Chương 5:
Thì ra khi con người đang yêu thì sẽ thấy thế giới này khác hẳn, đến cả bầu trời trong xanh hơn, sâu thẳm hơn. Gió thu lướt nhẹ, một vài khóm mây trắng điểm tô giữa bầu trời trong vắt, tất cả mọi sự vật sự việc đều hoàn mĩ vô khuyết.
Ôn Noãn nhón chân gồng mình nhảy lên, cố gắng hái chiếc lá hình quạt tựa như một lớp lụa vàng vướng trên nhánh cây ngân hạnh. Trương Dực Chẩn vịn vai cô rồi đưa tay hái một chiếc lá cho cô.
Thật hâm mộ, vóc người của anh cao quá chừng luôn.
“Oa, anh nói thử xem, tại sao trên thế giới này lại có một lá cây xinh đẹp như vậy?”
Cô đặt chiếc lá hình quạt ấy lên chóp mũi, nhắm mắt lắng nghe hương vị vàng ấm tươi mát của mùa thu. “Mùa thu đẹp quá, không hổ là mùa yêu đương.”
“Sao lại có cách nói đó?” Gọi mùa thu là mùa thu hoạch thì còn tạm được, nhưng tại sao lại là mùa yêu đương?
“Từ đơn tiếng Anh của mùa thu gì?”
Anh đáp, “Fall.”
“Đúng, fall in love fall, uổng cho anh thi tiếng Anh cấp 6 cao điểm quá mà ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng chẳng hiểu.” Cô thích chí kiêu ngạo hất cái cằm nhỏ, “Cho nên em thích mùa thu nhất!”
“Tới mùa đông, nhất định em sẽ nói 'mùa đông rất có cảm giác', đến tháng năm thì em nhất định lại nói 'thích mùa xuân nhất' -” Anh đã hỏi thăm được thói quen của Ôn Noãn. “Không được sao? Mỗi mùa đều có nét đẹp riêng.” Ôn Noãn cười ngây ngất. Mùa đông đương nhiên cũng rất đẹp, giữa bầu trời hoàng hôn gió lạnh thổi, hai người cùng ôm nhau dạo trên con đường dòng người thưa thớt, cô có thể danh chính ngôn thuận lấy cớ sưởi ấm để nắm tay anh, nếu anh mặc áo khoác thì cô có thể núp trong đó.
Trương Dực Chẩn thả lỏng tấm lưng, vóc người cao ngất thích chí dựa lên cành cây, đọc lại một câu đã xem vào nhiều năm trước, “Xuân có trăm hoa, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết. Nếu lòng thảnh thơi không dính mắc, thời tiết nhân gian thảy tốt thôi.”
Đây là một bài thơ kệ của thiền sư Vân Môn Tuệ Khai , tuy anh đã học thuộc bài thơ này lúc còn tiểu học nhưng đến hiện tại anh mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “nhân gian thảy tốt thôi.”
“Phải phải phải, ý của em là vậy đó.” Trương Dực Chẩn thật lợi hại, đến thơ mà cũng có thể thuận miệng ngâm ra, còn bộc bạch được hết nổi lòng của cô. Cô đột nhiên thấy tâm huyết dâng trào, “Trương Dực Chẩn, trên móc khóa của anh có phải có một cây dao gấp không, cho em mượn dùng một chút. “Em muốn làm gì?” Không phải định mưu sát chồng chứ.
“Lát nữa sẽ biết.” Ôn Noãn xoay lưng Trương Dực Chẩn lại, “Không cho phép anh nhìn lén.”
Vài phút sau, cô trả móc khóa vào túi anh, sau đó giang ngón tay tạo thành hình thoi thu hút tầm mắt của anh. Trên thân cây ngân hạnh màu nâu xám có một hàng chữ xiêu vẹo: Trương Dực Chẩn, em yêu anh.
Đó là do cô vừa dùng cây dao nhỏ của anh để khắc.
“Sao hả? Em biết anh sẽ cảm động không nói nên lời mà. Em có sáng ý chứ?” Cô đang đợi khen ngợi.
“Em phá hoại môi trường.”
Anh nhanh chóng xoay người đi về phía dãy lầu hệ toán để che đấu khóe miệng đang mất tự chủ cong lên. Ôn Noãn làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, thật là một gã đầu gỗ không hiểu phong tình mà. Oán hận đi theo sau lưng Trương Dực Chẩn, gồng sức giẫm thiệt mạnh lên bóng của anh, muốn giẫm anh thành từng mảnh vụn để xua tan cơn giận trong lòng.
Cô điền hết những ô để trống chưa trả lời cùng sửa xong những câu hỏi làm sai, “Trương Dực Chẩn, chủ nhật này anh có thời gian đi trung tâm điện máy với em không? Em muốn mua máy tính.”
Trong học kỳ này có rất nhiều môn học yêu cầu giao luận văn với báo cáo, đương nhiên sinh viên có thể tới phòng máy tính để làm nhưng máy nhà trường thường hay khởi động lại còn cô thì luôn quên save nên rất hay nghẹn họng nhìn màn hình tối thui, bận rộn cả buổi thành công cóc. Như Anh có một chiếc máy lấy ở nhà tới nhưng gần đây cô bận thi máy tính chuẩn II cấp quốc gia nên rất bận. “Em muốn mua của hãng nào, ram bao nhiêu?” Trương Dực Chẩn bỏ bút xuống.
“Ai nha, em là người mù vi tính, chỉ cần có thể khởi động, lên mạng, gõ word, xem phim là ok. Thế nhưng tốt nhất nên chọn màn hình tinh thể lỏng ấy.” Phóng xạ như vuốt hổ, cô không muốn dung nhan của mình bị hủy.
Anh suy nghĩ một lát, “Anh còn dư một chiếc laptop mới, còn mới tám phần, có điều ram không đủ mạnh để đáp ứng yêu cầu tính toán chuyên môn của anh nên đưa cho em dùng vậy.”
Cô đưa một tay chống má, ánh mắt dữ tợn, “Nếu cho em thì là của em đó, mà anh không sợ em cuỗm laptop bỏ trốn hả?”
“Nếu đuổi em dễ như vậy thì đáng ăn mừng rồi.”
“Anh mà như vậy nữa thì em sẽ giận!” Cô khòm mình đứng dậy lớn tiếng rống giận giống bà mẹ ghẻ khiến cho hai sinh viên đang mở cửa bước vào phòng tự học sợ hãi chạy trối chết để tránh tai bay vạ gió.
Thế nhưng nét mặt của Trương Dực Chẩn thì... vui vẻ.
“Anh cười gì!?”
“Em nhắm mắt lại thì anh không cười nữa.” Cô bán tin bán nghi nhắm mắt lại, “Tại sao?”
Anh cúi đầu xuống, hôn lên cái môi anh đào đang lải nhải. Đầu ốc của cô bỗng trống không, giống như mới nãy vẫn còn đang ở trái đất nhưng giờ đã đi tới một tinh cầu khác, cả người lâng lâng mất trọng lực.
Áp phích quảng áo của tiệm bánh kem nọ không đúng chút nào, bánh kem có ngọt cách mấy cũng không so được một nụ hôn của người mình yêu.
Cô luôn có cảm giác đang mơ, giống như Alice trong giấc mơ lạc vào xứ sở thần tiên, nhưng khi cô choáng váng dựa lên bờ vai của anh để thở thì nghe được tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt như tim cô, cô rốt cuộc cũng tin thật.
Mặt cô đỏ bừng xấu hổ không dám ngước đầu lên mà dùi vào lòng anh thở gấp, phàn nàn, “Sao anh không chịu báo trước để em chuẩn bị sẵn sàng chứ.”
“Việc này mà cần chuẩn bị gì chứ?”
“Ví dụ, ví dụ như để em thoa thêm ít son.”
Cảm nhận lồng ngực anh đang phập phồng một cách vui vẻ, cô tức giận lên án: “Anh vừa cười!” “Anh vốn đã quen cười.”
“Không giống, trước giờ anh chỉ cười có lễ, bây giờ cười vui vẻ.” Cô đắc ý tranh công, “Còn không phải do em vừa hoạt bát lại đáng yêu khiến cho cuộc sống của anh tràn ngập màu sắc?”
“Bởi vì mặt mũi em rất buồn cười khiến cho cuộc sống của anh đầy sự hài hước.”
Ôn Noãn giơ tay cho anh một đấm, “Vậy thì tại sao anh lại thích em?”
Vì sao lại thích cô? Chính anh cũng không biết, giống như rơi vào một cái bẫy đầy lông vũ mềm mại, chẳng hề phát hiện và cũng không cách nào dứt ra được, hơn nữa lại vui vẻ đắm mình vào trong cái bẫy đó.
“Nói đi.” Cô lung lay vai anh.
“Em dính dai như vậy, trừ đồng ý ra thì anh còn làm gì được?” Anh buông tay, dáng vẻ cam chịu rất đáng thương.
“Anh! Tại sao anh luôn đối xử với người khác khách khí nhưng lại không chịu dỗ ngọt em chứ?” Không công bình mà.
Anh ăn nói đường hoàng, “Nói chuyện cũng phải nhìn đối tượng, thấy Nghiêu Thuấn thì giảng lễ nghi, thấy Kiệt Trụ thì nói lời can ngăn, thấy em thì chỉ có thể nói như vậy.”
“Ghét muốn chết đi, thì ra anh chẳng hề có chút phong độ thân sĩ nào cả, thích bắt nạt người ta như vậy. Em muốn vạch đất tuyệt giao với anh, hơn nữa - hơn nữa không cho anh được phép nhớ em!” Cô quay lưng lại, nhặt quyển sách tiếng anh cấp 4 vừa vứt lên.
Anh không có phong độ? Thích bắt nạt người? Chắc hẳn chỉ có mình Ôn Noãn cho anh như thế thôi, nhưng ở trước mặt cô, anh không kiềm lòng được mà muốn chọc ghẹo cô một chút, giống như bé trai trong nhà trẻ muốn ghẹo bé gái vậy.
Ôn Noãn thường chỉ giận anh không quá 3 phút. Quả nhiên 1 phút 50 giây sau cô đã cười lăn cười lóc chỉ bài vè ai đó viết trên vách tường.
Hay học vi phân hay o điểm, bài toán phương trình giải chẳng ra.
Hàm số thực biến học mười lần, tích phân nguyên hàm lòng rét run.
(Còn hai câu nữa nhưng tớ mù toán nên không edit nổi, sorry vì giữ nguyên văn).
Vi phân thác phác đóa bất thoát, tùy ky quá trình tùy ky quá.
Hối biên ngữ ngôn bất hội biên, vi ky nguyên lý náo nguy ky.
“Ha ha! Bộ học toán thảm như vậy hả.”
“Chẳng phải em đã vạch đất cắt đứt quan hệ với anh rồi sao?” Trương Dực Chẩn ôm vai cô hỏi.
“Tạm tha cho anh, sau này nhớ thể hiện cho tốt vào.” Cô nhăn mũi.
“Vậy thì có thể nói cho anh biết, cảm giác của em thế nào không?”
“Cảm giác gì?” Nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, không hiểu nổi.
“My kiss.” “I don't know.”
Tuy nói không biết thì có vẻ hơi ngốc nhưng nói không thích thì có vẻ trái với lương tâm, nhưng cũng không thể nói “em rất thích anh hôn em” nha.
“Vậy thì -” Trán anh đụng trán cô, sâu trong yết hầu bật ra tiếng cười trầm thấp, “Chúng ta ôn tập thêm chút nữa đi.” Cả thế giới đều mỉm cười che mặt, không muốn quấy rầy sự ngọt ngào của bọn họ. Tối đó rất đẹp, mãi mãi, cô sẽ mãi mãi không quên được những ánh sao sáng cùng cảnh đêm hôm nay.
Cũng là một bầu trời đầy sao nhưng nó là của hai người bọn họ và chỉ thuộc về hai người bọn họ. Nếu như Ôn Noãn có thể giữ một nửa nhiệt tình cùng sức bền khi đi dạo phố thì leo lên đỉnh Everest cũng chẳng phải chuyện giỡn chơi.
“Chúng ta luôn một cặp có được không?”
Nhìn dây đồng hồ plastic có màu trái cây, bề mặt còn vẽ hoạt tiết nhân vật hoạt hình Nhật Bản, anh thấy đau đầu, “Kiểu này chỉ thích hợp học sinh cấp 2 đeo thôi.”
Trên thực tế, sau khi anh tốt nghiệp tiểu học thì không dùng đồ có hình phim hoạt hình nữa.
“Nhưng em thấy rất đáng yêu.”
Một tiếng trêu tức vọng đến, “Đừng làm khó hắn, nếu đeo cái đó thì e rằng Trương Dực Chẩn sẽ núp ở nhà không dám ra ngoài mất. Em có thể tưởng nổi cảnh Trần Dật Phi vẽ tranh theo phong cách manga không?”
Ôn Noãn ngước đầu, nhìn thấy Diệp Phỉ Dương đang đứng trước mặt mình, “Chị Diệp? Chị cũng đi dạo phố hả?”
Diệp Phỉ Dương gật đầu với cô, sau đó nhìn Trương Dực Chẩn, “Ngươi xấu xa lắm, mệt chúng ta là thanh mai trúc mã mà yêu đương cũng không thèm nói cho ta biết, ta phải nghe mấy đứa bạn trong lớp nói mới biết chuyện.” Cô ôm vai Ôn Noãn, cười bất thiện, “Em gái, chị biết Trương Dực Chẩn nhiều năm rồi, nếu hắn dám bắt nạt em thì hãy đến tìm chị, chị nhất định mách cho em biết một số chuyện xấu hổ không dám phơi bày cho người khác xem của hắn hồi trước.”
“Tớ có chuyện gì mà không dám phơi bày cho người khác xem.” Anh nhíu mày.
Phỉ Dương chỉ chớp chớp mắt, “Bây giờ không thể nói. Ta sắp đi, không ở đây làm bóng đèn chướng mắt nữa, các ngươi chơi vui vẻ đi.”
“Anh với chị Diệp quen nhau lâu rồi hả?”
“Ba của cậu ta là bạn tốt nhiều năm với ba của anh nên bọn anh đã quen nhau từ nhỏ.”
“Em không biết chuyện này!” Miệng cô đầy mùi chua.
“Chẳng phải bây giờ biết rồi hả.”
“Thanh mai trúc mã kiêm bạn cùng lớp, chẳng lẽ không nảy sinh tình cảm gì hả?”
“Nếu có thì còn tới lượt em sao?” Thì ra cô đang lo lắng chuyện này, “Ánh mắt của Phỉ Dương rất cao, anh chưa lọt nổi vào mắt của cậu ấy.”
Đến cả Trương Dực Chẩn cũng thấy chướng mắt? Cô đã hiểu vì sao chị Dương đến bây giờ rồi mà vẫn chưa có bạn trai, là một người chủ nghĩa độc thân hoàn mỹ, “Vậy chị ấy thích kiểu con trai nào?” Chị Diệp vừa đẹp lại vừa có khí chất, không yêu đương thì thật lãng phí tài nguyên. Trương Dực Chẩn nhún vai, “Hình như cậu ấy chỉ thích leo núi.”
Dạo hết các gian hàng khắp sáu tầng trung tâm thương mại nhưng hai tay vẫn trống trơn, không biết nên mua thứ gì.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ dành hết thời gian để đi dạo các shop quần áo cùng thú bông. Nhưng không thể mua chuột Mickey hay búp bê làm quà tặng được.
“Dực Chẩn, anh cho em vài ý kiến đi. Mua rượu nho được không?”
“Công ty của ba anh làm xuất khẩu rượu nho, trong nhà có rất nhiều.” Anh vịn vai cô, “Cần gì phải mua quà, thực ra chỉ cần em tới đó là được rồi, nói không chừng ba mẹ anh còn tặng em quà gặp mặt nữa đó.”
Cô trừng mắt lườm anh, Trương Dực Chẩn chẳng hiểu cho sự hồi hộp của cô chút nào, “Lần đầu tiên tới nhà anh mà chẳng lẽ em chỉ mang theo hai “nải chuối tiêu” này?” Cô uốn uốn mười ngón tay thon dài.
“A, hay tặng hoa nhỉ.” Cô đột nhiên có dự cảm.
Sao vừa rồi không nghĩ tới nhỉ, hoa hẳn là quà ra mắt tốt nhất.
“Nhưng mẹ anh dị ứng phấn hoa.”
Lại không được? Thật sự khó phục vụ mà.
Ôn Noãn khụ một tiếng, “Em không bị dị ứng phấn hoa.” Vì sao anh chưa bao giờ tặng cho em?
“Thực ra hôm qua anh có chuẩn bị một bó định tặng cho em.”
“Thật hả? Hoa gì?” Cô vui mừng đeo theo hỏi.
“Anh cũng không rõ hoa đó tên gì nữa.” Anh nhíu mày, khổ sở nghĩ không biết nên dùng tư thế nào để miêu tả, sau đó không nhanh không chậm nói, “Đại khái là phiến lá màu xanh, bông khá lớn, hình tròn, màu trắng hơi ngả vàng.”
“Có rất nhiều hoa giống như vậy.”
Quả nhiên cô quên ngay căng thẳng và cả việc mua quà, kéo tay anh xuống thang cuộn, “Chúng ta đi đến nhà của anh ngay đi.”
Tới nhà của anh, cô chỉ kịp chào hỏi ngắn gọn xong thì Trương Dực Chẩn dẫn cô vào nhà bếp ngay.
“Ở đâu?”
Ôn Noãn nhìn theo ngón tay của anh -
Trên gạch men màu đỏ tía, là một búp bông cải tươi mới. “Được lắm, anh lại gạt em!” Cô nhào tới muốn sáp là cà với anh nhưng lại bị ôm vào lòng.
Mẹ Trương ở phòng khách khó hiểu ngó vào bếp.
“Hai đứa nhỏ này muốn ăn cái gì thì nói ẹ biết, cần gì phải chạy vào phòng bếp làm gì?” Ôn Noãn thoát khỏi vòng tay của Trương Dực Chẩn, cười hì hì, “Con xuống giúp nấu ăn.” “Con biết nấu ăn?” Mẹ Trương và Trương Dực Chẩn cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên.” Cô không chút do dự mà khoe khoang chút xíu ưu điểm của mình, “Đâu chỉ biết thôi, con làm rất thạo nữa!” “Lần đầu tiên cháu đến nhà, sao lại để cháu phụ việc được chứ? Đi phòng khách xem tivi nói chuyện với nhau đi.” Mẹ Trương trìu mến nói.
“Phải.” Ba Trương cũng đến, phòng bếp vốn rộng rãi chợt nhồi nhét cả bốn người nên hơi chật chội. Sau đó ông thức thời sờ mũi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cháu tên là Ôn Noãn đúng không? Đây là lần đầu tiên Dực Chẩn dẫn bạn gái về nhà.”