Thời gian chậm rãi trôi theo ánh mặt trời dần dần xuống núi, Tô Dập thu dọn bảng vẽ, Nghệ Tu sau khi tỉnh ngủ liền dẫn cậu ra ngoài cắt một mái tóc nhẹ nhàng khoan khoái, lúc trở về đặc vụ cao ốc thì vừa vặn giờ ăn cơm tối.
Vì thế những người ra ngoài sáng nay cũng nháy mắt phát hiện quan hệ của hai bọn họ thay đổi.
Khương Tu Hiền kinh ngạc trợn to mắt như thấy quái thú thời tiền sử nhìn Nghệ Tu không ngừng gắp thức ăn cho Tô Dập, sau đó khiếp sợ cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vu Hãn Âm ngồi bên cạnh nghe đầy lỗ tai, Khương Tu Hiền khiếp sợ lẩm bẩm: “Ôi mẹ ơi... mình chỉ ra ngoài có một ngày thôi, lúc trở về hết thảy đều thay đổi hết rồi... cứ tưởng bọn họ vẫn còn kì kì kèo kèo... cư nhiên nhanh như vậy đã ở chung một chỗ... lén kết hôn, a phi, lén yêu đương chứ...”
Vưu Minh Thành mặt lạnh nhìn không ra ưu tư, Mao Thiên Tuyền liếc nhìn hai người một cái rồi mỉm cười cầm ly nước trái cây của mình đi tới cạnh hai người nói: “Chúc mừng đội trưởng, chúc mừng Tiểu Dập!”
Tô Dập ngây ngẩn nhìn Mao Thiên Tuyền cười tủm tỉm, mơ mơ hồ hồ cùng Nghệ Tu và Mao Thiên Tuyền cụng ly một cái, biểu tình ngây ngốc.
Đỗ Phái Tuyết cười chúm chím giơ ly mình, từ xa xa hướng bọn họ chúc mừng, Vưu Minh Thành cũng giơ ly rồi hớp một ngụm nước trái cây, tiếp đó lại tiếp tục không biểu tình ăn cơm tối.
Khương Tu Hiền cũng cuống quít nâng ly kính một cái, trong lòng thầm trợn mắt phỉ nhổ: tình cảnh giống như chuẩn bị kết hôn nên mời bạn bè tới thông báo ấy.
Nghệ Tu bình thản ung dung nâng ly đáp lại, sau đó cũng hớp một ngụm nước trái cây rồi tiếp tục gắp thức ăn cho Tô Dập.
Tô Dập chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, vội vàng ngăn cản Nghệ Tu lại tiếp tục gắp thức ăn cho mình, thấp giọng nói: “Đủ rồi, đừng gắp nữa, em tự ăn.”
Nói xong cậu gắp phần thức ăn chất ú ụ trong chén mình qua chén của Nghệ Tu để giảm bớt núi thức ăn sắp không chứa nổi trong chén.
Thấy Tô Dập thật sự không muốn, Nghệ Tu rốt cuộc dừng lại hành động gắp thức ăn, bắt đầu tự mình ăn.
Tô Dập thở phào nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng. Cậu quay đầu nhìn Nghệ Tu đang cúi đầu ở bên cạnh, rõ ràng biểu tình bình tĩnh nhưng cậu lại cảm thấy tình tự của Nghệ Tu rõ ràng suy giảm.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí có chút vi diệu, những người khác đều không hẹn mà giải tán. Bình Hạo Diễm không rõ lắm định mở miệng cũng bị Vu Hãn Âm kéo đi.
Chuyện hai người cứ để hai người tự giải quyết, cả hai đều mới yêu lần đầu nên khó tránh có chút lúng túng.
Buổi tối, lầu ba ký túc xá, sau khi Tô Dập tắm xong thì mang theo mái tóc ngắn vẫn còn hơi nước gõ cửa phòng Nghệ Tu.
Nghệ Tu né người để cậu tiến vào, đây là lần đầu tiên Tô Dập tiến vào phòng Nghệ Tu, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì không khỏi sửng sốt.
Phòng Nghệ Tu được bố trí đối xứng với phòng cậu. Chẳng qua trên giường trên ghê ném không ít quần áo, chăn cũng giữ nguyên dáng vẻ lúc thức dậy, trên bàn hỗn loạn tai nghe cùng dây nhợ. Bất quá có lẽ vì dì lao công dọn dẹp nên phòng nhìn cũng không đặc biệt hỗn loạn.
Chứng cưỡng bách của Tô Dập nhất thời bừng lên, không khỏi tiến tới thay Nghệ Tu thu thập, Nghệ Tu cũng gãi đầu một phát rồi bắt đầu thu thập.
Phát hiện Tô Dập muốn gấp chăn, Nghệ Tu kéo tay cậu: “Không cần gấp, chốc nữa là ngủ rồi.”
Thế nhưng Tô Dập vẫn kiên trì gấp lại, chờ cả phòng chỉnh tề sạch sẽ mới thở phào một hơi, sau đó nhìn qua Nghệ Tu.
“Anh không vui à?”
Nghệ Tu cúi đầu nhìn cậu, thấp giọng trả lời: “Không có.”
Tô Dập nhìn Nghệ Tu, hỏi tiếp: “Là vì vừa nãy em không cho anh gắp thức ăn à?”
Nghệ Tu im lặng, nhìn anh có chút nghi hoặc lại có chút khổ não, đây là lần đầu tiên Tô Dập nhìn thấy tâm tình này xuất hiện trên người Nghệ Tu.
“...anh không biết nên làm thế nào.” Nghệ Tu cúi đầu nâng tay che mắt, thất bại lầm bầm mở miệng: “Anh không biết rốt cuộc nên làm sao, làm thế nào để làm em vui vẻ.”
Anh từng cho rằng tình cảm là một thứ buồn cười, những gì từng trải không có gì giúp ích cho anh, anh chỉ có thể dựa vào trực giác làm ra những hành động này, thế nhưng Tô Dập lại không thích.
Anh mê mang lại bàng hoàng, giống như đứa bé nâng niu bảo vật trân ái trong tay, nâng trong tay thì sợ rớt, ngậm vào miệng sợ tan, vừa dè dặt lại luống cuống.
Tâm Tô Dập run lên bần bật, con cá trong hồ trồi lên mặt nước quẫy đuôi một cái, quẫy thành từng đợt từng đợt sóng không thể nào an tĩnh.
Cậu tiến tới vài bước kéo tay Nghệ Tu, yên lặng nhìn anh: “Em là nam nhân, em không cần anh làm những thứ buồn nôn như vậy. Đối với em, anh chỉ cần đứng ở đó đã là cột trụ cho nội tâm em.”
Cậu lẳng lặng nhìn ánh mắt Nghệ Tu, nhẹ giọng nói: “Anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới của em, nhưng không chỉ là như vậy. Anh không cần làm gì nữa cả, trong tâm em, anh đã quan trọng hơn hết thảy mọi thứ rồi.”
Hô hấp Nghệ Tu cứng lại, chợt đưa tay ôm lấy Tô Dập, khàn khàn mở miệng: “Còn nói không thích buồn nôn, mấy lời em vừa nói buồn nôn muốn chết.”
“Vậy hả?” Tô Dập khó hiểu, chôn đầu trong lòng Nghệ Tu, âm thanh có chút rầu rĩ: “Nhưng lời em nói đều là thật a.”
“Anh biết.” Nghệ Tu thở phào một hơi, xoa xoa mái tóc vẫn còn hơi ướt của Tô Dập, trái tim căng thẳng cũng chầm chậm thả lỏng.
Anh nghĩ, anh đại khái đã biết phải làm sao rồi.
Màn đêm buông xuống, đã tới giờ ngủ, Nghệ Tu nhìn Tô Dập tháo chuỗi xích viêm ngọc ngoan ngoãn bò lên giường, nằm ở bên trong an tĩnh nhìn mình, anh cũng nhanh chóng tắt đèn leo lên giường, trực tiếp đưa tay kéo Tô Dập ôm vào lòng.
Cũng không phải lần đầu tiên bị Nghệ Tu ôm như vậy, Tô Dập quen cửa quen nẻo nhanh chóng tìm được vị trí thoải mái làm ổ trong lòng Nghệ Tu, nhắm mắt lại, vù vù ngủ say trong lồng ngực ấm áp của anh.
Nghệ Tu ôm Tô Dập, trong lòng cũng không có chút ý niệm dục vọng gì, hoặc đúng hơn là bị cảm giác thỏa mãn lúc này chế trụ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu Tô Dập, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Sức mạnh xao động trong cơ thể Nghệ Tu dần dần trở nên bình ổn, cùng bầu bạn với hai người đang ôm nhau ngủ.
...
Trong bóng tối, Tô Dập một lần nữa mơ thấy hai cánh cửa.
Cậu trầm mặc nhìn hai cánh cửa lẳng lặng ở xa xa, đôi mắt của đầu hổ trên cánh cửa bên trái trợn tròn, đầu rắn trên cánh cửa bên phải mơ hồ lộ ra chiếc nanh nhọn của mình, chiếc khoen tay cầm khẽ đung đưa trong bóng tối, tựa hồ muốn dụ dỗ cậu mau mau mở cửa ra.
Tô Dập hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nó không có gì đáng sợ cả, nếu không rõ thế giới phía sau cánh cửa là gì thì cậu không cần chọn.
Một đêm trôi qua, ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu rọi lên cơ thể hai người đang ôm nhau ngủ ở trên giường.
Hàng mi của Tô Dập khẽ run run, từ từ mở mắt ra. Nhìn ánh sáng nhún nhảy trước mắt cùng lồng ngực rắn chắc lộ ra ngoài áo ngủ, cậu có chút không kịp phản ứng.
Trán đột nhiên tiếp xúc với một vật ươn ướt mềm nhũn, Tô Dập ngẩng đầu, phát hiện là Nghệ Tu vừa hôn trán mình.
Tô Dập ngơ ngác nhìn Nghệ Tu, con ngươi đen láy trong suốt. Nghệ Tu khựng một lát, sau đó nhanh chóng ngồi dậy nói: “Dậy đi, anh đi tắm trước.”
Nói xong, anh giống như chạy trốn mà nhảy xuống giường, kéo mở cửa phòng lao nhanh ra ngoài.
Tô Dập nằm trên giường trừng mắt nhìn, một hồi lâu sau mới phản ứng được cái thứ cứng cứng đâm hông mình khi nãy là gì.
Mặc dù cậu không ngại cùng Nghệ Tu làm chuyện đó nhưng bây giờ bọn họ vẫn đang ở giai đoạn nắm tay, không nên có hành động thái quá.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, cào cào tóc một chút rồi an tĩnh ngồi trên giường một hồi chờ Nghệ Tu giải quyết vấn đề lúc sáng mai rồi mới đi tới phòng vệ sinh.
Thế nhưng lúc Tô Dập chậm rãi đi tới phòng vệ sinh thì Nghệ Tu vẫn chưa xong chuyện, tiếng nước bên trong vẫn róc rách không ngừng.
Cửa phòng không khóa, cậu gõ một tiếng rồi nói: “Em vào rửa mặt.” Nói xong, cậu trực tiếp mở cửa tiến vào rồi xoay người đóng cửa lại.
“Ba” một tiếng, sau lưng truyền tới âm thanh thứ gì đó rớt xuống sàn, Tô Dập quay đầu nhìn một cái, bất quá bên trong phòng có kéo rèm nên cậu không thấy được bên trong xảy ra chuyện gì.
Cậu nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Bên trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước thì không còn âm thanh nào khác, một lúc sau thì tiếng nước dừng lại, bên trong truyền tới âm thanh kiềm nén cùng bất đắc dĩ của Nghệ Tu: “Không sao, chai sữa tắm rớt thôi.”
Tô Dập ồ một tiếng, cầm lấy bàn chải đánh răng cùng ly kem có ký hiệu của mình, bóp kem đánh răng rồi nghiêm túc chà răng. Đánh răng xong thì bắt đầu rửa mặt, toàn bộ quá trình phòng tắm bên cạnh vẫn luôn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ào ào lại một lần nữa vang lên.
Chờ Tô Dập đánh răng rửa mặt xong, cậu treo khăn lông của mình lên rồi nghiêm túc nói với Nghệ Tu trong phòng tắm: “Không nên tắm nước lạnh quá lâu, cho dù thân thể anh rất tráng kiện cũng không tốt đâu.”
Âm thanh bất đắc dĩ của Nghệ Tu truyền ra: “...anh biết rồi.”
Nhận được câu trả lời, Tô Dập liền rời khỏi phòng rửa tay. Nghe thấy tiếng cửa ken két khép lại, Nghệ Tu bất đắc dĩ thầm than thở, nếu không phải biết Tô Dập chỉ vì chờ quá lâu thì anh thực sự nghĩ rằng Tô Dập cố ý muốn chỉnh mình.
Tắt vòi sen phun ra làn nước không hề có chút độ ấm, Nghệ Tu nhanh chóng lau sạch nước trên người, mặc quần áo rồi bắt đầu rửa mặt.
Chờ đến khi anh rời khỏi ký túc xá đi xuống thì mọi người trong phòng ăn đã giải tán hơn phân nửa, chỉ còn lại Bình Hạo Diễm đang vùi đầu ăn, Tô Dập cũng đang chậm rãi uống một ly nước trái cây chờ đợi Nghệ Tu.
Vừa thấy Nghệ Tu xuất hiện, Bình Hạo Diễm lập tức kinh hoảng lang thôn hổ yết nhét miếng bánh mì còn lại vào miệng, kết quả suýt chút nữa đã bị nghẹn. Cậu vội vàng cầm ly sữa trên bàn hớp vài ngụm mới nuốt được miếng bánh kia xuống.
Nghệ Tu nhíu mày: “Ăn nhanh vậy làm gì? Chạy đi đầu thai à?”
Bình Hạo Diễm đứng dậy cười khan hai tiếng, có chút cứng đờ nói: “Cái đó... Tống đội trưởng muốn tới lấy mắt kính, em phải kiểm tra lại một chút để chắc chắc chúng không có vấn đề... em, em đi trước!”
Bình Hạo Diễm vẫn luôn lộ ra biểu tình âm trầm hiếm khi có dáng vẻ cuống cuồng như vậy, Nghệ Tu nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Tô Dập nói: “Xem ra hôm qua anh thực sự quá dọa người.”
Tô Dập cầm lấy một quả trứng luộc bắt đầu ăn, nuốt xong mới nhỏ giọng nói: “Vì như vậy căn bản không giống anh chút nào cả.”
Nghệ Tu nhún vai, cầm một miếng bánh mì trét một lớp bơ đậu phộng thật dày rồi nhét vào trong miệng.
Không lâu sau, Tống Nghị đi theo sau Vu Hạn Âm mặc suit nữ xõa mái tóc dài hơi uốn xoăn ở sau lưng thì gặp Nghệ Tu cùng Tống Triết đang lên lầu. Anh chào hỏi với hai người, chờ bóng dáng nhóm Nghệ Tu biến mất liền quay qua hỏi Vu Hãn Âm: “Hai bọn họ ở chung một chỗ à?”
Vu Hãn Âm có chút bất ngờ nhìn Tống Nghị, ánh mắt đào hoa khẽ nheo lại, có chút hứng thú cười khẽ một tiếng: “Sao lại hỏi như vậy?”
Tống Nghị trả lời: “Bởi vì trong đội bọn tôi có một thằng nhóc có bạn trai nên tôi biết một chút. À đúng rồi, tôi không có ý kỳ thị, chỉ là thấy bầu không khí giữa hai người họ có chút giống nên...”
Vu Hãn Âm gật đầu khẳng định: “Không sai, bọn họ ở chung một chỗ.”
Tống Nghị bật cười: “Quả nhiên, tôi đã nói mình không nhìn nhầm mà.”
Vu Hãn Âm vừa dẫn Tống Nghị tới phòng làm việc của Bình Hạo Diễm vừa cười tủm tỉm: “Người như Tống đội trưởng thật hiếm thấy, tôi cứ nghĩ thẳng nam rất khó tiếp nhận tình yêu đồng tính, không ngờ Tống đội trưởng lại hiểu biết chuyện này như vậy, chẳng lẽ bởi vì Tống đội trưởng đã từng trải vô số lần rồi?”
Tống Nghị sờ mũi, có chút lúng túng nói: “Gì mà từng trải vô số lần chứ, tôi lớn như vậy nhưng vẫn là FA.”
Vu Hãn Âm có chút bất ngờ: “Tống đội trưởng trẻ tuổi như vậy hẳn chưa tới ba mươi đi? Đã lên tới vị trí này hẳn phải có rất nhiều phái nữ ưu tú theo đuổi mới đúng chứ?”
Tống Nghị lắc đầu: “Tôi vừa qua sinh nhật hai mươi tám tuổi, xuất thân từ quân đội. Lúc trước không tiếp xúc với khác phái, bây giờ bởi vì dốc tâm với công việc nên thật sự không có cảm giác với mấy cô ấy.”
Vu Hãn Âm cười khẽ một tiếng, liếc nhìn Tống Nghị một cái rồi cười hỏi: “Ô? Xem ra Tống đội trưởng lớn hơi tôi vài tháng, vậy Tống đội trưởng có thích đàn ông không?”
Tống Nghị sửng sốt, anh không ngờ Vu Hãn Âm xoay chuyển chủ đề nhanh như vậy. Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vì thế anh suy tư một chốc rồi thành thật trả lời: “Không biết.”
Vu Hãn Âm cười khẽ: “Tôi cứ tưởng Tống đội trưởng sẽ nói mình là thẳng nam chứ.”
Tống Nghị cười, biểu tình bình tĩnh: “Chỉ cần đúng người, là nam hay là nữ có gì khác nhau đâu?”
Vừa nói xong thì cũng tới phòng làm việc của Bình Hạo Diễm. Vu Hãn Âm gõ cửa nhìn thoáng qua một cái rồi nói với Tống Nghị: “Hạo Diễm đã điều chỉnh xong hết rồi, chờ chốc nữa sẽ lấy được mắt kính. Thế nhưng tôi hi vọng lúc bên anh phát hiện quỷ trên cấp năm phải nhanh chóng báo cho chúng tôi biết, bằng không chỉ làm số lượng người bị hại nhiều hơn mà thôi.”
Tống Nghị nghiêm túc gật đầu, ánh sáng kiên nghị từ mi tâm anh lộ ra: “Tôi biết, tôi sẽ không mang tính mạng cấp dưới mình ra đánh cuộc.”
Vu Hãn Âm tựa vào tường, cười nói: “Tôi tin tưởng Tống đội trưởng, bằng không ngay từ ban đầu tôi đã ngăn cản Hạo Diễm rồi.”
Tống Nghị nhìn Vu Hãn Âm thân cao một mét tám, trang điểm, mặc nữ trang nhưng không hề có chút chói mắt, ngược lại đôi mắt đào hoa hơi nheo lại cùng tướng mạo xinh đẹp phi giới tính lại càng tôn lên khí chất đặc biệt hút người.
Rõ ràng dùng giọng nam nói chuyện, tựa hồ hoàn toàn không để tâm tới chuyện che giấu điểm khác biệt của nam và nữ, chỉ nhàn nhã đứng đó nhưng lại làm người ta vừa nhìn đã biết chính là Vu Hãn Âm.
Tống Nghị có chút nghi hoặc, không rõ vì sao một người có khí thế mạnh mẽ như vậy lại muốn mặc nữ trang? Rõ ràng không phải thích như vậy, cũng chưa từng thấy đối phương mặc váy, nhưng vẫn luôn mặc suit nữ, lại còn trang điểm.
Chú ý tới tầm mắt quan sát của Tống Nghị, ánh mắt Vu Hãn Âm khẽ đảo, chuyển qua nhìn Tống Nghị.
Tống Nghị ngẩn người, trong lòng khẽ động, nháy mắt bị cặp mắt đào hoa kia chiếu rọi anh liền nhận ra nhìn chằm chằm người khác như vậy là không lễ phép, vì thế có chút lúng túng thu hồi tầm mắt.
Vu Hãn Âm không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn anh.
May mắn lúc này Bình Hạo Diễm vừa vặn bước ra giải vây cho Tống Nghị. Chỉ thấy Bình Hạo Diễm ôm một cái thùng lớn chứa đầy mắt kính giống như kính VR nhét vào lòng Tống Nghị.
“Này, hai chục cái mắt kính kình túi bão dưỡng.”
Tống Nghị thở phào, vội vàng mở miệng: “Cám ơn cám ơn, lần sau có việc cần thì tìm tôi. Tôi còn chút chuyện, đi trước, không cần đưa tôi đâu, lần sau gặp!”
Nói xong, Tống Nghị ôm thùng mắt kính chạy mất dạng.
Bình Hạo Diễm nhìn bóng lưng cuống cuồng của Tống Nghị, quay qua nhìn Vu Hãn Âm đang cười híp mắt: “Anh, anh lại trêu người ta à?”
Vu Hãn Âm nhún vai, lười biếng nói: “Oan uổng quá, bằng không em tự hỏi Tống đội trưởng đi, xem anh có trêu đùa gì anh ta không?”
Bình Hạo Diễm lại liếc nhìn hàng lang đã không còn bóng dáng Tống Nghị, nghi hoặc lẩm bẩm quay trở về phòng làm việc của mình. Mà Vu Hãn Âm thì dựa vào tường nhìn về phía hành lang, ánh mắt đào hoa hơi nheo lại, tựa hồ có chút suy nghĩ cười khẽ một tiếng.
Ngày tháng chớp nhoáng trôi qua, rất nhanh đã tới đầu tháng mười.
Nghệ Tu bình tĩnh tiến vào mật thất, nếu không phải Tô Dập thấy ánh sáng quanh người anh xao động không ổn định cùng bắp thịt có chút run rẩy cứng ngắc dị thường thì căn bản không hề giống người phải vào mật thất vượt qua sức mạnh bạo động.
Tô Dập vẫn như cũ bị cấm tiến vào căn phòng nhỏ liên thông với mật thất. Cậu nhìn cánh cửa mật thất đóng kín, không chớp mắt “nhìn” ánh sáng đột nhiên phừng lên hừng hực ở phía sau cánh cửa.
Tình huống bạo động của Nghệ Tu hôm nay hiển nhiên đã dần dần chuyển biến tốt, mọi người chờ bên ngoài cũng thả lỏng được một chút. Vu Hãn Âm chú ý tới biểu tình Tô Dập, đang định tiến tới an ủi vài câu thì đột nhiên khựng lại, nhớ ra một chuyện.
Chờ đã, vì sao Tô Dập lại có thể ảnh hưởng lớn đến sức mạnh trong cơ thể Nghệ Tu như vậy, thậm chí ánh mắt của Tô Dập có thể ngăn cản sức mạnh trong người Nghệ Tu bùng nổ, kéo Nghệ Tu từ cửa chết quay về? Còn cái kén lớn màu quả quýt trong quỷ quật lần đó...
Vu Hãn Âm quay đầu nhìn mật thất đóng kín, trong đầu dần dần toát ra một ý niệm.
Ánh mắt của Tô Dập có thể là quỷ thần chi nhãn, mà Tô Dập có thể nhìn thấy ánh sáng sức mạnh có màu sắc bất đồng với trắng và đen, điều này không phải cũng tương tự với việc Tô Dập có thể nhìn thấy Phong Thanh Vi sao?
Quỷ thần chi lực chia ra làm ba, Tô Dập nắm giữ quỷ thần chi nhãn, Phong Thanh Vi nắm giữ quỷ thần chi trí, Nghệ Tu... lẽ nào chính là phần sức mạnh còn lại?
Tâm Vu Hãn Âm run lên, ba phần sức mạnh của quỷ thần cùng tồn tại trên đời thật sự không thành vấn đề sao?
Mặc dù không biết sẽ phát sinh chuyện gì, hơn nữa rõ ràng lúc cả ba người cùng tồn tại ở một chỗ cũng không xảy ra chuyện gì, thế nhưng khẳng định không phải hiện tượng tốt. Vu Hãn Âm chỉ có thể an ủi chính mình, dù sao thì Phong Thanh Vi đã chết, đại khái không thể xem là cả ba người cùng tồn tại đi.
Tô Dập không biết trong nháy mắt đó Vu Hãn Âm đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cậu chỉ chăm chú nhìn ánh sáng điên cuồng nhún nhảy phía sau cánh cửa mật thất, an tĩnh chờ đợi người bên trong chịu đựng qua lần này, bình an trở ra.
Mà lần này thật sự không để bọn họ chờ quá lâu, còn chưa tới ba tiếng, Nghệ Tu đã từ mật thất tiến ra.
Tô Dập xông tới trước hết, nắm lấy cánh tay sưng nóng của anh. Phát hiện ánh sáng quanh người cùng hơi thở của anh có thể xem là vững vàng thì không khỏi thở phào.
Khương Tu Hiền cũng kinh ngạc vui sướng nhìn Nghệ Tu, thoạt nhìn cảm động tới muốn khóc, mọi người cũng rối rít tiến tới ân cần hỏi han, sau đó bị Nghệ Tu nhịn không được đuổi đi.
Vu Hãn Âm phức tạp nhìn hai người, nhất thời không biết bọn họ ở chung một chỗ là chuyện tốt hay xấu.
Chờ Nghệ Tu kéo Tô Dập đi tới ký túc xá, mọi người cũng tự giải tán, Vu Hãn Âm bước nhanh vài bước đuổi theo hai người, thấp giọng nói với Nghệ Tu: “Anh vừa nghĩ tới một chuyện.”
Vừa nãy Nghệ Tu đã chú ý tới sắc mặt có chút khó coi của Vu Hãn Âm, nghe vậy liền dừng bước, muốn nghe xem đối phương nói gì. Đối mặt với tầm mắt hai người, Vu Hãn Âm phức tạp nhìn Tô Dập, nghiêm mặt thấp giọng nói: “Anh đoán... phần sức mạnh cuối cùng của quỷ thần nằm trên người cậu.”
“Cái gì...” Nghệ Tu ngẩn người, cùng Tô Dập kinh ngạc nhìn Vu Hãn Âm, sửng sốt tới một lúc sau mới kịp phản ứng, trong đầu cũng lóe lên linh quang mơ hồ, thấp giọng nói: “Anh nói là quỷ thần... có khả năng sao?”
Âm thanh Vu Hãn Âm đè xuống thật thấp: “Sức mạnh trên người đội trưởng dị thường mạnh mẽ, có lẽ ánh mắt của Tô Dập đã nói rõ vấn đề.”
Tô Dập mở to mắt nhìn về phía Nghệ Tu được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ.
“Chỉ có Tô Dập có thể nhìn thấy Phong Thanh Vi, cũng chỉ có Tô Dập có thể nhìn thấy ánh sáng trên người đội trưởng, không phải hai chuyện đều có chung tính chất sao?”
Vu Hãn Âm thở dài nói tiếp: “Hiện giờ nghĩ lại thì đám quỷ quái cấp mười một trong quỷ quật rất có thể hướng về phía đội trưởng mà tới. Hiện giờ điều anh lo là, Phong Thanh Vi đã chết, nếu sức mạnh trong người đội trưởng thật sự là một phần sức mạnh quỷ thần thì chỉ sợ đội trưởng sớm đã bị bọn họ theo dõi. Hơn nữa Tiểu Dập cũng đã bại lộ, hiện giờ địch trong tối ta ngoài sáng, thực sự rất bất lợi.”
Nghệ Tu im lặng, Tô Dập cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi phun ra một cái tên: “Nghê Hồng Vân.”
Vu Hãn Âm cười khổ: “Nhưng chúng ta không thể tìm ra người này.”
Nghệ Tu trầm ngâm nói: “Điểm mấu chốt chính là Nghê Hồng Vân, nói không chừng cái tên này không phải là một người mà là một sự kiện hoặc một đoạn lịch sử?”
Vu Hãn Âm cúi đầu suy tư một chốc, gật đầu nói: “Anh sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này.”
Nghệ Tu gật đầu, cười nhạt: “Anh tiếp tục điều tra đi, nếu mục đích của kẻ đứng sau là tôi cùng Tô Dập thì sớm muộn gì cũng ra tay thôi. Qua vài ngày nữa không phải bí cảnh Nam Hải ở phương nam sắp mở ra à? Gần nhất sự kiện lớn nhất chính là chuyện này, tôi cùng Tô Dập đi một chuyến để nhắc nhở hắn nhanh nhanh ra tay, lộ ra chân tướng.”
Vu Hãn Âm do dự một chốc, gật đầu nói: “Được rồi, anh đi liên hệ với chi nhánh bên C thị, hai đứa phải cẩn thận.”
Hai người sau khi trở về phòng liền nhanh chóng thu thập hành lý, sáng hôm sau Vu Hãn Âm lái xe đưa bọn họ ra sân bay, chuẩn bị bay tới C thị.
Vì đặt vé quá gấp nên chỉ mua được bé khoang bình thường. Trên máy bay, một tấm thảm cơ hồ bao trùm toàn thân Tô Dập, cậu dựa vào bả vai Nghệ Tu an tĩnh ngủ. Nghệ Tu đeo tai nghe cùng chụp mắt cúi đầu tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
.*.