Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 6: Chương 6




Tiễn mẹ tới trước cửa trường học, mẹ Trương vẫn thấy hơi quyến luyến không muốn rời khỏi, Dực Chẩn dứt khoát nói, “Mẹ, nghe nói ở quảng trường Hải Tín có shop đang sale off, không phải mẹ có ý định mua quần áo sao?”

“Thật hả?” Bà quay lại hỏi, “Ôn Noãn, cháu có muốn đi dạo phố với dì không? Ánh mắt của dì rất tốt nhé.”

“Híc.” Nhìn thấy Dực Chẩn đứng sau lưng mẹ Trương ngấm ngầm lắc đầu, Ôn Noãn mỉm cười từ chối, “Không cần đâu ạ.”

Bây giờ là cuối tháng, dù có muốn thì cô cũng không mua nổi quần áo. Cô là thiếu nữ ánh trăng điển hình, nghĩa là thiếu nữ xinh đẹp mỗi tháng đều tiêu sạch bách tiền tiêu vặt .

“Vì sao vừa rồi anh không cho em đi?”

“Ở đó vốn không hề có shop nào cả, tôi nói như vậy để mẹ tôi đi nhanh.”

Dù sao có giảm giá hay không thì mẹ anh cũng đều mặc kệ mà mua về một đống quần áo, anh cũng không vì vậy mà cảm thấy tội lỗi.

“Em thực sự muốn đi theo leo núi?”

“Phải, núi Lao Sơn cũng không ấy, hồi đầu năm em cũng từng đi lên đó.” Tuy nhiên lần đó cô ngồi xe du lịch tới trước điện Thái Thanh mới bắt đầu bò lên.

“Đi núi ban đêm không như đi chơi, tới lúc đó đừng có mà khóc nhè.” Lần lên núi bái lễ ngày đó Ôn Noãn vốn chẳng tình nguyện đi theo, kết quả hành trình gian khổ 15 mét ấy cô chỉ đi chưa đầy 2 mét thì tay chân đã mỏi nhừ. Khi tới nơi thì cô dứt khoát khóc ré lên.

“Chờ mà xem.”

Khi Hành Vân trở về thì thấy Ôn Noãn đang lựa quần áo trong chiếc tủ rối tung của mình, vừa nhìn thấy cô thì liền kéo qua hỏi: “Cậu cảm thấy tớ mặc bộ nào là đẹp nhất?”

Cô thích bộ váy lá sen nhất nhưng leo núi không thích hợp bận váy; quần cao bồi bảy tất? Như vậy sẽ lộ ra cặp chân béo ị của cô...

“Cho xin, bạn học Ôn thân ái ơi, không phải cậu muốn đi núi hả? Đâu phải đi biểu diễn thời trang đâu, cứ tìm đại một bộ quần áo gọn nhẹ linh hoạt là OK.” Còn đi lúc giữa đêm nữa, bốn bề đen kịt thì thấy được cái nách gì. “Thời tiết đẹp quá, chúng ta đi đánh cầu lồng nha?”

Trong tất cả các môn thể thao thì chỉ có môn cầu lông là Ôn Noãn vớt được mấy phần mặt mũi.

“Xuống tầng ngầm à?” Không biết trường học quy hoạch như thế nào mà lại xây sân thể dục ở tầng ngầm 1, mỗi lần tới đó đều thấy như công nhân làm việc dưới mặt đất.

“Không, hôm nay không có gió, chúng ta đi ra sân tập đi.” Vài hôm nữa trong ban sẽ cử hành trận thi đấu cầu lông, cô muốn luyện tập nhiều hơn một chút.

Ôn Noãn không có tinh thần nói: “Cậu đi tìm Ngô Đạc của cậu đi.” Vừa có huấn luyện viên chuyên nghiệp miễn phí lại vừa có thể thừa cơ bồi dưỡng cảm tình.

“Hôm nay anh ấy bận phải phụ đạo một cô gái Hàn Quốc.”

“Vậy thì cậu cần phải dán mắt kĩ hơn, con gái Hàn Quốc đều rất xinh đẹp.” Cô vẫn giữ cái điệu mềm nhũn châm chọc, dưới bàn tay phẫu thuật thẩm mỹ thì dù xấu xí cũng trở thành Tây Thi.

“Cô ta thực sự vừa đẹp vừa đáng yêu thế nhưng tớ hoàn toàn không hề lo lắng, bởi vì cô ta năm nay mới 16.” Hành Vân bắt đầu lôi kéo, “Còn nói muốn đi leo núi, mà ngay cả sức đánh cầu cũng chẳng có?”

“Cũng bởi vì sắp sửa tiến hành lao động chân tay nên tớ hiện tại đang nghỉ ngơi lại sức.” Thực ra bây giờ cô đã thấy hối hận, “Cậu coi nếu như tớ trở thành người đầu tiên hi sinh trên núi Lao Sơn, không biết có được tính là liệt sĩ hay không?”

“Mỏm quạ, ai bảo đầu óc của cậu nóng đột ngột làm gì?”

“Chị Diệp - chính là xã trưởng của họ đó, ánh mắt của chị ấy mỗi lần nhìn tớ đều rất lạ, có đôi khi rất nhiệt tình cũng có đôi khi giống như đang thẩm tra. Đến cả Trương Dực Chẩn thích uống trà gì chị ấy cũng biết. Nếu như không thích thì sao để người đó trong lòng như vậy? Hơn nữa chị ấy còn chung lớp với Trương Dực Chẩn, làm quan thì được hưởng lộc vua, con sải ở chùa thì quét lá đa, nên hình như chị ấy cũng thích Dực Chẩn thì phải.”

“Có lẽ người ta có trí nhớ tốt, chẳng lẽ cậu cho rằng ai cũng như cậu, chỉ biết cười bừa làm dáng đáng yêu?”

Cô thay quần áo thể thao, vừa tức vừa bực ngồi xuống, nhìn Hành Vân cầm cầu lông trong tay, mặc váy dài màu tím, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống. Nét đẹp của cô, Paganini của cô, tình yêu của cô - đều khiến người ta thấy ngưỡng mộ.

“Hành Vân, tớ thực sự hâm mộ cậu, vừa đẹp lại thông minh, nếu như tớ cũng ưu tú như cậu thì anh ấy cũng nhất định thích tớ như Ngô Đạc thích cậu.”

“Đồ ngốc, ai bảo cậu xấu đâu? Còn thông mình thì nếu tớ thông minh hơn cậu thì sao chúng ta thi vào cùng một trường? Ôn đại tiểu thư của tôi ơi, đừng dại dột tự rước phiền não cho bản thân. Hơn nữa tớ cảm thấy Trương Dực Chẩn có phần thích cậu.”

“Thật hả, sao cậu biết?”

“Híc, đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ.” Hành Vân chỉ thuận miệng dỗ ngọt cô một chút chứ có biết gì đâu. “Được rồi, mau ra sân tập, tránh bị người khác cướp mất chỗ tốt.”

“Đánh xong cầu lông thì tớ muốn uống trà sữa trân châu để bổ sung thể lực.”

Cô thực sự không khóc nhưng còn mất mặt hơn thế nữa! Cầm khăn giấy bịt mũi lại, Ôn Noãn ngại ngùng sám hối, “Thật xin lỗi, đã làm phiền anh.”

Khi đi tới lửng núi thì cô ho khan cùng không ngừng chảy máu mũi nên Trương Dực Chẩn chỉ đành dìu cô quay về đường cũ.

“Không sao, em ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi.”

“Em nhớ năm ngoái đâu có khó trèo như vậy đâu.”

“Có rất nhiều tuyến đường khác nhau để trèo lên đỉnh núi, độ khó cũng sẽ khác nhau.”

“À.” Cô kéo thẳng khăn giấy, nương ánh trăng dò xét, “Là hình trái tim, năm ngoái thấy bạn trai của Như Anh trước khi đi đã phải chuẩn bị ba bốn bịch khăn giấy, cuối cùng nó chỉ định bịch khăn giấy như thế này đó.”

“Khoa trương vậy sao?”

“Đương nhiên, trước mặt người trong lòng, ai cũng đều muốn thể hiện ra mặt tốt nhất.” Nhưng tiếc thay thường thì sẽ biến khéo thành vụng, còn cô thì là kiểu mẫu điển hình.

“Có phải xã trưởng thích anh đúng không?”

“Sao lại hỏi vậy?” Hình như anh chưa từng cân nhắc qua vấn đề này.

“Thì tại vì chị ấy lúc nóng lúc lạnh với em?”

“Cô ấy đối xử với ai cũng như thế.”

“Vậy anh có thích chị ấy không?”

“Không có.” Anh thẳng thừng phủ nhận.

Ôn Noãn thở dài một hơi, chợt thấy thoải mái muốn nhàn hạ ngắm nhìn phong cảnh. Làm kẻ địch với đàn chị xinh đẹp đáng khâm phục như vậy, cô chẳng hề có chút tự tin. Gió thu thổi mạnh, ánh trắng khắp núi, bốn bề rừng trúc, một con sóc nhỏ đang ngủ trong rừng đêm, “Phong cảnh đẹp quá.”

“Không thấy sợ hả?” Anh hỏi.

“Anh sẽ bảo vệ em, đúng không?” Trời vừa đen vừa tối nhưng cô không thấy sợ.

“Nhưng tôi không biết Karate (Không Thủ Đạo).”

“Vậy để em bảo vệ anh được không? Quý ngài đai đen ba vạch.”

“Là mẹ của tôi nói cho em biết hả?” Anh tin chắc là do bà mẹ chỉ sợ thiên hạ này không loạn đã mách lẻo rất nhiều chuyện hồi xưa của anh cho Ôn Noãn biết.

“Tất nhiên, chẳng lẽ là anh nói cho em biết hả?” Cô sụt sịt mũi, “Mà bộ anh nói nhiều mấy câu sẽ chết hả.”

Anh đưa qua một chai nước khoáng, “Tôi khuyên em nên bớt cãi nữa đi, yết hầu sắp khàn rồi kìa.”

Cô hắng giọng, “Phải rồi, tháng mười này là sinh nhật của em.” “Thật?” Anh nhướng mày, có chút không tin.

“Em lừa anh chuyện đó để làm gì?”

Cô đương nhiên không lừa anh, nhưng tên Ôn Noãn thì lẽ ra phải sinh nhằm mùa xuân tháng sáu mới phải. Anh mỉm cười, không hiểu vì sao mình lại có liên tưởng kỳ quái như thế. “Tôi còn tưởng rằng em sinh ngày quốc tế thiếu nhi.”

“Anh muốn uống nước chứ?” Cô mở nắp uống xong hớp rồi trả lại cho anh.

Trương Dực Chẩn ngơ ra giây lát, không uống, “Tôi chưa khát.” Hơn nữa anh không muốn làm ra cử chỉ uống chung thân mật như thế.

“À, vậy thì ăn một viên chocolate đi. Đi lâu như vậy chắc phải mệt lắm, có thể bổ sung thể lực đó. Đây là chocolate Ferrero nhân hạt dẻ em thích nhất.” Cô giống như đang đi dạo chơi ngoại thành vậy, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt trên người. “Tôi không thích đồ ngọt.”

“Tại sao? Chỉ ăn một miếng thôi. Nghe nói chocolate có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.” Cô không cho anh cự tuyệt mà đưa thẳng chocolate lên môi của anh khiến anh đành phải cắn một miếng.

Mới đầu thì có vị đắng chát, sau đó thì mềm ra rồi tan trong miệng.

Lúc này, cả thế giới đều ngọt ngào.

Vui vẻ? Anh từng nghe qua trong chocolate có chất gây tác dụng phát tán phenyl three axit, mà con người khi rơi vào bể tình thì trong thần kinh trung ương cũng sẽ phát tán vật chất này. Cho nên khi ăn chocolate sẽ khiến cho người ta cảm thấy như đang yêu.

Bây giờ anh đã tin.

“Nè, Dực Chẩn, anh có mang tiền xu theo không.”

Anh ho khẽ, “Ôn đại tiểu thư, đừng nói với tôi rằng em muốn lấy tiền xu đón xe buýt về nhà khi đang ở lửng núi đó nha.”

“Dĩ nhiên không phải.” Lục lọi trong túi leo núi một lát, cô thực sự mò được một quả tiền xu hình ngũ giác. Đi tới ao nước nhỏ cách đó không xa, “Nghe nói nước ao ở đây rất lạ, người may mắn khi vứt tiền xu vào thì nó sẽ nổi lên trên mặt nước.”

Anh khoanh tay tấm tắc kêu lạ, “Tôi rất hoài nghi em làm sao mà lên được đại học đấy, trọng lượng của kim loại lớn hơn nước, như thế thì sao có thể nổi lên được chứ.”

“Anh thực sự chưa từng nghe chuyện đó? Thiệt thòi anh ở đây nhiều năm như vậy mà chưa nghe.” Cũng đúng, nhất định anh không có hứng thú với mấy chuyện thần thoại rồi, “Hôm nay em nhất định thử cho anh xem.”

Cô ngồi xổm xuống, lấy ngón tay nâng tiền xu bỏ nhẹ vào trong nước. Rất không nể mặt, nó nhanh chóng chìm nghỉm xuống dưới, chứng thực định luật Vật lý.

Thất vọng trừng mắt nhìn mặt hồ im lặng, nụ cười tắt hẳn, mặt mày héo hon, anh đưa tới một quả tiền xu khác, “Thử một lần nữa đi. Nhưng coi chừng té ngã, nghe nói em không biết bơi, tôi sẽ không nhảy xuống nước cứu người giữa trời lạnh như thế này đâu.”

“Không phải anh không tin sao?” Hừ, ao nước này sâu không quá 2 mét, ai mà chết đuối ở chỗ này được cơ chứ.

“Tiền xu cũng có trọng lượng, em quăng nó chìm trong nước thì trên đường xuống núi sẽ nhẹ hơn một chút.”

Dù ở trong thế giới thực tế nhưng anh chợt hi vọng truyền thuyết có thật.

Nụ cười của cô đậm hơn, lấy đồng tiền còn vươn hơi ấm trên tay của anh đặt lên ngón tay, đưa từ từ tới gần mặt nước, sau đó thấm ngón tay xuống nước, chỉ chừa vừa đủ để tiền xu còn ở trên mặt nước. Không biết do may mắn hay cách làm đúng mà tiền xu thực sự nổi lên trên mặt nước.

“Á, lần này chúng ta thành công rồi.”

Cô nhảy tưng lên rồi trợt trảm rêu xanh ở dưới đất. Tuy không chết đuối nhưng cả người ướt sũng trong đêm khuya như vậy cũng không hay. May mà Trương Dực Chẩn ôm eo cô lại, may mắn thoát nạn.

“Cám - cám ơn anh.”

Gió đêm xoay quần, núi non trùng điệp phía xa như đang mỉm cười cũng như đang chìm trong giấc ngủ, tiếng sóng triều cuồn cuộn như ẩn như hiện, ánh mắt của anh dịu dàng cũng như cái ôm đó khiến cho tim cô đập mạnh. Phút chốc bốn mắt hòa tan với nhau, bầu không khí mập mờ tràn đập không gian.

Sau đó, sau đó... Ôn Noãn hắc xì một hơi thật mạnh.

Anh cười ha hả.

Trương Dực Chẩn vẫn thường giữ nụ cười trên miệng nhưng phần lớn chỉ là nụ cười xã giao, nhưng lần này thực sự xuất phát từ nội tâm.

“Thì ra khi anh cười có má lúm đồng tiền nha!” Cô réo lên giống như Columbus phát hiện ra đại lục mới, “Phải cười thật tươi mới thấy được.”

Mình có má lúm đồng tiền hả? Có lẽ vậy, có điều anh chưa bao giờ được cười thoải mái như vậy nên chưa ai phát hiện, thậm chí chính cả bản thân anh.

Anh từ từ thu lại dáng cười, nhìn cô, “Thực xin lỗi, làm hỏng tóc của em rồi.”

“Em cố ý chải như vậy, có cá tính chứ?” Trước khi đi cô đã làm tóc nửa giờ mới được như thế. Phải, Ôn Noãn thường xuyên có những sáng kiến khác người, ví dụ như dùng pha lê đính lên trên cổ áo làm vật trang trí, hay giống Gypsy lấy dây chuyền làm lắc tay. Đem so thì anh là một người rất nhàm chán, không biết sao cô lại thích anh nhỉ.

Tuy cô may mắn tránh được một kiếp nhưng chưa kịp thở dứt hơi đã trẹo mắt cá chân.

“Nặng lắm sao? Có cần gọi xe cấp cứu chở vào bệnh viện không?”

“Đâu khoa trương như vậy? Tới sáng thì sẽ tự lành thôi.” Cô ngồi lên bậc thang ven đường, “Nhưng e là đêm nay phải phiền anh đưa em về.”

“Tôi cõng em xuống núi.”

“Em nặng lắm đó.” Cô do dự ôm lấy cổ anh, sau khi lớn rồi thì cô không còn được hưởng thụ cảm giác được người khác bế lên lưng nữa.

Cảm giác giao phó sức nặng toàn thân ột ai đó.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Cô rất hiếm khi im lặng không nói chuyện như bây giờ nên khiến anh thấy hơi khó quen.

“Nhớ lại lúc nhỏ.” Lưng cũng như diện mạo của anh, rất đáng tin cậy, khiến cho cô có cảm giác như dù bị đuôi mù không nhìn thấy đường nhưng vẫn thấy an toàn, “Hồi tiểu học em hay lười biếng không chịu đi bộ, cứ mỗi lần như vậy thì ba mẹ sẽ cõng em lên trên lưng, khi vào tiểu học vì sợ bạn bè nhìn thấy sẽ mất mặt nên em đã sửa thói quen lại.” “Ba mẹ của em thật đáng thương, mỗi ngày đều bị em tra tấn như vậy.”

Tuy nói như thế nhưng thực ra anh đang nghĩ cô con gái nũng nịu dễ thương như Ôn Noãn nhất định là hòn ngọc quý trên tay đấng sinh thành, ít nhất mẹ của anh rất thích cô, mỗi ngày đều phàn nàn vì sao hồi trước không sinh con gái.

Thử hỏi trên đời này có ai không muốn đối tốt với cô không? Chóp mũi ngửi được mùi sữa thơm nhẹ như trẻ con trên cơ thể cô khiến nét mặt của anh bất giác trở nên nhu hòa.

Trương Dực Chẩn chưa từng gặp cô hồi nhỏ nhưng lại giống như rất quen, giống như chỉ cần có thể nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy.

“Trước giờ em chưa từng khiến ba mẹ phiền lòng hả?”

“Phiền não lớn nhất mà em mang tới cho họ đó là không mang tới bất kỳ phiền não nào cho họ.”

Tuy mấy lời này rất mâu thuẫn nhưng đó là sự thật. Ba mẹ thân yêu của cô ở ngay ngày đầu tiên sinh cô ra đã bắt đầu nghiên cứu cách giáo dục như thế nào mới dạy được bé ngoan. Họ hết tham khảo sách rồi lại chạy đi nghe tọa đàm, còn định sẵn đầy đủ kế hoạch hoàn mĩ. Nội dung bao gồm: cách ứng xử khi trẻ em nói dối, không thích ăn cơm, trốn học, yêu sớm, không biết quản lí tài sản... vân vân và vân vân...

Tiếc rằng khổ tâm của bọn họ đã không có đất dụng võ. Từ nhỏ cô đã có hạnh kiểm tốt, quan hệ với bạn bè hòa hợp khiến cho cha mẹ hoàn toàn không có cơ hội thể hiện uy quyền của bậc trưởng bối trong nhà.

Anh nghe cô liếng thoắn kể mấy chuyện vặt vảnh tấm bé, kể về những người bạn khuê mật năm xưa, kể về các hoạt động đoàn trường, kể về tin tức bát quái - nói mãi cũng không hết, cũng cười không biết chán. Hơn nữa Ôn Noãn có thể nói một chuyện rất bình thường đến ra hình ra dáng, rất lôi hút người nghe. Anh nghĩ, đây có lẽ là “biến thứ tầm thường trở nên thần kỳ“.

Không biết đã qua bao lâu, bài diễn thuyết của Ôn Noãn cũng kết thúc, rồi bắt đầu thành khẩn kiểm điểm, “Ui, xem em nói dai như giẻ rách này, nhất định anh thấy rất phiền.”

“Không sao.” Giọng nói của anh đầy sức sống, “Em muốn thì cứ nói tiếp đi, tôi sẽ lắng nghe.”

Cô trầm mặc, lâu sau mới hỏi khẽ, “Trương Dực Chẩn, anh như vậy không thấy vất vả hả?”

“Yên tâm, tuy em có hơi nặng nhưng tôi còn cõng nổi.” Hiếm lắm anh mới có ý định chọc ghẹo ai đó, “Hồi trước tôi từng tập vác bao cát.” Thực ra thân hình của cô nhẹ bổng, giống như một sợi lông chim.

“Em không phải nói việc anh cõng em xuống núi. Trương Dực Chẩn, anh tốt như vậy, việc học lại ưu tú, con người lí trí, không nổi giận với người phiền chán như em, luôn nhã nhặn với bất cứ mọi người, anh như vậy không thấy vất vả sao?”

“Tôi không gượng ép bản thân làm những điều đó. Có lẽ do tính cách, trời sinh tôi đã như thế, quen rồi.”

Nhưng mình... có thực chưa từng hâm mộ những người không sắp đặt tương lai cho bản thân không?

Giống như Ôn Noãn.

“Vậy còn em? Em tùy hứng như vậy, suy nghĩ cái gì là làm cái đó, em không cảm thấy tánh mạng của con người rất ngắn ngủi, lãng phí như vậy có hay không?”

“Đúng nha, vì vậy em cảm thấy thực ra hai chúng mình rất hợp nhau, có thể bổ sung chỗ thiếu sót cho nhau.”

Cô thật đúng là không từ bỏ bất cứ cơ hội tẩy não nào cả.

Trương Dực Chân nhoẻn miệng. Anh không được như Ôn Noãn, anh sẽ không lãng phí sức lực vào những việc nằm ngoài tầm kiểm soát, hi vọng xa vời, có khả năng thất bại hay không nhận được thành quả.

Làm một việc không được hồi báo cũng không có bất cứ ích lợi gì, có ai nguyện ý?

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại nguyện ý.

Tình yêu của cô không toan lo được mất, không cầu có thể bình yên rút lui, phóng khoáng không hề gò bó, có vẻ xa xỉ, thậm chí có thể xem là mù quáng, tựa như biển lớn vừa sâu vừa rộng, nhưng lại trong suốt thấy đáy.

Có lẽ, cái gọi tình yêu chân chính cũng không hơn gì như vậy.

“Em rất lạ.”

Vì sao anh luôn bảo cô kỳ lạ?

Thật lâu về sau, Ôn Noãn rãnh rỗi không có việc gì làm nhìn gương vừa nghĩ vừa tủi thân.

Chẳng lẽ diện mạo của cô “không được bình thường” lắm hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.