Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
“Bạn nhỏ Bùi Triều Tây, con năm nay mới tám tuổi, còn cần người nhà bầu bạn chăm sóc, có thể nói cho cô biết vì sao con lại muốn học nội trú cấp ba không?”
Cô giáo khuôn mặt hiền lành ân cần hỏi thăm, trong lòng có vài phần nghi hoặc.
Đứa nhỏ vô cùng độc lập và thông minh trước mặt là con của dị năng giả có địa vị xã hội nhất thế giới Tư Hoài Tây đại nhân cùng nhà khoa học tài ba nhất đương đại Bùi Chiêu Chu, mạt thế cũng do hai vị đại nhân này kết thúc. Nghe nói Bùi đại khoa học gia đã bắt đầu xây dựng quỹ đạo thông tới sao hỏa mặt trăng, con người có thể du nhà vũ trụ đến hành tinh khác cư trú.
Làm con của hai vị nhân vật lớn, bạn bé Bùi Triều Tây cũng không tầm thường, từ nhỏ đã thức tỉnh tinh thần lực, ngay cả trí thông minh cũng cao vượt mức bình thường. Đi theo Bùi đại khoa học gia vào phòng thí nghiệm từ rất sớm, bản thân có thể tự mình chế tạo ra vật phẩm công nghệ cao mà cả cô giáo cũng đều bị dọa kinh ngạc, ví như máy bay vận chuyển cỡ nhỏ, thú cưng cơ khí, máy phiên dịch thú dị năng vân vân.
Bạn bé Bùi Triều Tây khốc khốc trưng ra mặt bánh bao lạnh, làm vẻ chững chạc nói: “Con lớn rồi, con có thể tự lo cho mình.”
Mắt mèo vàng tròn trịa sáng màu hổ phách thừa hưởng hoàn hảo gen của một trong hai người cha, đường nét tinh xảo mơ hồ có thể nhận thấy sau khi lớn sẽ thành một nam nhan họa thủy, hơn nữa di truyền diện mạo tuấn mỹ phi phàm của một người cha khác, trị nhan không phân cao thấp với người cha dị năng giả tên tuổi lẫy lừng của nó.
Tiểu soái ca đáng yêu lại nghiêm túc như người lớn khiến cô giáo buồn cười, ho nhẹ hai tiếng an ủi nói: “Mặc dù bên cô nhận được giấy phụ huynh đồng ý cho con nhảy lớp nhưng chưa nhận được tin đồng ý cho con nội trú trong trường đâu... Dù gì thì Bùi Triều Tây con chỉ mới tám tuổi, trong trường đều là một nhóm các anh lớn mười mấy tuổi, lúc chơi đùa vô tình va vào cũng không hay chút nào. Nếu Bùi Triều Tây muốn ở lại thì bên cô phải nhận được sự đồng ý của phụ huynh con.”
Bùi Triều Tây lập tức cúi gằm gương mặt bánh bao lãnh manh, rời đi trong sự thất vọng.
* Lãnh manh = lạnh + dễ thương.
Nếu cha và ba thật sự đồng ý vậy thì nó đã không khó xử như vậy.
Ầy...
Cả Bùi Chiêu Chu lẫn Tư Hoài Tây đều cảm thấy con cái nên ở chung với đồng lứa, không cho bạn bé Bùi Triều Tây nhảy lớp quá sớm, nếu không bây giờ nó đã học xong cấp ba rồi. Rốt cuộc, bạn bé Bùi Triều Tây đi theo Bùi Chiêu Chu vào phòng thí nghiệm học hỏi tri thức vượt xa kiến thức sách giáo khoa, hơn nữa còn có Ngân Hồ, trí não công nghệ tiên tiến nhất thời đại tinh tế thúc giục dạy dỗ nó.
Đến trường với bạn bé Bùi Triều Tây mà nói là thật sự tới chơi đùa, thỉnh thoảng lấy ra mấy món đồ chơi thú vị mới lạ mình làm trêu chọc các bạn học ấu trĩ ngây thơ giết thời gian.
Kết quả là bạn bé Bùi Triều Tây rất được các bạn học yêu thích.
Khi nó chuẩn bị nhảy lớp, những bạn học đó còn tổ chức tiệc chia tay cho nó, mỗi đứa đều khóc sướt mướt tặng món quà đồ chơi yêu thích nhất cho bạn bé Bùi Triều Tây.
Bạn bé Bùi Triều Tây ôm một đống quà, khốc khốc tỏ vẻ nó đã là học sinh năm cuối, nó cũng nên bao bọc cho mấy bạn học nhỏ này, nếu có khó khăn có thể tìm nó thông qua chim máy.
Chim máy có chức năng liên lạc và bảo vệ vật chủ, một lần bạn học không may trượt chân ngã xuống cầu thang, vẫn may chim máy kích hoạt ngay chức năng bảo vệ, bắt được bạn học giữa không trung rồi từ từ thả xuống đất an toàn.
Sau khi việc này truyền đi, có rất nhiều bậc phụ huynh muốn mua chim máy bảo mẫu này, có thương gia còn tìm đến bạn bé Bùi Triều Tây. Được cha đồng ý, bạn bé Bùi Triều Tây cũng nhận được một phí cấp bằng sáng chế, về sau chim máy bảo mẫu vẫn rất được ưa chuộng trên thị trường như cũ.
Chuyện nhảy lớp cũng là bạn bé Bùi Triều Tây vòi thật lâu mới được cha với ba đồng ý, huống chi chấp thuận nó nội trú...
Trên đường về nhà.
Bạn bé Bùi Triều Tây than ngắn thở dài dọc đường trên con xe cơ giáp biến hình của mình.
Linh cảm cho con xe này đến từ ô tô biến hình thần kỳ trong bộ điện ảnh trước mạt thế cha sưu tầm, có thời gian bạn bé Bùi Triều Tây phát cuồng vì Bumblebee cực ngầu trong phim. Vào sinh nhật lần thứ bảy, ba Bùi đặt biệt tặng cho nó làm quà sinh nhật, cải tạo cơ giáp loại nhỏ thành xe cơ giáp có thể đồng thời biến hình thành ô tô và cơ giáp, được trang bị hệ thống trí não mới nhất và các thiết bị bảo vệ chống đạn.
Chẳng qua hệ thống trí não mới nhất vẫn không có quyền hạn cao bằng trí não Ngân Hồ.
Trí não Ngân Hồ xâm nhập xe cơ giáp, chèn ép trí não mới không dám hé răng, vắt sang một góc run bần bật.
Trí não Ngân Hồ mới cảm thấy mỹ mãn, hỏi: 【Tiểu chủ nhân, sao cậu nhất quyết phải dọn ra ngoài sống vậy?】
Bạn bé Bùi Triều Tây chống cằm, mắt mèo tròn màu hổ phách vàng đáng yêu như chú mèo sữa giả ngầu, mặt bánh bao hiện lên mạt đỏ ửng, tay nhỏ che mắt lại thở dài.
Nên nói thế nào đây?
Không lẽ nói rằng mỗi lần ra ngoài ba Bùi đều hôn hôn nó, còn cha có dục vọng chiếm hữu siêu mạnh với ba Bùi luôn dùng ánh mắt ghen tị chua chát nhìn nó.
Quan trọng hơn nữa là.
Mỗi lần hôn hôn ra cửa bị bạn cùng lớp thấy được!!!
Bạn bé Bùi Triều Tây đơ ra gục ngay tại chỗ, mặt đỏ đến sắp bốc hơi.
Nó đã là đứa trẻ lớn rồi lại còn bị bạn học thấy mình được ba hôn, cả người bạn nhỏ xấu hổ đến nỗi ngón chân đào ra một con cơ giáp.
* Câu gốc của nó là “ngón chân đào ra ba phòng hai sảnh”, ý của cụm này dùng để hình dung một người vô cùng xấu hổ, cái loại xấu hổ này được cường điệu đến vô cùng khoa trương.
Nhưng bạn bé Bùi Triều Tây sẽ không nói với ba Bùi, cảm giác ba sẽ thương tâm, hơn nữa... không phải nó không thích ba hôn hôn khi ra ngoài.
Cho nên, chuyện này khiến bạn bé Bùi Triều Tây rất là khó xử.
Về đến cửa nhà.
Còn chưa mở cửa đã nghe được âm thanh quen thuộc, hình như đang cãi nhau.
Bạn bé Bùi Triều Tây vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngày thường cha và ba Bùi tình cảm rất tốt, thậm chí thi thoảng cãi nhau cũng là thú vui cuộc sống, trên cơ bản cũng chưa giận thật, huống gì cãi nhau.
- ------------------------------------
“Tư Hoài Tây!”
Bùi Chiêu Chu mím chặt môi, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận, trong tay nắm chặt một cái hộp nhỏ.
“... Chiêu Chu, em sai rồi.” Tư Hoài Tây chột dạ cúi đầu, lúng túng rũ đôi mắt xanh biển trong trẻo, trên mặt đầy hối hận uể oải, “Em không nên cầm lầm áo mưa hết hạn hơn ba chục năm trong kho.”
Gần đây sức ăn của Bùi Chiêu Chu đột nhiên tăng, cảnh tượng quen thuộc này ngay lập tức khiến Tư Hoài Tây chú ý, quả nhiên lại mang thai!
Nói một cách logic thì là không thể nào, sau bao nhiêu năm kỳ mẫn cảm, mỗi lần đều làm tốt các biện pháp an toàn, không ngờ kho hàng vừa vặn gửi lầm một lô áo mưa hết hạn hơn ba mươi năm, và thế là một lần ngoài ý muốn đã trúng chiêu.
Tư Hoài Tây cắn môi xấu hổ, từ phía sau ôm eo Bùi Chiêu Chu, môi mỏng khẽ khàng hôn lên vành tai, ngón tay mát lạnh xuyên qua lớp quần áo phủ lên bụng Bùi Chiêu Chu, đôi mắt thâm sâu xẹt qua tia lờ mờ tối nghĩa.
“Đây là một tai nạn, thật xin lỗi Chiêu Chu, em không muốn anh trải qua lần nữa...”
Cảm giác tồn tại của bàn tay lạnh lẽo trên bụng phá lệ rõ.
Bùi Chiêu Chu giận dữ nắm chặt cái tay kia: “Không được!”
Ánh mắt Tư Hoài Tây khẽ nhúc nhích, cảm nhận được lực độ gắt gao nắm chặt cổ tay hắn, rốt cuộc cũng rút tinh thần lực về, không có lập tức thu dọn phôi thai kia.
“...” Tư Hoài Tây nhấp nháy môi, đôi mắt xanh biển tối sầm đi, lại thở dài dưới tầm mắt giận chó đánh mèo của Bùi Chiêu Chu, nói, “Anh thật kiên trì muốn làm như vậy sao?”
“Ừm, anh muốn giữ lại nó.” Đôi mắt hổ phách vàng sáng ngời thản nhiên tràn đầy quyết tâm và phẫn nộ.
Cứ việc anh biết Tư Hoài Tây làm tất cả là vì nghĩ cho sức khỏe của mình nhưng trong lòng vẫn mang theo lửa giận với việc Tư Hoài Tây thiếu chút nữa động thủ với sinh linh bé nhỏ trong phôi thai mà không được sự đồng ý của anh, tựa như hổ mẹ mang theo nhãi con.
Hai người tranh chấp không ngừng, cuối cùng Tư Hoài Tây đành phải nhân nhượng chịu thua.
Tư Hoài Tây lạnh lùng nhìn chăm chú phôi thai non nớt trong bụng Bùi Chiêu Chu, dần dần trở nên hòa hoãn thỏa hiệp.
Nhìn người thương bất mãn cảnh giác với hành động động thủ của hắn với con, đáy mắt Tư Hoài Tây thoáng hiện vẻ thương tâm chán nản, thanh âm trầm thấp nói: “Em cam đoan với anh, em sẽ chăm sóc anh thật tốt và đứa bé bình an chào đời.”
Chuyện Tư Hoài Tây đã đáp ứng hắn sẽ không đổi ý.
Bùi Chiêu Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao anh cũng không hy vọng người cha còn lại của đứa bé không chào đón sự xuất hiện của nó, giờ đây hắn có thể chấp nhận đứa con không mong muốn này là tốt rồi.
Nghĩ đến việc lại sắp nghênh đón một sinh mệnh nhỏ đáng yêu, không biết sẽ giống anh hay giống Tư Hoài Tây. Thực ra anh muốn một bé gái xinh đẹp tinh xảo như Tư Hoài Tây từ lâu rồi, thi thoảng anh luôn mơ thấy một bé gái dễ thương với đôi mắt xanh biển nhạt to trong veo sạch sẽ, cười rộ lên thực hoạt bát đáng yêu.
Bùi Chiêu Chu mắt mang ý cười, cầm tay Tư Hoài Tây hôn lên đôi mắt màu xanh biển hơi u sầu của hắn, lại trừng phạt nho nhỏ mà cắn lên môi mỏng, dấu răng rõ ràng in trên môi mỏng phiếm hồng ướt át.
Đối mặt với lời mời của người thương, ánh mắt Tư Hoài Tây hơi tối, theo vòng eo mềm dẻo uyển chuyển của Bùi Chiêu Chu vuốt ve đường cong sống lưng duyên dáng, thuần thục khơi mào thắt lưng mẫn cảm của anh, lưng rùng mình cong lên, thân thể đỏ bừng đã được nếm qua hết lần này đến lần khác.
Đến cuối cùng.
Rơi xuống một tiếng thở dài sủng nịch bất lực.
Tư Hoài Tây ôm chặt Bùi Chiêu Chu mệt đến ngủ đi, cánh tay kiên cố ôm eo anh, nhìn khuôn mặt say ngủ của người thương, trong ngực dâng lên một trận yêu thương mềm mại kích động, không nhịn được hôn mái đầu anh.
Chỉ là đối với việc tiếp theo, đến lượt bạn đời như hắn gánh vác.
Tư Hoài Tây khẽ cắn một chút tuyến sinh dục trơn bóng sau cổ Bùi Chiêu Chu, pheromone hương cỏ dịu dàng như thể lại muốn dẫn người kia tiến vào kỳ mẫn cảm quanh co khúc khuỷu miên man bất định.
Khiến ánh mắt Tư Hoài Tây tối đi, lại khắc chế ý tưởng thao Bùi meo meo tùy hứng trong lòng đến kêu meo meo.
Lần này buông tha anh trước.
- ------------------------------------
“Cha, cha cãi nhau với ba ạ?”
Bạn bé Bùi Triều Tây mở to mắt hổ phách vàng ẩm ướt, lo lắng sốt ruột hỏi, trông như chú mèo con mô phỏng lại thời thơ ấu của ba nó.
Tư Hoài Tây mềm nhũn, sờ sờ đầu mèo con, giải thích nói: “Cha với ba con không có cãi nhau, chỉ là vừa hay có vài chuyện cần bàn.”
“Có chuyện gì ạ?” Bạn bé Bùi Triều Tây không nhịn được hỏi, ánh mắt sốt vó nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng của ba Bùi có chút mất mát.
Tư Hoài Tây nói: “Con sắp sửa chào đón một em trai hoặc em gái, hy vọng bạn bé Bùi Triều Tây có thể làm một người anh tốt, sẵn sàng giúp cha chăm sóc ba và em.”
Bạn bé Bùi Triều Tây kinh ngạc há hốc miệng, hai mắt tỏa sáng mà nắm chặt tay nhỏ nói: “Dạ! Con nhất định sẽ giúp cha chăm sóc ba cùng em!”
Tư Hoài Tây mỉm cười, vui vẻ bế bạn bé Bùi Triều Tây chơi nâng cao.
Ném một bạn nhỏ tuốt trên cao.
Sắp bay đến trần nhà lại rơi xuống được tiếp được.
Một đi một về phi thường kích thích.
Bạn bé Bùi Triều Tây hưng phấn vỗ tay, không hề sợ hãi, cười khanh khách thật to.
“Hai người đang làm gì?” Bùi Chiêu Chu bị đánh thức sâu kín nhìn hai cha con đang chơi đùa vui vẻ.
Trong chốc lát Tư Hoài Tây hoảng sợ, không cần thận dùng lực mạnh hơn chút.
“Ui da ——”
Bạn bé Bùi Triều Tây húc đầu vào trần nhà, ôm đầu giữa không trung.
Tư Hoài Tây lập tức đỡ con trai.
Kết quả phát hiện cậu con trai đã sử dụng tinh thần lực treo lơ lửng giữa không trung, căn bản không cần người cha như hắn tiếp được. Cậu nhóc mở to mắt mèo hổ phách vàng đau ra nước mắt mà khiển trách nhìn hắn, nước mắt tràn khóe mi, bộ dạng đáng thương vô cùng lại rất mạnh mẽ không có khóc.
“Tư, Hoài, Tây!”
Bùi Chiêu Chu đằng đằng sát khí.
Tư Hoài Tây hoảng hốt: “Xã à, em sai rồi!”
Bùi Chiêu Chu đau lòng vuốt cái ót sưng đỏ của con trai, tức giận quở trách Tư Hoài Tây: “Không được mang con chơi loại trò chơi nguy hiểm này nữa, còn nữa, tháng này em không được vào phòng ngủ!”
Tư Hoài Tây chán nản cúi đầu: “Dạ, thưa xã...”
- ------------------------------------
Mười tháng sau.
Một bé gái dễ thương chào đời.
Bùi Chiêu Chu hôn em bé sơ sinh rất dỗi dịu dàng, Tư Hoài Tây hôn lên khóe mắt đỏ hoe mệt mỏi của người thương, còn bạn bé Bùi Triều Tây tặng chim máy bảo mẫu mới làm của mình cho em gái mới sinh.
Tiếng vỗ cánh phành phạch của chim máy thu hút sự chú ý của em bé sơ sinh, mở ra đôi mắt xanh da trời thuần khiết thanh triệt, như thể trời xanh trong sạch nhất sau mạt thế.
Tên thật của bé là Tư Chu, được Tư Hoài Tây tra từ rất nhiều từ điển chọn được, nhũ danh là bạn bé Bùi Triều Tây lấy, tên Tiểu Hoàng Đậu.
Một nhà bốn người sống hạnh phúc vui vẻ với nhau mãi mãi.
——END——
======
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp Tây Tây đột phá cấp mười hai rồi trở thành thần của trái đất, dùng chung sinh mệnh với Bùi Chiêu Chu, ở bên nhau trọn đời.
Câu chuyện về Bùi meo meo và Tây Tây liền kết thúc ở đây!