Chương 4:
“Thời gian trôi qua thật mau, mới đó lại một năm trôi qua. Bởi vì thấy cậu đáng yêu nên muốn quan tâm cậu. Buổi tối nhớ đắp chăn, coi chừng cái móng heo của cậu lạnh cứng. Rãnh rỗi thì kiếm xương gặm, có thể bổ sung can-xi. Đừng mắng tớ, sinh nhật vui vẻ!”
Ôn Noãn cúi đầu đọc tin nhắn chúc mừng do đứa bạn thân thời cấp ba gửi tới cùng một tệp ảnh mì trường thọ đính kèm. Cô ghé đầu lên mặt bàn lành lạnh, hỏi Tống Hành Vân ở bên trái, “Cậu nói xem tớ có nên gửi tin nhắc Trương Dực Chẩn hôm nay là sinh nhật của tớ không?”
“Chẳng phải cậu đã nói cho anh ta biết trước rồi sao?” Hành Vân múa viết như bay, giáo sư giảng kiến thức kế toán tài vụ rất nhanh nên chữ viết như sông Trường giang ở trên trời trút xuống, trút nhiều tới mức biển cũng chứa không hết.
“Tớ nghĩ anh ấy đã quên. Hồi sáng gặp nhau trong lúc chạy bộ, anh ấy chỉ nói với tớ một câu 'chào buổi sáng' rồi thôi.” Ôn Noãn ngoác miệng thở, “Tớ mỗi năm chỉ có một lần sinh nhật thôi.”
“Híc, không nhắc tới chuyện thương tâm đó nữa. Hành Vân ơi, cậu muốn tặng tớ quà gì?”
“Cậu muốn gì?”
“Hơi khó nói, tớ muốn nhiều lắm - hay dứt khoát cậu tặng tớ 10,000,000 nha?”
Hành Vân xé một mảnh giấy nhỏ viết một chuỗi số la tinh 10,000,000 sau đó đưa cho con quỷ khó dây ở bên cạnh, “Nè, cho cậu 10 triệu.”
“Tớ nói 10 triệu Nhân dân tệ cơ!” “Yêu cầu của cậu cao quá.” Thảm rồi, ông thầy dạy kế toán tài vụ bôi mất phần cô chưa viết xong rồi bắt đầu viết thêm một đống mới.
Tần Vị Dương ngồi ở bên phải cô cầm tờ giấy đó lại, “Muốn nhân dân tệ cũng dễ thôi.” Anh ta cầm bút viết thêm ba chữ 'Nhân dân tệ' sau chuỗi số đó.
Ôn Noãn tức banh phổi đưa chân giẫm anh ta.
Giáo sư đứng trên bục giảng ho khan vài tiếng cảnh cáo nhưng không biết có hiệu quả hay không. Thói đời thay đổi, nhớ ngày trước lúc ông đi học phải kính trọng với thầy giáo biết là bao, cho dù muốn quậy trong tiết học cũng không đủ can đảm để quậy.
“Bạn học nữ mặc áo màu xanh ngồi ở hàng thứ tư, xin mời lên trước máy tính trình bày loạt công thức này.”
Ôn Noãn chưa biết người được gọi là cô mà nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện mình đang mặc áo màu xanh lại còn ngồi ở hàng thứ tư nữa. Thế nhưng, vừa rồi thầy giảng gì nhỉ?
Hành Vân chịu thua, vừa rồi cô cũng bị quấy rầy nên không biết gì cả. Nhìn thấy câu hỏi trước màn hình máy tính, Ôn Noãn yên lòng.
“Hãy dùng Excel để tính toán phần trăm tiền mặt lời ra của bạn. Giả thuyết bạn đầu tư một nhà hàng, vốn đầu tư ban đầu là 700,000 đồng, dự định thu nhập trong năm tháng đầu là 120,000 đồng; 160,000 đồng; 200,000 đồng; 230,000 đồng; 280,000 đồng.”
Cô nhún vai, nhanh chóng xuất kết quả trong khung E5: 11%.
Giáo sư kế toán tài vụ khó tin chuyện cô giải nhanh được như thế, tức giận tới nỗi quên cả việc bảo cô trở về chỗ ngồi mà tiếp tục vùi đầu vào bài giảng. Cô xòe ngón tay chữ V, đắc ý lắc lắc với bạn học rồi đi xuống bục giảng.
“Cậu khi nào lại chịu học tập nghiêm túc vậy?”
Ôn Noãn dựa lên vai của Hành Vân, “Cậu có biết sinh vật biển chia thành mấy loài lớn không?”
“Biết rõ, nhưng có liên quan gì tới bài học?”
“Chẳng phải cậu biết do Ngô Đạc học sinh vật hệ hả? Nguyên nhân tớ học lập trình cũng giống như nguyên nhân cậu biết phân loại sinh vật biển.”
Hành Vân hết nói nổi nên chỉ biết cười trừ.
Cửa cửa hàng tiện lợi trong trường học có hai cây ngân hành cao lớn, ở giữa là một chiếc xích đu tre có khung dây thô to. Tan học xong, Ôn Noãn cầm cây kem vị chocolate ngồi trên xích du với Hành Vân.
“Chiều này Như Anh muốn rũ tớ đi lựa bánh kem tặng tớ, cậu có muốn đi chung không?” Gần đây Hành Vân rất có mắt thẩm mỹ, cái mà cô chọn chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tống Hành Vân lắc nhẹ đầu.
“Không được, tớ thấy hơi mệt.”
“Vậy cậu định làm gì, ngồi ở đây nhìn lá rụng?”
“Nhìn lá rụng có gì không tốt chứ? Có một tác gia từng nói: sau khi con người lớn lên mới biết, có thể nhìn ngắm khung cảnh lá rơi tịch mịch là một điều đẹp đẽ nhất trong đời.”
“Cậu thì cô đơn gì chứ? Cậu không như mình, mình hiện tại đã hiểu sâu hiểu sắc cái cảm giác đau khổ mà thầy Lỗ Tấn từng cảm nhận: lý tưởng tuy có, nhưng không đường để theo.”
Ở phía xa bên tay phải có một dãy lầu dành cho công chức, khu vực đó được gọi là Mai viên. Nghe nói trai gái yêu nhau rất ghét đi qua bên đó, không phải vì sợ bị thầy cô bắt gặp mà vì hài âm của Mai viên là không có duyên phận.
Nhưng ngày mưa hôm đó, đoạn đường Trương Dực Chẩn tiễn cô về ký túc xá từng đi qua khu đó.
Giữa cô và anh, có phải đã định sẵn là không có duyên phận với nhau.
“Đừng có đánh đồng nữ nhi tình trường của cậu với lý tưởng vĩ đại của người ta có được không?” Hành Vân nhấc cao hai chân làm dáng như té xỉu, tuy là cử chỉ bất nhã nhưng nó xuất hiện trên người cô lại không hề khó coi. “Ài, Hành Vân yêu dấu. Cậu có biết cách theo đuổi con trai không?”
“Tớ không biết.” Cô chịu thua, “Tớ không có kinh nghiệm theo đuổi con trai.” Chỉ có kinh nghiệm được con trai theo đuổi.
“Cậu thật híp bi.”
“Thực ra giống cậu lúc này thì tốt hơn.” Ánh mắt của Hành Vân mờ mịt, “Không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc. Hồi ức luôn dừng lại ở lần đầu gặp nhau chứ không bị những phiền đau ngày sau ăn mòn. Có vài người cậu có thể quen nhưng không thể yêu mến; có vài người cậu có thể yêu mến, nhưng không thể ở cùng nhau.”
“Quá thâm ảo, tớ nghe chẳng hiểu gì hết.” Ôn Noãn chẳng hiểu Hành Vân trở thành bà chị tâm lý từ lúc nào rồi.
“Thực ra tớ cũng không hiểu.” Tống Hành Vân cười trừ, nhìn thấy hai con chim nhỏ đang sôi nổi kiếm ăn trên cục gạch phía trước thì yêu thích chỉ trỏ, “Cậu xem đôi chim sẻ đó đáng yêu biết mấy.”
“Cậu biết con nào mà chim đực con nào là chim cái không?”
“Híc, tớ không biết.” “Vậy đó.” Ôn Noãn yếu ớt chỉ chỉ, “Vậy nên cậu chỉ có thể nói đó là hai con chim sẻ chứ không thể gộp chúng nó lại thành một đôi. Giống như tớ với cậu, không phải một đôi.”
Hành Vân cười run mình, sau đó đoan chính thở dài, “Xem ra tâm trạng của cậu thực sự không vui.”
Trước giờ Ôn Noãn rất vui vẻ, thường hay ngẩn ngơ cười một mình nhưng nụ cười của cô hôm nay rất nhạt, không hề vui vẻ.
“Cậu cũng thấy tớ lạ?”
“Bị cảm còn ăn kem, bình thường mới lạ.” Cô bất đắc dĩ liếc nhìn bầu trời, dùng chân đẩy xích đu.
“Khi tâm trạng tớ không vui thì chỉ có đồ ngọt mới có thể trấn tinh thần.” Hành Vân bỏ nụ cười ra khỏi gương mặt của cô, “Lên phòng y tế uống thuốc chưa?”
“Cái người bác sĩ Mông Cổ ấy cho tớ uống thuốc cam trùng, vừa chẳng có tác dụng vừa đắng le lưỡi. Uống xong một ly nhỏ đó thì ăn cả hết nửa hộp mơ ngọt cũng còn thấy đắng.” Ôn Noãn nhăn mũi lại như mèo kitty.
“Phải đắng thì mới trị hết bình.”
“Thuận theo tự nhiên vậy, cảm mạo có thể đề phòng ung thu, tớ muốn tự dùng sức đề kháng của mình để ép vi khuẩn biến đi.”
“Rồi rồi rồi, đề phòng ung thư! Nếu cậu thực sự muốn sống lâu trăm tuổi thì tốt nhất đừng yêu đương, “Trời nếu có tình, trời sẽ già!”, người mà đa tình thì chết sớm!” Tình yêu đơn phương cũng cần thượng đế chúc phúc, “Mà nói chuyện khác đi, nếu như cậu cũng cuồng nhiệt tiếng Anh như Như Anh thì tốt biết mấy, ít nhất cho tới thời điểm này rồi mà vẫn chưa đậu cấp 4.”
Ôn Noãn ăn hết miếng kem cuối cùng, bỗng dưng nhảy cửng người ra sau.
“Cậu muốn mua gì à?” “Nhắc tới tiếng Anh, tớ muốn mua thêm một cây kem nữa để tự an ủi mình.”
Bầu trời mùa thu vừa trong vừa rộng, bất chợt có một áng mây lướt nhẹ qua. Trên cây ngân hạnh cao bằng bốn tầng lầu, một con ve đang ngâm vịnh những giai điệu cuối thu.
Giáo sư dạy vi phân liến thoắn miệng giảng tích phân Lebesgue, Trương Dực Chẩn không yên lòng, ánh mắt thẩn thờ nhìn ra cửa sổ.
Đối diện cửa sổ phòng học trên lầu ba không xa là nhánh cây của hai cây ngân hạnh, gió thu lướt qua thổi rớt lá vàng rơi đầy đất. Ôn Noãn từng nói hai cây ngân hạnh này do một vị quan tiến sĩ triều Thanh trồng, đã gần 200 năm tuổi, ở bên cạnh cây cũng có bảng giới thiệu về lịch sử của cây này nhưng anh chưa bao giờ để ý tới.
Anh thực sự chưa bao giờ quan tâm tới lai lịch của mấy thân cây ven đường, anh học ở trường này ba năm, sống trong thành phố này hai mươi mốt năm nhưng lại không rành chuyện bằng một cô gái đến từ xứ khác như Ôn Noãn. Có lẽ sinh mệnh của anh quá bằng phẳng nên không quen việc thưởng thức phong cảnh ở ven đường.
“Bên ngoài có phong cảnh kỳ lạ nào hút hồn hay sao mà ngươi nhìn tập trung như vậy?” Diệp Phỉ Dương lấy sách đập đập hồi lâu mới kéo chú ý của Trương Dực Chẩn về.
“Phỉ Dương, cậu thấy tặng quà sinh nhật cho bạn bè nên chọn gì mới hợp.” Anh dò hỏi.
“Còn phải xem ngươi muốn tặng cho ai nữa, con trai hay con gái?” Diệp Phỉ Dương trả lời.
“Tặng cho Ôn Noãn, hôm nay là sinh nhật em ấy.” Phỉ Dương cũng là con gái, chắc hẳn sẽ biết em ấy thích gì.
“Là em ấy hả.” Diệp Phỉ Dương nằm kê đầu lên quyển vở trên bàn, “Ngươi thích thì tự đi mà mua, ta không quen với em ấy, sao biết sở thích của em ấy chứ.”
“Cậu dứt khoát tặng bản thân cho em ấy là tốt nhất, tớ thấy món quà em ấy thích nhất chính là cậu đó.” Bạn nam tóc đỏ ngồi ở đằng trước cười hè hè đề nghị.
“Nói xàm.” Anh đẩy vai của bạn nam đó lại.
“Tớ biết, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây, còn không cậu chắc chắn sẽ không thích Ôn Noãn.” Nếu người Ôn Noãn theo đuổi là cậu ta thì cậu ta nhất định không kéo dài tới hai phút đã đầu hàng, giang hai tay hai chân hoan nghênh em ấy. Thời này kiếm đâu ra một cô gái vừa chủ động lại hoạt bát như vậy nữa chứ. Nhưng em ấy muốn đeo đuổi Trương Dực Chẩn thì là chuyện không thể, còn nhiều cô gái có điều kiện tốt hơn em ấy ở kia kìa, “Vẫn là hoa khôi hệ ngoại ngữ lôi cuốn nhất, Trương Dực Chẩn, ấn tượng của cậu với cô ấy thế nào?”
“Tốt.”
Hoa khôi hệ khoa ngữ? Ai vậy nhỉ? Anh chẳng có ấn tượng gì cả nhưng không thể làm mất mặt con gái người ta trước mặt mọi người. “Vậy thì mau bàn chuyện yêu đương, đây là mùa yêu đương, người cô đơn rất đáng thương.” Cậu tóc đỏ hận không thể thay anh nhận lấy người đẹp đó, “Sao không ai theo đuổi tớ hết vậy? Thực ra tớ cũng là một nam nhân tốt nha.”
“Ngươi?” Diệp Phỉ Dương cười, “Ngươi rãnh thì đi dạo quanh khu sinh viên nước ngoài tới trường du học đi, biết đâu sẽ có người theo đuổi thì sao.”
“Sao sao, cậu thấy tớ có diễm ngộ với người nước ngoài hả?” Cậu ta kích động thấp giọng.
“Phải, nghe nói mắt thẩm mỹ của người nước ngoài khác với chúng ta, biết đâu ngươi hợp khẩu vị đặc thù của mấy ẻm.”
“Diệp Phỉ Dương!!!” Thì ra cô đang nói móc cậu khiến cậu tức điên tới mức tóc muốn dựng đứng lên, “Miệng mồm xấu tính như vậy coi chừng sau này không gả được ai mà chỉ có thể khóc thầm trong chăn.”
“Ta là người chủ nghĩa độc thân, không giống như ngươi suốt ngày chỉ biết nữ nhi tình trường, yêu tới yêu lui thật nhàm chán.” Cô lấy viết chọt chọt Trương Dực Chẩn, “Ta nói đúng không?”
Anh lại như không nghe.
Nhìn theo lá rơi thấy Ôn Noãn cùng bạn đang ngồi trên xích đu. Cô mặc áo phông màu phấn nhạt cùng quần jean, một tay cầm kem một tay cầm khăn giấy, ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh trên người cô. Nhưng cô dường như có vẻ không được vui, quơ quơ đấm tay nhỏ thị uy với bạn gái bên cạnh, anh nhìn một hồi thì lòng thấy mềm mại.
Đêm đó ở chân núi Lao Sơn, anh hỏi: “Cảm giác là một thứ hư vô mờ mịt, em tin nó tồn tại hả?”
Cô dí dỏm hỏi lại, “Không khí cũng là thứ hư vô mờ mịt, anh cũng không tin nó tồn tại hả?”
“Thích một người nhưng không được đáp trả, như vậy không khổ sao?”
“Nếu như người mà anh thích không phải em thì em sẽ khóc.” Cô bĩu môi giả vờ khổ sở nhưng nhanh chóng nở nụ cười, “Nhưng sẽ không hối hận. Em luôn tin tưởng, thích một ai đó là hạnh phúc. Nếu yêu sâu đậm một ai đó thì mới có thể yêu thế giới này hơn.”
Khi nói những lời ấy thì giọng điệu của cô có vẻ trưởng thành và nghiêm túc hiếm thấy, ánh mắt sáng sủa vụt sáng dưới ánh trăng khiến anh nhìn thấy đau lòng. Anh hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Vì sao em lại thích anh?”
“Em không biết, em chỉ biết bất kể lúc nào hay ở đâu, chỉ cần gặp gỡ thì anh sẽ cuốn hút ánh mắt của em, bất kể tâm trạng của em buồn hay vui, em đều muốn chia sẻ nó cho anh.”
Trên bảng đen viết đầy kiến thức, máy chiếu phát hết hình này đến hình khác, nhưng anh chỉ nghiêng mặt nhìn cô đang tung người nhảy ở dưới, trên tay cầm một cây kém khác trở về. Bất kể lúc nào hay ở đâu, chỉ cần gặp gỡ thì sẽ bị thu hút, như thế có phải thích hay không?
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là chân trời hay góc bể, không phải là sinh ly tử biệt cũng không phải là tôi đứng trước mặt em nhưng em không biết tôi yêu em mà là nhìn hàng loạt chiếc bánh kem với nhiều kiểu dáng xinh đẹp qua cửa kiếng tủ lạnh nhưng không cách nào mua hết.
Hai mắt Ôn Noãn sáng ngời nhìn bánh ngọt đủ kiểu dáng mê người ở phía trước, cứ cách vài giây lại than thở, “Như Anh, Như Anh, cậu tới đây góp ý giúp tớ với. Tớ choáng váng không còn biết trời trăng mây gió nữa rồi.”
“Muốn tớ chọn thì... mua cái rẻ nhất đi.” Như Anh ngồi trên dãy ghế mây trợn mắt nhìn chuông gió màu hổ phách trên trần nhà, trời ạ, chỉ chọn một chiếc bánh kem thôi mà cũng phiền như vậy, cô đã đợi lâu tới độ sắp biến thành tượng đá luôn rồi. Bánh kem xinh đẹp mấy khi ăn vào bụng cũng bị phân hủy. Biết trước sẽ không tới Tụng Phường, đắt cắt cổ, nhưng Ôn Noãn nói thích quảng cáo ở cửa tiệm này. Gì mà “ngọt ngào hơn cả nụ hôn của người bạn yêu”, rõ là, thế gian đâu còn nhiều đôi trai gái nào si tình nữa rồi.
Không biết cô mua bánh kem hay mua lời quảng cáo nữa.
“Vậy đi.” Tiểu thư bán hàng tươi cười như hoa đề nghị, “Hay để người trang trí của chúng tôi sẽ vẽ một bức tranh ngẫu hứng ngay tại chỗ được không? Là độc nhất vô nhị, ngài chỉ cần đợi nửa tiếng là xong ngay.”
“Hay quá, cứ làm như vậy đi, tôi muốn hoa quả đính trên bánh ngọt là kiwi.” Rốt cuộc cô cũng thấy hài lòng mà ngồi chờ với Như Anh, “Tiểu thư, sẵn tiện lấy giúp tôi hai cái bánh lăn.”
“Muốn ăn bánh lăn thì tự mình trả tiền, không tính trong quà của tớ.”
“Quỷ keo kiệt.” Cô le lưỡi.p>
Chuông điện thoại vang lên, cô luống cuống nhận, không biết có phải Trương Dực Chẩn đột ngột cắn rứt lương tâm muốn chúc mừng sinh nhật cô?
Rất thất vọng, người gọi tới là Ngô Đạc.
Cô vểnh tai nghe anh hỏi Hành Vân đang ở đâu.
“Hành Vân?” Ôn Noãn suy nghĩ, “Em cũng không biết cậu ấy ở đâu nữa. Chắc là ở ký túc xá. Điện thoại trong phòng trọ có lẽ không điện được đâu, anh thử điện vào di động của cậu ấy xem.”
Trong tấm áp phích treo trên vách tường, một bé gái đáng yêu nhắm hai mắt chắp tay trước ngực thổi nến bánh kem sinh nhật: mỗi năm một điều ước.
Ôn Noãn chắp tay trước ngực, lầm bầm nên ước gì mới tốt, “Hay tớ học theo quảng cáo ước thế giới được hòa bình vậy.”
“Cậu coi mình là chúa cứu thế hay Quán Thế Âm bồ tát? Sao không ước Trương Dực Chẩn thích cậu.”
“Ngày đó ở núi Lao Sơn ước rồi nhưng không có tác dụng. Tớ nghĩ mấy ông thần tiên sống thanh tâm quả dục không cưới vợ lấy chồng nên chắc chắn sẽ không độ chuyện yêu đương đâu.”
Như Anh tức giận trợn mắt nhìn trần nhà, cầu nguyện chỉ đơn thuần để an ủi tâm linh thôi, tưởng có thật hả.
“Vậy thì ước cậu thi đỗ coi có vẻ thực tế hơn.”
“Không cần ước tớ cũng nhất định thi đậu, hơn nữa nhất định cao điểm hơn cậu!” Cô đang nắm chặt nắm đấm thề thốt, chợt nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
là Trương Dực Chẩn.
“Anh tới từ lúc nào?” Cô khẩn trương hỏi, hy vọng anh không biết thảm trạng tiếng Anh của cô.
“Vừa tới, chuẩn bị mua ít bánh kem tặng làm quà sinh nhật cho em.” Anh đã nghĩ tới nhiều thứ nhưng không thấy cái nào hợp cả. Cũng không thể nghe theo lời tên nọ lấy bản thân làm quà sinh nhật. Tặng bánh kem làm quà sinh nhật là an toàn nhất. Hơn nữa, Ôn Noãn hẳn sẽ thích ăn, khẩu vị gần đây của cô rất tốt, bất kể ăn thứ gì cũng đều thấy ngon, anh từng ăn thử mấy món cô gọi nhưng không ngon như lúc ngắm cô ăn.p>
Chuông di động vang lên, cô tức giận hô vào điện thoại, “Bạn học Ngô Đạc, rốt cuộc bạn trai của Hành Vân là anh hay em, lẽ ra anh phải biết rõ hành tung của cậu ấy hơn em mới phải chứ?” Cô hoàn toàn mất hết kiên nhẫn tắt cuộc gọi thứ ba trong ngày của Ngô Đạc, thiệt là, muốn đi khắp chân trời góc bể với bạn gái thì cũng đừng nên cắt ngang cơ hội gặp mặt của cô với Trương Dực Chẩn!
“Vừa rồi bọn em chọn bánh kem rồi. Anh tặng thứ khác được không? Bánh kem ăn xong thì hết, chi bằng anh tặng em một món quà có thể giữ thật lâu?”
Trương Dực Chẩn suy nghĩ, “Có.” “Là gì vậy?” Mặt mũi cô đầy vẻ mơ ước chờ đợi món quà ngạc nhiên từ anh.
“Giúp em bổ túc tiếng Anh.” Trương Dực Chẩn nhướng mày, “Không có thứ nào có thể giữ lâu, chỉ có kiến thức mới mãi mãi không biến mất.”
Một con quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu của Ôn Noãn.
“Hồi nãy anh nghe hết rồi?” Cô che miệng lại, “ngạc nhiên” tới mức suýt khóc, có thể đổi thứ khác được không, “Tại cuộc thi trước cơ thể em không khỏe cho nên mới không phát huy hết khả năng.”
Cái cớ của cô lập tức bị Như Anh nhẫn tâm phủ định, “Tớ ngồi ở bên cạnh cậu, tận mắt thấy cậu lạnh lùng trừng mắt nhìn bài thi, còn cúi đầu cắn bút, đâu có gì bất thường đâu? Mà có thiệt thì đổi lại là tớ, cho dù phát sốt 39 độ thì tớ cũng có thể thi đậu tiếng Anh cấp 4.”
“Dù sao năm nay tớ nhất định thi được điểm cao hơn cậu.” Ôn Noãn lén giựt nhẹ ống tay áo của Như Anh, cậu không thể cho tớ chút mặt mũi nào hay sao?
“Hứ, điểm của tớ cao nhất lớp đó.”
“Chúng ta cá cược đi, nếu như cậu có thể thi đậu thì... tớ liền làm trâu làm ngựa cho cậu.”
“Tớ không thèm trâu với ngựa, phải cho chúng nó ăn đúng giờ nữa. Cậu trả tiền vé xe lửa cho tớ đi.”
“Được, con gái nhất ngôn tứ mã nan truy.”
“Vậy, em còn muốn đổi quà khác không?”
“Có thể sao?”
“Em không vui hả?”
Cô uể oải cúi đầu, mở to mắt ủy khuất nhìn anh, “Em rất vui!”
“Đừng làm vẻ mặt như vậy. Cười lên, em cười nhìn rất đẹp.”
Thật hả? Anh, anh nói cô cười nhìn rất đẹp.
Tâm trạng phiền muộn vừa rồi bỗng chốc tan biến, chỉ một câu nói của anh thôi đã đủ đưa cô lên tới thiên đường.
Trương Dực Chẩn ơi Trương Dực Chẩn, tại sao anh lại là Trương Dực Chẩn?
Một ngày tốt đẹp biết mấy, tiếng Anh xấu xa biết mấy.
Ôn Noãn xách túi đi vào cửa sau lớp tự học. Nhìn thấy bóng lưng của Trương Dực Chẩn, cô rón rén đi tới phía sau anh, đưa tay bịt mắt anh lại, cao giọng nói: “Đoán xem là ai?”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh chiếu lên cơ thể, tầm nhìn của anh bị bàn tay lành lạnh của cô bịt kín chỉ chừa lại một khe sáng. Bước chân của cô tuy rất nhẹ, chẳng khác gì so với những nữ sinh khác nhưng Trương Dực Chẩn có thể nhận ra.
Nhưng anh không trả lời.
“Anh không chịu đoán thì chán lắm.”
“Trừ em ra thì còn ai làm trò đó?”
Anh nhìn Ôn Noãn lấy ra một chai nước khoáng, rồi điện thoại, son môi dưỡng ẩm, khăn giấy, thậm chí một gói khoai tây chiên - cuối cùng mới không cam tâm tình nguyện lấy ra một quyển CET4.
Anh lấy bút máy gõ vào trán cô: “Lười như vậy, không sợ sau này không kiếm nổi việc làm sao?”
“Em chỉ dở tiếng Anh thôi, nó là thiên địch của em. Trừ môn đó thì các môn khác của em không có vấn đề gì cả, tương lai nhất định sẽ là một professional woman xuất sắc!”
Anh sặc một tiếng: “Em có biết nó có nghĩa là gì không?”
“Nhân viên nữ.” Anh nhíu mày: “Nhân viên nữ là career woman. Đừng có ghép bừa ghép càn, nghĩa của từ professional woman không phải là nhân viên nữ.”
“À.”
Ba tiếng sau, cô đuối sức nằm ườn lên mặt bàn giả chết, “Em sắp trờ thành liệt sĩ rồi, trên bia một nhất định phải khắc một dòng chữ người hiến thân vì sự nghiệp trao đổi Trung - Anh.”
“Anh dạy miễn phí mà chưa nói gì còn em thì lại phàn nàn?”
“Em chỉ không rõ, tại sao người Trung Quốc lại phải học giỏi tiếng Anh?”
“Không ai bảo em phải giỏi, chỉ cần thi đậu cấp 4 là được. Nhưng đừng nói với anh không thi đậu cấp 4 thì em vẫn vui vẻ.”
“Con điểm không đại biểu được gì cả.” Cô vẫn không tình nguyện mà lầu bầu, “Rome không phải được xây xong trong một ngày, tiếng Anh cũng không thể học giỏi trong một ngày. Hôm nay tạm dừng ở đây nha?” Ôn Noãn cầu xin bằng nét mặt khổ sở, sau đó nhanh dọn sách rồi nhắm mắt ngó lơ.
Thực ra trừ câu hỏi tiếng Anh xấu xí hung trợn ra thì cô rất thích được Trương Dực Chẩn bổ túc, khi lắng nghe giọng nói trầm thấp của anh thì cô sẽ quên ngay áp lực của việc học; khi giải được một câu hỏi khó thì anh thường cho cô một nụ cười cổ vũ khiến cô vui vẻ suốt cả buổi trời.
Cô đứng dậy nhìn xung quanh, dãy lầu hệ toán là một kiến trúc ba tầng, phòng học không lớn, đầu phòng học có bục giảng tròn tròn đáng yêu, trên nóc treo chùm đèn thủy tinh trang trí, vách tường lát gỗ màu cà phê, rất giống một căn biệt thự nhỏ dùng để nghỉ mát.
Đáng tiếc ngoài ban công trừ hai cây ngân hạnh dạt dào ý thơ thì chỉ có một dãy lầu sắp hỏng bị bỏ hoang. Nghe nói rằng đó là hồi trước nhà trường cho xây thêm lớp hệ toán nhưng không được duyệt chất lượng an toàn nên luôn bỏ ở đó không sử dụng, trở thành 'câu hỏi còn sót lại trong lịch sử'.
“Nếu như dở dãy lầu sắp hỏng đó thì tốt biết mấy, có thể đứng trên ban công ngắm mặt trời lặn.”
“Em muốn dùng biện pháp nào để dở tòa lầu đó, Ngu công dời lầu hay học theo phần tử khủng bố đánh bomb cảm tử.” Anh cười khẽ.
“Sẽ có cách hay hơn.” Ôn Noãn mơ mộng, “Đợi tới đợt thu nhận ý kiến của sinh viên em sẽ đề ra yêu cầu đó.”
Đề ra yêu cầu thì dễ, đến Đảng cũng nói công dân có quyền tự do ngôn luận mà, có điều yêu cầu đó có được thụ lý hay không thì khó nói. Anh thấy những đợt tiếp thu ý kiến sinh viên những năm trước chỉ có một yêu cầu được thông qua còn lại đều bị bác bỏ.
Cũng không biết ai đã đề nghị, nói trang thiết bị ở phòng làm việc của hiệu trưởng quá đơn giản, nên sửa chữa để thể hiện thân phận cùng địa vị của hiệu trưởng nhà trường.
Quả nhiên qua ngày hôm sau ở phòng làm việc của hiệu trưởng xuất hiện ngay thảm trải sàn tích điện.
Rời khỏi phòng học, cô giống như người vừa chạy trốn khỏi trại tập kết Oświęcim.
Nhưng đến khi xuống cầu thang thì cô lại hoạt bát trở lại, “Tối qua chúng em thảm lắm luôn, chúng em chỉ nhớ cắm nến vào bánh kem nhưng quên đã xài hết quẹt diêm, chúng em đi gõ cửa tất cả phòng trọ khác nhưng không ai trong phòng trọ nữ có bật lửa cả, sau đó đi tới cửa hàng tiện lợi trong trường cũng không thu hoạch được gì.” Công cuộc cấm hút thuốc của nhà trường tiến hành triệt để quá. “Anh có biết hôm qua cầu nguyện như thế nào không?”
“Hứa Gia cầm một thanh đèn khẩn cấp đặt ở chính giữa bánh kem, sau đó mở điện giả làm nến, đợi khi em cầu nguyện xong rồi thổi nó thì tắt điện.”
Nhưng thật tiếc mớ nến xinh đẹp mà cô với Như Anh đã chọn. Nghe người bán hàng nói cây nến màu xanh lá khi đốt lên sẽ xoay tròn tách thành đóa hoa giống như pháo bông.
Đến góc quẹo, cô nhảy lướt qua ba bậc thang chót.
Trương Dực Chẩn cẩn trọng nắm lấy tay cô, “Cẩn thận.”
“Không sao.”
Mấy sinh viên hệ toán đi từ dưới lầu lên kinh ngạc nhìn cảnh đó.
“Trương Dực Chẩn, bạn gái em hả?” Cô trợ giảng đẩy gọng kiến đi tiên phong làm người đầu tiên đặt câu hỏi. Cô chỉ mới tốt nghiệp được mấy năm nên vẫn thích những chuyện bát quái như thiếu niên.
Trương Dực Chẩn luôn có thói quen giữ khoảng cách với người khác nên dù là con trai thì cũng không thể thân cận.
“Phải.”
“Thật hả? Chúc mừng.”
Chờ bạn học của anh đi xong, tinh thần của Ôn Noãn vẫn ngây ngốc, nét mặt ngô nghê.
“Anh vừa nói, em là bạn gái của anh? Em - em có nghe nhầm không?” Cô nói chuyện rất nhỏ tiếng, giống như đang sợ hãi.
“Nếu em không muốn thì anh sẽ thu hồi lại.”p>
“Không!” Cô hoảng hốt lảo đảo về sau nửa bước khiến suýt nữa thì té ngã, “Hàng bán đi không cho trả lại.”
Không chỉ Ôn Noãn, đến cả anh cũng bị đáp án của mình dọa sợ. Khi bị hỏi, anh chẳng hề do dự mà trả lời “phải”, hơn nữa không hề hối hận.
Thì ra thích một ai đó là chuyện rất tự nhiên, không cần đắn đo, không cần lãng phí sức lực.
“Anh chờ một chút.” Ôn Noãn đi mất, một lát sau, cô cầm hai chai Bacardi Breezer 300 ml về.
Anh hơi khó hiểu.
“Chúc mừng anh với em bắt đầu yêu đương.” Cô nói một cách hiển nhiên.
“Không phải ký hợp đồng công trình gì cả, sao phải chúc mừng.”
Muốn ký thì có gì khó. Cô cầm tay phải của Trương Dực Chẩn, duỗi ngón tay út ra ngoéo tay, đó là hợp đồng của họ.
“Uống rất ngon. Em còn tưởng rượu sẽ đắng chát, không ngờ lại mát ngọt như vậy.” Cô không biết uống rượu nên chỉ lấy đại hai chai trong ngăn lạnh, nguyên nhân chọn rượu này là vì nó có màu hổ phách xinh đẹp, mà vỏ chai cũng rất đẹp, rất thích mắt.
Cô cụng chai rượu trong tay anh, tiếng thủy tinh va chạm kêu cách cách rất vui tai, “Cạn ly.”
Vị rượu Bacardi Breezer rất nhạt, có mùi thơm giống nước trái cây nhưng anh mới nhấp một hớp thì thấy đã say.
Rượu không khiến anh say mà người khiến anh say.
“Lát nữa chúng ta làm gì?”
“Xế chiều này anh định đi phòng triển lãm công nghệ khoa học.” Anh hơi chần chờ, thoạt nhìn Ôn Noãn không giống cô gái thích công nghệ khoa học. Còn anh thì cũng chẳng ngờ trưa nay mình lại bắt đầu yêu đương.
“Được, em đến thành phố lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được tới phòng triển lãm công nghệ khoa học đó, hôm nay phải thưởng thức mới được.” Cô hăng hái nói.
Nhưng nghĩ lại cũng lạ, đâu có ai mới yêu nhau đã đi tới mấy chỗ chẳng chút lãng mạn như phòng triển lãm khoa học chứ. Nhưng người trong cuộc thì chẳng thấy mâu thuẫn chút nào.
Vé vào cửa do Trương Dực Chẩn mua, xoát vé xong thì cô bỏ vào trong túi xách của mình.
“Em muốn sưu tầm vé vào cửa?”
“Em muốn sưu tầm vé vào cửa những nơi em đi cùng anh.”
Anh nghĩ, nếu vậy thì sau này em có thể sưu tầm được rất nhiều.
Cô nhìn bảng giới thiệu bên cạnh, “Lần sau chúng ta đến thì mang theo thẻ sinh viên, có thể giảm 5%.”
“Không cần đâu. Lần sau em đi mua vé đi. Với em thì không cần giấy tờ chứng mình thì người bán vé cũng sẽ bán giá dành cho học sinh.”
Nét mặt của cô có vẻ ngây thơ giống học sinh phổ thông, nếu như để cô đi mua vé thì rất có thể bị nhận lầm là nữ sinh 16 tuổi yêu đương sớm.
“Anh ganh tị hả? Em vốn trẻ trung ngời ngợi như vậy lâu rồi, biết làm sao được?”