Làn khói nóng nhỏ bé trên ly trà dần dần biến mất, miệng nuốt vào ngụm
trà lạnh, chua sót không chịu nổi, hệt như bi ai đau khổ trong lòng tôi.
Tiểu Phượng vẫn ngồi cùng tôi, cẩn thận nhìn sắc mặt tôi, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Tôi có đáng sợ như thế sao? Tôi còn có tư cách khiến cho người khác sợ
sao? Ở nơi này người lẽ ra phải được cẩn thận giúp đỡ không phải là tôi
hay sao?
Là Giang Triết Tín méo mó gây hiểu lầm, hay là cha nuôi tôi một tiễn hạ
tam điêu, tôi cần dành thể gian mới có khả năng làm rõ ràng. Bây giờ tôi không cách nào phán đoán nổi, cũng không có thể lại tin bất kỳ người
nào trong bọn họ. Tôi không cam lòng bản thâng chẳng hiểu rõ gì cả liền
bị kéo vào trong nợ máu, thậm chí căn bản không rõ nguyên do đã bị đối
phương xem như là đối tượng báo thù mà tàn sát. Hiện tại mới tỉnh ngộ,
chân tướng phơi bày phía trước, nếu có một ngày thật sự chết thảm trong
tay kẻ kia, quả thực tôi có thể so sánh với cổ nhân Đậu Nga(1) rồi.
(1) Đậu Nga: là nhân vật trong vở kịch“Đậu Nga oan” của Quan Hán Khanh (1229 - 1307). Nội dung nói về nàng Đậu Nga con ông đồ nghèo Đậu Thiên Chương, lên năm tuổi đã mồ côi mẹ, bảy
tuổi đi làm dâu nuôi cho bà góa họ Thái để cha vào kinh đi thi. Sau nàng lấy con bà Thái nhưng chẳng may chồng chết sớm, nàng thủ tiết thờ chồng nuôi mẹ. Trong vùng có bố con nhà Trương Lư ép buộc mẹ con bà Thái phải lấy chúng. Bằng mọi thủ đoạn chúng hãm hại mẹ con bà Thái nhưng không
thành, Trương Lư kiện lên quan huyện. Thương mẹ chồng đau yếu, Đậu Nga
bị bức cung phải nhận tội đánh thuốc độc giết cha Trương Lư mà trong
thực chất lại do chính Lư bày đặt. Quan huyện Đào Ngột hồ đồ đã cho lính đánh đập và cho xử chém Đậu Nga. Trước khi chết, nàng than oan và ước
ba điều: khi chém máu nàng không rơi xuống mà phun lên tấm lụa trắng
treo ở cột cờ; bầu trời sẽ sa tuyết phủ lên thi hài nàng, mặc dù đang là giữa mùa Hè; và đất Sở quê nàng sẽ chịu đại hạn ba năm. Từ “oan Đậu
Nga” chỉ sự vô tội và oan ức không kể siết của một người không làm mà
phải chịu tội. - Theo bachkhoatrithuc.vn
Không, tôi tuyệt đối không làm ma quỷ oan ức.
Lay động một chút cơ thể cứng ngắc, chậm rãi nhìn về phía Tiểu Phượng,
tuổi tương đương xấp xỉ nhau, gia đình xuất thân bình thường, nhưng bởi
có cha mẹ yêu thương che chở, vô tư hạnh phúc nhiều hơn so với tôi.
”Tiểu thư?” Tiểu Phượng chần chờ gọi tôi.
Tôi có chút hoảng hốt, nhất thời không lên tiếng.
Có người vào phòng khách, Tiểu Phượng kêu: “Mẹ.”
Tôi nhìn theo phương hướng người tới, thật sự là Chu tẩu, trong tay bưng khay đi vào.
Tôi xốc lại tinh thần nhìn chị ấy.
Chu tẩu hơi ngượng ngùng nói: “Hứa tiểu thư, giữa trưa cũng tại tôi nói
càn nói bậy, làm hại cô cơm trưa cũng ăn không ngon. Tôi thấy thật có
lỗi, nên hầm chút cháo tổ yến, thừa dịp còn nóng cô ăn đi.”
Người cảm thấy thật có lỗi hẳn nên là tôi, lúc ấy tôi nhất thời kích
động, trực tiếp muốn bỏ chạy trở về, căn bản không lo nghĩ đến tâm tình
Chu tẩu. Tôi vội vàng đứng dậy, kéo ra một gương mặt tươi cười: “Không
phải đâu. Làm phiền chị, thật ra không cần tốn công như vậy.”
”Không tốn công. Cô nhanh chóng ăn đi, phu nhân mà về nhất định sẽ hỏi
tôi, nếu biết bởi do tôi mà giữa trưa cô ăn uống không tốt, tôi cũng
không làm tốt trách nhiệm.”
”Thì nói rằng tôi ăn uống rất tốt là được rồi. Phu nhân sẽ không biết
đâu. Chị an tâm.” Thì ra làm người làm ở Giang gia cũng phải để ý, cẩn
thận như vậy.
”Hứa tiểu thư mau ăn đi, tôi đi trước đây. Tiểu Phượng, đợi chốc nữa con mang khay trở lại phòng bếp nhé.”
”Chu tẩu,“ Tôi gọi là chị ấy đứng lại, “Phu nhân đối với tôi rất tốt.
Không biết bình thường bà có sở thích gì, tôi có thể làm chút gì đó cho
bà không?”
”Sở thích của phu nhân rất nhiều, thư pháp, hội họa, trồng hoa dưỡng cây cỏ, có khi còn thích tự tay làm mấy món điểm tâm. Cô chỉ cần theo bên
cạnh bà ấy, thì bà ấy liền vui vẻ. Phu nhân thích cô nhất mà.” Chu tẩu
cười.
”Được. Cám ơn chị, Chu tẩu.”
Chia lại Tiểu Phượng hơn phân nửa bát, ép buộc cô bé giúp tôi uống sạch sẽ, sau đó tôi tự mình đem mâm, bát trở lại phòng bếp.
”Chu tẩu, hôm nay giang phu nhân chắc sẽ về dùng cơm chiều. Bà thích
nhất ăn gì vậy? Chị dạy tôi làm giống như vậy có được không?”
Chu tẩu sửng sốt một chút, “Chuyện này......, cứ để tôi làm là được, làm sao để cô xuống bếp được chứ?”
Tôi cười, hơi ngượng ngùng: “Giang phu nhân luôn đối xử với tôi rất tốt. Vì lễ đính hôn chúng tôi lại bận rộn lâu như vậy, tôi rất muốn làm cho
bà chút chuyện. Chị dạy tôi như vậy đi, được không?”
”Khó trách phu nhân thích cô, được rồi. Tôi sẽ dạy cô làm món đơn giản
nhất, cũng là món phu nhân thích ăn nhất 'Cải mặn xào măng'. Sáu giờ
rưỡi cô lại đây đi.”
Chưa đến sáu giờ rưỡi tôi đã chạy đến phòng bếp. Chu tẩu nói: “Măng xé
phải thật giòn mới ăn ngon, sau cùng chính là xào nấu. Đừng nóng vội.”
Tôi gật đầu: “Phu nhân đã trở lại à?”
”Đã trở lại. Còn hỏi tôi về cô nữa, tôi bảo có lẽ cô về phòng nghỉ ngơi từ lâu rồi.”
Nói là dạy cho tôi làm, kỳ thật, vẫn là Chu tẩu tự mình động thủ tất cả, chỉ có miệng nói cho tôi nghe, nói cho tôi biết điểm mấu chốt và kỹ
thuật nắm giữ độ lửa. Tôi không công còn chiếm lấy một cái tạp dề, thuần túy đứng một bên làm ra vẻ cho có nấu.
Cuối cùng Chu tẩu sạch sẽ lưu loát mở nồi múc vào đĩa dọn mâm, sau đó
đưa mâm vào tay tôi, “Được rồi, món ăn cô làm cho Giang phu nhân, mang
đi thôi. Cẩn thận đừng để phỏng.” Nghiễm nhiên đem công lao ghi lên trên người tôi. Tôi xấu hổ.
Bưng khay vào nhà ăn, ba ánh mắt thẳng tắp nhìn vào tôi. Giang Hoa và
Giang phu nhân ngồi bên cạnh bạn, mà Giang Triết Tín dương như mới vừa
đi vào, còn chưa kịp ngồi xuống.
Giang phu nhân kinh ngạc: “Lăng Tịch? Tại sao cháu......? Chúng tôi còn
tưởng cháu vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, Triết Tín còn nói đi gọi cháu nữa đấy.”
Tôi tuyệt đối không thể lại cứ nói đồ ăn do chính mình làm, nhất thời
nghẹn lời, đành phải cười cười, trước hết bươc tới cẩn thật để đồ ra
bàn, đặt ở gần bên Giang phu nhân.
Từ đầu đến cuối, một đạo ánh mắt sáng luôn khóa chặt trên người tôi, sau đó hắn kéo ghế ra, ngồi xuống.
”Măng xé xào cải mặn? Lăng Tịch......” Giang phu nhân nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh chớp động.
”Phu nhân, Hứa tiểu thư nói người luôn đối rất tốt với cô ấy, lại vất vả chuẩn bị lễ đính hôn cho cô ấy, nên một mực bảo tôi dạy cô ấy làm món
ăn người thích, tự tay làm cho phu nhân.” Chu tẩu bưng một bát canh sau
cùng bước vào, thật triệt để đến nơi đến chốn nói một mạch không dứt,
một chút cũng không cho tôi cơ hội xen vào giải thích.
”Lăng Tịch, cám ơn cháu. Mau ngồi xuống đi.” Giang phu nhân thật sự rất
vui vẻ, tôi cũng bị vẻ tươi cười của bà cuốn hút, vô cùng không hiểu cảm thấy kích động, thật sự giống như đây là món ăn chính mình giống nhau
vậy.
Tôi đến cạnh Giang Triết Tín ngồi xuống, hắn nghiền ngẫm từ trên xuống
đánh giá tôi, tôi cúi đầu mới giật mình thấy, thì ra trên mình còn mặc
tạp dề, liền tức khắc cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ vô cùng. Hắn nhất
định cho rằng tôi thử địa vô ngân (2) rõ ràng cố ý bày tỏ công lao tự mình làm đồ ăn.
(2) Thử địa vô ngân: Lạy ông tôi ở bụi
này - tự mình tố cáo. Trích từ câu nói “此地无银三百两” - Nơi này không có 300
lạng bạc. Ngày xưa có 1 người tên Trương Tam thích tự cho là mình thông
minh lắm. Anh ta tích góp được 300 lạng bạc trong lòng vô cùng vui sướng nhưng cũng vô cùng khổ sở, anh ta sợ tiền sẽ bị kẻ trộm lấy mất không
biết cất giấu vào đâu mới an toàn. Mang theo bên mình thì thật không
tiện rất dễ bị kẻ trộm phát giác mà cất vào ngăn kéocũng cảm thấy không
hợp lí cũng rất dễ bị ăn trộm cuỗm mất. Anh ta nhấc đống bạc lên khổ sở
nghĩ cả ngày trời,nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nghĩa ra một cách mà
anh ta cảm thấy tuyệt vời nhất. Trương Tam nhân lúc đêm xuống, ở sau căn phòng, góc tường nhà đào 1 cái hố, khẽ khàng chôn đống bạc xuống đó.
Sau khi chôn xong trong lòng anh ta cảm thấy vẫn chưa yên tâm, lo sợ
người khác nghi ngờ chỗ này giấu bạc. Anh ta lại suy nghĩ, cuối cùng lại nghĩ ra 1 cách, anh ta về phòng, viết lên trên tờ giấy trắng những chữ
rất to “Chỗ này không có 300 lạng bạc”. Sau đó, ra ngoài dán lên tường
phía bên cái hố. Anh ta cảm thấy cách này thật là an toàn, liền quay trờ về phòng ngủ.
Dáng vẻ không yên của Trương Tam cả ngày hôm nay cứ bồn chồn sớm đã
bị người hàng xóm tên Vương Nhị nhận ra,buổi tối lại nghe thấy tiếng đào hố cảm thấy rất chi là kì lạ, liền nhân lúc Trương Tam quay về phòng
ngủ, Vương Nhị ra phía sau phòng mượn ánh trăng, đọc được mảnh giấy dán ở trên tường, viết rằng: “Chỗ này không có 300 lạng bạc”. Vương Nhị vỡ lẽ ra, anh ta nhẹ nhàng đào bạc lên rồi lại lấp đống đất nguyên như cũ.
Vương Nhị về đến nhà mình nhìn thấy trước mặt mình là những đồng bạc
sáng trắng cảm thấy vui sướng tột độ nhưng lại dâng lên 1 nỗi hoảng sợ.
Anh ta nghĩ nếu như ngày mai mà Trương Tam phát hiện ra bạc đã bị mất,
nghi ngờ mình thì làm thế nào đây? Thế là anh ta trở nên linh hoạt, tự
cho mình là thông minh nhấc bút lên viết lên mảnh giấy “Người hàng xóm
Vương Nhị không hề lấy trộm” rồi cũng ra góc tường phía bên miệng hố dán lên. Sau này mọi người dùng câu chuyện此地无银三百两,隔壁王 二不曾偷” để làm 1 câu
thành ngữ để ví những kẻ tự cho mình là thông minh muốn giấu giếm những
việc mình đã làm trái lại lại tự lộ chân tướng. Sau đó thành ngữ được
rút ngắn là “此地无银三百两” Thành ngữ để ví những người làm việc ngu muội muốn giấu chuyện nhưng lại bị lộ ra hết. - Theo dantiengtrung.com
Tôi bối rối cởi dây sau lưng, lại không lường trước càng gấp rút càng
làm hỏng, kéo sai đầu nút, ngược lại biến nút thòng lọng trở thành nút
thắt chết.
Dường như mọi người đều đang nhìn tôi cười, trên mặt tôi nóng đỏ lợi
hại, đầu như vội vàng cúi thấp đến dưới mặt bàn. Chu tẩu muốn bước đến
giúp đỡ, Giang Triết Tín hòa nhã nói: “Để tôi.”
Xoay thân mình tôi lại, giúp tôi cở bỏ dây sau lưng, thuận thế cầm tạp dề kéo lên, cuộn qua đầu của tôi cởi ra.
Chu tẩu bước đến nhận lấy tạp dề, đi trở về phòng bếp.
”Ăn ngon lắm, Lăng Tịch, cháu vậy mà làm ra cùng một hương vị với Chu
tẩu, bác rất thích.” Giang phu nhân nuốt xuống một ngụm, vẻ mặt ngạc
nhiên vui vẻ.
Tôi vừa muốn mở miệng nói ra, chính là Chu tẩu làm .
”Lăng Tịch, em cũng ăn đi.” Giang Triết Tín gắp một đũa thức ăn đặt lên đĩa của tôi.
Tôi bỏ đi ý niệm nói ra trong đầu, cúi đầu ăn. Quả thực cực kỳ ngon miệng, hương vị giòn giòn hợp khẩu vị.
Toàn bộ bữa tối Giang phu nhân so với bình thường đều vui vẻ hứng khởi
hơn, Giang Triết Tín cũng một lần lại một lần gắp thức ăn cho tôi.
Tôi từ phòng tắm đi ra, Giang Triết Tín thoải mái nhàn nhã ngồi ở gần
bàn tròn, con ngươi âm trầm u ám sâu xa nhìn nghiêng một bên, tập trung
suy nghĩ chuyện gì đấy.
Hắn không phải ở thư phòng Giang hoa sao? Tại sao nhanh như vậy đã tới
đây. Bước chân của tôi dừng lại, nếu hắn hàng đêm đều đến giày vò tôi,
tôi thật không biết mình có chịu đựng nổi đến cái ngày chân tướng được
sáng tỏ hay không.
Hắn quay đầu lại, chăm chú nhìn tôi, “Thất thần gì chứ? Lại đây.” Ngữ điệu bình thản, nghe không ra cảm xúc.
Tôi cắn cắn môi, cũng ngồi vào chiếc ghế tre.
”Hôm nay cô muốn ra ngoài.” Ra vẻ hỏi tôi, khẩu khí cũng là kể lại.
“......Ừ.”
”Đi tìm cha cô.” Lại một câu kể.
“......”
”Còn gọi điện đến viện an dưỡng.”
Không phải không nghĩ tới điện thoại có khả năng đã bị theo dõi, vậy mà thật đúng là như thế.
”Tôi không tìm được. Anh đưa ông đi?” Tôi nhìn hắn.
”Đêm nay trình diễn không tệ, lại đang suy nghĩ làm cái gì nữa?” Hắn
không đáp hỏi lại, xoay mình chuyển đề tài, mâu quang chợt lóe, không
còn bộ dáng gì cũng không quan trọng nữa, mà đột nhiện hiển lộ vẻ sắc
bén.
Tôi thở dài: “Anh có thể cho rằng tôi chỉ là đang cố ý lấy lòng bác
Giang, để lợi dụng bà. A......” Giang Triết Tín đột nhiên nắm cằm tôi,
hung ác nhìn gần tôi.
Ý đồ giãy ra không hiệu quả, tôi chỉ đành phải nhịn đau tiếp tục nói:“Chính là, tôi muốn hỏi anh một câu, bác Giang biết tất cả mọi chuyện
sao? Bà ấy có thể nói cho tôi biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
ư? Nếu như bà có thể, thì đây là mục đích của tôi.”
Hắn mím môi không nói, hai tròng mắt lộ vẻ tức giận, một lát sau có hơi
nghiến răng nghiến lợi: “Cô dám ở trước mặt bà nhắc đến một chữ thử
xem.”
”Như vậy, tôi không đề cập tới. Tôi không muốn làm cho bác gái khổ sở,
tôi hy vọng bà có thể vui vẻ. Nếu sau này bà mỗi ngày đều vô cùng vui
vẻ, anh có thể hay không giảm bớt tra tấn tôi một chút ít?”
Giang Triết Tín sửng sốt, khinh thường cười nhạo: “Cô thật sự là ngu
xuẩn đến cực điểm. Cô cho là như vậy chính là chuộc tội, tôi sẽ tha cho
cô?”
Tôi cười khổ, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên giãy ra khỏi bàn tay
hắn, sau lưng dựa sát lên lưng ghế, thản nhiên nói: “Cho tới bây giờ tôi không nghĩ đến chuộc tội, bởi vì tôi không biết bản thân vì sao phải
chuộc tội, thay ai chuộc tội. Không ai nói cho tôi biết rốt cuộc Hứa gia nhà tôi đã thiếu nợ Giang gia nhà anh cái gì, anh thậm chí còn ngăn cản tôi gặp cha tôi chứng thực. Như vậy làm thế nào tôi tin tưởng lời anh
nói, là quả thật có chuyện đó, hay là tự bản thân anh suy đoán, tưởng
tượng ra? Anh tra tấn một người chẳng hề hay biết chuyện gì, cứ như vậy
mà cảm thấy yên tâm thoải mái, cứ như vậy là giải được hận thù?”
Hắn lại lộ ra vẻ mặt phẫn hận dữ tợn, trước tiên chồm người tới, đẩy tôi bao phủ dưới thân hình cường tráng của hắn, chậm rãi mở miệng, từng chữ từng chữ lạnh như băng: “Cô cũng biết không hiểu chuyện mà bị tra tấn
là rất oan ức, như vậy tôi cho cô biết, có một đứa bé tuổi rất rất nhỏ,
lại càng không biết không hiểu bản thân mình vì sao lại bị tàn nhẫn
ngược đãi đến chết.”
Hắn nắm tóc tôi, “Đứng lên.”
Da đầu bị vặn kéo đau nhức, tôi bị hắn lôi đi ngã sấp xuống đất.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi căm tức nói: “Hôm nay vốn nghĩ muốn tha
cho cô một phen, cô lại cố tình không biết sống chết. Không bằng chúng
ta tiếp tục trò chơi chưa xong ngày hôm qua?”