“Là ảo cảnh do huyễn ma quỷ tạo ra à? Tin được không?” Vu Hãn Âm nhíu mày, có chút ảo não nói: “Bọn chúng có càn khôn kính, muốn có huyễn ma quỷ cũng không khó. Ảo cảnh ở cô nhi viện đại khái là cạm bẫy, nói không chừng hết thảy phát sinh ở đó đều bị bọn chúng biết, ai biết bọn chúng có chế tạo cảnh giả để mê muội chúng ta hay không?”
Nghệ Tu nhất thời không trả lời được. Anh cũng không biết huyễn ma quỷ có thể chế tạo ảo cảnh giả hay không, dù sao nó cũng thực sự quá hiếm.
Tô Dập suy nghĩ một chốc rồi nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy... không phải giả, đó thật sự là tin tức mà ông lão muốn truyền đạt cho em, thế nhưng đã bị em bỏ quên. Bằng không ảo cảnh cũng không thể nào mê muội em.”
Vu Hãn Âm ngẩn người nhìn thẳng vào mắt Tô Dập, ánh mắt trở nên nhu hòa. Anh vỗ nhẹ vai Tô Dập, cười ôn hòa: “Đúng vậy, Tiểu Dập của chúng ta chỉ cần từng thấy qua là không quên được. Xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em.”
Nói xong, anh ung dung bình thản thu tay lại trong tầm mắt sắc bén mà Nghệ Tu đột nhiên liếc tới, mỉm cười: “Anh tin tưởng em, anh nghĩ Nghệ Tu cũng vậy, đúng không?”
Nghệ Tu dùng ánh mắt sắc bén như dao trừng Vu Hãn Âm đang cười híp mắt, gãi gãi đầu nói: “Cực ác chi xử sinh thuần khiết, cực thiện chi xử sinh ác linh... nếu cực ác chi xử là chỉ quỷ vực vậy thuần khiết là cái gì? Cực thiện chi xử lại là nơi nào?”
Nụ cười của Vu Hãn Âm hơi đông cứng, dần dần thu liễm: “Nếu trên đời này có tồn tại một nơi cực thiện thì... có lẽ chính là thánh trì để thánh tử Hạo Ca Tông rửa tội, thay da đổi thịt đi.”
Trong tầm mắt của Nghệ Tu cùng Tô Dập, Vu Hãn Âm dựa vào bàn nói: “Người đảm nhiệm vị trí thánh tử của Hạo Ca Tông đều là thiên tài hiếm có trong huyền môn, điều này không kỳ quái sao? Thật ra sau khi rửa tội trong thánh trì, thể chất cùng sức mạnh của thánh tử sẽ gia tăng rất nhiều, đồng thời có thể tiếp nhận sức mạnh của rất nhiều người đồng tông để phát ra đòn công kích rung trời chuyển đất, đó chính là thánh tử của đại tông được lưu truyền lại từ thượng cổ.”
Tô Dập hỏi: “Vậy ác linh là chỉ cái gì? Nghê Nguyên Tư à?”
Vu Hãn Âm lắc đầu, có chút do dự: “Vẫn chưa thể kết luận. Với lại nếu ác linh là Nghê Nguyên Tư thì thuần khiết là gì?”
Nghệ Tu khoanh tay, khóe miệng tựa cười mà không cười nhếch lên: “Trong quỷ vực có thể có cái gì? Chẳng lẽ là một con quỷ thuần khiết?”
Vu Hãn Âm vô ngữ nhìn Nghệ Tu, phỉ nhổ: “Không buồn cười chút nào.”
Câu nói của Phác Đạo Tử lưu lại lúc hấp hối tạm thời không thể giải, thế nhưng vừa nhắc tới Hạo Ca Tông cùng quỷ thần, Vu Hãn Âm liền nghĩ tới Phong Thanh Vi.
“Nói ra thì truyền thuyết nói rằng quỷ thần thông hiểu vạn vật, nếu Phong Thanh Vi có quỷ thần chi trí thì có lẽ sẽ biết đại nạn còn khủng khiếp hơn quỷ thần tái thế kia là gì. Còn nữa, khi đó cô ta thật sự bị ép tự sát sao? Cô ta cứ vậy nhận mệnh à?” Vu Hãn Âm nghi hoặc, nhịn không được suy luận, đồng thời cặn kẽ hỏi Tô Dập những lời cô ta đã nói tối qua.
“Quyết định thế giới phía sau cánh cửa, nghe theo tâm mình...” Vu Hãn Âm ngẩn người, bất lực phì cười: “Sao lại duy tâm như vậy chứ.”
Nói xong, anh vỗ vai Tô Dập lại đang cúi đầu, ôn hòa nói: “Em không cần cảm thấy quá áp lực, mọi người đều đứng về phía em, sau lưng em chính là bọn anh. Phong Thanh Vi đã nói sức mạnh này bị em nắm giữ trong tay, anh tin tưởng em nhất định có thể khống chế nó.”
Tô Dập ngẩng đầu, nhìn thấy tia sáng ôn hòa trong mắt Vu Hãn Âm thì hơi ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.
Nghệ Tu mở miệng nói: “Bây giờ cứ xoắn xuýt lời Phong Thanh Vi nói cũng không có ý nghĩa, chuyện quỷ môn cũng không gấp, Tô Dập cố gắng không mở cửa là tốt rồi. Có lẽ Phong Thanh Vi biết gì đó nhưng hiển nhiên cô ta không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt Tô Dập. Mấu chốt hiện giờ chính là Nghê Hồng Vân mà Phong Thanh Vi đã nói.”
Nhịn tới chuyện này, Vu Hãn Âm nhịn không được nhíu mày: “Vẫn chưa tra được đầu mối, anh đã bảo Hạo Diễm tìm kiếm tin tức về cái tên này.”
Vừa dứt lời, di động đặt trên bàn reo vang, màn hình hiện lên hai chữ “Hạo Diễm“.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.” Vu Hãn Âm cầm di động đang run bần bật lên nghe máy.
Anh hỏi: “Tra sao rồi?”
Bên kia truyền tới âm thanh ỉu xìu của Bình Hạo Diễm: “Anh, tra không có người này... em đã tra xét tất cả những người có tên Nghê Hồng Vân rồi, A thị có mấy trăm, thế nhưng không có ai liên quan tới huyền môn cả. Cả nước thì có tới mấy chục ngàn người nhưng căn bản không phải người chúng ta muốn tìm...”
Vu Hãn Âm không thể tin nổi hỏi lại: “Sao có thể chứ? Một người liên quan tới huyền môn cũng không có?”
“Có thì có nhưng em kiểm tra thì hết thảy đều bình thường, cho dù có liên quan thì cũng là miễn cưỡng kéo cho có liên quan thôi...”
“Sao lại không có chứ... chẳng lẽ sai sót cái gì? Hay là không phải ba chữ Nghê Hồng Vân này?” Vu Hãn Âm nhíu mày, lầm bầm.
Bên kia đầu dây ngáp một cái, Bình Hạo Diễm buồn ngủ nói: “Anh, không nói với anh nữa, em ngủ đây, nói sau đi.”
Vu Hãn Âm lập tức phản ứng, lạnh giọng nói: “Hôm qua em lại thức đêm?”
Đầu dây bên kia im lặng một chốc, ngay sau đó lập tức cúp máy.
“Cái thằng nhóc này...” Vu Hãn Âm bất đắc dĩ đặt di động xuống nhìn qua Nghệ Tu cùng Tô Dập: “Hai người thấy thế nào?”
Nghệ Tu đứng dậy, trầm giọng nói: “Không phải sắp đến tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông sao? Chuyện này khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Hạo Ca Tông, đến khi đó chúng ta cứ tới đó tìm hiểu là được.”
Vu Hãn Âm cũng nghĩ tới, thấp giọng nói: “Hạo Ca Tông không có tế tử, tế điển trăm năm này sẽ làm thế nào đây...”
Nghệ Tu không mặn không nhạt nói: “Không phải vẫn còn thánh tử sao?”
Vu Hãn Âm nhún vai, cúi đầu nhìn quyển sổ đặt trên bàn: “Anh sẽ scan quyển sổ này lại rồi tìm hiểu xem có đầu mối nào khác hay không, sau đó Tiểu Dập mang nó về đi. Chuyện quỷ thần chi nhãn tạm thời đừng nói cho Hạo Diễm biết.”
Vu Hãn Âm lật quyển sổ, thấp giọng nói: “Người khác thì anh không lo, chỉ là Hạo Diễm... anh sợ nó nhất thời nghĩ không thông, không tiếp nhận nổi.”
“Được rồi, biết rồi.” Nghệ Tu khoát tay một cái, chờ Vu Hãn Âm scan xong thì cùng Tô Dập rời khỏi phòng làm việc.
Bọn họ đi xuống cao ốc, đến phòng huấn luyện ở lầu ba, Nghệ Tu không dám nhìn Tô Dập, vội vàng nói mình tới phòng huấn luyện trước rồi vội vàng bỏ đi, ngay sau đó cánh tay anh bị kéo lại.
“Chờ chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nghệ Tu chỉ cảm thấy cánh tay bị kéo lại truyền tới nhiệt độ làm anh cứng ngắc, rõ ràng chỉ cần động tay một cái là có thể thoát ra nhưng anh lại tựa hồ bị đóng đinh, bất động tại chỗ.
Tô Dập ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh: “Trước đó em có hỏi anh, có phải anh muốn tìm kiếm cái gì đó từ em hay không? Sau đó em phát hiện, thật ra em cũng tìm kiếm vài thứ trên người anh.”
Nghệ Tu từ từ quay đầu lại nhìn Tô Dập, bên tai là âm thanh có chút mơ hồ của Tô Dập, tim anh cứ nảy lên thình thịch không ngừng.
Biểu tình Tô Dập cực kỳ nghiêm túc, cậu yên lặng nhìn Nghệ Tu, con ngươi đen tuyền phản chiếu hai bóng dáng nho nhỏ của anh, ngoài ý muốn thẳng thắn: “Em vốn tưởng mình truy tìm màu sắc trên người anh cùng ánh sáng bất đồng với thế giới trắng đen. Mới đầu có lẽ là vậy, thế nhưng khi nhìn ảo cảnh trong cô nhi viện em mới nhận ra là không đúng, có lẽ còn có khả năng khác nhưng đã có một đáp án ẩn giấu trong tâm em.”
Nghệ Tu ngập ngừng mở miệng: “Cái gì... ngô!”
Đôi mắt phượng trợn to, anh chật vật cúi người khó tin hoảng hốt nhìn gương mặt tiến tới gần trong gang tấc của Tô Dập.
Cảm xúc mềm mại trên môi làm Nghệ Tu cảm thấy nhẹ bỗng như mây, không chân thật cứ như đang nằm mơ vậy.
Mi mắt Tô Dập khẽ run, tim đập có chút nhanh, hồ nước an tĩnh trong tâm dao động từng đợt sóng, một con cá vui sướng quẫy đuôi tung tăng trong những con sóng.
Cậu nắm lấy cổ áo Nghệ Tu, dán môi anh một chốc, sau khi xác nhận cảm giác kích động cùng động tâm không thể xem nhẹ trong lòng thì chậm rãi lùi về sau, muốn nói thêm gì nữa.
Đột nhiên sau ót bị một lực mạnh tấn công, Tô Dập kinh ngạc tròn mắt, môi bị Nghệ Tu áp tới gần rồi ngậm lấy, quấn quít một chốc rồi một đầu lưỡi trơn trợt cạy mở hàm răng không hề phòng bị của cậu, chui vào khoang miệng ấm áp khuấy đảo.
Nghệ Tu giống như biến thành người khác, hết thảy do dự đều bị ném lên chín tầng mây, hiện giờ anh tràn ngập tính xâm lược, đầu lưỡi xông vào khoang miệng Tô Dập cường thế khám phá hết thảy lãnh địa rồi chuyển sang quấn quít một cái đầu lưỡi khác có chút cứng ngắc sững sờ.
Chờ Tô Dập miễn cưỡng hồi phục tinh thần thì tiếp xúc ái muội giữa hai đôi môi làm sắc mặt cậu đỏ ửng, tim đập thình thình, kịch liệt đến mức làm lồng ngực phát đau.
Cảm giác cực kỳ xa lạ này làm cậu không biết làm sao, hoảng hốt không biết làm thế nào cho phải. Cậu nắm chặt cổ áo Nghệ Tu, khó khăn thừa nhận nụ hôn của Nghệ Tu.
Cánh tay cứng như sắt thép chặt chẽ giam cầm cậu, mũi tràn đầy mùi Nghệ Tu, tầm mắt mơ hồ cũng tràn đầy ánh sáng nhún nhảy, còn có đôi mắt phượng ám trầm của anh, Tô Dập chỉ cảm thấy chính mình sắp chìm đắm trong khí tức của Nghệ Tu. Thế nhưng cho dù tim đập đến phát đau, cho dù khó thở, cậu cũng không nghĩ tới chuyện đẩy Nghệ Tu ra.
Đến khi Nghệ Tu rốt cuộc buông ra, Tô Dập há to miệng thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, môi sưng đỏ, đôi mắt hạnh đen láy ướt nhẹp, dáng vẻ bị khi dễ thực thảm.
Hô hấp Nghệ Tu cứng lại, phát hiện chính mình đã quá lỗ mãng. Anh cứng ngắc một chốc rồi cúi đầu nhìn tròng mắt ướt nhẹp của Tô Dập, khàn khàn mở miệng: “Em... anh...”
Cái người mới đè chặt đầu Tô Dập hôn ngấu nghiến không biết đã chạy đi đâu, có chút cứng ngắc lộp bộp nói. Tô Dập ngẩng đầu nhìn anh, mím mím đôi môi tê dại, vẫn quyết định nói hết lời mình chưa kịp nói.
“Mặc dù em không biết tình yêu là gì nhưng nhìn anh không hề có ánh sáng ở trong ảo cảnh, em vẫn bị kích động. Cảm giác đó lần đầu tiên em cảm nhận, em nghĩ câu trả lời đại khái là thích đi. Vậy anh... có sợ ánh mắt của em không? Có cảm thấy quỷ thần chi nhãn như em...” Nói tới khúc sau, Tô Dập có chút luống cuống nhỏ giọng, nhỏ đến mức không nói nên lời.”
Đầu Nghệ Tu nổ tung, miễn cưỡng giữ một tia tỉnh táo cuối cùng hỏi: “Vậy là... em thích... anh?”
Tô Dập nghiêm túc gật đầu, sau đó liền bị Nghệ Tu ôm chặt hơn nữa, chặt đến mức Tô Dập cảm thấy cơ thể mình đau đớn. Cậu túm lấy phần áo sau lưng Nghệ Tu, sau đó nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Nghệ Tu truyền tới: “Anh nhớ kĩ lời em nói... em đã nói em thích anh, vậy cho dù sau này em nói cảm giác này không phải là thích thì anh cũng không buông tay! Quỷ thần chi nhãn thì sao? Có là quỷ thần sống lại cũng không thể cướp em khỏi tay anh!”
Tô Dập muốn phản bác, cậu rất rõ ý nghĩ của mình, không thể nào là cảm giác khác, thế nhưng Nghệ Tu hiển nhiên không để ý tới, anh ôm Tô Dập xoay một vòng, thực bá đạo mở miệng: “Sau này dọn qua ở phòng anh đi.”
Tô Dập vỗ vai anh một cái, chậm rãi mở miệng: “Không được, căn cứ theo tiến triển tình cảm của chúng ta thì hiện giờ đang ở giai đoạn nắm tay.”
Gia đoạn nắm tay cái con mẹ nó! Nghệ Tu thầm mắng một câu thô tục trong lòng, ngoài miệng nói: “Chúng ta hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ chung rồi, vậy mà còn ở giai đoạn nắm tay?”
“Không được!” Tô Dập giãy dụa, kiên trì nói: “Chúng ta đang ở giai đoạn nắm tay!”
Đối với phản ứng ngang bướng của Tô Dập, Nghệ Tu dứt khoát liều mạng hôn.
Chờ Nghệ Tu rốt cuộc tỉnh táo lại, Tô Dập thật vất vả thoát thân cầm quyển bút ký chậm rãi rời khỏi phòng huấn luyện.
Thoạt nhìn không có gì khác biệt với lúc bình thường, chẳng qua môi vừa đỏ vừa sưng làm người ta vừa nhìn đã biết cậu vừa làm chuyện gì.
Sau lưng mơ hồ truyền tới âm thanh đấm bao cát, tần suất “thình thịch thình thịch” kia so với bình thường tựa hồ nhanh hơn một chút, hiển nhiên người nào đó đang rất phấn khởi.
Tô Dập cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay, chậm chậm quay về ký túc xá.
Đây là tâm huyết mà ông lão đã vì cậu mà cố gắng nhiều năm như vậy, cậu chắc chắn phải xem kỹ từ đầu tới đuôi.
Trở về phòng, trước tiên cậu thắp cho ông lão một nén nhang, sau đó ngối nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách, mở quyển sổ ra.
...
Quan hệ thay đổi của hai người căn bản không giấu được mọi người trong ngành, trưa đó lúc Vu Hãn Âm kéo Bình Hạo Diễm xuống ăn cơm, Vu Hãn Âm nhạy bén lập tức phát hiện không đúng.
Nhìn Nghệ Tu kéo Tô Dập ngồi xuống cạnh mình, Vu Hãn Âm có chút khó tin liếc nhìn qua lại giữa hai người. Anh yên lặng một chốc rồi dừng tầm mắt ở trên người Tô Dập ngoan ngoãn ngồi cạnh Nghệ Tu, thực cảm khái vỗ vai cậu, cười nói: “Tiểu Dập lợi hại a.”
Tô Dập không rõ lắm, bị Nghệ Tu trừng mắt cảnh cáo, Vu Hãn Âm cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh Tô Dập, bắt đầu ăn cơm trưa.
Kỷ Bạch Tình nhẹ nhàng từ nhà ấm trồng hoa đi tới có chút suy tư nhìn bọn họ, ánh mắt trong suốt chớp chớp, không khỏi lộ ra nụ cười tươi rói, cô đi tới trước mặt hai người cười nói: “Chúc mừng hai người!”
Tô Dập quay đầu lại nhìn biểu tình chúc phúc của Kỷ Bạch Tình, luống cuống chớp mắt, mà Nghệ Tu ở bên cạnh thì khoát tay, miệng cười tủm tỉm: “Cám ơn Bạch Tình.”
Bởi vì hôm nay người ăn cơm trong cao ốc không nhiều nên dì bếp không làm nhiều thức ăn, tất cả được bày trên bàn tròn để bọn họ dễ gắp.
Nghệ Tu mới đầu giống như đại ca xã hội đen ôm vai Tô Dập, đôi đũa nhanh nhẹn gắp thức ăn trên bàn cơm, chỉ cần Tô Dập nhìn món nào nhìn hơn hai lần, anh lập tức gắp một đũa lớn bỏ vào chén Tô Dập, bản thân mình không ăn, chỉ chú tâm gắp cho Tô Dập.
Tô Dập rúc bả vai, nhìn thức ăn chồng chất trong chén, cậu vội vàng ngăn cản động tác muốn tiếp tục gắp thức ăn của Nghệ Tu, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm đi, không cần gắp nữa.”
Nghệ Tu cúi đầu liếc nhìn chén cơm đầy ắp của Tô Dập, xác nhận Tô Dập quả thực không cần nữa mới dùng cánh tay ôm vai Tô Dập xoa đầu cậu một cái rồi bắt đầu ngồm ngoàm ăn cơm.
Tô Dập thầm thở phào, thật ra cậu có chút không chịu nỗi đãi ngộ này, bất quá cuối cùng Nghệ Tu cũng khôi phục “bình thường” nên cậu bắt đầu khó ăn ăn chén cơm đầy ắp của mình.
Bình Hạo Diễm biểu tình âm trầm lim dim mắt buồn ngủ tựa hồ phát hiện được gì đó, trước đó cậu không để ý tới mấy lời kỳ quái của Vu Hãn Âm cùng Kỷ Bạch Tình, chỉ cắm đầu ăn cơm. Chờ đến khi dần dần tỉnh hồn lại từ trạng thái ngái ngủ, cậu cũng nhanh chóng phát hiện không đúng.
Bình Hạo Diễm len lén ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập một cái, chỉ cảm thấy mắt sắp bị chọc mù.
Gì mà ôm vai, gì mà gắp thức ăn, gì mà sờ đầu... má ơi, lão đại nói chuyện yêu đương đáng sợ như vậy sao?
Bình Hạo Diễm cảm thấy mình cùng Vu Hãn Âm, Kỷ Bạch Tình giống như kỳ đà cản mũi siêu bự, khó chịu hết cả người. Cậu lén nhìn trộm Vu Hãn Âm bình thản ung dung cùng Kỷ Bạch Tình mỉm cười vui sướng, chỉ cảm thấy cực kỳ bội phục.
Vẫn là anh trai cậu cùng Bạch Tình lợi hại, nên làm gì gì làm đấy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Ăn xong bữa cơm trưa không hề có chút mùi vị, Bình Hạo Diễm nhanh chóng lấy chớ cần điều chỉnh thiết bị chạy mất, Vu Hãn Âm cùng Kỷ Bạch Tình cũng nhanh chóng rời đi làm việc của mình.
Vốn buổi chiều còn phải tiếp tục ngâm mình trong phòng huấn luyện nhưng hôm nay Nghệ Tu đặc biệt dị thường, anh đi theo Tô Dập đang cầm bảng vẽ đi tới vườn hoa, nhìn cậu tìm nơi có bóng mát dựng giá vẽ, chính mình thì trực tiếp nằm xuống thảm cỏ xanh ở bên cạnh, cũng không nói chuyện, cứ vậy lẳng lặng nhìn Tô Dập chuẩn bị vẽ.
Chỉ cần Nghệ Tu không có hành động kỳ quái thì Tô Dập vẫn khá ung dung.
Thời tiết cuối tháng chín khá mát mẻ, cho dù là khoảng thời gian hai giờ trưa nóng nực nhất cũng không làm người ta khó chịu. Bên ngoài tường rào tòa đặc vụ cao ốc yên tĩnh truyền tới tiếng huyên náo, là tiếng người qua lại trò chuyện cùng tiếng xe.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trong xanh không mây, ánh mặt trời giữa hè cũng không chói mắt đốt người. Tô Dập dựng xong giá vẽ trong gió hè man mát, nhìn người thả lỏng đang nằm trên bãi cỏ xám tro ở bên cạnh, chỉ cảm thấy cả bãi cỏ đều bị ánh sáng của anh đốt sáng, không còn ngột ngạt nữa.
Đặt xong các loại bút chì, Tô Dập đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu quay qua nhìn ánh sáng an định nhún nhảy trên người Nghệ Tu đang chăm chú nhìn mình hỏi: “Hình như vài ngày nữa là tới đầu tháng rồi đúng không? Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Nghệ Tu ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ ra hiện giờ đã là cuối tháng.
Sức mạng dâng trào trong cơ thể vẫn như cũ kích thích bắp thịt gân cốt truyền tới từng trận đau nhức. Thế nhưng so với trước kia thì nó chỉ đơn giản như bị kiến cắn, nếu không nhắc tới thì thậm chí có lúc Nghệ Tu còn quên mất.
Nghệ Tu ngồi bật dậy, nâng tay siết thành quyền, có chút suy tư nói: “Tựa hồ mấy ngày nay lại bắt đầu xao động.”
Tô Dập nghiêm túc đánh giá ánh sáng trên người Nghệ Tu nhưng không nhìn ra gì. Hiện giờ ánh sáng trên người anh cực kỳ ôn hòa, hoàn toàn không giống dạng bạo động trước đó.
Cậu suy nghĩ một chút rồi cúi người nắm lấy cổ tay Nghệ Tu: “Có phải chúng ta tiếp xúc thân thể có thể trấn an sức mạnh trong cơ thể anh không?”
Nghệ Tu cúi đầu nhìn bàn tay nắm cổ tay mình, chuỗi hạt xích viêm ngọc đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng nõn của Tô Dập. Anh thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng cảm thụ cảm xúc trong lòng mình, gật gật đầu.
Cũng không biết vì cái gì, sức mạnh bạo ngược trong cơ thể anh từ sau chuyến quỷ quật đã ôn hòa rất nhiều, không còn ngang ngược hỗn loạn nữa. Vừa nãy Tô Dập nắm cổ tay anh, sức mạnh dâng trào trong cơ thể tựa hồ nháy mắt được vuốt lông, ngoan ngoãn an tĩnh nằm sấp xuống như một con mèo được trấn an.
Trong đầu Nghệ Tu đột nhiên nảy ra một ý niệm hoang đường, còn không chờ anh kịp nắm bắt ý niệm kia thì đã nghe Tô Dập nói: “Buổi tối mấy hôm nay em ngủ chung với anh đi? Như vậy chắc anh sẽ dễ chịu hơn.”
Nghệ Tu sửng sốt, nháy mắt quên béng đi ý niệm mình chưa kịp nắm bắt khi nãy, vội vàng gật đầu đáp ứng. Mặc dù anh biết Tô Dập nói ngủ chung chính là cùng nằm chung giường mà thôi, thế nhưng đã vào phòng anh ngủ trên giường của anh, Tô Dập còn chạy được sao?
Không biết Nghệ Tu nghĩ gì, Tô Dập thực chính trực giải quyết xong âu lo trong lòng rồi bắt đầu vẽ. Nghệ Tu cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ an tĩnh nhìn cậu cầm một cây bút chì, chỉ nghệch ngoạc vài nét đã phác họa ra đường nét cảnh vậy trước mặt.
Gió thổi nhẹ nhàng khoan khoái lay động tóc mái Tô Dập, tóc rũ xuống cặp mắt đang chuyên chú nhìn giấy vẽ, tập trung phác họa.
Nghệ Tu nhìn Tô Dập, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Tô Dập nên cắt tóc rồi. Anh khều khều sợi tóc cũng hơi dài của mình, anh cũng nên cắt.
Đầu óc Nghệ Tu dần dần tỉnh táo lại sau khoảng thời gian nóng hừng hực khi xác định quan hệ với Tô Dập, anh quay đầu nhìn bầu trời xanh biếc phía sau cành lá thấp thoáng, tính thời gian thì Tô Dập đã ở đặc vụ bộ môn mấy tháng nhưng tựa hồ đã rất lâu rồi.
Ban đầu không sao ngờ được một con gà luộc mà mình thuận tay cứu giúp lại sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh, nếu khi đó biết chuyện này, anh có càng cẩn thận bảo vệ Tô Dập hơn không?
Mang suy nghĩ như vậy, Nghệ Tu đặt tay sau ót, chậm rãi nhắm mắt lại nằm ngủ trên mặt cỏ ấm áp và gió thổi thoang thoảng.
Lúc đổi chút chì Tô Dập phát hiện Nghệ Tu đã ngủ, cậu an tĩnh nhìn gương mặt say ngủ của anh, cầm bút chì, xoay người bắt đầu vẽ.
Chỉ là trong lòng hiếm thấy có chút bất an, tốc độ bút chạm vào giấy rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Cậu nhớ lại lời ông lão viết trong quyển bút ký.
[...rõ ràng Tiểu Dập đã có một hướng lựa chọn khác nhưng quẻ bói vẫn hung hiểm như cũ, gần như là chết chắc... loại quẻ này không có khả năng xuất hiện, quỷ thần tái thế tựa hồ đã không còn là trọng điểm tai kiếp, sau lưng nó tựa hồ ẩn giấu một mảng bóng tối rất lớn, thế nhưng Tiểu Dập vẫn là điểm mấu chốt... tương lai là một mảnh sương mù dày đặc, thực khó khăn!]
Giông bão sắp ập tới, con đường phía trước mờ mịt, cuối cùng cậu phải làm thế nào?
Tô Dập nắm chặt cây bút trong tay, hít sâu một hơi, bình tĩnh tiếp tục vẽ.
Phong Thanh Vi nói quỷ thần chi nhãn là cậu, là chính cậu, không ai có thể bức bách cậu chọn lựa con đường mà cậu không muốn!
.*.
[Tác giả] Nghệ Tu: vui vẻ ~
Bình Hạo Diễm: dọa người...
.*.