“Hơn 2000 năm trước, nhà triết học Hy Lạp Aristotle hệ thống lại các nghiên cứu và suy luận của mình và sáng lập nên truyền thống logic, còn gọi là dạng thức logic; sau này Frege cùng Russell lấy đó làm mệnh đề để sáng lập ra logic toán học, hay còn được gọi là phép logic. Dạng thức logic có bốn định luật cơ bản: luật thống nhất, luật không mâu thuẫn, luật bài trừ , luật bổ sung cho nhau. Còn logic biện chứng cũng có bốn quy luật cơ bản: luật không thống nhất, luật mâu thuẫn, luật bao nhận, luật không bổ sung. Qua đó có thể thấy dạng thức logic dùng để phân tích cùng nhận định một việc thực còn logic biện chứng dùng để dự đoán tương lai. Nói một ví dụ đơn giản, về luật đồng nhất trong dạng thức logic: người tốt chính là người tốt, kẻ xấu chính là kẻ xấu; luật không mâu thuẫn: là người tốt thì không phải là kẻ xấu, là kẻ xấu thì không phải là người tốt; luật bài trừ: không có ai không tốt hoặc không xấu; luật bổ sung: người tốt luôn có lý do để trở thành người tốt, kẻ xấu luôn có lý do để trở thành kẻ xấu.” Giáo sư vừa giảng vừa giơ cao tay phải vung vẫy trong không khí nhìn rất giống người chỉ duy dàn nhạc.
Cây bút máy trong tay Ôn Noãn xoay tròn còn nhanh hơn cây quạt điện trên đầu, cô sắp không phân biệt rõ đâu là tốt đâu là xấu nữa rồi, nhàm chán chọt chọt Trương Dực Chẩn đang ngồi học ở bên cạnh: “Sao anh lại chọn môn học tự chọn khô khan như vậy chứ?”
Người thầy lớn tuổi tóc bạc trắng ở trên bục giảng tiếp tục giải thích cho sinh viên theo học tiết của ông: khái niệm mặt trong là khái niệm chỉ ra phản ánh thuộc tính của đối tượng. Khái niệm mặt ngoài là khái niệm chỉ ra phản ánh bản chất của đối tượng. Dạng thức logic có mặt ngoài càng lớn thì mặt trong sẽ càng nhỏ. Ví dụ mặt ngoài sách thì lớn hơn còn mặt trong sách thì nhỏ hơn. Khái niệm hạn chế là khái niệm chỉ mục đích thông qua việc gia tăng mặt ngoài để thu hẹp mặt trong. Khái niệm khái quát là khái niệm chỉ mục đích thông qua việc gia tăng mặt trong để thu hẹp mặt ngoài.
“Vậy sao em còn chọn?”
Bởi vì anh đó, cô cười thần bí mà không trả lời. Ghé mặt lên trên mặt bàn gỗ bóng loáng nghe giáo sư trích dẫn điển cố để phân tích. Tông giọng đều đều, tốc độ chậm rãi, thỉnh thoảng còn chèn vào vài câu tiếng Pháp êm tai tới nỗi nghe xong chẳng hiểu câu nào.
Anh quay sang nhìn cô thì phát hiện cô đã ngủ. Thật là một cô nàng ngốc nghếch, rõ ràng không có hứng thú lại cứ đòi chọn môn dạng thức logic làm tiết học tự chọn. Kết quả nghe chưa tới mấy câu đã mơ mơ màng màng mơ về Tô Châu rồi (Quê của Noãn Noãn). Có lẽ đã tập thành thói quen nên anh chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ chứ không bài xích.
Cô gối đầu lên cánh tay, tóc dài mềm mại rũ xuống che chắn đôi má trắng nõn xinh xắn, ngay cả trong mơ mà đôi lúc cũng nở nụ cười.
Trong lòng anh gợn lên một cơn sóng dịu dàng xa lạ.
Khi Ôn Noãn mở mắt thì phòng học hình bậc thang rộng rãi chỉ còn lại hai người bọn họ, à còn có một nhân viên vệ sinh đang quét tước. Cô ngồi thẳng lưng, chớp chớp cặp mi dài chưa tỉnh ngủ: “Người đâu hết rồi? Sao đi sạch hết rồi?”
“Hiện tại là 9 giờ 30, tan học lâu rồi.” Anh kẹp sách đi ra ngoài: “Tôi thấy tốt nhất em nên đổi môn tự chọn lại như cũ đi.”
Vốn cô theo học lớp lịch sử mĩ thuật phương Tây, đó là lớp có tỉ lệ đậu cao nhất nổi tiếng toàn trường. Còn dạng thức logic cũng nổi tiếng toàn trường với tỉ lệ đậu thấp nhất. Cho nên cô mới đổi lớp dễ dàng như vậy, cả đám người ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cái ghế trống đó. Ôn Noãn bỗng cười rộ: “Bộ em chưa kể chuyện hôm đó ở lớp lịch sử mĩ thuật phương Tây hả? Tiếng chuông vừa reo thì chỉ thấy ông thầy ngẩng cao đầu đi lên bục giảng, mặt mày dữ tợn mà quát: đầu tiên xin báo ấy người biết để mấy người chuẩn bị sẵn tâm lý, số sinh viên đủ điểm ở khóa thầy trước giờ rất ít. Tất cả bạn học ngồi bên dưới bàn tán với nhau cho rằng anh chị khóa trên lừa gạt muốn đẩy bọn em vào hố lửa chứ chẳng hề đậu dễ như đồn chút nào. Sau đó lại thấy thầy uống một hớp nước hắng giọng nói tiếp: thầy biết các em bề bộn nhiều việc nên không có thời gian học hành. Vì vậy mới chọn môn học nhẹ nhàng để chỉ cần chăm chỉ một tí thì dễ dàng đạt loại ưu. Nhưng tóm lại mấy anh chị coi trọng lớp của thầy ngày trước gần như không ai đủ điểm.” Cô nhớ ngày đó cả lớp đều ngập trong trận cười như lũ, tới bây giờ nghĩ lại cũng muốn cười.
Trương Dực Chẩn cũng hơi nhoẻn miệng: “Thầy Phương có yêu cầu rất nghiêm đối với học sinh, em cứ như vậy thì rất khó đậu kỳ thi kiểm tra.”
“Không sao đâu, vận may trong khi thi của em dạo này rất tốt. Chỉ cần không phải thi tiếng Anh thì nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa hôm nay do em mệt trong người nên mới ngủ gật, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“Đã đi học thì cần phải học cho giỏi, không thể lãng phí thời gian.” Đâu phải chỉ cần đậu các kỳ thi thì mọi chuyện thuận lợi?
“Em không có lãng phí thời gian. Có thể học đậu dạng thức logic hay không cũng không quan trọng, em tới đây học là vì để em thấy vui vẻ, như thế thì không phải là lãng phí thời gian.”
Cô phản đối rồi tung tăng bước xuống bậc thang, còn ca hát nữa.
Anh kinh ngạc nhìn về phía trước, anh biết mình thông minh lâu lắm rồi, cộng thêm sự chăm chỉ của bản thân thì mọi chuyện anh đều có thể làm tốt nhất. Từ nhỏ tới lớn, đoạn đường từ tiểu học thực hành - trường điểm trung học đến đại học tiếng tăm , thành tích mỗi năm của anh đều đứng nhất. Môn Teakwondo (Tiệt Quyền Đạo) được đai đen ba vạch, anh từng leo qua ngọn núi 5400 mét (cao hơn Fran xi phăng), ảnh chụp của anh từng được đăng trên tạp chí chuyên nghiệp.
Thế nhưng mình có thực sự vui vẻ không? Vui vẻ, một điều đơn giản tưởng chừng như bình thường chẳng có gì lạ lại bị rất nhiều người bỏ sót.
Còn cô thì chẳng hề xuất sắc mấy nhưng tại sao lại có thể vui vẻ đến như thế.
“Em rất thích hát hả?”
“Phải.” Cô ra sức gật đầu, sau đó lè lưỡi, “Chỉ tiếc em hát rất tệ, đã tra tấn lỗ tai của anh rồi.”
Nhìn hai con mắt sáng sủa, anh chỉ có thể lúng túng nói: “Đâu có, tôi thấy rất êm tai.”
“Thật không, thật không? Vậy em sẽ thường xuyên hát cho anh nghe.”
Thế giới khi có anh thật đẹp biết mấy,
Khi em nhớ tới nụ cười của anh,
Sẽ vô ý đọc lại lá thư tình năm đó,
Thời gian qua đi khiến tuổi xuân già cõi,
Không thể quay trở lại khoảng ngày đẹp đẽ bên nhau.
Trên tờ giấy đã ố vàng này,
Là ký hiệu khắc ghi thời trẻ tuổi,
Đừng trách tại sao khi đọc lại mà tim vẫn còn đập.
Anh có biết đó là khoảng trời đẹp đẽ biết bao.
...
Đó là một ca khúc mê mang đau đớn lòng nhưng lúc cô hát thì lại ngây ngô không lo không nghĩ, nhất định cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa thực sự sầu khổ bao giờ.
Cô thực sự hiểu được ý nghĩa của yêu đương sao?
“Vì sao em lại thích tôi?” Nhìn thấy Ôn Noãn quay lại nhìn mình, anh mới phát hiện mình đã hỏi ra miệng vấn đề dấu trong lòng mà chẳng hề suy nghĩ đắn đo. Anh không hiểu vì sao có người vừa gặp gỡ đã yêu nhau, cũng không mấy quen với việc dễ dàng thích một ai đó. Bởi vì đó nhất định là hiện tượng giả của bộ não trong lúc mê say, mà đã giả thì cuối cùng cũng chỉ là hư ảo.
“Thích thì thích, đâu có định nghĩa gì. Em tin vào cảm giác của mình.” Cô cắn môi, mặt mày đỏ lửng có chút ngượng ngùng.
Nam sinh đẹp trai xuất sắc trên thế gian này còn nhiều nhưng chỉ có anh là khiến trái tim cô rung động, không có nguyên nhân nào cả, chỉ do trái tim rung động mà thôi.
Anh dừng chân lại, quyết định nên nói rõ: “Tôi không có dự định yêu đương khi học đại học. Bởi vì sau khi tôi tốt nghiệp chuyên ngành xong thì rất có thể sẽ ra nước ngoài để nghiên cứu sâu hơn, tôi không muốn chậm trễ tuổi xuân của em hay bất cứ một cô gái nào khác.” Khi lên kế hoạch đời người thì anh chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương. Ít nhất cũng phải tới lúc sau khi có công việc ổn định thì anh mới bắt đầu lên kế hoạch yêu đương.
“Là vì sau này rất có thể sẽ phải ra nước ngoài học tập nên không tính chuyện yêu đương?” Cô mở to hai mắt: “Thực ra em cũng có thể xin thi phúc khảo để xét tuyển ra nước ngoài, hay anh sau khi tốt nghiệp đào tạo chuyên sâu trong nước. Tóm lại vấn đề này có thể giải quyết, cần gì phải suy nghĩ một chuyện đơn giản ra phức tạp như thế?” Cô chu môi dưới: “Nếu như người anh thích là một cô gái khác thì cũng đừng vì lý do này mà từ bỏ.
Nói xong cô lại cười rộ, đưa một tay cầm lấy lan can cầu thang rồi nhẹ nhàng bước xuống lầu, tiếp tục ca hát. Chiếc ba lô màu trắng có hình con tàu màu xanh biển do cô vẽ cứ hất lên hất xuống ở mỗi bước cô xuống lầu.
Hội liên hoan Trung Thu thành công hơn bao giờ hết, có rất nhiều sinh viên nhà ở thành phố đã ở lại cổ vũ mà không trở về.
Hẳn là do anh bạn Ngô Đạc rồi. Tống Hành Vân quay trở lại hậu trường tháo trang sức, tuy không muốn thừa nhận nhưng tối nay anh là người nổi bật nhất, tất cả buổi diễn đều chẳng bằng vị MC tỏa sáng bốn bề này.
“Hành Vân, bọn mình phải về phòng trọ, cậu muốn về cùng không?”
Cô lắc đầu,“ Các cậu về trước đi, mình muốn ở lại nghỉ ngơi thêm một lát.”
Thực ra chơi đàn violin chẳng khiến cô mệt, cô muốn ở lại chỗ này có lẽ là vì muốn nói với ai kia mấy câu, muốn được ai kia khẳng định.
Ai kia?
Đến khi tất cả buổi diễn chấm dứt, cô vẫn không nghĩ thông nên dứt khoát xách hộp đàn trở lại dãy lầu trọ.
Ngày hội đoàn viên nhưng không có người thân ở bên cạnh thì ít nhiều gì cũng có chút cô đơn. Cô ngồi vào chỗ ngồi của mình trong sân thể dục dạng bậc thang, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng sáng tỏ giữa bầu trời đêm.
Mãi tới khi nghe thấy phía sau có tiếng gọi tên cô của Ngô Đạc.
“Anh xong rồi?”
“Tôi đi tìm em khắp nơi đó, sao không chịu lấy quà kỷ niệm cùng bánh trung thu.”
Hành Vân chỉ lấy hộp pháo, “Bánh trung thu thì khỏi đi.” Cô trước giờ luôn xin kiếu mấy món điểm tâm béo ngậy như thế.
“Một năm mới có một ngày trung thu, không thích ăn thì cũng phải ăn cho hợp với hoàn cảnh.” Anh tháo gói quà thắt dây nơ, lấy ra một cái hộp thật to: “Đây là bánh kem trung thu, để đến mai sẽ tan. Nên ăn hôm nay cho kịp.”
“Hộp lớn như vậy sao hai người ăn hết chứ?”
Anh cười thần bí mở nắp hộp ra, bên trong cái hộp lớn ấy chỉ có hai chiếc bánh trung thu màu trắng, khoảng không gian lớn còn lại đều là nguyên liệu giữ lạnh.
“Ừ, anh quen thân với Trương Dực Chẩn hả?”
“Tất nhiên, cậu ta là người anh em 'trên giường' của tôi.”
Cô hắng giọng, “Vậy anh ấy anh có biết anh ấy thích dạng con gái như thế nào không?”
Ài, sao gần đây cô lại nhiều chuyện như vậy, lại còn hỏi ra câu chẳng ý tứ như thế nữa. “Vì sao em lại nhắc người khác với tôi chứ? Chẳng lẽ tôi không hấp dẫn sao?” Anh khoa trương làm ra điệu bộ đau khổ vì trái tim đã tan nát, “Không phải em thích nó chứ?”
“Nói bậy bạ gì vậy, tôi hỏi dùm người ta!”
“May quá, tôi không muốn có thêm một kẻ địch mạnh mẽ như vậy.”
Cô vờ như không nghe thấy, “Vậy có biết hay không?”
“Điều này thì rất khó nói, Dực Chẩn chưa bao giờ nói chuyện gì về con gái cả. Có phải là cô bé Ôn Noãn thích cậu ta đúng không, tôi thấy cô bé đó đừng nên ôm quá nhiều hi vọng. Có rất nhiều cô gái thích Dực Chẩn thế nhưng không ai thành công cả. Con người của cậu ta thoạt nhìn thì nhã nhặn khiêm tốn dễ hòa đồng nhưng thực chất cậu ta chỉ dừng lại ở tình hữu nghị với mọi người, ở chung lâu rồi sẽ thấy rõ ranh giới của cậu ta, không ai có thể bước qua được ranh giới đó. Dù cố thì cậu ấy cũng không phản ứng đến...” Cậu ta dấu tình cảm của một ở một nơi sâu không ai thấy, người có thể làm đảo loạt trật tự của cậu ấy vẫn chưa xuất hiện, hay nói, vĩnh viễn không xuất hiện.
“Có cơ hội thì hi vọng anh có thể khuyên bảo anh ta một chút, Ôn Noãn thật sự là một cô gái rất đáng yêu, hi vọng anh ta có thể quý trọng.”
“Yên tâm, đã là bạn tốt của em thì tôi đương nhiên nghĩa bất dung từ. Bạn bè với nhau thì phải giúp nhau mà không tiếc tính mạng nhưng vì mỹ nữ thì đâm bạn mấy nhát cũng ố kề nô rớp lùm. Thế nhưng tại sao chúng ta lại nói chuyện của người ta rồi... em chơi đàn violin rất hay.”
“Học từ nhỏ, muốn dở cũng hết cách.” Vì ra sức nuôi dạy một cô con gái có khí chất quyền quý nên ba mẹ cô đã buộc cô phải biết chơi ít nhất một loại nhạc cụ, “Tuổi thơ của tôi cứ vậy bị hủy trên dây đàn rồi.”
“May quá, khi còn bé tôi từng mơ mình có một cây đàn violin.”
“Thật muốn đổi vai với anh quá.”
“Không, tôi tin em thích chơi đàn, chỉ có kỹ xảo mà không có tình cảm thì không đánh đọng lòng người được.”
Cô hơi kinh ngạc nhìn gương mặt của anh, suy nghĩ từ từ bay bổng, “Sau khi thi đậu trường cấp 3 chuyên vì do việc học căng thẳng nên không mời thầy về dạy đàn nữa. Tôi vì vậy mà rất vui, cũng không thèm đụng vào nó nữa. Nhưng có một lần khi ba tôi vệ sinh nó đã không cẩn thận đổ vài giọt nước, tôi đã gấp tới độ phát khóc, sợ nước sẽ ảnh hưởng tới âm sắc. Khi đó tôi mới biết, cây đàn đó đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc đời tôi.”
Anh đưa hai tay cầm xà đơn, “Gãy một bản cho tôi nghe đi. Cổ nhân có nói “Ném tặng ta cành mộc qua, ta lấy quỳnh dao đáp lại”, tôi ném tặng em bánh trung thu, em có nên gãy đàn violin đáp lại hay không?”
(* Bài Mộc qua:
Đầu ngã dĩ mộc qua
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
(Dịch thơ - Tạ Quang Phát.
Cây đậu mộc:
Mộc đào người tặng ném sang,
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi,
Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.)
“Ngay cả nghệ sĩ violin đẳng cấp quốc gia Paganini anh còn không nghe lọt tai, sao tôi dám bêu xấu chứ?”
“Em chơi hay hơn thằng cha đó.”
Bầu trời yên tĩnh, nắng trăng xinh đẹp xà xuống như thác, gió đêm trong sân tập lồng lộng như trên sa mạc, tiếng đàn du đường của violin quanh quẩn, chầm chậm chầm chậm.
Ách, điện thoại chẳng thức thời vụ reo lên.
“Hành Vân, bây giờ cậu đang ở đâu vậy, qua 5 phút nữa đúng 12 giờ rồi, bà dì dưới lầu muốn đóng rào lại rồi kìa.” Ôn Noãn ở đầu bên kia điện thoại lo lắng hô lên.
Cô cũng sợ, “Đã trễ như vậy rồi à, tớ về ngay.”
Cúp điện thoại xong cô chạy xuống dài rồi lại quay trở lại lấy hộp đàn, Ngô Đạc kéo tay của cô chạy, “Để tôi cầm giúp em.”
Cuối cùng cũng tới trước dãy lầu trọ của nữ sinh, anh nhìn đồng hồ, “Còn 1 phút nữa, đừng gấp.”
Cô dựa lên tường thở gấp, “Sao anh còn chưa đi mau, coi chừng bị nhốt ở bên ngoài.”
“Không sao, tôi rất thân với người trực dưới lầu, hắn sẽ tha cho anh một mạng.”
“Ngay cả người trực cổng cũng chẳng tha, nhân duyên của anh cũng quá tốt rồi.”
“Ai bảo trời sinh anh người gặp người thích chứ.” Anh chợt thôi không chọc ghẹo nữa mà ánh mắt trở nên trịnh trọng: “Hành Vân, anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đêm trung thu này.”
Đêm trung thu không có cha mẹ ở bên cạnh nhưng vẫn thấy đoàn viên.
“Tôi cũng vậy.”
Bầu trời không một áng mây, ánh trăng sáng lộng khiến con người ta say mê. Anh cúi đầu, ngửi mùi thơm Clairol trên mái tóc cô, cánh môi lơ đãng lướt qua trán cùng má cô, trái tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại của Tống Hành Vân bỗng rung động dữ dội.
Bà dì rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà mở cửa sổ lớn tiếng réo lên, “Cô bé này, cô có muốn vào nữa không. Liếc mắt đưa tình quan trọng thật nhưng nghỉ ngơi đúng lúc cũng quan trọng không kém!” Trời ạ, mất mặt quá đi.
Khuôn mặt đỏ lừ như đóa mây chín đỏ chạy xộc một hơi tới lầu năm, sau khi dùng nước lạnh lau mặt thì mới khôi phục lại bình thường.
Mấy ngày sau, khi Hành Vân đi qua phòng trực dưới lầu đều che mặt cúi đầu, sợ bà dì đó nhận ra.
Mười giờ sáng nắng xuân chói lọi, ba người trong phòng ngủ số 521 đều lười biếng nằm trên giường.
“Mấy cậu còn chưa chịu rời trường hả.” Hành Vân nhẹ nhàng mở cửa phòng mang bữa sáng về, mái tóc dài tới eo buông xõa, tiếng bước chân cùng giọng nói đều xinh đẹp nhẹ nhàng, “Con chim phải dậy sớm mới có sâu để ăn.”
“Tớ chỉ tin chân lí: con sâu mà dậy sớm thì sẽ bị chim ăn.” Ôn Noãn nằm lười trong chăn vung cánh tay nắm thành quyền.
Hành Vân ngồi vào bàn học của cô, “Sắp tới kỳ nghỉ quốc khánh, các cậu có tiết mục gì không?”
Gia Gia hưng phấn tuyên bố, “Ha ha, A Kiệt muốn tới đây tìm tớ.”
“Thật hả? Vậy để gã mời bọn này ăn đồ nướng đi, phải nịnh nọt bọn này cho thật tốt nha, nếu không - hừ hừ!” Ôn Noãn vừa rời giường nghe thấy chuyện đó thì lập tức trở giọng đe dọa, thật sự khiến người ta không rét mà run.
Như Anh nhếch nhác nhô cái đầu ra, “Van cầu mấy cô mấy chị có lòng từ bi, làm ơn đừng bàn chuyện 'mười một' ngày nghỉ để tra tấn em gái đáng thương này.”
Ngày quốc khánh, nhân dân sinh sống ở mọi miền đất nước đều có ngày nghỉ hạnh phúc vui vẻ, vì sao cô lại phải học cái lớp huấn luyện chết tiệt kia chứ?
“Đời người vốn không công bằng, Như Anh ơi hãy cam chịu số phận đi!” Ôn Noãn miễn cưỡng xoay mình ngồi dậy, lấy trong ngăn kéo ra một bịch bánh ngọt vị tảo, cuộc sống thật hạnh phúc quá.
Ngủ nướng chỉ có một khuyết điểm tệ hại là: không ăn bữa sáng đúng giờ. Nghe nói bữa sáng của các quý tộc ở Châu Âu đều có maid bưng tới tận giường, đó mới là cuộc sông hạnh phúc chân chính.
Cái bà không có lòng thương người, “Tớ muốn khóc!”
“Tớ đề nghị cậu tới phương Tây rồi hẵng khóc, tài nguyên nước ở chỗ đó tương đối nghiêm ngặt, nói không chừng cậu có thể giúp đỡ bọn họ một tay.” Hứa Gia nghiêm mặt dặn.
Hành Vân nở nụ cười yếu ớt, “Mấy cậu đừng chọc nó nữa. Như Anh, hãy nghĩ tới vương tử William cùng Hugh John Mungo Grant, những hi sinh nho nhỏ này chẳng đáng là gì.”
“Vẫn là cậu tốt nhất.” Cô đưa tay hôn gió, “Nếu như tớ là đàn ông sẽ theo đuổi cậu ngay.” “Nè nè nè, A Kiệt nhắn lại việc muốn anh ấy mời ăn cơm thì nô núp lùm, nhưng mấy cô gái đi cùng một mình nam sinh như vậy khiến anh ấy có cảm giác thụ sủng nhược kinh.”
Ôn Noãn vỗ vỗ vụn bánh ngọt trên tay, mang dép lê đi toilet đánh răng,
“Cậu lại không chịu gấp chăn nữa hả?”
“Dù sao đến tối cũng phải trải lại.” Cần gì vẽ vời cho thêm chuyện.
Với cô mà nói thì việc gấp chăn là một công trình còn gian khổ hơn cả đi lên mặt trăng, lần nào lần nấy cũng đều xếp thành hình đa diện không có quy tắc, vĩnh viễn không thể xếp được như cục đậu hủ trong quân đội.
“Phải rồi, sao không tìm thêm mấy nam sinh tới để bóc lột nhỉ.”
“Tuyệt đối đừng tìm tới mấy con ếch ở lớp bọn mình! Tớ muốn sau khi A Kiệt thấy họ sẽ có cảm giác bị uy hiếp. Nghe nói trường của anh ấy có cả đống cô xinh đẹp.”
“Lớp chúng ta đâu tệ như vậy, Tần Vị Dương coi rất được nha.”
“Bọn họ đều là cọng cỏ có chủ hết rồi, tớ không muốn bị bạn gái của mấy gã giết bằng ánh mắt u oán.”
“Chi bằng chúng ta tìm Ngô Đạc đi.” Hành Vân vừa pha trà vừa nhàn rỗi xen lời vào.
Ôn Noãn đang rửa mặt trương cái mặt dính đầy bọt trắng của sữa rửa mặt chạy tới, “Tớ không nghe lầm chứ. Ngô Đạc - chẳng phải cậu luôn nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới anh ấy sao?”
“Đâu có?” Hành Vân bày dáng vô tội kiên quyết không chịu thừa nhận, ưu nhã hớp một ngụm trà: “Nói sao thì tớ cũng đang lo cho cậu đó, nếu Ngô Đạc tới thì nói không chừng người tình trong mộng của cậu cũng sẽ tới. Tớ đang hi sinh bản thân để hoàn thành tâm nguyện của cậu, muốn đền đáp tớ như thế nào đây?”
“Đền đáp cậu? Tớ thấy phải hành hung cậu mới đúng. Tống Hành Vân, khai thật đi, vì cớ sự gì mà đêm trung thu cậu lại về muộn như vậy?”
“Tớ... tớ tản bộ ngắm trăng trong sân trường.” Nét mặt trở nên quyến rũ.
“Mọi người tin không?”
“Không tin.” Mọi người đồng thanh trả lời.