Chương 3:
Nếu như trên thế gian này có một vài thứ khiến bạn khó khăn để thờ ơ nó vậy thì biển nhất định là một trong số đó.
Trong rạp nướng thức ăn trên bãi cát, Ôn Noãn say sưa nhìn bọt biển trắng xóa xếp thành từng tầng.
“Ai sinh ra ở gần biển thật may mắn.”
Ngô Đạc đưa lạp xưởng vừa nướng chín cho các cô. “Đương nhiên rồi, có muốn anh phát huy năng khiếu chuyên nghiệp giảng cho các em biết quan hệ mật thiết giữa biển và con người không?”
Hành Vân lấy lạp xương chặn miệng anh lại, “Chừa lại thảo luận với giáo sư đi. Anh cũng từng chỉ lo giúp bọn em mà ăn trước đi.”
Anh chỉ mỉm cười ném cho Hành Vân một lon coca. Cô lắc đầu cười, giơ hồng trà trong tay lên, “Em uống cái này được rồi.”
“Mấy cậu nói nhỏ gì với nhau mà cười tươi rói, nét mặt gian trá nữa?”
“Cười một tiếng sẽ trẻ ra mười tuổi.” Anh nói đại một câu qua chuyện, đổi sang chủ đề khiến Ôn Noãn cảm thấy hứng thú, “Nhà Dực Chẩn ở đường 54, từ phòng khách có thể nhìn ra biển.”
“Thật hả?” Cô xoay lại chứng thực, “Có thật hả, nhà của anh đẹp chỗ vậy?”
Trương Dực Chẩn chỉ ừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt liếc nhìn “anh em tốt” của mình. Không biết Ngô Đạc lấy đâu ra tư liệu gia đình của anh, uy hiếp nếu như anh không đến thì sẽ mang theo một đại đội đến nhà anh làm khách.
Anh rất không ưa người ta tùy tiện mời người lạ đến ngồi nhà anh, tuy nhiên ba mẹ của anh lại hay như vậy.
“Nghe nói anh thích xem phim điện ảnh.” Đây cũng là tình báo của Ngô Đạc, “Em cũng thường xuyên xem phim, anh thích phim nào?”
“Dạo gần đây hay xem Tiểu tân An nhị lang (Ozu Yasujiro).”
Ozu Yasujiro là thần thánh phương nào? Ôn Noãn miệng đầy thức ăn, ồm oàm hỏi, “Là người Nhật Bản hả, diễn viễn mới sao?”
“Ông ta là đạo diễn.”
“Vậy anh có VCD của ông ấy không, cho em mượn xem với?” Ôn Noãn kéo ghế xếp lại ngồi gần bên cạnh anh. Đạo diễn Nhật Bản thì cô chỉ biết đến Miyazaki với Iwai Shunji , bởi vì cô chỉ xem phim hoạt hình cùng phim tình cảm lãng mạn.
“Tôi nghĩ em sẽ không thích mấy phim khô khan như thế đâu.” Anh chợt nghiêm túc giáo huấn, “Cần gì phải ủy khuất bản thân chứ? Em không cần miễn cưỡng để làm theo ý thích của anh.” Anh sờ sờ sóng mũi thẳng tắp của mình, tiếp tục thuyết phục, “Tính cách của chúng ta khác nhau quá xa.” “Chẳng lẽ phải yêu đương với nữ sinh có tính cách y hệt mình mới được hả? Tính cách khác nhau mới có thể bổ sung cho nhau. Có khi vì cá tính của chúng ta không giống, đến khi yêu nhau thì chẳng phải thấy mình có thêm một thế giới, như thế không tốt hả?” Cô thẳng thừng phản bác, giọng điệu ngây thơ nhưng vang rõ.
Nói chuyện với Trương Dực Chẩn là việc vui vẻ nhất. Anh cũng không hay cãi tới cùng nhưng ít nhất cũng khiến không khí bớt tẻ nhạt. Khi nghe thấy chuyện được mọi người bàn tán sôi nổi thì cũng bàn theo nhưng anh không hề nói gì về mình. Với cô thì cuộc sống như vậy chẳng vui chút nào. Hơn nữa ở anh có một phương thức “kiềm chế” ngôn ngữ của người khác, nếu như muốn tìm hiểu anh thì anh luôn có thể xảo diệu chủ động dời đề tài, hơn nữa không hề lộ ra dấu vết.
Cô nghiêm túc gọt vỏ táo, vỏ táo dài mỏng rũ xuống lay lắc, sau khi gọt xong thì nhìn qua rồi cuối cùng khắc một gương mặt cười lên táo. “Ấn tượng của anh với em như thế nào?”
“Em - có hơi kỳ lạ.”
Cô rất phiền toái và khó đối phó, nhưng mỗi hành vi cử chỉ của cô luôn có cảm giác ngây ngô dễ thương, anh thấy bắc đắc dĩ nhưng không hề ghét nổi.
Ôn Noãn là một - cô gái kỳ lạ.
Anh biết điều kiện của bản thân không tệ, khi ở trường cấp hai cũng đã có rất nhiều bạn gái bày tỏ bằng nhiều cách như vô tình hay cố ý. Còn Ôn Noãn thì là người vụng về nhất trong số đó. Không có thủ đoạn hay kỷ xảo nào, cũng không biết sửa soạn ình.
Phần lớn mọi người khi biết không được hồi đáp thì sẽ từ bỏ, thông minh biết cách tự bảo vệ mình. Nhưng tại sao cô lại không như vậy?
Ở thời đại bon chen này còn mấy ai có thể khư khư cố chấp, có mấy ai kiên trì tới cùng, có mấy ai tin tưởng vào tình yêu?
Mà mình... anh nhìn nửa quả táo bị nhét vào tay... vì sao mình lại không tiếp tục cảnh cáo với em ấy rằng tình yêu không thể khiêng cưỡng mà còn vui vẻ hòa thuận ăn táo với em ấy chứ?
Khí hậu tháng mười oi bức, “A Kiệt, vừa rồi em ăn quá trời cá nướng với mực nướng, thật sự không thể ăn nổi nữa.” Gia Gia bổ nhào vào lồng Ôn Noãn, cười nói với cậu bạn trai đang đuổi theo: “Anh có biết nó có bao nhiêu ca lo không, ăn xong cái đó thì một tuần ăn uống điều độ của em sẽ thất bại trong gang tất mất thôi.”
Hồ Lạc Kiệt cầm đùi gà trong tay, “Ngoan, Gia Gia, anh không ngại em béo đâu, đừng giảm béo làm gì.”
Trên vĩ nướng xếp một hàng nào là lạp xưởng, trứng cút, khô mực, thịt, thịt gà, bên trên còn rưới thêm gia vị, mùi thơm nồng nặc hút hồn, nhưng bạn học Hứa Gia có ý chí kiên định của chúng ta chỉ quay lưng lại, tay cằm một cọng rau hẹ xanh nhạt... ngặm.
“Đâu phải vì anh nên em mới thế, đây là lý tưởng cá nhân của em.”
Ôn Noãn nhận đùi gà, muốn cắn một cái, “Đừng cãi nhau nữa, nó không ăn thì em ăn cho.”
“Không được.” Hứa Gia bất mãn ra mặt, “Đây là A Kiệt nướng cho tớ, sao cậu có thể ăn chứ?”
Hứa Gia nắm chặt đấm tay nhỏ, hiên ngang lẫm liệt quyết định hi sinh lý tưởng cá nhân, “Tớ sẽ ăn tươi nuốt sống nó.”
Hồ Lạc Kiệt lén dựng ngón tay với Ôn Noãn.
Trời trong mây trắng, một vài bạn nhỏ đang xây lâu đài cát; cũng có một vài gia gia để râu dài đang câu cá, vất vả lắm mới câu được một con nhưng lại thả về biển cả; dưới cây dù gần đó có hai người đang đánh cờ, Ôn Noãn quan sát một lát rồi đột nhiên nói, “Trương Dực Chẩn, chúng ta cá cược chứ? Nếu như người ở bên trái thắng thì anh phải làm bạn trai của em.”
Anh từ chối trả lời mà chỉ nói: “Vậy nếu người ở bên phải thắng thì em không theo đuổi tôi nữa?”
“Đi xem đi.” Cô rất có lòng tin nhưng không trả lời mà hỏi ngược, “Vậy anh có đồng ý hay không?”
Trương Dực Chẩn cũng chỉ lạnh nhạt nói, “Xem một chút cũng được.”
Ý định của Ôn cô nương là gì thì anh đã đoán được. Trái với phải không cố định như nam với bắc, nếu như ai thắng thì cô đứng bên tay phải của người đó là được.
Kết quả, ván cờ đó hòa.
Bỏ đi bỏ đi, người tính không bằng trời tính. Ôn Noãn xoắn tóc, cảm thấy cô đang bị trời phạt.
Còn Trương Dực Chẩn không biết bản thân được giải thoát hay thất lạc nữa.
“Anh nhờ mấy em chăm sóc em ấy tốt vào, tính tình của Gia Gia hơi trẻ con, hãy khuyên em ấy ăn uống nhiều hơn, nếu như em ấy có lỡ miệng thì cũng đừng để ý tới, em ấy chỉ được cái to mồm, lời nói không đi qua thần kinh lịch sự.” Trước khi lên xe, Hồ Lạc Kiệt trưng ra vẻ mặt chân thành nhờ cậy mọi người.
“Em đâu có ngu xuẩn như anh nói vậy?” Hứa Gia không phục giựt vạt áo của anh.
“Em đương nhiên không ngu xuẩn như vậy, bởi vì em còn ngu xuẩn hơn những gì anh nói.”
“Hồ Lạc Kiệt!” Cô nổi trận lôi đình, “Em ở trong lòng anh không hề có chút ưu điểm nào hay sao?”
Anh suy tư nửa ngày, “Hình như không có.”
“Con thỏ chết tiệt La Kiệt!”
Cô vừa gọi biệt hiệu của anh, vừa nhéo lên bắp thịt trên cánh tay của anh khiến anh đau tới mức kêu quai quái, “Mấy em thấy đó, em ấy còn có khuynh hướng bạo lực, cũng may có sức nên chẳng hề có sức sát thương.”
Ngô Đạc thay anh giải thích với Gia Gia, “Bởi vì cậu ta thích em nên mới thấy em cần chiếu cố đặc biệt, không thể chịu chút khổ cực nào. Giống như anh cũng hi vọng mấy em chăm sóc Hành Vân như thế.”
“Em? Em cần gì phải chiếu cố chứ?”
Hứa Gia lập tức buông tay, nheo mắt cười gian trá: “Hành Vân, cậu còn nói không có quan hệ gì với anh ta? Nhìn đi, người ta đã tới mua chuộc bọn này rồi kìa.”
“Hành Vân, cậu dấu bọn này làm ra chuyện tổn tại danh tiếng như vậy, đáng bị tội gì đây?”
“Tớ không có Ngô Đạc, anh nói bậy gì vậy?”
Mắt thấy mọi người đều chĩa mũi vũ khí về phía mình, Tống Hành Vân trừng mắt nhìn người khởi xướng. Nhưng anh chỉ bắt chéo tay ra sau lưng, “Em đừng ngại ngùng nữa, dù sớm hay muộn thì mọi người cũng sẽ biết thôi.”
Đáng thương cho bạn học Tống Hành Vân phải giúp “ổ lười” mua thức ăn sáng trong vòng một tuần để chuộc tội giấu diếm bạn bè đi tư thông.
“Trương Dực Chẩn có ở đây không?” Cô gõ cửa phòng nghỉ hội leo núi.
“Đàn em Ôn đó hả, hoan nghênh hoan nghênh, cậu ta vừa đi với xã trưởng đến hội học sinh báo báo rồi.” Một nam sinh cường tráng tóc húi cua nhiệt tình mời gọi, lấy một cái ghế dấu trong góc ra mời cô ngồi.
Câu lạc bộ leo núi của bọn họ dạo gần đây dương thịnh âm suy, nhìn thấy đàn em tinh thuần xinh đẹp như vậy nên hiển nhiên phải ra sức ân cần.
“Vậy anh ấy không có lộc ăn rồi.” Cô đặt hộp bánh trứng sữa còn nóng hôi hổi lên bàn, “Mấy anh ăn trước đi, để nguội sẽ không ngon.”
Cô ngồi gần bàn nên nhìn thấy trên bàn đặt một bản đồ, “Các anh đang thương lượng kế hoạch gì à?” Cô thường hay tới đây tìm Trương Dực Chẩn, tuy quan hệ của hai người không tiến triển gì nhưng trái lại rất quen thân với người trong cậu lạc bộ leo núi.
“Tuần sau bọn này chuẩn bị leo lên đỉnh Lao sơn vào buổi tối rồi sau đó ngắm mặt trời mọc nhô ra khỏi mặt biển.”
“Chắc vất vả lắm nhưng em nghĩ nhất định rất vui.”
Nam sinh được khen ngợi đắc ý đưa thẻ hội viên cho cô xem, đó là một bức xanh xinh đẹp vẽ bầu trời xanh trong cùng mặt trời vừa nhô ra khỏi biển, nổi bật, tùy ý, tiêu sái.
“Đi với bọn này chứ, khẩu hiệu của câu lạc bộ bọn này là: có tổ chức không kỷ luật thì cũng sẽ có người không câu thúc.”
“Em có thể leo núi với mấy anh hả?”
“Em không thể leo núi với bọn này.” Diệp Phỉ Dương xinh đẹp như hoa đào trong băng tuyết bước tới, lườm cô, “Em chỉ có thể đi lên với bọn này. Chị đã uốn nắn em bao nhiêu lần rồi hả?”
Mỗi lần gặp xã trưởng xinh đẹp này, Ôn Noãn đều có cảm giác kinh diễm tới mức không thở nỗi. Thực ra cô để tóc ngắn như nam sinh, cũng không thoa sơn môi, mặc thì mặc đồng phục thể dục bình thường, hiển nhiên không thường ăn mặc quần áo nghiêm chỉnh, nhưng nhìn vào cũng rất xinh đẹp, quả nhiên là trời sinh lệ chất.
Không phải chỉ khác nhau một chữ thôi sau, cô ấy nhất định thường xuyên nghiên cứu [tỉa tót câu chữ], Ôn Noãn le lưỡi, “Đi, đi - em nói sai rồi.”
Cô nở nụ cười hài lòng, đưa tay hào phóng mời: “Muốn đi thì đi đi.”
“Thật hả? Em có cần chuẩn bị gì không?”
“Em chỉ cần xỏ giày thích hợp là được, mấy thứ khác bọn này có hết.” Nam sinh cường tráng vỗ vỗ vai cô, suýt nữa đã vỗ ngã Ôn Noãn.
Trương Dực Chẩn lườm bọn họ, “Tôi còn có việc, mấy cậu bàn bạc thời gian tập họp xong rồi thì nói cho tôi biết.” Theo anh ra khỏi phòng, Ôn Noãn hơi thất vọng: “Anh có chuyện bận hả?”
Hiếm lắm cô mới chủ động tới tìm anh mà anh lại không có thời gian rãnh.
“Không phải em có chuyện muốn tìm tôi sao?” Anh nhắc nhở bằng giọng chế giễu.
Anh đang bảo cô? Hai mắt Ôn Noãn lập tức sáng rực, nhớ tới mục đích của mình, lấy ra một cái chậu nho nhỏ, “Không phải anh thường xuyên dùng máy tính hả? Nghe nói đặt cây xương rồng ở gần sẽ hấp thu chất phóng xạ.”
Một chậu cây xương rồng được đưa vào tay của anh, mặt ngoài vốn nên là gai nhọn sắc bén lại là những lông tơ màu trắng. Bên trong chậu thủy tinh không có bùn đất mà được thay thế bằng bùn xanh trong suốt được đông lạnh thành xốp.
Cô chỉ chỉ, “Anh xem, đây là bùn thủy tinh, còn có mùi thơm nữa đó, đẹp chứ? Em phải đi khắp đường Trung Sơn mới mua được.”
“Ừ, thực sự rất đẹp.” Trương Dực Chẩn còn chưa kịp phát biểu ý kiến của mình thì đã nghe thấy một giọng nữ mừng rỡ quen thuộc.
Anh quay đầu lại, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Trương búi tóc cao đoan trang kín kẽ, đeo kiếng nửa gọng, người mặc váy viên chức màu đậm bó sát người, ngoại hình điển hình của công chức nữ, có điều lời nói thì hoàn toàn không hợp với ngoại hình ấy.
“Đương nhiên thương anh nên mang đến cho anh ít đồ ăn.” Mẹ Trương trả lời một cách hiển nhiên, nhưng thực ra mục đích của bà là muốn tới xem cô gái mà ông xã nói đến. Lần trước nghe ông xã nói con trai đã có bạn gái thì bà còn ôm thái độ không tin. Tuy hai vợ chồng họ là người rất thích quen bạn cặp bè nhưng chẳng biết Dực Chẩn lại thừa hưởng gen ẩn của ai mà lại âm dương quái khí, đối xử với ai cũng đều lạnh nhạt khách sáo.
Hớ hớ, nhưng dù vậy cũng chạy không thoát cô nữ sinh váy màu lựu đáng yêu kia. Bị bà bắt gặp rồi, xem con trai giai thích ra sao đây.
Trương Dực Chẩn ho khan hai tiếng không mấy tự nhiên, đoán một cái đã biết mẹ anh đang tính toán cái gì.
“Đây là bạn gái của anh đấy à?”
“Không, không, không.” Ôn Noãn ra sức lắc đầu, không muốn để Dực Chẩn hiểu lầm cô có ý gây hiểu lầm.
“Nghe ông xã dì nói cháu rất làm sallad tự phục vụ ở Pizza Hut rất ngoạn mục. Có lần dì đi chỗ đó ăn thấy một đứa bé chất sáu bảy tầng cũng rất hâm mộ.”
“Thực ra rất đơn giản, chỉ cần chú ý tới thứ tự trước sau, sau đó vận dụng một chút kiến thức kiến trúc sắp mỗi nguyên liệu sao cho dính chặt là được ngay.”
Mẹ Trương mỉm cười lấy cùi chỏ húc húc con trai ở bên cạnh rồi nhiệt tình hỏi thăm Ôn Noãn, cuối cùng còn thân thiết muốn mời hai người đi ăn thức ăn bà đã làm.
Trương Dực Chẩn chẳng hề dị nghị gì, anh còn cầu có người tới “chia sẻ” đồ ăn mà mẹ nấu không kịp nữa huống chi là đuổi, anh khó ưa nhất là mấy món đồ ăn đầy dầu mỡ với canh đổ đống bột ngọt mà mẹ nấu.
Cái cà mên giữ ấm màu tím được mở ra, hai mắt Ôn Noãn sáng lên, nhìn chằm chằm vào thịt viên cùng thịt nướng cuộn lá diếp, còn có một ly rượu quế hoa. Cô vui vẻ kêu ô rê, trong trường sao có được mấy món ăn quê nhà kiểu này.
Mẹ Trương rất hài lòng khi thấy đồ ăn mình làm có người biết thưởng thức nên có thể nói bà với Ôn Noãn vừa quen đã thân, “Cháu là người miền Nam?” “Dạ, bác gái cũng vậy ạ?”
“Phải.” Bà mỉm cười đắm mình vào hồi ức đẹp đẽ, ngày trước bà cũng vì tình yêu mới đành vứt bỏ quê nhà, bám rễ ở trong thành phố mái ngói mái xanh này. Tuy có rất nhiều chuyện không hợp thói quen nhưng bà chưa từng thấy lựa chọn của mình sai lầm.
Thừa dịp Ôn Noãn đi rửa tay, Trương Dực Chẩn đề nghị với mẹ của mình, “Ngài không đi thăm Phỉ Dương hả?”
Nhà của Diệp Phỉ Dương là tri giao nhiều năm với nhà anh, bây giờ hai người học cùng một trường nên mỗi lần mẹ Trương tới thăm anh cũng không quên đến thăm Phỉ Dương.
Anh cũng nhờ vậy mà thoát khỏi việc bị mẹ “ân cần tra hỏi“.
“Để khi khác, hôm nay mẹ đặc biệt tới thăm “bạn gái xấu “ của con.” Bà giơ ngón trỏ lên lắc lắc.
“Mẹ, ngài đừng châm ngòi thổi gió, chỉ bậy uyên ương nữa.” Lỡ gây ra chuyện gì bậy thì người thu dọn là anh chứ ai. Mẹ của Trương Dực Chẩn rất nhiệt tình làm ông mối se tơ nối chỉ, ở trong văn phòng bà làm việc thì bất kể là trai hay là gái hễ chỉ cần tới tuổi mà chưa lập gia đình thì đều không thể may mắn thoát nạn. Với con trai thì bà càng quan tâm nhiều hơn, lúc năm tuổi anh suýt nữa đã vâng lệnh cha mẹ kết hôn khi còn tấm bé với Diệp Phỉ Dương; lúc cấp hai có một bạn học nữ đến nhà của anh suýt nữa thì bị sự nhiệt tình của mẹ Trương dọa chạy; gia trưởng nhà người ta thì lo lắng con cái yêu đương sớm còn bà thì trăm phần trăm ủng hộ hai tay, hơn nữa còn gắng sức tác hợp.
“Sao có thể nói mẹ chỉ bậy được, cô bé đó rất đáng yêu, bộ anh không thấy ánh mắt của nó khi nhìn anh rất dịu dàng sao?” Theo bà thì Dực Chẩn cái gì cũng thông minh nhưng lại trì độn trong chuyện tình cảm. Thân làm cha mẹ, không giúp con cái thì còn làm gì được? Trách nhiệm thực sự rất nặng nề.
“Dịu dàng gì?” Ôn Noãn từ xa đi tới, trên tay còn đọng lại một vài giọt nước, cô nhẹ nhàng giơ thẳng mười ngón tay ra đón gió.
Anh lấy khăn cho cô lau, “Mẹ tôi nói em trông rất dịu dàng.”
“Em?” Ôn Noãn rất vui, cô không ngờ mình cũng có dính líu với từ đó, cuối cùng thì cũng có người phát hiện ra phẩm chất thâm tàng bất lộ của cô rồi.
Cao sơn lưu thủy, cầm ngộ tri âm .