Chiêu Chu: “Chiêu Chu, thật vậy sao? Vừa rồi em không nghe lầm chứ, anh mang thai? Em chỉ nghe anh nói anh là Alpha đến từ thế giới khác, tuy rằng em không rõ Alpha là cái gì, thì ra Alpha có thể mang thai.”

Bùi Chiêu Chu phức tạp u oán liếc nhìn Tư Hoài Tây một cái.

“Anh cũng chưa từng nghe nói Alpha sẽ mang thai, đặc biệt là loại Alpha mắc chứng rối loạn pheromone như anh.”

Dưới một phen giải đáp của Bùi Chiêu Chu, biết được cấu tạo thân thể Alpha đặc biệt, mà trùng hợp thế nào tinh thần lực của hắn không chỉ trị hết chứng rối loạn pheromone của Bùi Chiêu Chu mà còn thuận tiện chữa luôn khoang sinh sản vốn đã héo rút của Alpha, do đó dẫn đến kết quả Bùi Chiêu Chu mang thai.

Dưới ánh mắt hết sức phức tạo u oán của Bùi Chiêu Chu, Tư Hoài Tây chột dạ, rụt bàn tay lén đưa tinh thần lực chữa trị chứng rối loạn pheromone của Bùi Chiêu Chu lại, lúng túng giấu ở sau lưng.

Nhưng Tư Hoài Tây còn phi thường cao hứng, trong lòng kích động lại khắc chế mà nhẹ nhàng ôm Bùi Chiêu Chu, đôi mắt xanh biển dịu dàng khiến người sa vào, cõi lòng đầy yêu thương lại cẩn cẩn thận thận hôn môi Bùi Chiêu Chu.

Bùi Chiêu Chu tha thứ cậu trai này tạo thành mỹ diệu vô tình, thân mật tiếp nhận cái hôn của Tư Hoài Tây.

Hô hấp ấm áp thật sự gần gũi, chóp mũi chạm vào nhau, hai người ăn ý đối diện, nhu tình cùng chờ mong với sinh mệnh mới nơi đáy mắt không hẹn cùng giao.

- ------------------------------------

Mấy tháng sau.

Một sinh mệnh nhỏ ra đời.

Do có Tư Hoài Tây bầu bạn trong quá trình thai sản, ngay cả chế độ ăn uống của Bùi Chiêu Chu trong thời gian mang thai cũng do một tay Tư Hoài Tây kiểm soát. Sách y học về phương diện thai sản bị Tư Hoài Tây lật đến mài mòn góc giấy, trước sau chuẩn bị mấy trăm trang hạng mục cần chú ý từ thời gian mang thai đến sinh sản, thậm chí tự mình đi theo học hỏi từ các bác sĩ lâu năm một đoạn thời gian dài, có thể gọi là một nửa bác sĩ sản phụ khoa.

Bùi Chiêu Chu không chút lo lắng nào, chỉ là nhìn Tư Hoài Tây bận trước bận sau mà có chút đau lòng.

Tư Hoài Tây thậm chí có thể chữa khỏi bệnh nan y rối loạn pheromone của anh, phương diện sinh sản của Alpha mang thai càng được chuẩn bị đến không thể thỏa đáng hơn.

Bùi Chiêu Chu vào phòng sinh không tới một giờ đã đi ra.

Có tố chất thân thể, khả năng thích ứng và khả năng hồi phục ưu tú không giống bình thường, Bùi Chiêu Chu cảm thấy mình sinh xong liền có thể xuống giường đi lên cơ giáp đánh Trùng tộc.

Nhưng Tư Hoài Tây tuyệt đối không cho phép anh làm thế.

Khi Bùi Chiêu Chu bước ra, sắc mặt hồng hào, tinh thần sáng láng.

Ngược lại là Tư Hoài Tây sắc mặt nhợt nhạt, cái trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhìn qua người đi vào sinh phải là hắn ấy, căng thẳng nắm chặt tay Bùi Chiêu Chu, nhận thấy mạch đập Bùi Chiêu Chu vững vàng hữu lực, mọi thứ đều bình an không có việc gì mới hòa hoãn lo lắng hối tiếc trong lòng.

Tư Hoài Tây nắm chặt tay Bùi Chiêu Chu, hàng mi run rẩy, hốc mắt đỏ hoe một vòng, hôn lên trán Bùi Chiêu Chu một cách dịu dàng yêu thương, trong mắt đầy tình cảm thân thiết hô: “Chiêu Chu, cực cưng, xã ơi...”

Bùi Chiêu Chu nghe được mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn ánh mắt trêu chọc của những người xung quanh.

Người quen biết trong căn cứ đều đến, thủ lĩnh Tào và vợ, Vưu Tiểu Lâm và Tề Đinh, Chu Phi, Trương Lỗ và những giáo sư viện nghiên cứu đều sôi nổi trêu ghẹo, lại lui sang một bên để hai người họ có chút không gian riêng tư.

Bùi Chiêu Chu ôm con ra tới, trước tiên muốn chia sẻ khoảnh khắc đẹp này với Tư Hoài Tây.

“Em xem, nó thật nhỏ.” Bùi Chiêu Chu lần đầu lên chức cha mẹ, tò mò nhìn sinh linh nhỏ mới chào đời, nhẹ nhàng chạm vào mũi nhỏ của nó, ngay sau đó đã bị tay nhỏ hữu lực nắm chặt ngón tay.

Sinh mệnh bé nhỏ từ từ mở mắt, là đôi mắt hổ phách vàng nhạt không khác mấy Bùi Chiêu Chu, màu sắc thực sạch sẽ thuần khiết, khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp của sinh mệnh mới.

Dáng lẽ lãnh ngạnh của Tư Hoài Tây trở nên nhu hòa, cùng Bùi Chiêu Chu cảm nhận được một sinh mệnh ấu tiểu mềm mại bước vào cuộc đời họ, chờ đợi bọn họ cùng nhau chăm sóc và bảo vệ sinh mệnh này lớn lên.

“Ừ, thật sự rất bé.”

Ánh mắt Tư Hoài Tây dịu dàng, nắm tay Bùi Chiêu Chu, khóe mắt lập lòe lệ quang, biểu cảm nghiêm túc trịnh trọng nói: “Chiêu Chu, cảm ơn anh đã cố gắng, càng cảm ơn anh có thể bình anh trở về với em, em hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng của chúng ta. Trong quá trình chờ đợi anh trong bệnh viên, em lúc này cũng nghĩ về anh, lo lắng cho anh... Em yêu anh, không thể sống thiếu anh.”

Bùi Chiêu Chu hôn môi người mới lên làm cha ngốc nghếch khóc thút thít, cười nhẹ vài tiếng rồi nói vào tai Tư Hoài Tây đầy dịu dàng yêu thương: “Anh cũng yêu em, không có em, anh căn bản không muốn ở lại thế giới.”

Hai người từ hai thế giới khác nhau, ngoài ý muốn gặp nhai, từ đây không còn cô độc nữa.

- ------------------------------------

Sinh mệnh nhỏ là một bé trai.

Sau khi được ba tuổi, Bùi Chiêu Chu đặt cho cục cưng nhỏ một cái tên.

Gọi là Bùi Triều Tây.

—— Anh vĩnh viễn chạy về phía em.

Bất kể thế giới nào.

Đây là thời thổ lộ thâm tình của Bùi Chiêu Chu với Tư Hoài Tây, anh yêu người đàn ông đã đưa anh về nhà này.

Đã từng, anh bị thế giới sinh ra chính mình vứt bỏ, hai bàn tay trắng chật vật mà chờ chết. Sau khi được Tư Hoài Tây nhặt về nhà, từ nay về sau hắn chính là cả thế giới của anh.

======

Tác giả có lời muốn nói: Có sinh lần hai, tin rằng những ai đọc bộ kia cũng đã biết là ai rồi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.